chương 6/ 8

Nó ngẩn người ra… chẳng thể biết được nó đang suy nghĩ gì....khuôn mặt trắng bệch như xác chết… mấy tên kia dường như vẫn còn tính người thảm thương nhìn nó… xem ra chúng còn hơn hắn người ba đáng chết của nó… suốt đường đi chúng chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì nó, cứ để mặc nó trầm tư…

****

30 phút sau

Chúng quả nhiên đưa nó đến quán bar, nó chẳng thèm để ý rốt cục cũng săp bị bán rồi có hét lên có dãy dụa cũng vô ích…..cuộc đời nó thế là hết… chỉ mong mẹ sẽ tha thứ cho no – đứa con gái bất hiếu này!

Số phận thật chớ trêu, không ngờ hắn - Nam Phong cũng ở đây… chỉ là nó chẳng để ý thấy hắn thôi.. Nhìn thấy Tuyết, hắn cực kì sốc, sao cô ấy lại ở đây, tim rụng dã dời, hắn nheo mắt lại không thể tin nổi một đứa con gái như Tuyết lại có thể xuất hiện tại nơi này trong lòng không khỏi nghi vẫn, bước nhanh đến trước mặt Tuyết , nắm lấy đôi tay của nó, mặt trắng bệch hỏi:

-Tuyết, sao em ở đây?!

Nó ngẩn ngơ quay lại nhìn hắn, đôi mắt vô hồn tựa như con búp bê vô tri vô giác, lạnh nhạt nói với hắn:

-Là cậu . Tôi bị ba bán.

Câu trả lời của nó khiến hắn dường như chẳng dám tin…trên đời này có người ba độc ác đến vậy ư? Tuyết đã trải qua những đau khổ như thế nào, hắn không tưởng tượng cũng đủ hiểu rằng Tuyết thực sự đã có những tháng ngày thăng trầm nhất của cuộc đời…. chưa kịp nói gì, Tuyết đã bị mấy tên kia lôi vào phòng đấu giá…….để mặc hắn vẫn còn đang ngơ ngác

Bản thân đã bình tĩnh hơn hắn giương mắt nhìn Tuyết đang bị chúng lôi đi

Hắn tức giận, sao chúng dám …..dám…chạm vào Tuyết của hắn…

Nhưng dù hắn có tức giận đi cahngw nữa cũng chẳng thể làm gì được hắn chỉ là một thằng con trai 15 tuổi, bất lực hắn căm phẫn dùng lực đấm vào bức tường đối diện, hắn không phục, hắn tuyệt đối phải cứu Tuyết, ánh mắt đầy lửa giận càng khiến hắn giống như một con quỷ, người ta nhìn vào mà ớn lạnh, khuôn mặt thâm trầm đầy nguy hiểm,… hắn đẩy cửa phòng theo ngừơi ta vào phòng đấu giá:

……

-KÍNH THƯA CÁC QUÝ ÔNG QUÝ BÀ, ĐÂY LÀ MÓN HÀNG ĐẤU GIÁ CUỐI CÙNG CỦA CHÚNG TÔI. VÂNG ĐÓ LÀ MỘT CÔ GÁI 15 TUỔI, HƠN NỮA LẠI LÀ MỘT MĨ NHÂN, CHƯA TỪNG TRẢI QUA (* đen tối))…GIÁ KHỞI ĐIỂM LÀ 10 TRIỆU

Mặt hắn càng thâm trầm hơn nữa Tuyết của hắn chỉ đáng gia 10 triệu VNĐ, vẻ mặt đầy bức bối, lại thêm mấy tên dê già đang nhìn Tuyết đầy dâm đãng càng khiến hắn không thể chịu nổi mà phát điên lên, hắn cầm bảng giá quá kích động mà nói:

-100 triệu

-WOA! 100 TRIỆU! VỊ THIẾU GIA NÀY THẬT HÀO PHÓNG NHA! VẬY CÓ CÒN AI RA GIÁ CAO HƠN KHÔNG…100 TRIỆU LẦN 1….

-200 TRIỆU

Một tên già nua xấu xí béo ục ịch nhìn Tuyết thèm nhỏ dãi giọng nói khàn khàn lên tiếng…lão già đó khiến hắn buồn nôn… hừ dám đấu với hắn chỉ có con đường chết

-500 triệu

Khuôn mặt cười tà mị tựa như chẳng muốn giao món đồ của mình cho ai của hắn dường như khiến người ta nhìn vào cũng phải phục tùng….tên béo kia dường như vẫn chưa chịu khuất phục, mặt đầy tức giận ra giá:

-700 triệu

Nam Phong nhìn hắn ác cảm, xùy dám tranh giành đồ với ông sao… nằm mơ!

-1 tỷ

Cả căn phòng ồ hết cả lên… thật sự vì một đưa scon gái mà ra giá cao đến vậy ư…hắn là người đầu tiên….

Hắn cười đầy thỏa mãn…..tất nhiên Tuyết đã thuộc về tay hắn!

@@@@@

Hắn không khỏi kích động mà ôm Tuyết vào lòng, tự tay mình để Tuyết vào trong chiếc xe sang trọng, người đi cùng hắn không khỏi ngạc nhiên nhìn cậu chủ, tất nhiên theo hắn lâu rồi nên cũng hiểu vị tiểu thư này không hề đơn giản,….

-Về biệt thự riêng của tôi.

Hắn tay vẫn ôm khư khư Tuyết, nói với bác tài….

Bình luận





Chi tiết truyện