chương 1/ 10

Trong truyền thuyết của Phật giáo, thiên thần chia làm tám loại, được gọi là Long Thần Bát Bộ hay Thiên Long Bát Bộ.

Trong tám loài có Già Lâu La, là một đôi chim khổng lồ cánh vàng.

Nghe nói rằng, khi nó giang rộng đôi cánh, có thể đến ba trăm ba mươi sáu vạn cây số, mỗi ngày ăn năm trăm con rắn nhỏ cùng với một con rắn độc lớn. Lại nghe nói trên đầu có một cái bứu to, bên trong bứu chính là ngọc Như Ý.

Bởi vì cả đời ăn rắn, trong cơ thể Già Lâu La tập trung rất nhiều độc khí, sau cùng vì chất độc phát tác mà tự thiêu. Sau khi ngọn lửa thiêu cháy thân thể, thì chỉ còn lại một viên Ngọc Như Ý thanh khiết màu lưu ly.

Vì thế có người nói, ngọc Như Ý chính là hồn của Già Lâu La , về phần nó có ẩn hàm ma lực hay không thì không thể nói hết trong vài ba câu.

Đồn rằng, ngọc Như Ý có thể trị trăm bệnh, có thể hiểu hết lòng người, có thể dự đoán được tương lai, có thể biến đá thành vàng , có thể trẻ mãi không già… Dần dần, mọi người vì tìm ngọc Như Ý, không ngại bôn ba nghìn núi vạn sông, ngay sau đó liền diễn ra một trận trành giành, cướp đoạt điên cuồng, đẫm máu.

Vài năm trôi qua, thế gian chìm trong gió tanh mưa máu, tiếng kêu than dậy khắp đất trời. Trên cao, Phật Đà vì hành động ngu xuẩn của loài người ở mặt đất mà rơi lệ.

Nước mắt ngưng tụ thành mây, mây hợp thành trận giông tố lớn, mưa to làm nước sông dâng nhanh, hủy đi tất cả mọi thứ có trên mặt đất, mà ngọc Như Ý cũng biết mất không rõ tung tích.

Có người nói, để tránh lặp lại vết xe đổ, Phật đà đã thu hồi lại hồn của Già Lâu La, ngọc Như Ý từ đó được bộ tộc Vu thị canh giữ, mấy trăm năm qua, người nhận trách nhiệm bảo vệ cũng được truyền từ đời này sang đời sau.

Năm 2003 – Đài Bắc Vào nửa đêm, cơn gió nhẹ thổi đi khí hậu oi bức ở vùng đất này ra phía sau, để lại một sự mát mẻ hiếm có. Người đi qua những con phố Đài Bắc, nếu không dừng chân quan sát cẩn thận, sẽ rất khó nhận ra những con hẻm nhỏ xíu xen lẫn với những mái nhà thấp bé.

Cành lá xào xạc lay động đón gió, gốc cây đa cổ thụ nhìn như trăm năm nằm bên tòa nhà trệt tạo nên sự đối lập với quan cảnh ầm ỹ của thành phố.

“Ai… ta tựa hồ có thể cảm nhận được tháng này linh động dường như lại yếu đi rất nhiều.” Bên trong nhà trệt thấp bé, Vu Thược Tâm dựa vào cửa sổ, mở miệng than thở.

“Ta cũng như thế, cho nên khi nhất trưởng lão gọi đến, ta liền vội đến ngay đây”, Vu Điển Tinh mặc y phục màu đỏ đáp lời, trong tay nàng nắm một viên đá cuội sáng lóng lánh.

Tỉ mỉ nhìn một chút, một mặt đá cuội tóa sáng lấp lánh giống như vàng nhưng một mặt trong lòng bàn tay nàng chỉ là một viên đá cuội bình thường.

“Nói như vậy, Tử Đồng cũng do trưởng lão gọi đến ?” Vu Thược Tâm liếc mắt nhìn Điển Tinh một cái, sau đó tầm mắt cùng hướng về cô gái ngồi xếp bằng ở một bên mặt thảm.

Nàng kia mặc áo trắng thuần, hai mắt khép chặt, hơi thở thâm chậm, tựa như đang tiến vào cảnh giới sâu xa.

“Hơi thở của ta ngày càng khó điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, cảm ứng chuyển động linh mạch cũng ngày càng yếu đi”. Một hồi lâu sau, Vu Tử Đồng mặc áo trắng mở mắt ra liếc nhìn, đôi con ngươi màu tím, lấp lánh giống như hắt ra ánh sáng thủy tinh.

“Tử Đồng nói không sai, hiện tại ta không thể ngửi, phải sờ tay người ta mới có thể đoán được trong lòng đối phương suy nghĩ cái gì” Thược Tâm rời khỏi khung cửa sổ, đi tới phía trước thảm, đá bay đôi giày, ngồi xuống xếp bằng.

“Nhất trí, xem ra Gia tộc Vu thị đến đời chúng ta là phải chịu như vậy.” Điển Tinh đi theo tới, đưa tay tùy chỗ ném đi viên đá cuội “Các người nhìn xem, ta biến đá thành vàng, chỉ có thể duy trì trong ba phút.

Nói như vậy là nói phóng đại, vừa rồi biến vàng, căn bản chỉ có thể biến một mặt đá cuội thành vàng.

Ba người quét mắt về phía viên đá bị ném ra xa, chỉ thấy vốn nên là thỏi vàng óng, nhưng giờ phút này mặc kệ nhìn ngang nhìn dọc, nhìn xuôi nhìn ngược, tảng đá vẫn là tảng đá.

“Điển Tinh, ta thấy ngươi và ta, kẻ tám lạng người nửa cân. Ta xem ngươi biến đá thành vàng đừng nói ba phút, hiện tại muốn ba mươi giây cũng là vấn đề.” Thược Tâm n gồi xếp bằng, khuôn mặt nàng biểu lộ nét đồng cảm cùng cảnh ngộ.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, rơi vào một mảng trầm mặt không nói nên lời.

Bộ tộc Vu thị, nguyên là hậu duệ của phù thủy thượng cổ, mang theo sứ mạng bảo vệ ngọc Như Ý.

Chính vì bảo vệ ngọc Như Ý, nên người kế thừa của phù thủy, tự nhiên sẽ có được năng lực đặc biệt siêu nhiên mà người thường không có.

Nhưng mà, trải qua từng thế hệ kế thừa, siêu năng lực của bộ tộc Vu thị thế hệ sau kém đi nhiều so với thế hệ trước.

Để thảo luận vấn đề này, trưởng lão Vu thị từng tụ tập cùng nhau, lật lại gia phả, đọc hết lịch sử của bộ tộc, cộng thêm cùng chung cảm nhận linh động phát khí, thế mới biết, vì đi qua ba niên đại, truyền nhân của Vu tộc có người vì sơ sót mà để thất lạc ngọc Như Ý. Tuy rằng, sau đó tìm được ngọc Như ý về nhưng vì rơi vào trần thế linh ngọc khó tránh khỏi bị long đong dẫn đến linh lực của bộ tộc Vu thị cũng theo đó mà dần dần yếu đi.

“Nói như vậy, Thược Tâm biết trưởng lão gọi chúng ta đến có việc gì sao ?” Điển Tâm mở lời dò hỏi.

Vu Thược Tâm không nói, chỉ lắc lắc đầu.

“Ta có thể biết trước nơi này ba phút sau sẽ xảy ra chuyện.” Vu Tử Đồng ngồi lẳng lặng, đột nhiên sửa lại tư thế ngồi, duỗi thẳng hai chân ra, đôi con người màu tím hiếm thấy của cô ấy, không ngờ tỏa ra ánh sáng làm người ta mê muội.

“Đừng nói với ta, trưởng lão muốn chúng ta đi sửa lỗi” Vu Thược Tâm ngồi xếp bằng một bên, đưa một tay chạm nhẹ vào Tử Đồng một chút, đã nghe rõ ràng được đáp án trong lòng nàng ta.

Thược Tâm, đọc tâm, nàng am hiểu nhất thuật đọc tâm, mặc dù thỉnh thoảng có lỗi sai nhưng độ chính xác có thể đạt tới bảy mươi phần trăm.

“Cái gì ? Sửa lỗi gì ?” Vu Điển Tinh chạy lên phía trước kiếm trở về viên đá cuội nàng vừa quăng, réo lên thật ão não.

Vu Thuật của nàng lại có thể sắp ngang cấp với ma thuật, ba mươi giây ?! Vừa nghĩ tới chỉ có thể duy trì ba mươi giây nàng không khỏi rũ hai vai xuống như con sư tử cái bị đánh bại.

Vu Tử Đồng nín thở ngưng thần, năng lực biết trước của nàng không lưu loát. “Ông ấy muốn chúng ta đi sửa chữa lại thời đại sai lầm.” “Trời ạ, không phải muốn đưa chúng ta đến nơi đó chứ ?” Vu Điển Tâm kinh ngạc liên tiếp thổi khí vào viên đá cuội.

Hai người nhìn nàng, nhún nhún vai, mặt chỉ biết cười khổ.

“Công lực của mấy trưởng lão còn có thể sao?” Điển Tinh hoài nghi hỏi.

“Về điểm này ba người các ngươi không cần lo lắng” Chợt một thanh âm từ trên trời gián xuống.

Ba người theo bản năng ngẩng đầu, đưa mắt một vòng lại chỉ có thể nghe thấy âm thanh, không thấy một ai.

“Ba người các ngươi mau ngồi xếp bằng xuống đi, hôm nay ta có thể tìm đủ trưởng lão của bộ tộc Vu thị, sử dụng công lực mọi người mới có thể đưa các ngươi đi làm nhiệm vụ” Thanh âm lại truyền đến lần nữa.

“Cháu mặc kệ” Vu Điển Tinh chu miệng kháng nghị.

Muốn chuyển các nàng đến không gian khác, làm không tốt người nào dừng ở triều đại nào cũng không biết, ngộ nhỡ không trở về được thì phải làm sao? “Không phải do ngươi không muốn, đừng quên đây là trách nhiệm của bộ tộc Vu thị.” Âm thanh lại truyền tới, lúc này trầm đục như sấm. “Nếu như ngươi không ngồi đàng hoàng, một lúc nữa rơi xuống lỗ hổng thời gian, lúc đó không ai cứu được ngươi.” “Tốt thôi, tốt thôi…” Không cam lòng, Vu Điển Tinh ngồi trở lại bên Tử Đồng và Thược Tâm.

“Các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, đưa các ngươi đến nơi ấy, chắn chắn là niên đại ngọc Như Ý bị thất lạc, cho nên bất luận dùng phương thức nào, nhất định phải đoạt lại ngọc Như Ý, thề bảo vệ ngọc.” Trưởng lão vừa nói xong, tức khắc bốn phía sáng đỏ rực như lửa, cảm giác như lửa đốt rất nhanh bao phủ cả ba người.

Cả ba dần dần cảm thấy mê man, thân thể dần dần lướt nhẹ, dường như đang cưỡi mây đạp gió.

“Trưởng lão, sau khi chuyện này thành công, chúng ta cần làm gì để quay về …” Trong ba người không biết ai là người hô lên câu hỏi, tiếng còn chưa dứt, người đã biến mất vào không trung… Về phần đáp án__ Khó giải… Mà ba người bị phái đi thi hành sứ mệnh bảo vệ thiên hạ, tất nhiên cũng không thể nghe thấy lời than nhỏ cuối cùng của trưởng lão.

“Ba nha đầu, vĩnh biệt, các ngươi nên tới không gian đó, bảo vệ thật tốt ngọc Như Ý, tin rằng linh ngọc sẽ mang đến cho các ngươi một mối nhân duyên tốt.”Con đường tơ lụa, tên gọi đúng như ý nghĩa của nó, vì mua bán tơ lụa mà hình thành con đường giao thương.

Con đường giao thương này không những kéo dài trăm dặm mà còn có ảnh hưởng rất lớn đến lịch sử giao lưu văn hóa từ đông sang tây.

Hàng hóa phía đông chuyển sang phía tây, hàng hóa phía tây chuyển sang phía đông, thương nhân qua lại nơi đây, trên con đường tơ lụa giao thông tấp nập rải rác hết ba mươi sáu quốc gia.

Những người lão làng thường đi qua con đường quan trọng này gọi ba mươi sáu quốc gia đó là ba mươi sáu nước Tây Vực.

“Lâu Lan” là cửa khẩu quan trọng nhất đóng bên ngoài phía Tây, cũng là trung tâm của ba mươi sáu nước. Sứ giả nhìn nhau nói, cảnh tượng phồn vinh ở nơi đây tuyệt đối không thua kinh đô ở Trung Nguyên, thương nhân trao đổi nhau trong chợ, tuy chỉ là tòa thành biên giới quốc gia, nhưng phong thái, khí phách to lớn vẫn không hề suy giảm.

Khách điếm Yêu Long, là một trong những khách điếm nổi tiếng của thành Lâu Lan.

Chưởng quầy là một người Hán, lúc trẻ là người vận chuyển hàng hóa lui tới giữa Lâu Lan và Trung Nguyên. Sau này khi lớn tuổi, ông định cư ở Lâu Lan thành, mở khách điếm buôn bán.

Sáng tinh mơ, mặt trời vừa lên, khách điếm Yêu Long đã huyên náo tiếng người, người đến ăn sáng đông ngẹt.

Trong phòng, một cô gái ngồi trước chiếc bàn đỏ bằng gỗ cây liễu đặt ngay bên cạnh cửa sổ. Nàng đội nón, quanh nón quàng một lớp lụa trắng mỏng che đi diện mạo của nàng, thân mặc quần áo trắng, nàng giống như tiên nữ xuống trần.

Căn cứ vào cách ăn mặc của nàng, liền biết nàng không phải người Lâu Lan.

“Cô nương, đồ ăn sáng của cô.” Chưởng quầy bưng món ăn ân cần đi đến bên cạnh bàn.

Vu Tử Đồng chỉ trầm mặc, đưa tầm mắt đang đặt ngoài cửa sổ, hướng ông chủ gật đầu một cái.

“Cô nương, ta thấy ngươi mặc trang phục này, hẳn là đến từ Giang Nam?” Chưởng quầy cẩn thật đặt đĩa thức ăn xuống.

Hắn chú ý đến vị cô nương mặc y phục trắng như tuyết này, quần áo tơ lụa nhẹ như cánh ve là xuất phát từ Giang Nam, không những kỹ thuật thêu tinh xảo mà chất vải còn thuộc hàng tuyệt phẩm.

Vu Tử Đồng không nói, bị đưa đến thời không này đã ba tháng, đi theo cảm ứng linh động của ngọc Như Ý, nàng từ Giang Nam tìm kiếm dọc theo hướng Bắc, trên đường đi qua Kinh Châu rồi ghé Đồng Quan, vào Đôn Hoàng lại ra Hà Tây, sau khi đi khỏi thành Gia Dụ, rốt cuộc đã đi đến Lâu Lan.

“Cô nương, người trăm ngàn lần đừng hiểu lầm, ta hỏi như vậy, không phải vì bắt chuyện mà thuần túy vì nhớ nhà tha thiết.” Thấy nàng không nói gì, chưởng quầy sợ có sự hiểu lầm.

“À?” Gương mặt dưới lớp mạn che cuối cùng cũng có động tĩnh. “Không biết ông chủ là người địa phương nào ?” Thanh âm của nàng thật tự nhiên, đầu tiên khiến chưởng quầy hơi hoảng hốt rồi sau đó vội vàng hoàn hồn.

“Cô nương, ta là người Dương Châu, lúc trẻ là người vận chuyển hàng hóa, Nam Bắc sông Trường Giang, chạy từ quan nội ra quan ngoại. Mấy năm nay tuổi cao, cũng dành dụm được chút tiền, ở thành Lâu Lan này mở nơi đây để định cư .” “Ừm” Chỉ đáp một tiếng nhẹ nhàng, Vu Tử Đồng cầm lên cái bánh bao, xé một miếng nhỏ, bỏ vào trong miệng nhai. “Nói như vậy, ông chủ rất quen thuộc với thành Lâu Lan này?” Chưởng quầy nở nụ cười hai tiếng ha ha “Không dám nói quen thuộc, nhưng nếu so với quê hương, thì nơi này có thể là quê hương thứ hai của ta” Vu Tử Đồng tạm thời ngừng động tác ăn bánh bao, vẻ mặt dưới mạn che thoáng giương lên cao.

“Ta cũng đến từ Dương Châu.” Bị trưởng lão của gia tộc đưa vào vòng xoáy thời gian, vừa tỉnh lại, nàng đã thấy mình ở Dương Châu.

“Thật là vừa khéo” Gặp đồng hương ở nơi đất khách, chưởng quầy trong lòng hết sức vui mừng. “Cô nương, người đến Lâu Lan vì hôn ước ?” Bộ dáng dưới khăn che mặt khẽ lắc đầu.

“Nếu không…” Chưởng quầy nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nàng. “Là kinh doanh ?” Tử Đồng lại lắc đầu, trả lời một câu “Ta tới tìm đồ” “Tìm đồ?” Trong mắt chưởng quầy hiện lên nghi ngờ.

“Mấy tháng trước, bọn đạo tặc đánh cắp bảo vật gia truyền của ta.” Tử Đồng bịa ra một lý do tùy ý.

Bộ dáng chưởng quầy như bừng tỉnh hiểu ra. “Cho nên cô nương mới từ Giang Nam đến nơi này ?” Vu Tử Đồng gật đầu từ chối cho ý kiến.

“Là vật cực kỳ quý giá sao?” Chưởng quầy đoán.

Có thế khiến một người từ Giang Nam lên đường đến Trường Thành phía Bắc tìm kiếm, nhất định định là vật báu vô giá ? “Không, chỉ là viên ngọc lưu ly, nó quý ở ý nghĩa chứ không phải ở mặt giá trị.” Nàng chậm rãi giải thích, sợ rước lấy phiền toái không cần thiết, nhưng lại không thể không thông qua chưởng quầy để hỏi thăm tin tức.

“Đã là vật bị đánh cắp…” Chưởng quầy trầm tư một lúc sau, trong đầu lóe lên tia sáng. “Cô nương, cô không ngại đến tìm kiếm ở khu chợ phía Đông một chút chứ ?” Khu chợ phía Đông tụ tập rất nhiều con buôn, đừng nói là một viên ngọc Lưu Ly, hễ là san hô mã não có giá trị, trân châu Phỉ Thúy, món đồ cổ quý giá, cần cái gì đều có.

“Chợ phía Đông?” Vẻ mặt Vu Tử Đồng đông lại, nghiêm túc hỏi.

“Chẳng qua… Cô nương, nếu cô quyết định đi đến khu chợ phía Đông, chỉ sợ cô nên ở lại đây thêm một đến hai ngày” Chưởng quầy chợt nhớ tới.

Vu Tử Đồng khẽ giương cao mắt. “Vì sao?” “Bởi vì mấy ngày nay chợ phía Đông ngừng buôn bán” “Hả?” Nàng nháy mi mắt.

“Đây là sự kiện trọng đại nhất ở Lâu Lan trong vài chục năm trở lại đây. Các thế gia vọng tộc chính vì việc tuyển tú nữ mà bận bịu không có thời gian rảnh rỗi để buôn bán. Ngày cả các thương nhân bên ngoài, người thất nghiệp, cũng hơn nửa biết được quy cũ trong thành, chỉ có thể góp mặt xem náo nhiệt.” “Tuyển tú nữ?” Con ngươi Vu Tử Đồng chợt lóe, trực tiếp rút ra trọng điểm trong lời nói ông chưởng quầy.

“Lâu Lan vương tuyển phi” Chưởng quầy lại nói.

“Vậy không phải giống như hoàng đế Trung nguyên tuyển tú nữ ?” Vu Tử Đồng hỏi.

“Không, không… Khác biệt lớn với Trung Nguyên…” Chưởng quầy đang muốn nói tiếp, chỉ nghe bên ngoài nhà trọ chiêng trống vang trời, tiếp đó có một đoàn người ngựa đi qua, ngay chính giữa đoàn người có mấy vị cường tráng nâng một chiếc nhuyễn kiệu. Bên trong kiệu là một cô gái mặc trang phục màu đỏ.

“Người kia là tú nữ ?” Vu Tử Đồng hỏi.

“Đúng vậy.” Chưởng quầy đưa tầm mắt quay trở lại, nở nụ cười hai tiếng.

“Ngươi còn chưa nói, nơi này tuyển tú khác biệt thế nào so với Trung Nguyên ?” Bưng chén sữa chua trên bàn lên, Tử Đồng hơi vén chiếc khăn che mặt, nhấp một ngụm nhỏ.

Ánh mắt chưởng quầy liết trộm nàng, dưới chiếc khăn che mặt màu trắng kia là một dung mạo xinh đẹp, thiếu chút nữa mất hồn.

“Ách, bởi vì từ trước đến nay Lâu Lan vương không có chính phi” “Chính phi ?” Vu Tử Đồng cười khẽ, tiếp tục uống chén sữa chua trong tay. “Có sự khác biệt sao ?” Mỹ nữ hậu cung không phải rất nhiều.

“Cô nương, cô đây có thể có chuyện không biết.” Chưởng quầy nhìn không được lại vụng trộm liếc nhìn nàng thêm một cái. Với vẻ bề ngoài của cô nương này, đủ để khiến đám mỹ nữ dự tuyển kia hạ xuống một bậc.

“Hả?” Chân mày hơi nhếch cao, Tử Đồng buông bát sữa chua trong tay, cuối cùng cũng tìm được một chút hứng thú.

“Khác hẳn với hoàng đế Trung Nguyên, cả đời Lâu Lan Vương chỉ tuyển tú nữ một lần, mà chính phi là từ các tú nữ kia lựa chọn ra, còn nữa, chỉ có chính phi mới có thể sinh hạ người thừa kế Lâu Lan Vương.” Chưởng quầy đè thấp giọng nói, không khí thoáng chốc trở nên có chút thần bí.

Tử Đồng cười cười, không chấp nhận điều vô căn cứ, thiếp không thể sinh người thừa kế, mà con của vợ cả nhất định là người tôn quý, chẳng phải hoàng triều Trung Nguyên cũng tuân theo đạo lý ấy sao ? “Chưởng quầy, đạo lý này không khó biết” Liếc mắt nhìn nàng một cái, chưởng quỹ mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, lắc đầu. “ Cô nương, chuyện không phải như cô suy nghĩ” “Hả?” Tử Đồng nháy mắt.

“Quy định qua các thời kỳ của Lâu Lan, trong thời gian tuyển tú, chính phi phải thông qua “Phù thủy” ở Phật tháp chỉ định.” Chưởng quầy nói tiếp.

“Phù thủy?” Tiếng Tử Đồng thản nhiên.

“Đúng vậy” Chưởng quầy hạ thấp giọng nói. “Hơn nữa, ít người gặp qua bộ dáng của Phù thủy , nhưng bà ấy sẽ xuất hiện bất ngờ trong buổi lễ” “Hả?” Tử Đồng đối với phù thủy trong lời chưởng quầy đề cập đến, dậy lên vài phần tò mò.

“Cô nương, cô một mạch từ Dương Châu đến đây, coi như là tăng thêm hiểu biết, đi xem đại hội tuyển tú một chút đi , biết đâu có thể gặp mặt Phù thủy một lần.” “Ừ” Vu Tử Đồng hơi gật đầu một cái.Đêm khuya, thành Lâu Lan vào ban đêm không nóng bức như ban ngày, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh.

Gió mạnh cuốn cát bụi bay đầy, che phủ cả một vùng trời.

“A cha, e rằng bão cát sắp nổi lên rồi.” Cánh cửa sổ gỗ bị người từ bên trong chậm rãi mở ra thành một khe hở hẹp.

Một bé gái chừng mười hai, mười ba tuổi thò đầu ra.

“Vu Nguyệt, khép cửa sổ lại đi, người có ra thẳng bên ngoài nhìn thì cũng không thể đem Dạ Minh thúc của ngươi đến ngay được.” Ánh nến trên bàn chập chờn, phía sau bàn,một người đàn ông thân hình cao lớn đang ngồi .

Hắn chính là người đứng đầu nước Lâu Lan – Ngạc Đồ Khắc.

Trong ánh nến chập chờn, có thể lờ mờ nhìn ra hắn có một vầng tráng cao rộng, một đôi lông mày đen đậm. Đôi con ngươi của hắn lợi hại, giống như con dã ưng bay liệng trên bầu trời, vừa sắc bén vừa có thần. Sống mũi thẳng, cánh mũi dày, hết thảy nói lên hắn khác hẳn huyết thống người Trung Nguyên, bờ môi mím chặt, hiện ra sự tin của hắn cùng khí thế vương giả trời sinh.

“A cha, tâm sự của con không nói người cũng đoán được.” Vu Nguyệt dễ dàng kéo cửa sỗ, ngáp một cái nhàm chán, bước đi thong thả đến bên cạnh bàn.

Cha mẹ Vu Nguyệt vốn là thương nhân đến từ Trung Nguyên thường lui tới con đường tơ lụa, mấy năm trước trên đường tới Lâu Lan, giữa đường gặp giặc cướp mà chết. Vừa lúc dẫn quân ngang qua, Ngạc Đồ Khắc cứu được nàng dưới đao của bọn cướp. Vì vậy nàng gọi Đồ Khắc là “A cha”.

Ngạc Đồ Khắc thả Hán thư trong tay. “ Nếu một chút tâm tư nhỏ nhoi đó của ngươi ta cũng không thể đoán ra thì làm sao làm A cha của ngươi ?” Nha đầu này làm cho người khác yêu thích, vừa tinh quái vừa thân thiết, đáng yêu nên hắn mới nhận nàng làm nghĩa nữ.

“Phải, phải, A cha không chỉ là A cha, còn là Lâu Lan Vương ngày kiếm tỷ bạc” Vu Nguyệt vừa nói vừa che miệng cười, đối với nghĩa phụ này, tâm tư nàng ngàn phần kính trọng. “A cha, người nói Dạ Minh thúc khi nào sẽ đến?” Liếc nhìn nàng một cái, môi mỏng Ngạc Đồ Khất cong lên, cười khẽ.

“Biết là ngươi không kịp đợi. Thế nào, không phải người đã tới hay sao ?” Hắn giương con mắt liếc xà nhà một cái, chậm rãi nói : “Dạ Minh huynh, người đã đến rồi, đừng ở mãi trên mái nhà, hiện tại bão cát sắp nổi lên, cẩn thận toàn thân dính bụi.” Rèn luyện võ thuật từ nhỏ, khiến khả năng nghe của hắn tốt hơn người bình thường rất nhiều.

“Ngạc Đồ huynh, không ngờ một năm trở lại đây, khả năng nghe của ngươi tốt hơn không ít” Cửa gỗ theo tiếng bị đẩy ra, một bóng người xông vào từ ngoài phòng, trong nháy mắt, hắn đã đứng ngay trước bàn.

“Đã lâu không gặp.” Tư Đồ Dạ Minh chắp tay.

“Dạ Minh huynh cũng thế. ” Ngạc Đồ Khắc từ ghế đứng lên, khí phách bên ngoài không hề thay đổi, một tay đặt lên vai hắn.

“Dạ Minh thúc” Một bên Vu Nguyệt quấn tới. “Người không thể lại gạt ta lúc này, người ta đợi một năm, chờ người quay lại từ quan nội để có thể nhìn một chút” Dạ Minh nhìn nàng, nói : “Ta không hứng thú làm bà vú của tiểu nha đầu nhà ngươi.” Hắn đưa tay đến vò rối đầu tóc dài của nàng.

Vu Nguyệt lắc đầu, né sự phá rối của hắn. “ Ta không phải là tiểu nha đầu.” Nàng lui ra hai bước, ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi không phải sao?” Dạ Minh ít khi cùng người tranh cãi, khẽ lên tiếng.

“A cha, người xem Dạ Minh thúc lại khi dễ người ta.” Tự biết không thể cãi hơn người, Vu Nguyệt quay san cầu cứu Đồ Khắc.

Ngạc Đồ Khắc lắc đầu cười một tiếng.”Vu Nguyệt, đêm đã khuya, ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Dạ Minh có chút chuyện quan trọng cần bàn” Vu Nguyệt có chút không đành nhưng vẫn nghe lời lui xuống. “Dạ Minh thúc, người không thể thừa dịp ta về phòng lúc này mà lén lút chạy trốn.” Trước khi khép cửa, nàng không quên dặn dò nhiều lần.

Nhìn thân ảnh của nàng biến mất dần ở cửa chính, Ngạc Đồ Khắc kéo ánh mắt trở về.

“Nha đầu kia thích ngươi” Vu Nguyệt thật hồn nhiên, hoạt bát, yêu ghét cũng không giấu diếm.

Dạ Minh cong môi cười nhẹ. “Đối với ta mà nói, nàng quá nhỏ” “Nhưng đợi thêm vài năm, nha đầu kia cũng đến tuổi mười sáu” Ngạc Đồ Khắc lại có cách nhìn khác hắn.

Dạ Minh ngừng lại, mới hỏi: “Ngạc Đồ, ngươi gấp rút muốn ta gọi người một tiếng nhạc phụ như vậy sao ?” Lông mày dương lên cao, Ngạc Đồ Khắc nở nụ cười sang sảng mấy tiếng. “Đừng làm cho ta già đi, tuổi của ta và người cũng không trên dưới nha” Trong lòng hắn biết Dạ Minh đối với Vu Nguyệt cũng có cảm tình, chỉ e ngại tuổi nàng quá nhỏ.

“Huống chi, lúc trước nhận nha đầu này làm nghĩa nữ, cũng la do ngươi ở bên cạnh giựt dây.” Trong một chuyến đi đến Trung Nguyên, hắn quen biết với người bạn tốt Dạ Minh này, mà hai người trên đường cùng nhau trở về Lâu Lan, ở sa mạc cứu được Vu Nguyệt.

Dạ Minh im lặng không nói, dường như suy nghĩ cũng quay trở về vài năm trước.

“Thời gian qua thật là nhanh.” Hắn thở dài cảm thán. “Đúng rồi, Đồ Khắc, ngươi năm nay cũng hai mươi tám tuổi rồi ?” “Ừ” Ngạc Đồ Khắc gật đầu, lông mày vì lời này mà hơi nhíu lại.

“Năm nay tuyển tú sao ?” Trên đường tới Lâu Lan, hắn đã thấy qua vài người vội vàng vào thành tham gia tuyển tú nữ.

“Ngươi cũng biết, phù thủy đã lớn tuổi.” Nhắc đến chỗ khó xử, Ngạc Đồ Khắc thở dài thật sâu.

“Nói như vậy, vì sao bà ấy không tuyển tú sớm vài năm ?” Khóe miệng Ngạc Đồ Khắc thoáng gợi lên một nụ cười bất đắc dĩ. “Bà ấy nói thời cơ chưa tới.” “Khi nào mới đến? Bây giờ ? Khi thể trạng của bà ấy không lạc quan ?” Dạ Minh chắp hai tay sau lưng, thong thả đi qua đi lại mấy bước.

Nhìn hắn, Ngạc Đồ Khắc trầm mặc một hồi, rồi sau đó liền chuyển đề tài.

“Giang Nam vẫn không thấy có tin tức.” Người thừa kế Phù thủy đến thời đại này đã ngừng lại, nên bọn họ theo cảm ứng linh lực của bà đến Giang Nam tìm kiếm người con gái họ Vu.

“Ta tới đây một chuyến cũng là để cùng ngươi thương lượng việc này.” Dạ Minh liếc mắt nhìn hắn một cái, cuối cùng ngừng bước. “Nếu tìm không được người kế nhiệm phù thủy , hoặc là phù thủy vì bệnh đã nặng mà mù quáng tùy ý chỉ định một chính phi trong đám tú nữ cho ngươi, Ngạc Đồ, ngươi chấp nhận được sao ?” “Dạ Minh, ngươi không thể hiểu được tầm quan trọng của Phù thủy ở quốc gia của ta.” Mặt dù trong lòng hắn ngàn lần không muốn, nhưng đây là quy định của tổ tông.

“Đủ quan trọng để ngươi tự hủy đi nửa đời hạnh phúc ?” Dạ Minh lắc đầu than nhỏ, trong lòng có một chút cảm động, chua xót.

Ngạc Đồ Khắc trầm mặc một lát, sau đó thở một hơi dài.

“Ngươi nói không phải không có lý, nhưng đây là truyền thống không thể không theo, huống chi phụ vương ta cùng mẫu hậu không phải rất hạnh phúc sao ?” “Cái này gọi là ngươi tự mình an ủi.” Dạ Minh thong thả đi đến bên cạnh , nâng một tay đặt lên vai hắn.

“Tóm lại, ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ thấu đáo.” Hơi ngẩng mặt, trong mắt Ngạc Đồ Khắc hiện lên một tia sáng. “Với tình huống lúc này, xem ra cũng chỉ có thể đi từng bước từng bước.” Liếc mắt dò xét hắn một cái, Dạ Minh lắc đầu thở dài. “Nếu Lâu Lan thiếu đi phù thủy thì sẽ như thế nào ?” Ngạc Đồ Khắc bước đến bên cửa sổ, đưa tay đẩy cửa sổ ra thành một he hở hẹp, thấy ngoài cửa số bụi mù che phủ không trung.

“Tựa như bầu trời đầy cát bụi lúc này vậy.” Lâu Lan giống như một ốc đảo giữa sa mạc, tổ tông rất tin, phù thủy mang đến hạnh phúc ấm no cho ốc đảo này, làm cho sứ giả, thương nhân lui tới trên con đường tơ lụa đều có thể dừng chân ở đây, mang phồn vinh cho quốc gia này.

Đi đến bên cạnh hắn, Dạ Minh liếc mắt nhìn hướng ngoài cửa sổ. “Nghe ngươi nói vậy, ngươi đối với linh lực của phù thủy cũng rất tin tưởng không nghi ngờ ?” Giang Nam, Giang Bắc, Trung Nguyên, quan ngoại, hắn du lịch không ít nơi, cũng gặp qua không ít thầy tế, thần côn. Nếu chịu khó cẩn thận quan sát, kỳ thật không khó để nhận ra những người này chẳng qua có chút kỹ năng đặc biệt để lừa gạt người khác.

Đóng cửa sổ lại, Ngạc Đồ Khắc xoay mình. “Dạ Minh, những lời đại bất kính như thế không thể nhắc đến.” “Người đã thấy qua bà ấy thể hiện thần thông ?” Dạ Minh nhấc cao lông mày, tựa hồ không tính im miệng.

“Có lẽ nói ngươi không tin.” Ngạc Đồ Khắc liếc mắt nhìn hắn một cái, đi hai bước rồi dừng lại. “Khi còn nhỏ, ta từng lâm trọng bệnh, ngự y vốn đã bó tay hết cách, cuối cùng mẫu hậu ôm ta đi Phật tháp cầu xin phù thủy , phù thủy nói nàng không cần lo lắng, hai ngày sau bệnh của ta tự nhiên sẽ khỏi hẳn.” “Quả thực là hai ngày sau khỏi hẳn ?” Dạ Minh thong thả đi đến chiếc ghế dựa bên cạnh, tự mình ngồi xuống.

“Phải” Ngạc Đồ Khắc cười, cũng theo đó ngồi xuống ở một cái giường khác. “Tin cũng được, không tin cũng được, ta biết muốn thuyết phục ngươi không dễ, nhưng phù thủy dự đoán trước rất nhiều chuyện, quả thật đều đã xảy ra.” “Ồ” Đêm minh khẽ cười một tiếng, lông mày khơi lên cao.

Nhin biểu tình của hắn không cho là đúng, Ngạc Đồ Khắc nghiêm mặt nói : “Bao gồm cả việc ta và ngươi quen biết.” “Hả?” Dạ Minh sửng sốt, việc này quả thực làm cho hắn có chút giật mình.

“Dạ Minh, ngươi cũng biết tính tình của ta.” Ngạc Đồ Khắc cười. “Ta sẽ không nói dối ngươi.” “Cái này…” Dạ Minh sắc mặt hơi trầm xuống.

Mặc dù hai người mới quen biết nhau vài năm, nhưng hai bên đã hiểu nhau, tôn kính nhau, tình cảm hơn hẳn anh em ruột thịt.

Dạ Minh hiểu rõ, với tính cách Ngạc Đồ Khắc, không có khả năng lừa gạt hắn.

“Ngạc Đồ, như vậy…” Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị tiếng bước chân nổi lên từ bên ngoài thư phòng cắt đứt.

“Vương, nữ hầu ở Phật tháp đến truyền lời.” Ngoài cửa truyền tới tiếng nói của người theo hầu hắn Đạt Nhĩ Khắc.

Liếc nhìn Dạ Minh một cái, sắc mặt Ngạc Đồ Khắc trầm xuống, đáp lời ngoài cửa.

“Đạt Nhĩ Khắc, cho người ta vào đi.” Trễ thế này, Phật tháp còn phái người đến, hay là… “Đồ Khắc, ta…” Dạ Minh nghĩ tự bản thân mình nên rời đi.

“Không quan trọng.” Sau đó, Ngạc Đồ Khắc liền thấy Đạt Nhĩ Khắc đẩy cửa ra, dẫn người hầu gái đi vào.

“Vương.” Nữ hầu quỳ xuống, Đạt Nhĩ Khắc lui ra ngoài.

“Phật tháp có việc ?” Ngạc Đồ Khắc hỏi.

“Vâng, phù thủy làm phiền Vương đến Phật tháp một chuyến.” Nữ hầu nói.

“Hả, cần truyền ngự y sao ?” Ngạc Đồ Khắc không thể không nghĩ tới điềm xấu.

“Phù thủy nói không cần, chỉ muốn gặp Vương, nói là có chuyện quan trọng.” Nữ hầu vẫn không ngẩng đầu, lát sau, dường như nhớ đến chuyện quan trọng, lại nói: “Vương, phù thủy còn nói muốn gặp một vị là Dạ Minh công tử.” “Gặp ta?” Dạ Minh nheo mắt lại, quả thực là hoảng sợ.

Liếc mắt nhìn hắn một cái, Ngạc Đồ Khắc đầu tiên là sửng sốt, sau đó môi chậm nở một nụ cười nhạt. “Ngươi lui xuống trước đi, nói với phù thủy ta và Tư Đồ công tử sẽ tới trong chốc lát” “Vâng” Nữ hầu lên tiếng trả lời, rất nhanh lui ra ngoài.

Cho đến khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất, Dạ Minh mới từ trong kinh ngạc nhanh chóng phục hồi lại.

“Ngạc Đồ, ta và ngươi quen biết nhau, ngươi thật đúng là không nói với phù thủy ?” “Ừ, ta đã nói rồi, có những chuyện không thể qua được mắt bà ấy.” Ngạc Đồ Khắc gật gật đầu, hắn biết sự tự tin của Dạ Minh đã bắt đầu dao động, năm đó hắn không phải đã từng nếm trải sao ? “Dạ Minh đi thôi, phù thủy vẫn đang chờ chúng ta.”

Bình luận





Chi tiết truyện