chương 1/ 14

'Kít...'

Chiếc BMW màu bạc sang trọng dừng ngay sát vạch trắng. Đèn giao thông chuyển từ vàng sang đỏ, chậm rãi đếm ngược...

'60... 59...'

Kính xe hạ xuống, Mộ Cảnh Từ gác một tay lên cửa, tay kia châm điếu thuốc. Khói thuốc từ từ bay lên, rồi mất hút theo cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua.

'50...49...'

Việc vượt đèn đỏ đối với Mộ Cảnh Từ không phải chuyện gì xa lạ, đúng hơn còn là việc anh làm thường xuyên, huống chi giờ này đã là 10 giờ đêm, trên đường lại chỉ có một mình xe của anh. Nhưng, lần này thì khác...

“Xin lỗi cậu... Cậu có thể làm ơn làm phước... cho mẹ con tôi chút tiền lẻ được không?... Chúng tôi nhịn đói đã 3 ngày nay...”

Âm thanh của người phụ nữ thều thào, trong tiết trời giá buốt liền biến thành một làn khói mỏng. Khuôn mặt bà trắng bệch vì đói và lạnh, từng cơn rét buốt xuyên qua lớp áo mỏng manh khiến người bà run lên. Dù vậy, tay bà vẫn nắm chặt tay cô gái đứng sau lưng bà. Mộ Cảnh Từ dời ánh mắt nhìn cô gái, người có lẽ chính là con gái của người phụ nữ.

Cô ấy thật sự đẹp, rất đẹp!

Cái đói, cái rét khiến cô trông khá chật vật, nhưng không vì thế mà nhan sắc của cô bị tàn phai. Tóc cô xơ xác, chỉ được buộc qua loa, vài sợi vướng vào đôi môi tái nhợt đang khẽ mấp máy vì lạnh. Mà điều thu hút ánh nhìn của anh nhất, chính là đôi mắt của cô. Anh đắm chìm vào hai hồ nước sâu ấy, cố gắng đuổi theo, cố gắng nắm bắt cái gì đó ngây dại cùng huyền bí ẩn trong đôi mắt xinh đẹp đó...

Từ cô toát ra nét nữ tính mảnh mai, yếu đuối, tựa như một đóa hoa xinh đẹp đang bơ vơ trong cơn vần vũ, khiến anh chỉ muốn lao đến che chở cô, bảo vệ cô trong vòng tay của mình...

Thu lại ánh nhìn, Mộ Cảnh Từ lấy ví tiền trong túi quần, cố tìm vài tờ bạc lẻ.

“Xin lỗi... nhưng tôi không có mang tiền mặt theo.” Mộ Cảnh Từ áy náy lắc đầu.

Người phụ nữ như đã đoán trước được kết quả, mi chỉ khẽ động, trong khi cô gái ban đầu hơi khựng lại, sau đó cúi đầu. Anh có thể nhận ra cô rất thất vọng. Lại còn có... đôi mắt của cô?

Đèn đỏ đã đếm ngược tới 0, đèn xanh bật lên, và cũng lại bắt đầu một vòng đếm ngược khác...

'60...59...'

Chiếc xe BMW vẫn ở yên đấy, không hề lăn bánh. Trước đây, gặp những tình huống thế này, Mộ Cảnh Từ chẳng thèm để ý, thản nhiên phóng xe đi. Còn lần này, anh không làm vậy, vì cô gái kia khiến anh hứng thú.

“Con gái của bà...”

Người phụ nữ đột nhiên nghe thấy tiếng nói hình như rất ngạc nhiên, đến khi thấy anh nhướn mày về hướng cô gái mới chắc chắn rằng người kia đang hỏi về con gái mình.

“Nó bị mù... là do một vụ tai nạn trước đây...” Bà không giấu được sự thương tâm trong lời nói.

Đúng như những gì Mộ Cảnh Từ suy đoán. Đã vậy thì...

“Mẹ con bà có muốn đến nhà tôi phụ việc không?”

“Hả?”

“Tuy không kiếm được bao nhiêu, nhưng chỉ cần dọn dẹp, nấu ăn đơn giản nhẹ nhàng là được, chỗ ăn, ở cũng không thành vấn đề...”

'30...29...' Đèn xanh vẫn chậm rãi đếm ngược...

Người phụ nữ sửng sốt trong giây lát, ngước nhìn chàng trai trẻ ăn mặc sang trong ngồi trong chiếc xe cao cấp, tay bất giác siết chặt tay con gái. Cô gái gật gật đầu, đôi tay nhỏ bé cũng siết chặt tay bà khiến bà bối rối không biết làm sao. Dù bây giờ mẹ con bà đã rơi vào đường cùng, nhưng người này nhỡ đâu là người xấu thì sao? Bà không muốn con gái mình chịu khổ... Nhưng, nếu cứ tình hình này, mẹ con bà ắt sẽ...

“Bà thấy thế nào?” Mộ Cảnh Từ lên tiếng thúc giục.

'10...9...'

“Tôi...”

'3...2...'

“Tôi đồng ý!”

Mộ Cảnh Từ mỉm cười, sảng khoái nói:

“Hai mẹ con lên xe đi nào!”

Người phụ nữ dìu con gái lên xe. Không gian ấm áp bên trong đối lập hẳn với cái rét buốt bên ngoài khiến hai người cảm thấy tốt hơn hẳn.

“Này... cô bé, em tên gì?”

“Dạ... dạ... em tên là Lâm Tuyết. A... em theo họ của mẹ em.”

Mộ Cảnh Từ nhìn Lâm Tuyết trong kính chiếu hậu, môi khẽ nhếch...

Đèn đã chuyển sang màu đỏ từ bao giờ, nhưng Mộ Cảnh Từ chẳng hề để ý, thản nhiên phóng xe đi vun vút...

Bình luận





Chi tiết truyện