chương 17/ 20

Trong phòng, một thiếu niên gầy gò nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch môi tím ngắt.

Tố Uyển khó hiểu nhìn về phía Ngọc Trúc, nàng thấy Ngọc Trúc là một nha hoàn, mỗi tháng Ngân lượng không tính là ít, nếu như nàng chi tiêu ít đi, để tiền cho đệ đệ khám bệnh, mua thêm vài thứ cũng là chuyện đơn giản, sao bây giờ vẫn còn nghèo khổ như vậy.

Ngọc Trúc có thể hiểu được Tố Uyển đang nghĩ cái gì, nàng quay đầu nhìn đệ đệ, con ngươi chứa đầy nước mắt: “Tiểu thư hẳn rất kì lạ, vì sao hàng tháng người cho nô tì không ít ngân lượng, nhưng vẫn khiến đệ đệ phải chịu khổ.”

“Những năm gần đây nô tỳ chi tiêu ít đi, nhưng tiền đều bị phụ thân lấy đi đánh bạc, ta đã cố gắng khuyên bảo mà không được, dù sao cũng là phụ thân, đành mặc cho hắn tùy ý làm gì thì làm, nhưng hi vọng hắn xem chúng ta là con cái, có thể chiếu cố đệ đệ một chút, nhưng trước đó không lâu, chủ nợ tìm đến tận cửa, phụ thân ôm bạc chạy đi, để lại đệ đệ cho ta lo.”

“Dù thế nào cũng là phụ tử, máu mủ tình thâm, làm sao có thể làm ra loại chuyện này.” Tố Uyển nghe Ngọc Trúc nói mà phẫn nộ.

“Đệ đệ nói lúc phụ thân đi có để lại một ít bạc, bởi y biết thân tỷ tỷ ta sẽ chiếu cố hắn, y nói, y ở lại chỉ làm hại cho chúng ta, dứt khoát rời khỏi đợi cho sóng gió qua đi, muốn chúng ta chiếu cố lấy nhau. Mà nợ người, có gì cầm cố được đem cầm đi, ta có một số thứ có thể cầm cố. Mấy ngày này lạnh, đệ đệ sợ là sẽ bệnh nặng hơn.” Ngọc Trúc khóc đến lợi hại, quỳ xuống trước giường đệ đệ, sờ thấy người hắn rất nóng

“Ngọc Trúc đi lấy ít gừng thêm ít nước sôi,đúng rồi, đến hiệu thuốc mua một bình Chí Bảo Đan.” Tố uyển nhìn Ngọc Trúc bình tĩnh nói, hơn nữa từ trên đầu lấy xuống một chiếc trâm tinh xảo màu xanh ngọc trong suốt đưa cho Ngọc Trúc: “Trên người chúng ta đều không có bạc, ngươi cầm cây trâm này đem đi đổi chút bạc, tuy rằng đổi không được nhiều nhưng cũng đủ để đệ đệ ngươi qua được lúc này, đi đi càng nhanh càng tốt.”

“Tiểu thư, đây là trâm ngọc mà phu nhân lưu lại, là vật mà người yêu thích nhất. Điều này sao có thể.” Ngọc trúc vừa khóc nức nở vừa nói.

Tố uyển cau mày tỏ vẻ không vui, nàng biết vật đó quan trọng nhưng nó không quan trọng bằng mạng người: “Đồ có thể không có nhưng mạng đệ đệ ngươi không thể mất nay hắn lại đang hôn mê, toàn thân nóng bỏng, nếu không cho hắn uống thuốc, thì chỉ có một con đường chết, chờ ta hồi phủ sẽ có người đến chuộc về.”

“Dạ, tiểu thư” Ngọc Trúc cũng không nói thêm gì nữa, cầm trâm ngọc ra ngoài.

Tố Uyển cầm tay đệ đệ Ngọc Trúc bắt mạch, thật lâu sau mới thở dài, tâm cũng thả lỏng. Dù sao cũng là một đứa nhỏ mới năm sáu tuổi, cần dinh dưỡng, lại bị trúng gió độc, được ăn uống đầy đủ bệnh tự nhiên sẽ khỏi.

“Tiên nữ tỷ tỷ.” Đứa nhỏ tựa hồ đã tỉnh. Mơ mơ màng màng mở mắt ra liền nói một câu như vậy. Tố Uyển nghe được hắn gọi nàng là tiên nữ, thân thể chấn động, rất nhanh nàng ổn định lại tâm tình, ban đầu nàng không làm được việc gì, bây giờ nàng muốn dùng thân phận này đạt được thứ nàng muốn.

Chính là ánh mắt tiểu hài tử thật lợi hại, mới liếc mắt đã biết nàng nữ giả nam trang. Nhưng Tố Uyển nàng cái gì cũng đẹp, dù có giả trang nam thì vẫn rất đẹp, trong mắt tiểu hài tử này nàng cải trang so với nữ nhi cũng không có gì khác biệt.

Ôn nhu nói một câu, tiểu hài tử lại ngủ. Tố Uyển đưa bàn tay hơi lạnh vuốt ve đầu tiểu hài tử, khiến trán hắn có cảm giác thoải mái hơn. Tiểu hài tử vốn nhíu chặt mày sau đó dần dãn ra đi vào giấc ngủ.

“Tiểu thư, thuốc, gừng và tỏi đã có đủ rồi.” Ngọc Trúc thở hổn hển chạy vào, đem đồ mua được đặt lên bàn.

“Ngọc Trúc, đi mua chút thức ăn, sinh bệnh lại lâu không được ăn, đi mua một chút cháo bí đỏ đi.”

“Dạ, tiểu thư.” Nhìn Ngọc Trúc lại chạy tới, Tố Uyển chỉ lắc đầu, nha đầu này còn phải tôi luyện.

Lấy một viên Chí Bảo đan đưa vào miệng tiểu hài tử, lại lấy khăn tay lau đi vết bẩn trên mặt, đem gừng rửa sạch sẽ, nhẹ nhàng sát nhẹ vào nách, lòng bàn chân, qua thời gian nhấp một ly trà, Tố Uyển mới làm xong, cảm thấy cơ thể đã có chút mệt mỏi. Thân thể này thật nhu nhược, so với trước khi trùng sinh thì thân thể này kém rất nhiều.

Tố Uyển lau mồ hôi, ngồi xoa bóp hai mắt của mình.

“Tiểu thư, tiểu thư, cháo đến đây.” Ngọc Trúc lại chạy vào, trên mặt tràn đầy chờ mong.

“Lúc này cũng vừa vặn, đánh thức hắn dậy cho hắn ăn một chút” Tố Uyển mỏi mệt xoa bóp đôi mắt. Tất cả Ngọc Trúc đều xem ở trong mắt, nàng không biết tiểu thư là từ đâu học được mấy thứ y thuật này, nhưng tiểu thư chính là tiểu thư, biết nhiều hơn, sẽ không hại bản thân, nàng cũng không muốn hỏi. Có một số việc, nhìn là tốt rồi. Hơn nữa sống trong dạng hoàn cảnh kia, tiểu thư che dấu việc này cũng là có chủ ý.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” yếu ớt nói một câu mang theo kinh hỉ, bàn tay khô nứt đưa ra muốn Ngọc Trúc ôm, Ngọc Trúc nhìn đệ đệ tỉnh lại, trên đuôi lông mày hướng Tố uyển lộ rõ vẻ áy náy, trước kia nàng đối với tiểu thư còn có oán hận, hiện tại lại chỉ có cảm kích.

“Thảo Nhi, Thảo Nhi.” Ngọc Trúc ôm đầu Thảo Nhi, nhỏ giọng gọi tên của hắn.

Thảo Nhi thân rúc hình nho nhỏ vào trong lòng tỷ tỷ, cái lạnh ban đầu đã tan hết.

“Tỷ tỷ, đệ đã nghĩ đệ sắp chết, tiên nữ tỷ tỷ cũng đã tới đón đệ, đệ còn nghĩ, nếu đệ lên trời rồi, nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ tỷ tỷ.” Thanh âm nho nhỏ mang theo sự kiên định.

Tố Uyển thấy sống mũi cay cay, là một đứa nhỏ, bản thân còn không bảo vệ được nhưng lại muốn bảo vệ cho người bên cạnh mình, Ngọc Trúc nàng thực hạnh phúc.

“Tiên nữ tỷ tỷ?” Ngọc Trúc hơi sửng sốt, như nhớ tới cái gì đó, lại quỳ gối trên mặt đất vội vàng hướng Tố Uyển dập đầu ba cái.

“Tiểu thư, hiện giờ ta chỉ có một đệ đệ, ta đã nghĩ ta sẽ mất đi một người thân duy nhất này, là ngài cứu hắn trở về, cũng cứu ta trở về, Ngọc Trúc cùng Thảo Nhi làm trâu làm ngựa đều khó có thể báo đáp ân tình cho ngài.”

Tố Uyển vội vàng nâng Ngọc Trúc dậy, nói: “Nếu thật sự cảm tạ ta, ngươi hãy xem ta như tỷ tỷ của ngươi đi, ngươi cũng biết tình hình trong phủ, Ngọc Trúc, ngươi thực hạnh phúc.”

Lời Tố Uyển nói rất đúng sự thật, vốn dĩ nàng là được sư phụ nhặt về dạy bảo, sư phụ rời đi, nàng xuống núi làm nghề y, vô tình gặp được Cố Cảnh Phạm, lại lâm vào vạn kiếp bất phục, nàng hận.

Trùng sinh vào Hầu phủ, lại ngươi lừa ta gạt, nhìn thấy tình cảnh ấm áp như vậy, nàng chỉ có hâm mộ cùng chua xót.

“Tiểu thư.” Ngọc Trúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía dung nhan tuyệt sắc của Tố Uyển, nếu không phải vì khoảng cách thân phận giữa hai người, nàng thật sự rất muốn nhào vào lòng Tố Uyển.

“Ngươi cũng biết, ở hậu trạch* (*nơi ở của thê thiếp, tiểu thư) Hầu phủ luôn đấu đá lẫn nhau, những y thuật này ta đều học từ sách, ta đều dùng thân để thử, ta không thể để mọi người biết được, như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng, Ngọc Trúc ngươi hiểu không?” Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc nói

“Tiểu thư Ngọc Trúc hiểu.”

“Tỷ tỷ, đây là thần tiên tỷ tỷ.” Thảo Nhi chỉ vào Tố Uyển vui vẻ nói, tựa hồ nghĩ là mình nhìn lầm, lại xoa xoa hai mắt thật to, dùng sức nhìn nhìn, lại càng cao hứng cười.

“Nơi này rất sơ sài, đứa nhỏ lại cần thuốc bổ, chi bằng để hắn lấy thân phận tên sai vặt rồi đưa hắn vào phủ” Tố Uyển nhìn Ngọc Trúc, thản nhiên nói.

Bình luận





Chi tiết truyện