chương 11/ 14

Đã hai tháng trôi qua kể từ ngày Mộ Cảnh Từ về nhà thăm Lâm Tuyết. Đó là lần đầu tiên, mà cũng là lần duy nhất.

Trên TV là hình ảnh anh cùng nữ ca sĩ Thanh Vi, nổi bật với tiêu đề: “Mộ Cảnh Từ lại bị bắt gặp cặp kè cùng kiều nữ!”

Vội cầm điều khiển lên tắt TV, một trận hoa mắt khiến chiếc điều khiển rơi xuống sàn. Lâm Tuyết vô lực ngã xuống giường, nước mắt tưởng chừng đã cạn. nay lại trào ra.

Cô nhớ anh lắm, tiểu bảo bối cũng nhớ anh lắm, nhưng, anh chỉ ghé qua một lần đó mà thôi.

Hằng ngày, cô đều gọi cho anh nhưng kết quả luôn luôn là âm thanh thông báo máy bận. Lâm Tuyết chỉ có thể bật TV lên để nhìn thấy anh, để vơi đi nỗi nhớ mong, nhưng... mỗi khi anh xuất hiện trên TV, chính là tin tức anh đi cùng ca sĩ này diễn viên nọ.

Lâm Tuyết đưa tay vuốt ve cái bụng nhô cao của mình, khẽ thì thầm: “Bảo bối à, con phải mau chóng chào đời, để cha con về nhà cùng mẹ con mình nhé!”

==*==*==

Mọi chuyện diễn ta an an ổn ổn, cho đến 1 tuần sau...

'Xoảng!'

Li nước trên tay Lâm Tuyết rơi xuống đất vỡ tan tành. Không hiểu sao dạo gần đây, cô thường xuyên bị hoa mắt, nhìn không rõ. Cô cũng không mấy để ý lắm vì nghĩ đó là do cô đang mang thai, nhưng càng lúc thời gian mờ càng lâu.

Lâm Tuyết thấy hơi đói, xuống lầu tìm chút sữa uống, vận động một chút cũng tốt.

Dù cô đang mang thai tháng thứ 8 nhưng cơ thể vẫn khá ổn, đi đứng không cần người giúp đỡ.

Khi chỉ còn mấy bậc thang cuối cùng, đột nhiên mắt cô lại hoa lên, rồi tối sầm. Đột ngột mất đi ánh sáng khiến Lâm Tuyết bước hụt chân, ngã từ cầu thang xuống.

Bao trùm Lâm Tuyết là bóng đêm tăm tối, bóng đêm trước đây cô từng đối mặt. Cô nhanh chóng ổn định nhịp thở, bình tâm lại... Bụng đột nhiên truyền tới tia đau đớn, cùng với đó là cảm giác chất lỏng từ hạ thân chảy ra khiến Lâm Tuyết vô cùng hoảng sợ. Bóng tối không hề khiến cô sợ hãi, nhưng... con của cô nếu như có mệnh hệ nào, có lẽ cô không sống nổi.

Lâm Tuyết bối rối không biết phải làm thế nào, tim cô co thắt lại vì hoảng hốt. Mai! Đúng rồi, Mai đang ở nhà!

“Mai! Mai ơi! Mau tới cứu tôi, Mai!”

Không gian im ắng không hề có chút tiếng động nào, phản hồi nào. Lâm Tuyết cố gắng gào to hơn nữa:

“Mai ơi! Mai ơi!”

Im lặng bao trùm khiến Lâm Tuyết thật sự hoảng loạng. Mai có lẽ đã đi chợ, mắt cô lại không nhìn thấy, bảo bối không biết có bị tổn thương sau cú ngã hay không?

Bụng càng lúc càng đau, Lâm Tuyết tuyệt vọng ôm chặt lấy bụng, nước mắt lưng tròng: “Bảo bối, con phải mạnh mẽ lên, nhất định không được xảy ra chuyện gì... Bảo bối ngoan, nghe lời mẹ...”

Đau đớn thể xác không thể so được với đau đớn trong tâm hồn Lâm Tuyết lúc này. Sự cô độc, sự tuyệt vọng, bóng đêm tăm tối khiến cô sợ hãi, khiến cô bơ vơ vùng vẫy trong vô vọng. Cô lại nhớ đến Mộ Cảnh Từ, cô hi vọng anh ngay lập tức xuất hiện, truyền hơi ấm cho mẹ con cô, để mẹ con cô nương tựa.

Anh đang ở đâu, Cảnh Từ?

Từ bên ngoại vọng đến tiếng động cơ, rất nhanh sau đó là âm thanh quen thuộc: “Lâm Tuyết, em... Hả? Em sao thế Lâm Tuyết?”

Quá vui mừng vì có người đến giúp đỡ, Lâm Tuyết nắm chặt lấy tay Khả Vân: “Chị Khả Vân... Mau mau cứu bảo bối, mắt em... mắt em không nhìn thấy nên... bị ngã. Chị nhất định phải cứu bảo bối!”

Khả Vân bị dọa đến phát hoảng, nhưng một bác sĩ chuyên nghiệp như cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, đỡ Lâm Tuyết ra xe, cẩn thận không động đến thai nhi.

“Trong nhà không có ai sao? Mai đâu?” Khả Vân vừa thắt dây an toàn cho Lâm Tuyết vừa hỏi.

“Mai có lẽ đã đi chợ rồi... Nếu cô ấy có ở nhà sẽ không đến nỗi...” Lâm Tuyết lại rơi nước mắt.

“Không sao, chị nhất định sẽ đảm bảo cho mẹ con em.”

Khả Vân trấn an Lâm Tuyết, trước khi lái xe đi lại ngoái đầu nhìn về căn biết thự lần nữa. Khả Vân lắc lắc đầu, có lẽ cô quá nhạy cảm mà thôi.

==*==*==

Một bóng người đứng trên ban công dần hiện rõ.

Mai nhìn theo bóng chiếc xe vừa rời đi, môi cắn chặt.

“Cô đúng là quá may mắn rồi, Lâm Tuyết à!”

Lúc nãy Mai có nghe thấy tiếng Lâm Tuyết kêu cứu, dù không muốn nhưng cô vẫn phải đến giúp đỡ. Không ngờ lại phát hiện mắt Lâm Tuyết không nhìn thấy, đã vậy... cứ để cô ta tự xoay sở đi...

Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một Khả Vân. Nhưng mà... đứa con chắc gì đã còn?

Mai nhếch môi cười thâm độc, thầm mong đứa bé mất đi.

Bình luận





Chi tiết truyện