chương 7/ 10

Không hề khẩn trương, không hề lo lắng, Tử Đồng theo Ngạc Đồ Khắc đi tới đỉnh của Phật tháp.

Con chưa kịp sai người đi vào bên trong thông báo, cánh cửa đã được một người từ bên trong kéo ra.

“Vương, phù thủy mời hai vị đi vào bên trong.” Là nha hoàn hầu hạ phù thủy, hiển nhiên đã chờ phía sau cửa từ lâu.

Nhìn vào trong nhà một cái, Ngạc Đồ Khắc dắt tay Tử Đồng cùng đi vào.

Hai người vừa bước vào bên trong, nha hoàn liền rất nhanh lui ra ngoài.

Trong không gian yên tĩnh, một ngọn đèn dầu được đặt trên chiếc bàn con cách ra xa khỏi lớp màn che mỏng gần đó,ánh sáng cũng không sáng ngời.

Men theo ánh sáng nhạt, có thể mơ hồ thấy được người sau lớp màn mỏng, bà ấy khép mắt, ngồi xếp bằng.

“Ngươi đã đến rồi, ta chờ ngươi đã lâu.” Âm thanh chầm chầm tự sau màn trướng truyền đến, phù thủy chầm chậm mở mắt ra.

“Phù thủy.” Ngạc Đồ Khắc chắp tay thở dài, cất bước tiến lên.

Còn Tử Đồng thì bất động một chỗ, hít một hơi thật sâu, nàng cảm ứng được linh động mãnh liệt của ngọc Như Ý.

“Vương, ngài không cần khách sáo với lão nô.” Phù thủy vừa nói, tầm mắt cũng lướt qua Ngạc Đồ Khắc, rơi đến trên người Tử Đồng.

Khoảng khắc ánh mắt hai người đối diện nhau, cả người Tử Đồng ngẩn ra, phản xạ tính đi lên phía trước.

Sợ nàng mạo phạm phù thủy, Ngạc Đồ Khắc vội đưa tay kéo nàng.

“Phù thủy, về chuyện tuyển tú cùng chính phi…” Chưa kịp để hắn nói hết lời, phù thủy vội lên tiếng lần nữa : “Vu Tử Đồng, ngươi muốn tìm vật, có phải cái này hay không ?” Bà đưa một tay ra, trong lòng bàn tay là viên minh châu thoáng hiện ánh hào quang mê người. Mặc dù cách một lớp màn trướng, tia sáng kia vẫn rực rỡ đến chói mắt. ”Vu ?!” Ngạc Đồ Khắc ngẩn ra, ánh mắt dao động giữa Tử Đồng và phù thủy.

Có phải không ? Nàng là… Tử Đồng rút khỏi bàn tay hắn, đi về phía trước hai bước.

“Viên ngọc Như ý này là của bộ tộc Vu thị.” Nàng chỉ cần đưa một tay ra, một luồng linh khí từ đầu ngón tay hiện lên.

Tiếp đó, viên ngọc từ lòng bàn tay phù thủy bay lên. Một luồng ánh sáng chói mắt mở ra màn trướng, trực tiếp hạ lên tay nàng.

“Ai!” Phù thủy thở dài, nhìn Tử Đồng đem hạt châu cầm trong lòng bàn tay.

Tia sáng biến mất, Ngạc Đồ Khắc nhất thời tim đập loạn nhip, trong phút chốc tỉnh lại.

“Cái này…” Tử Đồng lại có thể họ Vu ? Chẵng lẽ nàng chính là người mà phù thủy muốn tìm? “Vương, lão nô cảm tạ ngài đã đem người đến.” Lời nói của phù thủy, gián tiếp trả lời suy đoán trong lòng hắn.

“Tử Đồng.” Hắn đi tới nắm chặt tay còn lại của Tử Đồng.

Ngạc Đồ Khắc trong lòng tràn đầy mâu thuẫn. Hắn không muốn mất đi nàng nhưng nếu để tay xuống lúc này, sợ là bọn họ vĩnh viễn không có cơ hôi… Địa vị của phù thủy ở nước Lâu Lan, cũng giống như tế ti trong thần điện. Một khi trở thành tế ti, cả đời phải hiến tặng cho cho thần linh không được cưới gả.

Tử Đồng ngẩng đầu lên nhìn hắn, không hiểu ánh mắt hắn sao lại buồn rầu.

“Vương, ngài phải biết tất cả điều này là mệnh trời.” Phù thủy lên tiếng lần nữa.

“Nhưng, nàng đã là người của ta…” Là người con gái hắn yêu.

“Tổ bà bà cũng từng là phi của tiên hoàng.” Vẻ mặt phù thủy cứng nhắc.

Nghe hai người lời qua tiếng lại, Tử Đồng hoang mang nhíu mày. Đôi con ngươi màu tím di động giữa hai người, cố gắng lý giải nghi ngờ của nàng.

“Vương, chuyện này có vận mệnh của nước Lâu Lan, huống chi, lão nô đại hạn đã tới.” Phù thủy đứng lên, từ sau màn trướng đi ra.

Ngạc Đồ Khắc chau mày, sắc mặc trầm xuống.

“Ngạc Đồ…” Tử Đồng nhìn hắn, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.

“Vương , người có thể rời đi …” Khí sắc phù thủy có vẻ không tốt, nhưng chân vẫn bước vững vàng. “Chuyện còn lại, lão nô sẽ nói rõ ràng với Tử Đồng cô nương.” “Ta…” Hắn nhìn Tử Đồng, rút tay về một cách khó khăn.

“Ngạc Đồ Khắc.” Nhìn tay mình bỗng chợt trống không, trực giác Tử Đồng muốn đi lên trước kéo hắn.

“Nàng ở lại đi.” Vẻ mặt hắn mặc dù thống khổ nhưng khẩu khí lại vô cùng kiên quyết.

“Tại sao ?” Nàng hỏi.

“Phù thủy sẽ nói cho nàng mọi chuyện.” Hắn biết tình cảm sẽ áp đảo lý trí. Hắn nhất định phải rời đi.

“Ngạc Đồ Khắc.” Nhìn thân ảnh hắn đi đến cạnh cửa, Tử Đồng không nhịn được kêu lên lần nữa.

Nhưng hắn lại không xoay người lại.

“Mặc dù ta không hiểu chàng vì sao lại bỏ ta lại, nhưng chàng nên biết, nếu bây giờ chàng đi ra thế này, tương lai ta có thể không tha thứ cho chàng.” Giọng nói lạnh lùng của Tử Đồng từ phía sau hắn bay tới.

Ngạc Đồ Khắc chần chừ, cuối cùng vẫn là cất bước đi ra ngoài.

“Cuối cùng nàng sẽ hiệu được ta là bất đắc dĩ.” Nhìn thân ảnh của hắn, cửa chậm rãi khép lại, tâm của Vu Tử Đồng phảng phất như bị đẩy xuống vực sâu không đáy.

****** “Lời nói này căn bản là vô căn cứ, cháu tuyệt đối không tin chuyện này.” Vu Tử Đồng ngồi xếp bằng ở trên giường nệm nhỏ, nghe phù thủy thuật lại chuyện từ đầu đến cuối.

Thì ra phù thủy cũng họ Vu, là người của bộ tộc Vu thị.

Kể ra câu chuyện thế hệ trước, người bảo hộ ngọc Như Ý là cô gái họ Vu, yêu một người thanh niên đại mạc. Hai người cùng nhau chung sống, định cư ở vùng ốc đảo này.

Có siêu năng lực tự nhiên của cô gái trợ giúp, người thanh niên kinh doanh phát triển ở ốc đảo này. Sau mấy năm, con đường giao thương hình thành, nước Lâu Lan vì vậy mà sinh ra. Thương nhân lui tới không dứt, ngày càng phồn hoa. Cuối cùng trở thành một trong ba mươi sáu nước Tây Vực.

“Ngươi không tin truyền thuyết tiên tử và Lâu Lan Vương, hay là không tin vào sứ mệnh bảo vệ Lâu Lan được nói đến ?” Phù thủy thở dài, trán nổi đầy nếp nhăn.

“Cả hai cháu đều không tin.” Dứt lời, Tử Đồng nhảy xuống giường nệm.

Đi được mấy bước, nàng lạnh lùng xoay người.

“Sứ mạng của bộ tộc Vu thị là bảo hộ ngọc Như Ý, còn lại tất cả đều thuộc về việc của người khác.” “Tử Đồng, mạch sống của Lâu Lan…” Phù thủy định nói thêm chút nữa, lại bị nàng lên tiếng chặn lời.

“Bà bà, bà đã biết cháu đến từ tương lai. Như vậy, cháu nói cho bà biết, ở niên đại của cháu, Lâu Lan chỉ là một danh từ khảo cổ. Cho dù nó trải qua thời kỳ huy hoàng, nhưng đối với lịch sử mà nói, lại giống như đóa hoa sớm nở tối tàn.” “Nói như thế, ngươi thật sự không nguyện ý ở lại ?” “Cháu không tìm ra được lý do để ở lại.” Tử Đồng nói xong những lời này có chút cảm thán.

“Như vậy…” Phù thủy hơi dừng lại sau đó lại thở dài, nói : “Vương thì sao ? Ngạc Đồ Khắc cũng không thể làm cho ngươi ở lại ?” Cả người Tử Đồng cứng đờ.

“Bà bà cũng nhìn thấy, hắn ở giữa Vương quốc và cháu, lựa chọn vương quốc.” “Đó là trách nhiệm của ngài ấy.” “Nhưng nếu cháu ở lại, thì cháu chính là người thừa kế của phù thủy đúng không ?” Không được phép gần nhau, việc này làm cho nàng khó chịu hơn so với rời đi, ít nhất mắt không nhìn thấy, tâm sẽ ít đau hơn chăng ? “Điều này là khẳng định.” Phù thủy nhìn nàng nói.

“Như vậy thì cháu ở lại làm cái gì ?” Nhấm nháp nỗi đau trong tim? Nàng cũng không có tính tự ngược bản thân.

“Người là sống, pháp là chết, pháp là do người định, có thể thay đổi.” Bà nhẹ nhàng cười.

“Ngộ nhỡ hắn vĩnh viễn không nghĩ ra điều này thì sao ?” Như vậy, có phải nàng chờ hắn tới chết già ? “Vậy… ngươi phải nghĩ phương pháp đánh thức ngài ấy.” Nhìn lên Tử Đồng, bà hài lòng nhìn thấy sự do dự trong mắt của nàng.

“Nói cho ta biết, người có nguyện ý chờ đợi ngài ấy hay không ?” Nàng chần chừ, không thể cự tuyệt trực tiếp.

“Cháu sẽ không vì hắn mà chờ quá lâu.” “Chỉ sợ là ngài ấy cũng không dễ dàng để ngươi đi.” Bà nhắc nhở nàng.

“Bà bà phải biết rằng, nếu như cháu muốn đi, không ai cản được cháu.” Nhìn nàng, bà thở dài, lắc đầu một cái. Nói: ” Thật ra ta muốn ngươi ở lại, ngoại trừ vì ngài ấy, quan trọng hơn còn vì gần trăm vạn cư dân của Lâu Lan.” “Bọn họ có quan hệ gì đến cháu đâu ?” Tử Đồng khôi phục khuôn mặt lạnh nhạt.

“Sau này ngươi sẽ biết đây là ý trời, tựa như việc tại sao ngươi đến thời không này.” “Cháu là vì bảo vệ ngọc Như Ý mà đến đây.” Hai người nhìn nhau giây lát, phù thủy chỉ có thể thở dài.

“Muốn bảo vệ ngọc Như Ý cũng không phải là đơn giản như vậy ?” Nàng nghe thấy trong lời nói có ý khác, Tử Đồng hỏi : “Bà bà biết rằng siêu năng lực của ta tại sao lại lúc linh, lúc mất linh không ?” Phù thủy nhẹ nhàng cười một tiếng, chẩm rãi gật đầu.

“Đây là hiện tượng tự nhiên, mặc dù ngọc Như Ý cùng nhịp đập với ngươi nhưng cũng phải cần trải qua thời gian dung hợp cùng tu luyện mới có thể đạt tới cảnh giới tùy ý sử dụng.” “Việc đó mất bao lâu ? Bao lâu mới đạt được cảnh giới đó ?” Hiện tại tình huống của nàng còn thảm hơn so với trước. “Còn nữa, cháu thậm chí không thể dùng pháp lực để biết trước chuyện xảy ra với mình.” Phù thủy nhìn nàng một cái, khóe miệng lại cười nhàn nhạt.

“Ngươi có thể, chẳng qua là vấn đề thời gian.” “Bà bà…” Tử Đồng muốn tiếp tục hỏi nhưng phù thủy lại nâng một tay lên ngăn lại.

“Ngươi là người thông minh, mà Lâu Lan lại là vùng đất tu hành linh thiêng mấy trăm năm hiếm thấy. Dĩ nhiên, trong lúc này cũng bao gồm ý trời…” ****** Ngồi sau thư án, Ngạc Đồ Khắc ngẩng đầu lên nhìn người vừa xông vào.

“A cha, con nghe nói, là thật sao ?” Vu Nguyệt chạy tới trước bàn, hỏi không đầu không đuôi.

Tin tức là Cận Xuân nói, sớm hôm nay nàng ấy phụng bồi a cha và Tử Đồng tỷ tỷ cùng nhau đi tới Phật tháp.

“Cái gì thiệt hay giả ?” Ngạc Đồ Khắc không vui nhíu mày, hiện lên vẻ mặt nghiêm mà Vu Nguyệt hiếm khi thấy.

Vu Nguyệt ngẩn ra. A cha rất ít khi giận dữ với nàng, huống chi việc xông vào thư phòng cũng không phải lần đầu.

“A cha, Tử Đồng tỷ tỷ thật sự sẽ trở thành phù thủy sao ?” Nghĩa là, tỷ ấy không thể trở thành mẫu thân của nàng sao ? Vậy thì a cha chẳng phải rất khổ sở ? Ngạc Đồ Khắc mím chặt môi, không trả lời nàng ngay.

“Vu Nguyệt, chuyện này ngươi chớ xía vào.” Lúc này, giọng nói của Dạ Minh từ bên ngoài truyền đến.

“Ta làm sao mặc kệ được ?” Vu Nguyệt quay sang hắn, dựa vào chuyện trước đây. “Tử Đồng tỷ tỷ là cô gái mà a cha yêu, ngộ nhỡ trở thành phù thủy, cả đời không lập gia đình, thì a cha phải làm sao ? Tử Đồng phải làm sao bây giờ ?” Nghe lời của nàng, sắc mặt của Ngạc Đồ Khắc càng trầm hơn.

Dạ Minh thấy thế liền vội vàng mắng. ” Ngươi ầm ĩ với a cha ngươi, quấy rầy a cha ngươi suy nghĩ, đối với chuyện đó là trợ giúp hay sao ?” “Người ta lo lằng mà.!” Vu Nguyệt bị mắng, bất mãng mở miệng.

Nhìn bộ dáng của nàng, Dạ Minh đưa tay bóp chóp mũi nàng một cái.

“Ngươi đi xuống đi, chớ quấy rầy a cha ngươi, trong lòng hắn sẽ có tính toán, ngươi như vậy chỉ biết quấy rầy tâm tư của hắn.” Chóp mũi bị bóp đau đớn, Vu Nguyệt nhíu mày.

“Nhanh đi.” Dạ Minh liếc nhìn nàng, cáu kỉnh thúc dục.

Mặc dù nội tâm không cam lòng, nhưng Vu Nguyệt vẫn nghe lời lui ra.

“A cha, người nhất định phải nghĩ đến biện pháp vẹn toàn đôi bên nha.” Trước khi rời đi, nàng vẫn không yên lòng nhắn nhủ.

Đợi nàng lui ra, Dạ Minh đứng dậy, đi tới khép cửa lại.

“Ngạc Đồ, ngươi dự định như thế nào?” Hắn chậm rãi đi tới cái ghế bên cạnh.

Ngạc Đồ Khắc đứng lên, đi tới bên cửa sổ.

“Chuyện đột nhiên xảy ra, ta cần phải suy nghĩ sâu xa tốt một chút.” Nhớ lại trước lúc rời khỏi Phật tháp, lời nói cùng ánh mắt Tử Đồng nhất định không tha thứ, tim của hắn thắt lại, phiền muộn nan giải cứ lởn vởn trong lòng.

Ngạc Đồ Khắc xoay người đi tới.

“Ngươi biết không ? Tầm quan trọng của phù thủy ở Lâu Lan rất đặc biệt.” Trăm vạn con dân Lâu Lan, rất tin rằng phù thủy có thể mang đến phồn vinh cho vùng đất này. Pháp lực của nàng có thể bảo vệ tòa thành trì này. Cho dù hàng đêm bão cát cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, nhưng sông Khổng Tước vẫn không khô cạn, chảy quanh năm.

“Nhưng Vu cô nương đối với ngươi mà nói, cũng có ý nghĩa đặc biệt mà ?” Dạ Minh cong môi cười nhẹ một tiếng.

Ngạc Đồ Khắc nhìn hắn, vẻ mặt không dứt khoát.

“Nếu quả thật không cách nào giải quyết, vậy hãy sáng lập ra một thần thoại đi!” Đêm minh nhắc nhở hắn, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.

“Sáng lập thần thoại. . . . . .” Ngạc Đồ Khắc nhìn hắn, trong đầu lập lại lời hắn nói.

“Thật ra ta tới tìm ngươi là để từ biệt.” Dạ Minh biết rõ, Ngạc Đồ Khắc có thể hiểu ý tứ của hắn.

“Ngươi muốn đi ?” “Sợ ràng đã không thể trì hoãn.” Mấy ngày nay, tín thư thúc dục đã thường xuyên như tuyết rơi.

“Nếu cần, ta phái mấy thủ hạ cùng đồng hành với ngươi.” Ra khỏi Lâu Lan, phải đi qua đại mạc mới đi vào quan nội, mà những ngày qua, đại mạc cũng không yên bình, đạo phỉ thường lui tới nhiều lần.

“Không cần.”Dạ Minh hai tay ôm quyền, bày tỏ cám ơn.”Có điều chuyến này, ta sợ rằng tạm thời vẫn không thể mang theo Vu Nguyệt đồng hành.” Không mang theo Vu Nguyệt đồng hành, sợ rằng nha đầu kia sẽ náo loạn đến long trời lở đất.

“Dạ Minh, cái này…” Lời còn chưa dứt, Dạ Minh lại ngắt lời hắn.

“Ngạc Đồ, ta không mang theo Vu Nguyệt đồng hành vì lý do đơn giản, giống như ngươi nói, đại mạc bất ổn không yên, đoạn đường này đi chỉ sợ sẽ không thái bình, yên ổn.” Ngạc Đồ Khắc trầm tư một hồi, cảm thấy không phải không có lý.

“Ngươi khi nào xuất phát.” “Tối nay.” Trầm mặc một hồi, Ngạc Đồ Khắc mới nói. “Ta phái bốn thủ hạ theo ngươi.” ****** Nửa đêm, Vu Nguyệt đến Phật tháp tìm Tử Đồng, vừa thấy người liền khóc đến đáng thương.

“Ô ô… Thúc ấy đi, thúc ấy bỏ lại muội, đi một mình…” “Người nào đi ?” Tử Đồng nhíu đôi chân mày hỏi.

Cận Xuân một bên liền vội vàng đáp.

“Công chúa khóc bởi vì Dạ Minh công tử rời đi.” “Đi?” Tâm Tử Đồng bỗng cả kinh. “Chuyện xảy ra khi nào ?” “Ước chừng giờ Dậu.” Cận Xuân nói.

“Giờ Dậu ?” Tử Đồng đi qua đi lại trong phòng mấy vòng. “Vu Nguyệt, muội đừng khóc.Trước hết cùng Cận Xuân về phòng, lát tỷ tới tìm muội.” Nếu là giờ Dậu đi, bây giờ chưa tới giờ Tuất, ngựa ra khỏi thành cũng sẽ nhanh chóng đuổi kịp.

“Vô dụng.” Vu Nguyệt khóc càng thương tâm. “A cha không cho phép muội đi theo.” “Hắn không cho phép muội đi cùng?” Tử Đồng nghe xong bất giác nổi giận.

Người này thiệt là… Chỉ là nếu như nàng nói thẳng ngay từ đầu, nói Vu Nguyệt có thể cứu Dạ Minh, như vậy thì bây giờ cũng không bị nhốt lại còn phải liều chết đuổi theo.

“Cận Xuân, ngươi đưa Vu Nguyệt trở về phòng, giúp nàng chuẩn bị bọc hành lý đơn giản. Đúng rồi, Vương đâu ?” “Vương ?” Cận xuân sửng sốt, nhưng rất nhanh hồi thần.”Vương lúc này chắc cũng còn ở thư phòng.” “Ta muốn gặp hắn.” Vừa nói, Tử Đồng liền đi vào bên trong, chuẩn bị thay đổi quần áo.

“A cha dặn dò, tối nay người không gặp ai.” Lúc này, Vu Nguyệt mở miệng, nước mắt càng rơi nhiều hơn.

“Nếu như hắn dám không gặp tỷ, đời này đừng mơ tưởng gặp lại được tỷ. Cận xuân, mau dẫn Vu Nguyệt trở về chuẩn bị.” Tử đồng lần nữa thúc giục.

“Ác, dạ” cận xuân rốt cục hồi thần, rất nhanh lôi kéo Vu Nguyệt lui ra ngoài.

Bình luận





Chi tiết truyện