Nhận được tin album
không thể ra mắt, Quỳnh không những không buồn mà còn có vẻ rất vui mừng vì dù sao cô cũng không muốn lắm, được giám đốc của Star đích thân đến
mời nên mới đồng ý để giữ phép lịch sự. Minh nói sẽ mở cho cô một văn
phòng Luật sư, đúng với ngành học của mình, nhưng cô từ chối. Trình độ
học vấn của cô cũng không đến nỗi không xin được việc.
“Em cũng biết là thời buổi hiện nay, xã hội không còn như chúng ta nghĩ nữa. Em
muốn xin việc mà không có quan hệ thì rất khó.”
“Người ta sẽ khinh em!”
Nhìn ánh mắt kiên định của cô, cậu không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Văn phòng Luật sư ABC đang trống một vị trí do một luật
sư về hưu. Hàng trăm người có năng lực lập tức nộp đơn xin việc. Trong
số đó, họ chỉ chọn lọc một vài hồ sơ “đáng nể” để gọi phỏng vấn. Đối
tượng được tăm tia đầu tiên chính là “Á khoa Đại học Luật” – Đỗ Thúy
Quỳnh. Ngay ngày hôm sau Quỳnh được gọi đến phỏng vấn.
Cô trúng tuyển. Đúng, trong bao nhiêu hồ sơ xuất sắc như vậy, cô là người được
chọn, dựa vào thực lực của chính bản thân. Bắt đầu từ hôm nay nhất định
phải mạnh mẽ!
“Tối mai đi dự tiệc, nhất định em phải thật xinh đẹp, hơn hẳn nhân vật nữ chính!”
“Tại sao?” Quỳnh ngây thơ hỏi.
“Vì... như thế em sẽ được nhiều kiểu ảnh đẹp.” Thực ra, lý do thật sự Minh
muốn cô làm thế là vì khi người yêu cũ xuất hiện trong buổi tiệc đính
hôn, mọi phóng viên sẽ bắt đầu nghi ngờ. Nhưng nếu họ thấy cô gái này
lại trở nên xinh đẹp như vậy, chứng tỏ cô rất biết chăm sóc cho bản
thân, và cũng không nhỏ mọn đến nỗi ganh ghét người yêu mới của người
yêu cũ.
“Anh có đùa hay không vậy? haha…”
“Cuối cùng em cũng chịu cười rồi?”
Quỳnh im lặng. Lúc nào cũng là Minh giúp cô, ở bên cạnh cô, nhưng không hiểu
sao cô lại không thể yêu cậu. Có phải đàn ông càng lạnh lùng, phụ nữ
càng yêu đến mức chết đi sống lại không? Như cô và Hoàng vậy…
Thấy cô im lặng, Minh vội đổi chủ đề:
“Anh đặt một chiếc váy trong bộ sưu tập dành cho giới Quý tộc của một nhà
thiết kế. Hôm nay họ gửi về. Đến lúc đó em nhất định phải mặc nhé.”
Cậu vỗ tay, lập tức có vài cô giúp việc mang hộp lớn hộp nhỏ đến. Bên
trong chiếc hộp lớn là chiếc váy xòe màu tím nhạt, phần eo bó sát, dài
đến gần đầu gối, hai bên quai hơi trễ xuống tạo cảm giác có chút gợi
cảm, lại thêm màu tím – sẽ tôn lên làn da trắng không tì vết của Quỳnh.
Chiếc hộp nhỏ là một đôi giày của hãng Christian Louboutin màu đen bóng, tạo
cảm giác quý phái, sang trọng, phù hợp với màu tím của chiếc váy.
“Anh đừng nói với em đây lại là một món quà nhỏ của anh?” Quỳnh nhớ lại,
trước đó cậu cũng từng tặng cô Iphone 6, và cũng kêu đó là món quà nhỏ.
“Thì đúng là rất nhỏ mà, đâu có đáng bao nhiêu… Mà vẫn còn, chưa hết đâu. Em xem tiếp đi.”
Hộp tiếp theo là bộ trang sức bao gồm vỏng cổ, đôi hoa tai, nhẫn của hãng
Harry Winston. Chỉ những loại đá quý có chất lượng tốt nhất và hiếm nhất mới được sử cho đồ trang sức của hãng này. Mỗi chi tiết nhỏ cũng được
chau chuốt với trình độ thủ công bậc thầy, đảm bảo tính thẩm mỹ và độ
tinh xảo cao nhất.
Quỳnh không thốt ra được câu nào. Riêng bộ trang sức đã rất đắt, chưa kể đến những thứ kia.
“Tài chính của GP vẫn đang là top thế giới nên số tiền anh kiếm được cũng không ít. Em không cần lo vấn đề này.”
“Dù gì cũng là tiền mà…”
“Em xứng đáng mà.” Đúng, vì cổ phần của GP đâu phải cô không có? “Hơn nữa
con nhỏ Anna đó giờ đã là Chủ tịch Tập đoàn Abuva rồi, chỉ sau GP có một bậc thứ hạng thôi. Chắc chắn cô ta sẽ còn khoa trương hơn nhiều!”
Thực ra mà nói thì cô cũng không có tâm trạng để ngắm, để thử những thứ này
lắm, nhưng lại không thể phụ tấm lòng của Minh, nên đã bảo mấy cô giúp
việc xếp vào một chỗ, lát nữa cô sẽ thử.
“Ngày mai chuyên viên trang điểm sẽ đến tận nhà make up cho em. Dù em có thể tự đi lại nhưng anh vẫn chẳng an tâm chút nào.”
“Minh, em ổn mà. Anh đừng coi em là con nít thế.”
Cậu im lặng. Có đôi lúc, biết rõ là đã yêu lầm người, yêu lầm người không
được phép yêu, nhưng lý trí không thắng nổi trái tim, có lẽ, sẽ rất khó
để cậu từ bỏ được.
Ngày hôm sau…
Khải Minh đã yêu
cầu văn phòng Luật cho cô nghỉ ngơi một tuần. Họ đồng ý. Suy cho cùng,
chấp nhận dễ dàng như vậy cũng một phần vì dạo này văn phòng không có
nhiều vụ kiện lắm, thiếu đi một người cũng không mấy ảnh hưởng, một phần vì một vị chủ tịch cao cao tại thượng nhờ họ như vậy, vuốt mặt phải nể
mũi, cũng phải nể mấy phần. Hơn nữa thành viên mới của văn phòng cũng
đang trong quá trình “dưỡng thương”.
Buổi chiều, chuyên viên
trang điểm đến make up cho Quỳnh. Minh đứng ngoài cửa chờ, khoanh tay
trước ngực, hai chân bắt chéo. Phụ nữ trang điểm đúng là lâu thật!
Cậu gõ cửa.
“Xong chưa thế?”
“Xin cậu chủ đợi một chút.” Tiếng của cô giúp việc ở bên trong vọng ra.
Cạch! Cánh cửa mở ra. Một nữ thần với mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ hất
hết sang một bên, trên người là bộ trang sức làm từ kim cương một cách
tinh xảo, nước da mịn màng trắng không tì vết, đôi giày cao gót đen và
đôi môi màu đỏ mặt trời gợi cảm, đôi mắt long lanh trông rất có hồn.
Đúng là xinh đẹp hơn Thu Phương bội phần!
“Not bad! So beautiful girl!”
Chiếc xe Lamborghini nhanh chóng tới bữa tiệc. Rất nhiều phóng viên đã
trực sẵn ở đây. Có thể nói, trước đây họ không dám phỏng vấn vì sợ bị
mất việc, nhưng bây giờ lại còn được mời đến, những điều bạn đọc thắc
mắc phải hỏi cho bằng hết.
Trông thấy Chủ tịch của GP đến, cả
đám người đổ xô ra chụp ảnh. Nhưng ngay sau đó là ca sĩ Khánh Lâm, rồi
đến nữ Chủ tịch của Tập đoàn Abuva, tiếp đó là con trai và con gái của
hai công ty đứng đầu nước – Lý Minh Quân & Bùi Anh Thư. Màn đầu tiên bao giờ cũng là chụp ảnh rồi viết bài đánh giá trang phục. Sau khi màn
đính hôn diễn ra kết thúc, phóng viên mới được phỏng vấn trực tiếp.
Thu Phương vì đang mang thai nên cô ta không được phép dùng mỹ phẩm, nhan
sắc có vẻ đi xuống. Từ trước đến giờ, chỉ nhờ vào mỹ phẩm, khuôn mặt cô
ta mới hơn Quỳnh, bây giờ để mặt mộc, khá nhiều phóng viên bất ngờ.
Khuôn mặt trông bụ bẫm hơn, tuy không xinh nhưng cũng không đến nỗi xấu.
Mọi ống kính dường như đổ dồn về phía Quỳnh, dường như cô mới là nhân vật chính của bữa tiệc. Đúng như Minh nghĩ, ai ai cũng cho rằng cô gái này rất mạnh mẽ, dám đi dự lễ đính hôn của người yêu cũ, hơn nữa những thứ khoác trên người cô đều có giá không hề rẻ. Toàn thân đều
toát lên vẻ quý phái, người như phát ra ánh sáng thu hút mọi ánh nhìn,
khiến Thu Phương bị lu mờ.
Nếu Hoàng không bước ra, chắc có lẽ mọi người đã quên đây là buộc tiệc đính hôn của Vương Thiên Hoàng và cô diễn viên Thu Phương. Trông thấy cậu, Quỳnh hơi khựng lại một chút. Hai người trong phút chốc mắt đối mắt, đầu Hoàng đột nhiên đau như búa bổ,
trong tâm trí hiện lên hình ảnh một cô gái với mái tóc xoăn màu hạt dẻ,
đeo chiếc dây chuyền, BEAUTY WORLD, nhưng vẫn không tài nào thấy được cô gái đó là ai.
“Anh sao vậy?” Phương tỏ ra ân cần hỏi han.
“Không sao.” Cậu nhìn về phía Quỳnh, nhưng cô đã quay đi chỗ khác từ lúc nào.
Thu Phương cắn môi, tay nắm thành nắm đấm. Tại sao cô ta luôn thu hút mọi sự chú ý của người khác như vậy?
Bình luận
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1