chương 13/ 20

Lâm Tiêu nhìn mặt Tố Uyển, có lời muốn nói nhưng lại bị nghẹn ở cổ họng. Khiến hắn ho khan dữ dội một trận.

Mặc dù trên người hết sức ngứa ngáy nhưng vì hình tượng, hắn nhất định phải vững như bàn thạch.

Đến hắn cũng không thể chịu được, có thể nghĩ hiện tại Lâm Tử Thông với Tố Uyển khó chịu đến mức nào.

“Phụ thân, lúc trước con chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân. Không quan tâm đến lời phụ thân nói, nhưng lời Liễu di nương nói ngược lại rất không hợp lí.” Tố Uyển đứng dậy tháo khăn che mặt ra nói với Liễu thị.

“ Di nương đưa ta Hoa giao để ta bồi bổ huyết khí, nhưng vì cái gì mặt của ta lại biến thành cái dạng này? Vừa rồi di nương nói nhiều như vậy, ta còn chưa hiểu. Hiện tại lại rất rõ ràng, Liễu di nương đang nghi ngờ là ta tự hại chính mình? “

“Phụ thân, trước kia con ngang ngược bất hiếu, chỉ có thể dựa vào di nương để được mọi người chú ý đến. Nhưng về sau nữ nhi nghĩ thông suốt, cho dù phụ thân đối với con như thế nào thì người cũng là đấng sinh thành của nữ nhi. Con cũng muốn hiếu kính người, cho dù xảy ra chuyện gì đều lấy người vi tôn, lấy ngài làm gương.”

“Phụ thân là người làm quan, phải xem xét kĩ mọi việc để dân chúng tán thuởng người là vị quan tốt. Người cũng là cha, nhất định phải làm một người cha tốt. Tố Uyển biết rõ chính mình không được phụ thân yêu thích, nhưng chỉ mong phụ thân xem Tố Uyển trở thành nữ nhi, cho nữ nhi một phần công đạo.”

Lần đầu tiên Tố Uyển ở trước mắt nhiều người, nói ra những lời như vậy. Trong ánh mắt mang theo thở dài, đau lòng và bất đắc dĩ.

“Tố Uyển, làm sao ngươi có thể nói như vậy...” Liễu thị kinh hãi muốn cãi lại.

“Tố Uyển tôn trọng người là di nương. Cho nên dù người đối với ta như thế nào, Tố Uyển đều lui một bước để di nương vui vẻ. Nhưng di nương lại khiến Tố Uyển thương tâm, biết rõ di nương cần cù tiết kiệm trong việc chi tiêu, mà lại phải mang vật phẩm quý giá cho Tố Uyển dùng.

“ Tố Uyển không đành lòng để di nương chịu khổ, liền bảo Ngọc Trúc nấu chút ít Hoa giao mang đến cho di nương. Nhưng di nương không ăn mà còn đổ đi.Tố Uyển cũng hảo tâm đưa thứ muội một ít tuyết sò để mang đến cho di nương. Nhưng không hiểu tại sao, muội ấy lại tức giận rời đi. Tố Uyển tự biết trong phòng có thứ khiến di nương nhìn không thuận mắt, nhưng đó là một phần tâm ý của ta.”

Nhìn Liễu thị nói chuyện lắp bắp, trong lòng Tố Uyển mới hết giận. Muốn dùng thuốc để hại nàng, cũng thật quá ngu xuẩn.Thấy Lâm Hạm mang theo Hoa giao vào, nàng đã nghĩ đến thuộc tính của Thiên lôi đằng.

Thiên lôi đằng có kịch độc, chỉ là Liễu thị dùng không nhiều lắm, lại thuốc dẫn khác để trung hòa. Khiến cho khi sử dụng sẽ xuất hiện mụn nước sưng đỏ, nóng rực. Chỉ cần dùng thanh nhiệt giải độc liền biến mất. Nhưng nếu trong thời gian đó, nàng ta sử dụng phương pháp khác thì sẽ tương đối phiền toái. Nếu đã cho nàng ăn, vậy không bằng cùng nhau chịu, xem đến cuối cùng ai là người thắng.

“Liễu thị, ngươi còn có lời gì để nói.”

Nghĩ tới người bên gối lại là người ác độc như thế, nội tâm Lâm Tiêu tràn đầy sợ hãi. Biết Liễu thị hơn mười năm, vừa dịu dàng vừa biết săn sóc, lại không nghĩ lòng dạ độc ác như bò cạp.

“Hầu gia, thiếp thực sự không biết. Nếu như thiếp muốn hại Tố Uyển, thì nàng ta đã chết lâu rồi. Tại sao phải kéo dài đến hiện tại, còn dùng chính Hoa giao mà thiếp mang đến để tự hại bản thân, đây không phải là ngốc sao? Những thứ Hoa giao kia đều là chính thiếp chọn lựa, thiếp thực sự không biết rõ.”

“Tố Uyển đưa thuốc cho thiếp, thiếp không phải là không uống, mà là không cẩn thận làm đổ. Chẳng lẽ không cẩn thận cũng có lỗi hay sao?” Liễu thị dùng khăn lụa tự lau nước mắt, ủy khuất nói.

Không thể không nói, Liễu thị khóc như hoa lê đái vũ, diễm lệ vô cùng, khiến người ta nhìn thấy phải đau lòng và hy vọng nàng có thể cười nhiều. Đương nhiên cái này là nhằm vào đại nam nhân- Lâm Tiêu. Tam di nương và Tứ di nương đồng thời quay lại trừng mắt với Liễu thị.

Lời nói của Liễu thị cũng không phải không có lý, ai lại dùng chính đồ của mình để hại mình. Nhưng có một câu nói gọi là: Binh hành hiểm chiêu, thắng vì đánh bất ngờ, có nhiều thứ cần phải mạo hiểm mới đổi được.

“Vậy di nương Hoa giao có qua tay người khác không?” Tố Uyển khóc như mưa nói.

Nói ra điều này, Liễu thị cũng có chút kinh hãi, nàng cho Hạm Nhi đưa Hoa giao. Mặc dù không có cho dược gây ra mụn nước nhưng nàng thêm một ít xạ hương.

Một chút này tự nhiên sẽ phát hiện, nhưng lâu dần tích lũy lại có thể làm cho vô sinh.

Chẳng lẽ lại là nha đầu Hạm Nhi? Không được chuyện này tuyệt đối không thể liên lụy đến nàng, tất cả những việc kia coi như là mình làm.

“Là thiếp chuẩn bị Hoa giao để Hạm Nhi đưa cho Tố Uyển. Trong lúc đó lại không xuất hiện bất kì người nào khác. Nhưng thiếp có thể dùng tính mạng bảo đảm, thiếp tuyệt đối không có làm ra bất kì chuyện gì thương thiên hại lý.” Giống như đã chuẩn bị từ trước, Liễu thị bình tĩnh nói.

“Di nương.” Hạm Nhi ở bên cạnh nói.

“Hạm Nhi chớ nhiều lời.” Liễu thị quay đầu lại, sờ mặt Lâm Hạm dịu dàng nói.

Lâm Tiêu cũng không tin, người dịu dàng như vậy sẽ làm ra sự tình hèn hạ đó, nhìn Liễu thị có vài phần đau lòng.

“Để tỏ lòng trong sạch, thiếp nguyện ý lấy cái chết chứng minh.” Vừa dứt lời, Liễu thị liền chạy tới cây cột trong chính đường, tốc độ cực nhanh vượt qua tưởng tượng của người khác. Lâm Hạm kéo được tà áo Liễu thị nhưng cũng bị xé rách.

“ Đừng nhìn.” Tam di nương chạy đến, che kín mắt Lâm Tử Thông. Còn Tứ di nương thì ôm lấy Lâm Khả Hinh rồi che mắt nàng ta lại.

Tố Uyển nhanh chóng chạy lên phía trước ngăn cản Liễu thị. Kết quả hai người đều bị đụng ngã lăn trên mặt đất. Liễu thị vừa ngã xuống đất liền khóc thút thít một trận.

“Vân Phỉ, vì cái gì lại ngốc như vậy, vi phu không có nói không tin ngươi. Ngươi tính tình cương liệt, sẽ không làm ra được loại chuyện như vậy. Nhất định là bị người khác hãm hại.” Lâm Tiêu đau lòng nắm lấy bàn tay mềm mại của Liễu thị nói.

“Di nương.” Tố Uyển nhỏ giọng gọi.

“Tố Uyển, chuyện này ngươi cũng bị ủy khuất, cho dù như thế nào ta sẽ cho ngươi một phần công đạo, cho Vân Phỉ một phần công đạo, một mình đi đến mức này, ngươi không cần phải cố chấp gây sự.” Vừa nói Lâm Tiêu liền đỡ Liễu thị dậy.

Rất nhanh, Thang thái y mang theo hòm thuốc cùng với tiểu đồng đến, đưa cho mỗi người một viên thanh nhiệt giải độc nuốt xuống. Những cơn đau đớn, ngứa rát mới biến mất.

Khi Thang thái y đến chứng kiến tình cảnh này, cảm giác cuộc sống sau này sẽ không bình yên, cái nhà này giống như càng ngày càng không yên ổn.

“Hầu gia, thoải mái hơn sao? Ta đi chuẩn bị một chút nước.”

Liễu thị đang khóc liền ngồi dậy, cúi đầu xuống dịu dàng nói. Nàng mặc một chiếc váy dài hồng sắc kết hợp với trâm thạch lựu làm nổi bật lên màu da như tuyết, mặt mày như tranh vẽ, ở trong mắt Lâm Tiêu nàng luôn xinh đẹp mềm mại.

Lâm Tiêu hít sâu một hơi, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, không, còn có chút mùi hương riêng biệt khác. Hắn khẽ nhíu mày, muốn nói điều gì nhưng cuối cùng không có nói ra.

“Hầu gia, Hoa giao này là vật không sạch sẽ, khiến cho thân thể khó chịu gây ra mụn nước. Chỉ cần tâm tính bình thản là tốt rồi, cũng sẽ không để lại di chứng.” Nói xong Thang thái y liền chờ ở đó.

“Tố Uyển, Hoa giao này là ai xử lý?” Hầu gia thản nhiên nói.

“Phụ thân, là Ngân Hạnh. Nhưng vì muốn để nữ nhi yên lòng. Nên mới làm cho Liễu di nương uống một chén Hoa giao, kết quả toàn thân nàng cũmg nổi mụn“. Tố Uyển nhàn nhạt hồi đáp.

“Ta nhớ nàng được Ngữ Yên giữ lại, chỉ là người như vậy không được, lôi nàng ta ra lấy lại hồng tiêu, đuổi ra Hầu phủ.”

“ Dạ, phụ thân.”

Nghe được đoạn đối thoại như vậy, Liễu thị có chút ít kinh hãi. Nhìn vào ngực Lâm Tiêu, nàng cảm giác giống như bị phát hiện cái gì. Nhưng là rất nhanh nàng lại buông tha cho ý nghĩ như vậy.

Bình luận





Chi tiết truyện