chương 45/ 69

Lúc này mục tiêu hiện tại chính là khảo sát thủy lợi, nhân số bên người Dạ Vị Ương cũng không có bao nhiêu để có thể tra án, thư tín gửi cho hoàng đế không đến mười bữa nửa tháng phỏng chừng không thu được hồi âm, trao đổi thư tín ở thời cổ đại này tốc độ thật sự quá chậm, đôi khi làm cho Dạ Vị Ương cảm thấy hỏng mất.

Mặc dù chưa tìm được manh mối nào hữu dụng, nhưng tốt xấu cũng làm cho Dạ Vị Ương đối với dân chúng chịu nạn ở vùng Quảng Nam này hiểu biết càng nhiều, một bên cấp thức ăn cho lão bách tính gặp thiên tai, một bên cùng lão bách tính nói chuyện phiếm.

Dạ Vị Ương không hiểu tiếng địa phương, chỉ để Thường Thiếu Điển thay hắn hỏi khi xảy ra thiên tai chẳng lẽ quan phủ không có phân phát lương thực sao? Kết quả chính là dân chúng gần như mỗi người đều trả lời chưa từng nhận được khối gạo hay một phân tiền nào.

Điều này khiến Dạ Vị Ương nhớ tới hắn khi còn nhỏ, cha mẹ ly dị một mình hắn đi theo bà ngoại rất vất vả, bởi vì thành tích học tập tốt được tỉnh khen thường, trong tỉnh liền cấp cho hắn một phần học bổng, nhưng cuối cùng hắn chỉ nhận được một phần mười số tiền học bổng, sau đó một lão sư mạo hiểm thay hắn đòi công đạo thì bị khai trừ, phần lớn tiền học bổng kia đều bị người nuốt trọn.

Có đôi khi cấp trên thật sự có phát tiền cho cấp dưới, chẳng qua ở trung gian luôn có một ít sâu mọt.

Chuyện này nôn nóng cũng không được, Dạ Vị Ương sợ bản thân làm bậy ngược lại đả thảo kinh xà, đành phải trước đi khảo sát thủy lợi và chờ đợi tin tức từ kinh thành, lúc sau đoàn người ly khai Mân thành dỡ xuống ngụy trang, Dạ Vị Ương lấy thân phận khâm sai đại thần cùng đội ngũ chờ bên ngoài chính thức tiến vào Mân thành.

Xa xa nhìn thấy tri huyện Mân thành đang đợi ở cửa thành, Dạ Vị Ương nhìn đội ngũ nghênh đón khoa trương thanh thế kia cảm thấy ghê tởm, đơn giản nói vì lặn lội đường xa thân thể không khỏe cự tuyệt yến thỉnh (tiệc chiêu đãi) của đối phương, mà Mân thành lúc này, ở nơi nào còn nhìn thấy người nghèo ở ven phố xin ăn? Nếu không phải hắn đi sớm vài ngày lặng lẽ đến Mân thành, chỉ sợ sẽ cho rằng dân chúng Mân thành đều đã được an trí thích đáng.

Cũng không muốn chờ thêm một ngày, sau khi ở Mân thành tiến hành tài nguyên trợ cấp Dạ Vị Ương liền dẫn theo đội ngũ trực tiếp đi tới nơi đo đạc, căn bản không có liếc mắt đến tri huyện coi trọng hắn một cái.

Rời khỏi Mân thành, bên ngoài lại đi thêm nửa ngày thì đến một thôn nhỏ, chính là sau khi gặp thiên tai thôn này cơ bản đã bị hủy, trong thôn vốn số lượng người không nhiều lắm đều đã bỏ đi nơi khác, Dạ Vị Ương sai người hạ trại ở đây, mang theo vài quan viên công bộ bắt đầu làm việc.

Địa hình vùng Quảng Nam có chút tương tự Tứ Xuyên, Tứ Xuyên từ cổ chí kim cũng không giống như mỹ xưng là “thiên phủ chi quốc” (nơi giàu tài nguyên thiên nhiên) trong lịch sử, Tư Mã Thiên thời tiên Tần (giai đoạn trước khi nhà Tần thống nhất) cứ như vậy hình dung thái quá về vùng Tứ Xuyên: phu Thục, tây tích chi quốc dã.

Quảng Nam hiện tại cùng Tứ Xuyên trong thời kì tiên Tân không sai biệt lắm, nhiều thiên tai thủy hạn, người bên ngoài nhìn vào chỉ xem đây là một địa phương nghèo khổ xa xôi, nhưng nếu có thể xây dựng tốt công trình thủy lợi giống như Đô Giang Yển, thì đối với dân chúng Giang Nam cùng Thiên quốc chính là nhất kiện ân trạch hảo sự nghìn năm.

Ở một nơi địa hình tốt thăm dò, Dạ Vị Ương dẫn người liên tục thay đổi địa điểm khảo sát, dọc đường đi tuy rằng điều kiện khan khổ nhưng chưa từng oán thán nửa câu, ngay cả một số người lúc đầu đối với vị sủng thần bên người hoàng thượng, đại nịnh thần trong triều này tương đối có thành kiến, nhưng sau một đoạn thời gian sống chung thì thành kiến kia gần như tan đi hết.

Lại thêm Dạ Vị Ương trong người có mang tri thức khoa học từ hiện đại, đối với việc thi công thủy lợi luôn đưa ra những kiến giải bất đồng, lập tức khiến cho vài quan viên công bộ tâm phục khẩu phục, cũng không có ý kiến nhiều, thành thành thật thật đi theo bên người Dạ Vị Ương cùng nhau làm việc.



Ly khai Mân thành, bọn họ lấy phương thức đi vòng tròn dọc đường tiến hành đo đạc, cuối cùng trở lại Mân thành nghỉ ngơi một chút, mấy ngày sau bọn họ đi tới một nơi gọi là La Sơn tiến hành ngày khảo sát cuối cùng, hiện tại thời gian bọn họ ở Quảng Nam đã qua hơn nửa tháng, thời tiết càng ngày càng rét lạnh, nếu không phải tùy thời có Thường Thiếu Điển ở bên cạnh chiếu cố, chỉ sợ Dạ Vị Ương đã bị đông lạnh nằm trên giường.

Đến La Sơn theo thường lệ dựng trại đóng quân, Dạ Vị Ương bọc áo lông cừu thật dày ngồi trên giường bên trong lều trại đối với địa hình sau khi khảo sát tiến hành vẽ gia công, bỗng nhiên Thường Thiếu Điển chạy vào, vừa thở hổn hển vừa hướng hắn nói: “Đại nhân, lúc nãy mấy hộ vệ săn thú trong núi phát hiện có ôn tuyền.”

Thật đúng là thu hoạch ngoài ý muốn, bên trong La Sơn có một phiến ôn tuyền, cách nơi bọn họ dựng trại không xa, vừa lúc mọi người đã nhiều ngày vội đến vội đi đều không có nấu nước tắm rửa, lúc này phát hiện ôn tuyền làm cho mọi người cực kỳ cao hứng.

Ôn tuyền kia phân bố rải rác vài nơi trên núi, Thường Thiếu Điển đặc biết tìm cho Dạ Vị Ương một ao ôn tuyền có đá tảng và cây cối tương đối bao quanh dùng để tắm rửa, sợ Dạ Vị Ương ngã, Thường Thiếu Điển đi theo Dạ Vị Ương tới chỗ ngâm ôn tuyền, thời điểm ở ven bờ ao trải ra thảm dày để cho Dạ Vị Ương tựa vào, hắn vừa nhấc đầu liền thấy vài nha hoàn hầu hạ Dạ Vị Ương cởi quần áo.

Chợt nhìn thấy làn da bả vai trắng mịn lộ ra trong gió đông, Thường Thiếu Điển vội vàng xoay người, trong lòng thầm nghĩ Dạ đại nhân vẫn “phóng khoáng” giống như trước đây, hắn thấp giọng nói: “Đại nhân, ta ở trong xe ngựa gần đây canh giữ, ngài có việc thì hô một tiếng.”

Chờ Dạ Vị Ương quay đầu lại thì Thường Thiếu Điển đã chạy trốn không thấy thân ảnh, hắn cười gọi: “Thường thái y, nếu không chúng ta cùng tắm a.”

Thái y nào đó còn chưa đi xa thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất, Thường Thiếu Điển trong lòng mặc niệm: hắn cái gì cũng không nghe được, cái gì cũng không nghe được!



Hết chương thứ bốn mươi lăm

Bình luận





Chi tiết truyện