chương 1/ 46

Người đời bảo tôi là Lý Sơ của Bình Tâm Nhai.

Người đời bảo tôi pháp lực vô biên, trí tuệ siêu phàm

Người đời bảo tôi là tâm phúc của Vu Kính ở Bình Tâm Nhai

Người đời bảo tôi kỳ thực là kẻ lòng dạ sâu hiểm, tâm tư khó dò.

Người đời bảo tôi vờ ẩn cư kì thực ngầm thao túng Bình Tầm Nhai

Người đời bảo tôi phiêu diêu tự tại, đẹp tựa hoa xuân, hào hoa phong nhã

Người đời bảo tôi hành sự khiêm tốn là để che giấu âm mưu thâm độc mà thôi.

Người đời bảo tôi là tấm gương sáng muôn đời, là chuyên gia đào tạo đệ tử thành tài.

Người đời bảo tôi quyền khuynh thiên hạ vẫn mơ muốn gió được gió muốn mưa được mưa

Người đời bảo tôi ham mê sắc dục, hoang *** vô sỉ, gieo tình khắp chốn, bắt bớ dân lành vô tội vạ.

Người đời bảo tôi có cả đàn con rơi rớt khắp trong thiên hạ, đệ tử Điển Mặc của tôi cũng là một trong số đó.

Người đời bảo tôi ra lệnh một tiếng cả thiên hạ răm rắp nghe theo, hắt hơi một cái mưa sa khắp bốn phương tám hướng.

Người đời bảo tôi cực kì hà khắc với bản thân, khắt khe với người ngoài, là một kẻ theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ đến mức cực đoan.

Thực chất ngoại trừ điều thứ nhất ra, số còn lại đều là bịa đặt cả.

Mà sau này khi tôi bị trục xuất khỏi sư môn thì đã cải danh thành Bất Tư, khiến cho ngay cả điều thứ nhất cũng không còn đúng nữa rồi.

Có thế mới biết phần lớn tin đồn trên đời đều không thể tin vào được, mà bản thân tôi chính là một minh chứng hết sức thảm khốc đây.

|Hết phần mở đầu|

T/N: Tới rồi đây, cái tháp trứ danh của Bình Tâm Nhai =))) Mình đã cố gắng để cho nó thành hình cái tháp, nhưng mà chữ dài quá nên nhìn cứ như tháp bị mọt ăn =))) Hi vọng sẽ sớm xong bộ này *vái*

Bình luận





Chi tiết truyện