chương 57/ 69

Ngươi nói triều thần sẽ cho rằng đường đường một Đại tướng quân cả ngày theo bồi công chúa rất thích hợp sao?

Đương nhiên không thích hợp.

Chính là chuyện này đối với một số người biết nặng biết nhẹ, lại cùng mình không có quan hệ quá lớn, ngươi một mình tùy tiện tiến lên đưa ra kháng nghị có thể thành sự hay không còn chưa biết, nhưng nếu bị thái hậu nhớ thương trong lòng về sau khỏi cần lăn lộn trong triều đình nữa.

Nhưng sự tình một khi có đầu lĩnh, một khi có người đi theo, thì những người khác cũng sẽ lục đục nối gót theo sau, có thể nói là rời rạc mạo hiểm, cũng có thể nói là đông người lực lượng cường, tóm lại, dưới sự chỉ đạo của Dạ Vị Ương đám người chậm rãi đi đến ngoài điện nơi công chúa ở. (Giống đi đánh ghen =]])

Thị vệ canh cửa nhìn đông đảo quan viên đang tiến tới gần có chút ngốc lăng, ngươi nói một hai người bọn họ còn có thể cản, nhưng nhiêu đây người làm sao ngăn đây a?

Bất quá Dạ Vị Ương chưa có ngốc đến mức tự tiện xông vào chỗ công chúa, mà để cho thị vệ canh cửa đi thông báo một tiếng, mấy thị vệ thấy đối phương thanh thế lớn cũng không dám chậm trễ, lập tức chạy đi thông báo, nhưng chẳng được bao lâu thị vệ lộ vẻ mặt khó xử nhìn đám người Dạ Vị Ương nói, công chúa sinh bệnh không muốn người khác quấy rầy.

“Chúng ta tìm Đại tướng quân chứ không phải công chúa, nếu Đại tướng quân không chịu ra ta đây đành phải tự mình đi vào tìm.” Dạ Vị Ương di chuyển luân y đi vào, đột nhiên trong điện truyền đến tiếng quát tháo của nữ nhân.

“Ai nha, đau quá! Tim ta đau quá!”

“Đại tướng quân ngươi đừng đi a, công chúa sẽ đau lòng, thái hậu nói để ngài bồi công chúa.”

Nghe thanh âm hỗn loạn ầm ĩ này, Dạ Vị Ương hơi nhíu mày, tuy rằng chưa nhìn thấy màn biểu diễn của Kiến An công chúa, nhưng chỉ cần nghe thanh âm hắn chỉ muốn hét to một tiếng: diễn kỹ quá kém, phụ phân (phần kém cỏi) cút đi!

Dạ Vị Ương nỗi căm tức không biết từ đâu trào lên, hướng về phía trong phòng lớn tiếng nói: “Đại tướng quân tính toán cả đời ở trong phòng công chúa đánh giặc sao, hay cảm thấy ở trong đó là có thể bảo vệ quốc gia, ngươi còn nhớ rõ lúc trước từng nói với ta những gì không?”

Người bên ngoài đều khiếp sợ không thôi, không nghĩ tới Dạ Vị Ương lại đem Đại tướng quân ra mắng, tuy rằng nghe nói Thượng thư đại nhân sau khi mất trí nhớ tính cách đã thay đổi một ít, lại chẳng ngờ hiện tại lá gan lớn đến mức ở ngay trước mặt mắng chửi Đại tướng quân. (chửi chồng là quyền của vợ :”>)

Cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, bất quá người đầu tiên xuất hiện không phải Lưu Bá Hề mà là Kiến An công chúa, có chỗ nào giống người bị bệnh nặng a, Kiến An công chúa cẩm y hoa phục sắc mặt hồng nhuận, liếc mắt nhìn Dạ Vị Ương cả người tựa như nhìn thấy cừu nhân gắt gao trừng mắt, hận không thể bắt lấy Dạ Vị Ương rồi xé nát.

“Các ngươi còn thất thần cái gì, không mau đem những tên cả gan dám quấy rầy bản cung nghỉ ngơi bắt lại.” Kiến An công chúa liều chết cắn môi, không chút che giấu phẫn hận của nàng đối với Dạ Vị Ương: “Bắt lại, bắt hắn lại cho ta, đánh nặng bốn mươi đại bản! Không đúng, tám mươi! Đánh tám mươi cho ta!”

Mấy thị vệ đi về phía Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương mắt lạnh đảo qua, lạnh lùng nói: “Ai dám?”

Một tiếng quát nhẹ lập tức khiến cho các thị vệ dừng lại, mệnh lệnh của công chúa bọn họ không dám cãi, nhưng người trước mặt cũng không phải là người bọn họ có thể tùy tiện động vào.

Kiến An công chúa thấy các thị vệ cư nhiên chỉ vì một câu của Dạ Vị Ương mà không dám động đậy, nhất thời tức giận đến dùng sức dậm chân, ngón tay chỉ Dạ Vị Ương tức giận mắng: “Ngươi giỏi lắm Dạ Vị Ương, ngươi muốn dĩ hạ phạm thượng phải không?”

“Vi thần không dám, vi thần hôm nay đến đây là tìm Đại tướng quân, không có ý mạo phạm công chúa.” Không thấy Lưu Bá Hề đi ra, lửa giận của Dạ Vị Ương lúc này so với Kiến An công chúa không ít hơn bao nhiêu, hắn ngồi trên luân y nhìn về phía công chúa, ánh mắt sắc bén khiến công chúa kiêu ngạo hơi sửng sốt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Nàng sao có thể sợ một Dạ Vị Ương nho nhỏ, khẽ cắn chặt răng, Kiến An công chúa hừ nói: “Đại tướng quân có chuyện quan trọng, không có thời gian tiếp các ngươi!”

“Còn chuyện nào quan trọng hơn quốc sự? Thân là Binh bộ Thượng thư, hơn một tháng nay chưa từng bước vào nha môn một bước, thân là Đại tướng quân, đã bao lâu không đi giáo tràng thao luyện, thỉnh công chúa để Đại tướng quân ra đây để ta giáp mặt hỏi một câu, hắn ở chỗ này rốt cuộc là làm chuyện quan trọng gì, quan trọng đến mức ngay cả thân phận và ước nguyện ban đầu chính mình đều đã quên!”

Những quan viên đi cùng với Dạ Vị Ương đồng thời tiến lên bắt đầu thất chủy bát thiệt (bảy miệng tám lưỡi, tranh nhau mà nói), cả đám người nhao nhao yêu cầu công chúa để Đại tướng quân xuất hiện, người trong Binh bộ nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo Đại tướng quân, người trong Công bộ nói có sự tình muốn cùng Đại tướng quân bàn bạc, đương nhiên cũng không ít quan văn khổ tâm khuyên bảo.

Hết chương thứ năm mươi bảy

Bình luận





Chi tiết truyện