chương 25/ 53

Ở một chân trời khác…

Từng cánh hoa anh đào rơi rơi, nhẹ nhàng, có hoa xoay tròn, có hoa bay nghiêng, không theo một trật tự nhất định. Hoa nở rồi hoa tàn, gặp nhau rồi cách xa…

Một cô gái tóc nâu ngồi đó, cùng một chàng trai mặt mũi khôi ngô, tuấn tú, nước da mịn màng, khuôn mặt đượm buồn.

“Cậu vẫn còn thấy nhớ con nhỏ đó à? Đã hai năm rồi…”

“Tớ không thể nào quên được cô ấy, vẫn nhớ tất cả những gì thuộc về cô ấy…”

“Con trai không nên yếu đuối, mạnh mẽ lên!”

“…” Chàng trai im lặng.

...Nước mắt đừng rơi nữa

Tim đã vỡ ghép lại cũng không vừa

Nhưng thật lòng anh chưa quên được bóng hình em…

“Quay lại Việt Nam tìm cô ấy chứ?”

“…”

“Cậu quyết định đi, tuy tớ thích cậu nhưng tớ sẽ lùi bước, để cậu hạnh phúc…”

“Sắp tốt nghiệp rồi…”

Đến lượt cô gái im lặng. Cô hiểu, câu cậu nói có ý nghĩa gì. Tốt nghiệp xong, cậu sẽ trở về Việt Nam, điều hành tập đoàn thừa kế từ cha cậu..

Nghe thoang thoảng đâu đó, giai điệu “Sakura Anata Ni Daete Yokatta” vang lên, luồn lách qua từng cánh hoa anh đào đang nhẹ bay trong không trung.

Trong khi đó, nhân vật mà mọi người không muốn xuất hiện nay đã “tái xuất giang hồ”…

Mỗi người một nơi, mỗi người một cung bậc cảm xúc, một tâm trạng riêng, một con đường riêng, một ước mơ riêng,…

Vẫn giai điệu quen thuộc ấy, vẫn giọng ca ấy và vẫn vang lên từ sân khấu ấy…

“Anh hứa rằng, anh sẽ luôn bên cạnh em

Dù tương lai có hạnh phúc hay đau khổ

Em vẫn sẽ luôn là tất cả

Chỉ cần nhìn thấy em vui, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em…

Sẽ luôn ở bên em, anh làm được

Sẽ luôn che chở cho em, anh cũng làm được

Mỗi tối, anh sẽ chúc em ngủ ngon

Mỗi sớm mai, anh sẽ dành tặng em một đóa hoa hồng

Minh chứng cho tình yêu của anh…”

Đã hai năm rồi, chàng trai si tình vẫn luôn kiếm tìm hình bóng người con gái mà anh đã đụng phải ở sân bay. Một người con gái tuy không phải hotgirl nhưng lại rất dễ thương, tốt bụng, thật thà, người con gái anh yêu say đắm, nay không còn một tin tức gì nữa…

Kết thúc buổi diễn, Lâm chuẩn bị ra về thì nghe được câu chuyện của mấy cô gái đứng gần đó:

“Anh Khánh Lâm thế này chắc hotgirl không ai cưa nổi của trường mình cũng phải chết mê chết mệt ý chứ, nhỉ?”

“Thúy Quỳnh á? Nhỏ đó học siêu lắm, suốt ngày sách với vở, có thấy yêu đương gì đâu!!!”

“Ai mà biết được!”

Lâm giật thót, không màng đến hình tượng và công việc đang chờ đón. Cậu sững lại vài giây, rồi quay người tiến về phía hai cô gái đang nói chuyện:

“Xin lỗi đã chen ngang câu chuyện của hai bạn, nhưng người mà hai bạn đang nói có phải tên Đỗ Thúy Quỳnh không?”

Hai cô gái có vẻ hơi sợ sệt, chẳng lẽ nhỏ Thúy Quỳnh có bồ là anh Khánh Lâm, anh ấy mà cho người thủ tiêu vì đã nói xấu người yêu thì…

“Dạ…”

“Yên tâm, tôi không có ý gì, chỉ là đang tìm người bạn cũ thôi…”

Ây da, Khánh Lâm à, bạn cũ có nhất thiết phải tìm tận hai năm như vậy không!!

“Đúng là Đỗ Thúy Quỳnh, nhưng cô ấy học Đại học Luật, anh Lâm học ở Học viện Âm nhạc sao quen nhau hay vậy?”

“À…bạn cũ ấy mà, cảm ơn hai bạn nha…”

Lâm vừa quay người bỏ đí, hai cô gái đó lại xì xầm…

“Ê này, có phải anh Lâm cũng…”

“Bậy nào…mà cũng có thể…ôi má ơi…tan nát cõi lòng…”

Lâm mỉm cười, lái chiếc xe Camry phi thẳng đến Đại học Luật, vừa đi vừa huýt sáo…

“All right, tìm được em rồi nhé!”

Chiếc xe dừng lại ngay khi lớp của Quỳnh vừa tan, các sinh viên nữ thướt tha trong tà áo dài duyên dáng, nhưng Lâm vẫn không thấy bóng dáng Quỳnh. Cậu đành bước xuống xe, tự mình đi tìm, mặc lời can ngăn của người quản lí ngồi phía sau.

“AAAA… ôi má ơi Khánh Lâm kìa! Khánh Lâm kìa!!!”

Theo phản xạ tự nhiên, hay cách gọi khác là “định luật phản ứng”, các cô gái quay ra nhìn, rồi mắt trái tim, miệng cũng “AAAA” theo, ùa về phía Lâm như ong vỡ tổ. Được thể, Lâm hỏi luôn:

“Các bạn yên lặng nào…Tôi đến đây chỉ để hỏi…”

“Hỏi gì em cũng sẵn sàng trả lời tuốt anh Khánh Lâm ơi!!” Mấy fangirl hét lên phấn khích.

“Vậy cho tôi hỏi…”

Trong thư viện của Đại Học Luật Quốc gia…

Một thiếu nữ đang cắm cúi đọc sách, chiếm riêng một bàn. Cô như bị cô lập giữa các mọt sách khác, cô ngồi im đọc, còn người khác bàn tán sôi nổi nhưng vẫn ý thức được là cần nói nhỏ.

Tiếng rì rầm chợt im bặt. Quỳnh không ngạc nhiên, bởi lần nào có người vào thư viện, bọn họ cũng đều dừng lại quay ra xem là ai, nhưng lần này, dường như là một sự im lặng đến đáng sợ.

Tiếng bước chân ngày một gần, khiến cô cũng hơi bất ngờ, nó ngày một rõ và có vẻ như đang tiến về phía cô. Lẽ nào… không thể! Cậu ấy đã bặt vô âm tín rất lâu rồi, không phải là đột nhiên xuất hiện đó chứ??? Vũ Khải Minh, cậu đừng tạo bất ngờ cho mình nha!

“Sao vậy? Không muốn nhìn mặt bạn cũ à?”

Người đó cúi thấp xuống, thì thầm vào tai cô và cười khoái trá.

Quỳnh ngẩng lên, má cô chạm phải bờ môi lạnh lẽo của người ấy.

“Khánh…Lâm? Không phải giờ cậu đã là ngôi sao rồi à? Cậu sao có thể xuất hiện tùy tiện thế này được?! Sao cậu biết tớ học trường này, ngoài Thư ra, làm gì có ai?”

“Thư không nói cho Quân, nên Quân cũng không thể nói bừa cho tớ. Hai cậu giữ kín thật đấy, định bặt vô âm tín à?”

“Ra Devil’s Café nói chuyện đi, ở đây không tiện lắm.” Quỳnh liếc ngang liếc dọc, thấy ai cũng đổ dồn hai mắt về phía mình, thì rất ngại. Trong khi cô và cậu lại đang làm động tác rất mờ ám.

“Quán Café ngay gần trường đó à?”

“Thế cậu thích đi xa à?” Quỳnh rướn mày.

“À không, không có, haha…” Đúng là phong cách dân Luật, Lâm nghĩ thầm.

* Devil’s Café *

“Tớ muốn hỏi…hai năm trước…cậu…rốt cuộc là cậu yêu ai vậy?”

Câu hỏi quá bất ngờ, Quỳnh uống một ngụm sinh tố cam rồi thở dài.

“Hai năm trước…” Quỳnh ngập ngừng “…tớ chẳng yêu ai cả!”

“Cậu nói dối!” Gần như ngay lập tức, Lâm nói. Rồi cậu đột nhiên đưa tay nắm lấy tay cô “ Nói tớ nghe đi, cậu…”

Quỳnh rụt tay lại. Chuyện quá khứ thực sự cô cũng không muốn nhắc lại nữa, vết thương lòng giờ lại rỉ máu. Hai năm trước, cô đau đớn biết chừng nào khi ba má cô mất, rồi bạn bè mỗi người một ngả, Minh biệt tích không thấy. Ba má vì lo cho vết thương của cô nên hấp tấp, vội vàng đi chiếc xe máy vất vả lắm mới mua được, không kịp đội mũ bảo hiểm, đi chẳng may đâm sầm vào contener, bị đè bẹp ngay trên đường. Hai năm trước, dù chỉ lần cuối cô cũng không được gặp mặt ba má mình…

Quỳnh nói xong, cô khóc nức nở, khóc trong đau đớn.

“Xin lỗi vì khiến cậu nhớ lại chuyện không vui.”

Lâm áy náy. Hai năm trước, vì ngại phải đối mặt với Quỳnh, cậu đã chuyển trường. Sau đó cậu không nghe tin gì về cô nữa. Lâm có đến nhà cô, nhưng căn nhà đó đã có chủ mới, họ cũng không biết chủ cũ hiện giờ đang ở đâu, có một cô gái đã ký hợp đồng bán nhà với họ, số điện thoại vẫn còn đây. Lâm gọi, nhưng đáp lại cậu chỉ là “Số máy quý khách vừa gọi không có thực…”, là sim rác.

Cậu lặng lẽ bước lên sân khấu nhỏ trong quán, ngồi xuống cạnh chiếc đàn piano. Ngón tay lướt nhẹ trên phím đàn, Lâm vừa đàn vừa hát:

“Anh sẽ luôn ở bên em những khi em cần

Đừng buồn, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua

Bờ vai anh ở đây, là nơi vững chắc để em tựa

Xin em đừng khóc, hãy đứng dậy bước qua

Đừng cảm thấy em cô đơn…”

Devil’s Café nghe tên thì tưởng dành cho những siêu quậy và dân giang hồ, nhưng thật ra lại là một nơi cực kì yên tĩnh, chỉ có những bản nhạc nhẹ nhàng. Bài hát của Khánh Lâm quả đúng là hợp cảnh, hợp tình, đến chủ quán cũng vỗ tay. Fan hâm mộ xúm lại xin chữ ký, chụp ảnh,… nhưng cậu đều từ chối một cách lịch sự nên họ đều về chỗ, nhưng mắt vẫn dõi theo thần tượng. Lâm quay trở lại bàn, coi như bài hát vừa rồi để tạ lỗi với Quỳnh.

“Cậu hát hay lắm !”

“Cảm ơn!”

“Thôi, tớ phải quay về ký túc xá đây.”

“Khoan, mà khoản tiền đóng học cậu…”

“Tớ được miễn.” Như hiểu rõ câu hỏi của Lâm, cô trả lời.

“Để tớ đưa cậu về.” Cậu thở dài.

“Cũng gần đây mà, không cần đâu.”

Nhìn Quỳnh quay đi, trái tim cậu đau nhói. Cô chỉ cách cậu chưa đầy một mét mà cậu cảm tưởng hai người đang ở hai thế giới khác nhau, cũng như hai đường thẳng song song, mãi mãi không thể cắt nhau…

Bình luận





Chi tiết truyện