chương 5/ 8

Nó chầm chậm bước trên phố…. Trời chiều dường như có chút ánh nắng mỏng manh đan xen hùa theo làn gió, tự cảm thán cảnh sắc trời mà sao nó có cảm giác ưu buồn đến vậy…có cảm giác đầu như sắp nổ tung,….. đưa tay đón từng giọt nắng cuối thu mà lòng trống trải ….. Nó là Tuyết, là đứa con gái xuất thân từ một gia đình danh gia vọng tộc… ấy vậy mà ngay lúc này đây nó lại xuất hiện trên một con hẻm bình thường, tất cả mọi thứ ở đây đều tầm thường hơn bao giờ hết… Một năm trước, nó còn là một đại tiểu thư ấy vậy mà giờ lại trở thành một con người thường dân…. Không khó để đoán được mọi chuyện đã và đang đang xảy ra với nó: gia đình nó phá sản, nợ nần chồng chất, ba nó cao chạy xa bay chỉ còn nó cùng người mẹ đang bệnh nặng,……..Nó đau lòng muốn khóc mà chẳng dám khóc nổi,……. Nó vừa mới bị đuổi việc do không làm vừa ý khách hàng… chẳng qua là:

Nó rõ ràng thấy người ta ăn quỵt vậy mà lại bị đổ oan… Nó thật sự là một cô bé tốt mà…. Rốt cục thì sao ông trời bạc đái với nó thế… Giờ biết phải làm sao đây… mẹ bị ốm…. lại nợ tiền người ta.... nó chẳng thể dựa dẫm vào ai nữa……nhưng dù thế nào đi chăng nữa nó vẫn sẽ phải sống phải sống để chăm sóc mẹ…. nó chậm rãi bước về nhà……Một tiếng gọi thân quen bấtt chợt vang lên, người đàn ông trung niên say sỉn nhìn nó đằng sau là mấy tên không đứng đắn có vẻ là xã hội đen… còn ai vào đây nữa ngoài người ba của nó còn kia là chủ nợ, ông nhìn nó cười khẩy:

-Ôi con gái của ba … ba trở về rồi này….

Ông ta lại gần nó mùi rượu nồng nặc khiến nó buồn nôn, đẩy ông ta ra nó lạnh lùng nhìn một cái nụ cười sắc bén đến nỗi khiến ông ta chẳng thể nhận ra đây là con gái của bản thân mình:

-Ông tìm tôi có việc gì!?

-Ôi con gái của ba ba lỡ nợ thêm 10 triệu mất rồi phải làm sao đây! Con gái à! Giúp ba lần này đi được không…. Khuôn mặt giả tạo của ông ta khiến nó muốn rời khỏi đây ngay lập tức dù là ba của nó nhưng với nó ông ta chả khác nào ác quỷ… Nó lạnh nhạt nhìn ông ta nói đoạn ngang nhiên mà nói:

- Ông lại đến đòi tiền tôi nữa ư? Ông có còn lòng tự tôn không vậy? Sao hết lần này đến lần khác đòi tiền mẹ con tôi… sao ông hết lần này đến lần khác khiến mẹ con tôi đau khổ lần này đừng mơ tôi đưa tiền cho ông!

-Mày… câm mồm….. bốp! ông ta giận dữ nhìn nó tát một bạt tai vào mặt nó…. Khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện vết đỏ của bàn tay người đàn ông đỏ lựng lên… Nó không khóc… lì lờm nhìn ông ta căm phẫn chẳng thể nói nên lời.

-Mày không có quyền nói vậy với tao! Là con tao mày phải trả nợ cho tao!

-Tôi không có tiền! nó giận dữ nhìn ông ta…. Mấy ngày trước ông ta đã lấy hết tiền của mẹ và nó vậy nên tất nhiên hiện giờ nó chẳng có một xu nào đưa cho ông ta…

-Mày mày nói sao? Cái con điên này!? Ông ta như phát tiết quát lớn với nó cầm cả chai rượu trên tay định đánh nó… một bàn tay lớn bất chọt giữ tay ông ta lại …..là một tên du côn có vết thẹo dài,,, hắn lớn tiếng:

-Mày làm gì vậy! Con gái mày không có tiền thỳ nó còn có thân hình hoàn mĩ thế kia cơ mà….! Hắn ta nhìn từ đầu đến cuối nó… thân hình nó quả nhiên rất đẹp dù mới 15 tuổi nhưng phải công nhận nó là một tiểu mí nữ…. hắn cười lớn:

-Bán nó vào quán bar chắc chắn có tiền hay mày giao con gái mày lại cho tao đi tao sẽ xóa nợ cho mày!

Ba nó nhìn nó.. suy nghĩ một lúc rồi bảo:

-Được thôi!

Nó nhìn ông ta… gì vậy…. Ông ta sao có thẻ bán con gái mình đi cơ chứ vì mười triệu kia ư… tim nó đau nó chẳng thể nào tin nổi, ông ta lại có thể làm vậy với nó …… một tên côn đồ khác nắm chặt tay nó định bắt nó đi.. nó dãy dụa rồi khóc :

-Bỏ ra bỏ tôi ra các người không được làm vậy với tôi…. Bỏ ra! Nó dãy dụa đến mức tay đỏ lựng lên, người ba vô lương tâm của nó vẫn chẳng có một vẻ mặt nào khác… tưởng như chẳng coi nó là cái thá gì….nó hận ông ta, hận đời vì sao lại cho nó một người cha bất lương như vậy, nó dãy dụa trong thổng khổ, khuôn mặt thảm thương nhìn ông ta căm phẫn:

-Tôi sẽ không bao giờ coi ông là ba của tôi!

Nó khóc lớn…… để mặc cho hai tên côn đồ cứ thế mà mang nó vào chiếc xe đen……phóng thẳng đi

Bình luận





Chi tiết truyện