Điểm tốt duy nhất của cái chức chưởng môn lâm thời, chính là có thể độc chiếm cái giường nghỉ trưa của Vu Kính, lần trước sau khi được nằm qua, tôi liền ngày nhớ đêm mong tấm chiếu tre trải trên đó, nguyện vọng đó đến hôm nay rốt cục cũng có thể xem như đạt thành rồi. Tôi nằm phè giường, suy tư hết một ngày một đêm, dĩ nhiên trong lúc đó cũng không tránh khỏi ngủ quên vài bận, nhưng cũng không ngẫm ra được manh mối nào trong vụ này cả.
Ngoại trừ Tiểu Hắc ra, thì ánh mắt của những người khác dòm tôi, đều như mang theo kim châm vậy, chích cho tôi bất an lo sợ vô cùng.
Mà ánh mắt của Tiểu Hắc, lại càng quái dị hơn, cứ như hai con dao găm ấy, cứ như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đâm tới khoét đi mấy lạng thịt của tôi vậy.
Cứ bị kim chích dao đâm như vậy, tôi có lù đù tới đâu, cũng không thể tiếp tục sinh sống ở cái đất Bình Tâm này được nữa rồi.
Cũng không phải tôi chưa từng nghĩ tới, nửa tháng sau là Vân Trâm có thể xuất quan, giúp tôi rửa sạch nỗi oan hút công lực cụ chưởng môn của tôi rồi, thế nhưng còn cái nghi án làm cho Lưu Tịch và Phan Khổng bất tỉnh triền miên nọ, thì phải giải quyết sao cho ổn thoả đây? Lẽ nào thật sự bắt tôi phải mang cái tiếng xấu oan uổng này suốt đời?
Nghĩ tới đó, tôi lại bắt đầu trằn trọc, mất ngủ.
Phải mà có con tò he kia… Đúng nhỉ, chỉ cần bắt được con tò he kia, chẳng phải nỗi oan đã được rửa rồi sao? Tôi bật dậy từ trên giường, quyết định xuất sơn!
Vừa mới đẩy cửa phòng ra, một giọng nói thì thào u ám đã vang lên bên tai: “Thầy tính đi đâu vậy?”
Vừa quay đầu lại, thì thấy ở ngay căn phòng sát vách, có một người đang đứng dựa vào cửa, chẳng phải Tiểu Hắc thì còn ai vào đây?
Tuy rằng cậu ta vẫn là đệ tử của tôi, thế nhưng màu da đã trắng hơn nhiều, vóc người cũng cao nhỏng lên, hơn nữa đã xa nhau suốt một ngày một đêm, thế nên trong mắt tôi cậu ta lại trở thành người dưng xa lạ rồi, cảm giác thân thiết vốn có nay đã không còn nữa. Tôi vẫn thấy thích cậu bé đen nhẻm ngày nào hơn!
Tôi lúng túng giải thích, à thì, tôi muốn đi rửa sạch nỗi oan cho chính mình, à thì, tính xuống núi một chuyến, ừ thì là, bắt cái con tò he ấy mà.
Anh chàng cao kều nọ liền đi đến trước mặt tôi: “Nếu thầy có bản lĩnh bắt được nó, thế thì tối hôm đó sao không bắt nó lại đi? Bây giờ một thân một mình xuống núi, bộ thầy tưởng thầy bắt nổi nó à?”
Tôi gom hết dũng khí bày ra tư thế “Ai làm người nấy chịu”…
Hắn ta liền cười khẩy: “Thế thầy đã làm những gì nào? Kể nghe thử xem?”
*Câm nín*
Thôi quên đi, cứ vờ như không nghe thấy là được, tôi tiếp tục vỗ ngực đầy tự tin: “Dù sao thì nơi nào có ý chí, nơi đó có con đường, cậu không cần nhiều lời làm gì.”
“Thế thì thầy chỉ cần trả lời con một vấn đề thôi, đáp đúng con sẽ để thầy đi một mình.” – Đôi mắt lá răm của cậu ta nhìn tôi một cách điềm tĩnh – “Con tò he xuống núi, sau đó sẽ chạy đi đâu?”
…
Một hồi lâu sau, tôi với Tiểu Hắc đã xuống tới chân núi Bình Tâm. Mái tóc bạc phơ của Tiểu Hắc quá ư là nổi bật đi, nên dưới áp lực cưỡng chế từ tôi, cậu ta đã phải nhuộm đen nó, giờ đây trông cậu ta đã bớt phần yêu nghiệt hẳn đi. Mà tôi rốt cục cũng tìm lại được chút gì đó cảm giác của thuở ban đầu, trông cậu ta lúc này dễ nhìn hơn nhiều rồi.
Tiếp theo xin cho phép tôi có đôi lời giới thiệu về cái nơi gọi là núi Bình Tâm này.
.
Núi Bình Tâm xưa giờ vẫn thống trị bảng xếp hạng tốp mười vùng đất cấm kỵ trong giang hồ.
Thậm chí ngay đến thiên hạ đệ nhất mỹ nữ một thời, đầu đội vương miện trân châu, Lưu Ngọc Nhi, cũng từng tuyên bố, chỉ có dũng sĩ nào dám một mình xông vào Bình Tâm Nhai, lấy về một mảnh ngói trên chính điện, thì mới được phép lấy cô làm vợ.
Cũng bởi vậy nên, thiên hạ đệ nhất mỹ nữ đầu đội vương miện nạm ngọc, vì tính cố chấp đó mà sau cùng đã trở thành thiên hạ đệ nhất ế chồng tuổi mãn kinh, thiên hạ đệ nhất bà cô tuổi xế chiều v.v.. Thậm chí người ta còn đồn rằng một bà lão mỗi lần say khướt lại mở miệng ra mắng: “Chó má, sao không biết lấy đại cục gạch nào ra mà xài, ai biết nó là đồ giả đâu nào!”
Đành rằng chủ đề có hơi lan man, nhưng tôi vẫn phải nói điều này, Lưu Ngọc Nhi đẹp thì có đẹp thiệt, cơ mà đầu óc thì không xài được.
Loại người có can đảm một mình xông vào núi Bình Tâm, ắt sẽ là người có bản lĩnh, mà người như vậy, há lại đi làm ba cái trò trèo lên nóc nhà người ta gỡ ngói hay sao?
Mà cái loại người chịu trèo lên nóc nhà người ta gỡ ngói, đa phần đều là hạng vô dụng, đã thế hắn sao dám xông pha lên núi Bình Tâm được chứ?
Có điều tôi kể chuyện này, chủ yếu là để lập luận và chứng minh rằng Bình Tâm Nhai đích thật là một nơi rất có tiếng tăm trên giang hồ.
Đây cũng là bởi vì không biết có ông chưởng môn đời nào đó đã từng nói: “Tiếng xấu của chúng ta càng được bêu rếu rộng rãi ra ngoài, thì nhân viên bảo vệ mà môn phái chúng ta cần càng ít. Xét về mặt kinh tế mà nói, thì đây chính là giải pháp tiết kiệm hàng đầu.”
Các đời đệ tử Bình Tâm Nhai đều lấy lời này làm tôn chỉ hành động, ngày hôm nay khi chức chưởng môn đã rơi vào tay Vu Kính, thì cũng là lúc Bình Tâm Nhai hoàn toàn không cần thuê nhân viên bảo vệ nữa rồi.
Trên thực tế, bởi vì tuyệt đối sẽ không có một ai rảnh rỗi chạy lên đây ngắm cảnh nữa, thế nên trên núi Bình Tâm về cơ bản là không còn lắp đặt muôn vàn thứ bẫy rập như trong lời đồn nữa. Nói như vậy tức là, vào cửa hàng thì còn cần mang theo tiền, chứ mà lên núi Bình Tâm ấy à, cặp giò thôi là đủ rồi.
Bởi vậy cái việc giở ngói chính điện Bình Tâm Nhai giờ đây, đã dễ như trở bàn tay rồi.
Bạn chỉ cần băng qua cầu, lên núi, vào trong điện, bóc ngói.
Tôi dám đảm bảo dọc đường đi sẽ không có ai thèm nhảy ra chắn đường bạn đâu, hay nói đúng hơn là, suốt dọc đường đi căn bản là sẽ không gặp được một bóng người nào cả.
Đến khi tới được chính điện rồi, cũng đừng để ý tới mấy tay đệ tử tối ngày lượn qua lượn lại ở đó y như NPC làm gì, bọn nó cũng sẽ không quan tâm bạn là ai đâu, cứ việc trèo thẳng lên mái nhà dỡ ngói đi.
Nếu chiều cao của bạn không đủ, chỉ cần gào to lên “Tôi muốn dỡ một mảnh ngói của chính điện, nhưng tôi với không tới!”
Lập tức sẽ có một đệ tử tốt bụng nào đó ở Bình Tâm Nhai khiêng ghế tới, rồi một đám người ăn no rửng mỡ sẽ tới cổ vũ ủng hộ bạn leo lên bóc ngói. Không khéo có người còn mang một tấm vải điều tới giúp bạn gói cẩn thận mảnh ngói đó lại, sau đó nhân tiện hỏi bạn có muốn xin chữ ký của chưởng môn không nữa. Nếu lượng người tới dỡ ngói đông lên, nói không chừng các đệ tử trong Bình Tâm Nhai sẽ còn tổ chức hẳn một cuộc thi chuyên về dỡ ngói với quy mô hoành tráng dành riêng cho các bạn ấy chứ, từ chưởng môn cho tới đầu bếp đều có quyền tham gia cổ động cho các tuyển thủ.
Đúng thế, kỳ thật Bình Tâm Nhai chính là một nơi quạnh quẽ buồn chán mà lại không ai canh phòng như vậy đấy.
Bởi thế, nếu thời đại này vẫn có mỹ nhân chịu lập ra lời thề kiểu đó, tôi nhất định sẽ là người đầu tiên trèo tường dỡ ngói.
Cơ mà, do là vẫn còn khắc ghi bài học đau thương khi trước, nên thiên hạ đệ nhất mỹ nữ trong thời buổi này đều đã thông minh hơn xưa rất nhiều, tuyệt đối sẽ không thốt ra lời nào liên quan tới Bình Tâm Nhai đâu, thành ra tôi đây cũng chỉ còn biết thở dài ai oán, sao mình lại sinh ra không đúng thời điểm như vậy chứ!
.
.
Xuống tới chân núi rồi, nếu muốn ra khỏi phạm vi Bình Tâm Nhai, thì phải băng qua ba cái cầu.
Cái cầu thứ nhất tên là “cầu Tranh”. Tôi liền nhân cơ hội này uốn nắn lại mắt thẩm mỹ cho Tiểu Hắc. Xây một cái cầu ở đây là bởi vì nơi này non xanh nước biếc, rừng cây xanh mướt, tuy vậy, màu xanh của nơi này lại quá đậm, không khỏi khiến cảnh vật xung quanh trở nên mờ nhạt hẳn đi! Xuất phát từ nhu cầu thẩm mỹ, Bình Tâm Nhai đã cho bắc một cây cầu đỏ như son ở giữa khung cảnh ấy, từ xa nhìn lại, một chấm đỏ tươi giữa hàng vạn bụi cây xanh rì, khiến nơi này lập tức trở nên đẹp như trong tranh, một bức tranh lập thể hết sức sống động.
Bản thân tôi cũng cảm thấy bài diễn thuyết của mình nãy giờ vô cùng xuất sắc, thế nhưng tôi cực kỳ rất là không nên, tôi không nên bỗng dưng đến phút cuối lại cao hứng hỏi Tiểu Hắc một câu: “Về tầm quan trọng của sự có mặt của một cây cầu ở nơi này, cậu có gì muốn bổ sung thêm không?”
Tiểu Hắc nhận xét rằng: “Bộ ở đây có sông sao!”
.
.
Câu cầu thứ hai tên là “cầu Trả”. Tôi cũng nhân cơ hội đó dạy bảo lại về vấn đề tu hành cho Tiểu Hắc. Đầu tiên tôi nhấn mạnh, dĩ nhiên, nơi này cũng có sông chảy ngang, cho nên chúng ta mới cần phải xây cầu. Cơ mà, cậu phải để ý kỹ tên của cái cầu này, Trả. Bình Tâm Nhai quyết định đặt cho nó cái tên này, ấy là vì muốn những người nào mong được trở thành đệ tử của Bình Tâm Nhai đều phải hiểu, một khi băng qua cây cầu này rồi, thì phải đoạn tuyệt dục niệm đối với trần thế, hoàn trả lại mọi ân oán nhân gian, thế nên cầu này mới gọi là cầu Trả.
Tiểu Hắc lại nhận xét : “Bình Tâm Nhai xưa nay đều chỉ biết lấy, có đời nào biết trả là gì đâu.”
.
.
Sang tới cây cầu thứ ba, tôi không thấy tên cầu đâu cả, tìm quanh quẩn một hồi, mới phát hiện ra ở mặt sau một trụ cầu ở đầu bên kia có một cái biển, trên đó ghi hai chữ rồng bay phượng múa: “Qua cầu”.
Tên hay lắm! Tôi liền nhân cơ hội này giáo dưỡng lại các phẩm chất đạo đức cho Tiểu Hắc. Biết sai phải sửa, ấy là lời cha ông vẫn dạy (Luận ngữ – Khổng tử), cậu thân là đệ tử của tôi, đã gia nhập môn phái Bình Tâm Nhai rồi, thì lúc nào cũng phải tâm niệm điều này! Dùng chữ ‘sai/qua’ để đặt tên cho cây cầu này, cũng bởi vì đây chính là lời răn rất đúng của tổ tiên, là ngọn đuốc dẫn đường cho linh hồn của chúng ta, nó chính là kết tinh trí tuệ của nhiều đời đệ tử Bình Tâm Nhai chúng ta đó!
Tiểu Hắc lúc này đã đi gần tới tuốt đầu cầu bên kia rồi, nghe tôi dong dài một hồi thì bực không chịu nổi, đành phải quay ngược trở lại kéo tôi tới phía sau cái trụ cầu nọ, dí sát mặt tôi vào chỗ tấm biển kia.
Tôi định thần nhìn lại, thì ra trên tấm biển vốn dĩ ghi tới bốn chữ lận, trong đó có hai chữ bị trụ cầu che khuất nên tôi nhìn không thấy.
Hai chữ mà tôi nhìn thấy được là “Qua cầu”, mà hai chữ bị khuất chính là “thu phí”. (Chữ 过 trong này được hiểu theo 2 nghĩa: 1 là sai lầm, 2 là đi qua)
Lần này thì Tiểu Hắc nhận xét: “Nói nó đã thể hiện được kết tinh trí tuệ nhiều đời của đệ tử Bình Tâm Nhai, lời này kỳ thật lại rất chính xác.”
.
.
Sau khi qua khỏi ba cây cầu ấy, là coi như đã hoàn toàn ra khỏi địa phận núi Bình Tâm. Tôi không khỏi thấy lòng bùi ngùi, dù sao từ khi lên núi tới nay, cũng đã có chừng mười năm chưa rời khỏi nơi này rồi.
– Cậu nói coi, nếu bọn họ phát hiện ra tôi đã rời đi rồi, có thể nào sẽ trở thành rắn mất đầu hay không? – Tôi hỏi.
Tiểu Hắc nguýt tôi một cái: “Yên tâm đi, bọn họ trước giờ vốn chẳng phải là rồng rắn chi, mà bản thân thầy từ đầu chí cuối cũng chưa từng là đầu của bọn họ.”
Cái thằng nhãi miệng mồm độc địa này, có thiệt chính là đứa đệ tử vừa đáng yêu lại biết vâng lời của tôi không vậy trời?! Tôi ức chế dòm hắn ta.
Tiểu Hắc không thèm nhìn mặt tôi, vẫn tiếp tục giảng đạo: “Loại hành vi này của chúng ta, thông thường mà nói thì chính là vượt ngục. Đây cũng đều bởi vì thầy cứ bướng bỉnh, nhất quyết đòi xuống núi cho bằng được, nên đã liên luỵ tới con, cho nên trong hành trình sắp tới đều phải nghe theo lời con, có biết chưa hả?!”
Bớt giỡn coi! Tôi gào lên thống thiết: “Trời ơi là trời!”
Đứa đệ tử mà tôi muốn có chính là cái đứa ngây thơ, đáng yêu, thông minh, lanh lợi, biết vâng lời hồi đầu kia kìa, chứ nào có thèm cái thứ cứ thích ngồi lên đầu lên cổ mình thế này đâu!
Ấy thế mà, ngay đến tiếng thét bi ai của tôi ban nãy cũng khiến cho cậu ta thấy khó chịu nữa: “Thầy đúng là ngu lâu dốt bền khó đào tạo mà, gặp chuyện gì cũng chỉ biết kêu réo ông trời thôi hà, ngẫm lại coi có lần nào ổng chịu giúp thầy không? Lần sau mà muốn gọi tên ai, thì cứ gọi con đây nè.”
Tôi suýt thì nghẹn họng không nói được tiếng nào luôn.
Cũng may mà hắn ta đã bắt đầu ngóng về phía trước: “Có yêu khí, hình như là bay về phía Đông Nam, bộ bên hướng đó có môn phái nào chuyên tu luyện đạo pháp hay sao?”
“Hê, không ngờ trên đời vẫn còn có chuyện mà cậu không biết đó nha!” – Ngay lập tức tôi bỗng thấy hả hê làm sao – “Gần đây nhất ở phía Đông Nam chính là phái Bế Phong, vốn là đối thủ truyền kiếp của Bình Tâm Nhai chúng ta; kế đến là phái Ích Dương, vốn là đối thủ truyền kiếp của Bình Tâm Nhai chúng ta; còn có phái Thiên Tập, cũng là đối thủ truyền kiếp của Bình Tâm Nhai chúng ta; rồi phái Lạc Tế, cũng là là đối thủ truyền kiếp của Bình Tâm Nhai chúng ta…
Tiểu Hắc phát cáu liền cắt ngang lời tôi: “Nếu là kẻ thù truyền kiếp thì thôi khỏi kể đi, khắp cái thế gian này, có môn phái nào không phải là kẻ thù của Bình Tâm Nhai đâu chứ?”
Tiểu Hắc sao mà… hung dữ với tôi quá đi à…
Nếu như cảm giác của tôi là đúng, cậu ta hình như đã bắt đầu nổi sùng rồi thì phải, rốt cục thì cậu ta lo lắng chuyện gì vậy kìa?
Tôi vỗ nhẹ vào vai cậu ấy: “Tiểu Hắc nè, cậu làm sao vậy?”
Cậu chàng nhìn vào mắt tôi, lặng thinh hồi lâu, mới nói: “Thầy đó nha, nguy hiểm đã cận kề trước mắt rồi, thế mà vẫn không hay biết gì cả.” – Không để tôi kịp nghĩ ngợi chi, Tiểu Hắc đã lại trở lại với bản tính thường ngày của mình, thong thả lên tiếng – “Con tò he nhất định là muốn hút pháp lực của người tu đạo để duy trì sinh mệnh, bởi thế nó sẽ không tấn công người thường đâu. Khi ấy nó bỏ chạy đã mất đi gần hết yêu lực rồi, nên không thể hành động vào ban ngày được, nên chúng ta sẽ có đủ thời gian để đuổi kịp nó đến chỗ phái Bế Phong.”
.
.
|Hết chương 25|
Bình luận
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1