chương 22/ 26

CHƯƠNG 22

“Ư…hô ….a….đừng…”

Trong phòng, bên trong sa trướng, truyền ra tiếng rên rỉ mê người nho nhỏ.

Còn có tiếng khàn khàn dục vọng của nam tử “Chỉ một lần nữa thôi…..”

Tiền Vinh cong lưng, hai chân bị nam nhân tách xa nhau, hông mở rộng, tiếp nhận lực đạo va chạm vừa nhanh vừa mạnh của Trang Cửu. Hai bàn tay bấu chặt vào tấm lưng rộng, rắn chắc của nam nhân, lưu lại mười dấu đỏ.

“A…a…” Cảm giác quá mức cường liệt, thanh âm Tiền Vinh như nghẹn khóc.

“Tuyệt lắm….Vinh….bên trong Tiền Vinh thật thoải mái…..”Trang Cửu liếm khóe miệng, thở dốc nói.

Tiền Vinh không thể nói nửa chữ, ôm chặt vai Trang Cửu, thật lâu sau hoặc có lẽ chỉ trong phút chốc, cảm thấy ánh sáng trắng đẹp đẽ lóe lên trước mắt, đạt khoái cảm cực hạn rồi mãn nguyện chìm vào bóng tối ngọt ngào.

————–

“Tiểu Tiền…” Trang Cửu thử lay lay người đang ngủ bên trong giường, đưa lưng về phía hắn.

Tiền Vinh tịnh không để ý tới, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

“Tiều Tiền à….” Thanh âm Trang Cửu càng thêm thương cảm “Sau lâm triều, hoàng huynh gọi ta đến, ban thưởng cho ta loại kem tuyết do Bắc quốc đặc chế, ta mang hết về….”

Tiền Vinh không có phản ứng.

“Đặt riêng trong thùng băng….nếu không ăn nhanh sẽ tan…..”Trang Cửu tiếp tục đẩy đẩy y :”Ngồi dậy ăn một cái hén….”

Trang Cửu tự biết đêm qua lăn qua lăn lại Tiểu Tiền, khiến Tiểu Tiền phát cáu, hiện tại phi thường nghiêm túc chịu tội. Nhưng đã qua non nửa canh giờ, Tiểu Tiền đến mặt cùng không thèm nhìn hắn….

Tuy rằng Tiểu Tiền giận dỗi cũng rất đáng yêu, càng tăng tình thú, nhưng Tiểu Tiền cười rộ lên mới là thứ hắn muốn nhìn thấy nhất a……….

Tiền Vinh nén nhịn kích động, gân xanh nổi đầy trán.

Ngủ đến tận giờ không dậy nổi chẳng lẽ là lỗi của y? Hông và lưng đều đau chẳng lẽ do chính y rước lấy?

……Không sai, đúng thực là nghiệt chính y tạo ra —- sau khi từ Giang Nam quay về, Trang Cửu đã nếm vị thịt khó bỏ, quấn quýt, bò lên giường y…..Được rồi, nếu y động tình, tự nhiên sẽ có dục niệm, nên cũng không sao khước từ cho đặng. Ấy thế mà tên kia lòng tham không đáy, quả thực là đòi hỏi vô độ….Đêm qua, cư nhiên khiến y ngất đi……… (thật máu lửa =)))

Nhớ lại càng cảm thấy mất mặt, Tiểu Tiền quyết định, lần này vô luận Trang Cửu hét gọi thế nào, tuyệt đối ta không đáp trả.

Trang Cửu thấy Tiểu Tiền quyết tâm không để ý tới hắn, miệng héo quắt, nhưng chả cam lòng rời đi, liền đứng dậy kéo một chiếc ghế bành tới trước giường, nghĩ một lúc liền cầm quyển sách tới, ngồi bên giường mở sách đọc.

Tiền Vinh khóe miệng co giật một chút, ánh mắt khinh bỉ, nghĩ bản thân lãng phí sức lực cáu giận với Trang Cửu thực sự không có lợi, liền thả lỏng cơ thể, chìm vào giấc ngủ.

Trang Cửu xem sách một hồi, bất giác chuyển đường nhìn về phía người nằm trên giường.

Bầu không khí rất yên tĩnh, ánh nắng rực rỡ từ cửa sổ chiếu vào. Vị trí phòng ốc rất đẹp, bài trì tốt, đông ấm hè mát, dù đang là giữa hè cũng không có cảm giác khô nóng.

Người ở trên giường nhè nhẹ ngủ. Cũng không hẳn là ngủ say, chỉ thiu thiu, nhưng có thể thấy y ngủ rất an tâm.Bất giác Trang Cửu nhếch miệng cười, y mất cảnh giác như vậy cùng vì bản thân hắn có thể khiến Tiền Vinh yên tâm mà ngủ thoải mái.

Trang Cửu một bên nhìn, một bên tưởng tượng khi Tiền Vinh tỉnh sẽ có bộ dáng như thế nào. Bề ngoài thanh tú, cá tính thẳng thắn, hào sảng, nhưng không thiếu mưu lược, cơ trí lãnh tình. Dù đang bị hắn đùa bỡn đến “sôi gan trào máu” vẫn có thể khôi phục dáng vẻ bình thường, cùng hắn luận đàm, tính kế, tận tâm tận lực. Nhưng mà, khi ở trên giường y vừa thẹn vừa hợp tác lạ thường, cộng thêm phóng túng. Trang Cửu cười khẽ, suýt chút nữa cười thành tiếng.

Lần đầu tiên gặp Tiền Vinh đặc biệt khắc sâu trong ký ức Trang Cửu. Ngày ấy trời trong, nắng ấm, hắn vừa tìm đến Ngân Tùng Bảo không bao lâu thì liền sau đó y đưa chân tìm tới cửa, khách khách khí khí, bề ngoài mềm mỏng bên trong giấu kim, ngay thẳng lạnh lùng. Mà hư tình giả ý Trang Cửu cực kỳ am hiểu, bèn chơi trò hư chiêu với mưu sĩ Ngân Tùng Bảo “mộ danh đã lâu”, bên trong đấu đá ngấm ngầm.

Hắn mời y tới tửu lâu hạng nhất Hoàng thành, hảo ăn hảo uống. Tiền Vinh lúc đó chỉ liếc hắn một cái, cũng không khách sáo nhận lời. Tửu lượng Tiền Vinh rất khá, một bình nữ nhi hồng rót bụng, trên mặt chỉ hơi tai tái. Có điều sau tiệc rượu, bước xuống lầu hơi loạng choạng một chút. Trang Cửu đưa tay đỡ, chợt thấy y khẽ nhăn mày, trong đáy mắt kia che giấu tia thầm giận. Bụng nghĩ, quả nhiên bề ngoài y là người thanh lãnh, nhưng bên trong tựa hồ bộc trực. Nhìn Tiền Vinh thẳng thắn từ chối bàn tay giúp đỡ của hắn, trong lòng cơ hồ nổi lên một kế hoạch.

Đó là kéo y về bên mình, quấn lấy không tha, theo đuổi đến tận cửa nhà.

Ban đầu là giả, sau lại giả giả thật thật, cuối cùng hắn phát hiện, thì ra sớm chiều ở chung đã khiến chính hắn động tâm. Dù vậy vẫn giữ vẻ ung dung thản nhiên, bởi vì mặc dù hắn tham tiếc sự thông minh của y, nét giận dữ đáng yêu của y, nhưng tuyệt không dồn ép làm y khó xử hoặc bẻ gãy đôi cánh tự do của y.

Mãi sau này hắn mới kinh hỉ phát hiện ra, Tiền Vinh đáp lại tình cảm của hắn mà không tự nhận biết.

Tiền Vinh rốt cuộc trở mình, nằm ngửa. Trang Cửu nhìn y thở nhè nhẹ, lông mi rung động, phỏng đoán y sắp sửa tỉnh lại.

Tiền Vinh chậm rãi mở mắt, nhất thời có chút mơ màng, thấy nam nhân bên giường nhìn mình, khóe miệng dẫn theo ý cười, cười rất ôn nhu, dường như đang nhìn trân bảo thế gian khó có được.

Tiền Vinh tính trơ bất giác đỏ mặt. Trang Cửu cũng chẳng nhẫn nại nữa, tiến đến gần, cúi xuống hôn lên cánh môi mỏng đang hé mở.

“Ưm…”Tiền Vinh thở suyễn, khẽ giãy dụa “Vô liêm sỉ….buông ra…..”

Trang Cửu đành miễn cưỡng ly khai chầm chậm, cuối cùng đùa dai cạp môi dưới Tiền Vinh một cái.

Tiền Vinh kinh hãi tỉnh ngủ hoàn toàn, tức giận trào dâng, thầm mắng chính mình khi không kích động dã thú động dục, rõ ràng lưng và hông vẫn còn đau….Nâng tay đẩy Trang Cửu ra, nén đau ngồi dậy, hỏi :”Hiện tại là lúc nào?”

“Gần đến bữa trưa.” Trang Cửu đáp.

Tiền Vinh bóp trán, bản thân thật sự quá phóng túng, rõ ràng thói quen tốt sáng sớm luyên võ đã bị…..bèn trừng mắt nhìn đầu sỏ gây tội, nhấc chăn xuống giường.

Trang Cửu trước sau phục vụ y rửa mặt mặc quần áo rất tận tình, ngọt ngào, thị nữ ngoài cửa đi qua trộm le lưỡi, cảm thán rằng từ Giang Nam quay về, cảm tình Vương gia và Vương phi thật tốt.

Lý Cương huých nhẹ tay Triệu Tiểu Cường : “Ta vẫn muốn hỏi, này rốt cuộc là sao? Nghĩ thế nào cũng cảm thấy khác với trước đây?”

Triệu Tiểu Cưởng lườm hắn một cái :”Ta biết được chắc?”

Lần này đi Giang Nam, kể cả một tên ám vệ xuất sắc nhất Cửu vương gia cũng không dẫn theo, tuy rằng trở về an toàn không tổn hại gì, nhưng chân Vương phi thụ thương ——xem đi, đây là hậu quả tùy hứng làm bậy….

“Lẽ nào…” Lý Cương suy nghĩ một hồi, lớn mật giả định :”Đùa giả làm thật?”

Làm ám vệ, đầu cũng ám muội, hẳn nhiên sự mẫn cảm nhạy hơn người thường rất nhiều.

Triệu Tiểu Cường suy tư một chút, gật đầu :”Chắc thế.”

Hai người trong phòng đã sửa soạn chỉnh tề bước ra ngoài, hai bạn tùy tùng lập tức đóng miệng, chỉ là sau lưng trộm nhìn hồng ngân nơi cổ Tiền Vinh, lén lút trao đổi một ánh mắt ‘quả nhiên là đã ăn sạch…’

“Triệu Tiểu Cường, Lý Cương.” Tiền Vinh đang đi phía trước đột nhiên mở miệng nói.

“Có.” Hai người trả lời.

“Quay lại đi Đông môn, đem mấy cân hạch đào về đây.“Tiền Vinh lạnh lùng ra lệnh.

“Vâng.” Hai người khó hiểu, nhưng vẫn đáp.

“Sau này ngứa miệng ngứa răng, lấy mấy quả ra mà nhai.” Tiền Vinh nói.

“…..Rõ, thuộc hạ sau này không dám nữa.” Hai người ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai.

Hức, thật có tư chất của Vương phi mà…..

Bình luận





Chi tiết truyện