chương 18/ 26

CHƯƠNG 18

Bình minh mùa hạ đến sớm, mặt trời còn chưa kịp nhô lên, Tiền Vinh đã tỉnh. Đem móng vuốt trên thắt lưng quăng xuống, Tiền Vinh ngồi dậy. Nam nhân bên cạnh cũng thức, dụi dụi mắt, thần tình rất chi thoải mái.

“Nhường chỗ cho ta xuống giường” Tiền Vinh nói, âm thanh mang theo tính khàn khàn của sáng sớm “Ta muốn đi luyện tập buổi sáng.”

“À.” Trang Cửu cũng ngồi dậy, xoay người xuống giường “Cùng nhau đi.”

Gió sớm mang theo một chút mát mẻ dễ chịu, rất nhanh đã xua đi chút tàn dư mệt mỏi cuối cùng. Hai người đi ra rừng trúc sau hậu viện, tùy ý nhặt một cành trúc trên mặt đất liền xuất chiêu. Đối với chuyện luận bàn võ học, hai người đều rất chăm chú và nghiêm túc, hoàn toàn không giống với khi cười đùa, cáu giận lúc thường. Tiền Vinh chủ công, Trang Cửu chủ thủ, dụng ý muốn nâng cao năng lực tự bảo vệ mình của Trang Cửu khi gặp địch.

Kình phong đả lá trúc rơi lả tả, tay áo tung bay, đúng là không khác mỹ cảnh ý vị là mấy.

Hai ngươi luyện thẳng đến khi mặt trời lên cao mới ngừng lại.

Tiền Vinh chùi mồ hồi :”Ngươi mới rồi vì sao hơi chậm, không mẫn tiệp bằng lúc thường?”

“Thế ngươi tại sao lại lúng túng?” Trang Cửu hỏi lại, cành trúc trên tay phe phẩy vài cái tạo gió.

Tiền Vinh nhất thời không nói gì, hừ một tiếng.

Sâu trong rừng trúc có một chỗ đất trống, trên đó có đặt một bộ bàn ghế bằng đá, hai người vừa đi hướng về đó, vừa nói chuyện câu được câu chăng.

“Tại sao ngươi tránh ta?” Suy tư một lúc, Trang Cửu dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.

“Tránh ngươi cái gì?” Tiền Vinh khó hiểu.

Trang Cửu khóe miệng khẽ giật giật :”Giả bộ, lại tiếp tục giả bộ.”

“….”

Trang Cửu khóe miệng cong lên cười, tới gần bên lỗ tai Tiền Vinh :”Vì sao không cho ta chạm vào ngươi…..”

Tiền Vinh giật mình một cái, né nửa bước, trừng mắt nhìn hắn.

“Chung quy cũng phải cho ta một lý do chứ.” Trang Cửu phi thường bất mãn:”Nhìn mà không ăn được có bao nhiêu thống khổ ngươi không biết sao?”

“….” Tiền Vinh bĩu môi :”Dẫu sao, ta mới không cần giống chủ tử, thường thường mười ngày nửa tháng không xuống nổi giường….”

Trang Cửu dừng lại, khóe miệng hơi giật giật “…….”

Tiền Vinh cũng hiểu có chút kỳ kỳ, liền tiếp tục đi lên phía trước. Hai người không đi trên đường mòn, mà xuyên thẳng qua rừng trúc, đẩy cành lá trước mặt, dễ dàng đến khu đất trống trong rừng.

Nhưng —–

Thân ảnh Tiền Vinh chợt khựng lại.

Trang Cửu thiếu chút nữa đập vào lưng y, đang nghi hoặc, lại nhìn qua kẽ lá cành cây — bên cạnh bàn đá đã có người đang ngồi, y phục trắng, tóc đen, thân hình gầy yếu.

“Mới vừa rồi, mới vừa rồi….” Tiền Vinh thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn, dẫn theo chút run rẩy :”Tiếng chúng ta nói chuyện có lớn lắm không?”

“…Lớn.” Trang Cửu thật thà trả lời.

Nhất là rừng trúc lúc sáng sớm, chỉ thiếu tiếng vọng lan tỏa.

Tiền Vinh bưng mặt, ai……

Hai người dĩ nhiên đành thẳng đường cũ quay về.

Dọc đường đi chìm trong im lặng. Tiền Vinh nét mặt ngưng trọng, thậm chí còn mang theo chút buồn bã. Trang Cửu trái lại không có bình luận gì, dù sao cũng không phải chuyện hắn có thể nhiều lời.

Đến khi dùng điểm tâm, họ mới lại thấy Thương Mặc và Tô Tư Ninh.

Tô Tư Ninh vẫn giữ cho mình thần sắc thản nhiên như mọi khi, đoán không ra ý nghĩ, Tiền Vinh trong bụng càng thêm thấp thỏm bất an, chủ tử rốt cuộc là nghe thấy hay không nghe thấy? Chủ tử rốt cuộc là để tâm hay bỏ qua? Tiền Vinh muốn thiếu niên chủ tử cho mình một cú chí mạng nhưng lại không dám trực tiếp hỏi ra miệng.

May là ăn xong điểm tâm, hai bên gia đình đều tản ra làm việc của mình, tâm tư Tiền Vinh mới an tâm được một chút.

Trang Cửu khó hiểu :”Đã vậy rồi còn lo lắng cái gì nữa?”

Tiền Vinh lườm hắn một cái :”Ngươi có biết hay không…..bỏ đi, ngươi không biết.”

Trang Cửu khóe miệng giật nhẹ.

Buổi chiều, Trang Cửu đề nghị đi chơi hồ, Tiền Vinh nghĩ chính sự cũng làm được kha khá, liền gật đầu đồng ý. Trang Di và Trang Khổng bám theo, rất thích thú.

Cảnh hồ sắc núi đẹp vô ngần, hai cậu bé ở đuôi thuyền ngắm cá. Hai người lớn ở trong khoang thuyền uống trà nói chuyện phiếm, đảo qua vài chuyện vụn vặt.

Tiền Vinh vẫn có chút không yên lòng. Trang Cửu dù bất mãn cũng chịu thua.

Khi thuyền đến giữa hồ, Tiền Vinh từ khoang thuyền đi ra ngoài, đột nhiên thấy người của Ngân Tùng Bảo đứng ở trên một  con thuyền khác.

” Hóa ra bên bảo chủ cũng ở đây.” Tiền Vinh nói.

“Có muốn qua đó chào hỏi một tiếng?” Trang Cửu hỏi.

“Hm…” Tiền Vinh có chút bối rối.

“Chẳng phải ngươi không yên tâm về chủ tử sao?” Trang Cửu nói “Sang đó nhìn sắc mặt y một chút xem thế nào?”

Tiền Vinh suy tư một lúc, gật đầu :”Ừ, ngươi cũng đừng mong trách khỏi liên can.”

Trang Cửu nhún vai.

Hai người liền đứng dậy, nhìn cự ly giữa hai thuyền thấy dùng khinh công đủ để qua. Cả hai liền nắm tay nhau, phi thân trực tiếp sang thuyền bên kia.

Thị vệ trên thuyền thấy họ chưa kịp hành lễ, cũng chưa kịp đưa tay ngăn cản, hai người đã vén trướng rủ dày.

….A!

Hai người lập tức buông rèm. Nhưng hành động vừa rồi không thể thu hồi, cũng chẳng thể xem như không thấy Tô Tư Ninh ngồi khóa trên người Thương Mặc. Tuy rằng thân trên vẫn còn mặc y phục, nhưng hai chân lộ trần bên ngoài, đồng thời sắc mặt ửng đỏ, thở dốc….Mà Thương Mặc, tuyệt đối tuyệt đối đã trông thấy bọn họ, còn tặng kèm một nhãn đao sắc bén….

Tiền Vinh một bên nghĩ muốn quên mà quên không nổi một màn mặt đỏ tía tai, một bên lo lắng không biết bảo chủ sẽ xử lý y quấy rầy làm phiền ra sao, nội tâm hỗn loạn. Trang Cửu cũng dị thường ước ao….có thịt ăn, thật tốt….

Thị vệ Ngân Tùng Bảo trên thuyền vốn qua huấn luyện, đương nhiên làm gì cũng coi như không thấy, tùy ý để Trang Cửu và Tiền Vinh đến như gió mà bỏ đi cũng nhanh như gió….

Buổi tối, Tiền Vinh miễn cưỡng quay về biệt viện Ngân Tùng Bảo, có điều hội Thương Mặc đã về phòng từ lâu. Vì vậy y cũng thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng, rốt cuộc là họ muốn gì a….cho hắn một nhát thống khoái đi chứ!

Nhưng mấy ngày tiếp theo, hai bên gia đình yên ổn vô sự, mỗi khi mời nhau đi chơi vài lần, tâm tình Tiền Vinh càng lúc càng trầm trọng, Thương Mặc và Tô Tư Ninh chỉ cười nói lời chia tay với bọn họ, xuất phát đi Tứ Xuyên du ngoạn.

Vẫy tay tiễn biệt bảo chủ và chủ tử nhà y, Tiền Vinh vẫn ngây ngốc như cũ, chưa kịp phục hồi tinh thần. Trang Cửu ở bên cạnh nắm vai y nói :”Xem đi, ta nói không có việc gì mà. Thương bảo chủ đại nhân đại lượng như vậy, Tô công tử cũng là người bao dung….”

Đúng không…..Tiền Vinh ngây người nghĩ, lẽ nào thực sự bụng tể tướng có thể chống thuyền, y lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử hai vị chủ tử sao?

Sau khi Thương Mặc chào từ biệt, Trang Cửu cùng Tiền Vinh cũng thương nghị đã đến lúc phải quay về Hoàng thành. Bố Thanh Trúc là một người trực tính, nếu là chuyện giúp đỡ hai bên cùng có lợi thì cũng thuận lợi định ra hiệp ước. Mặt khác, Trang Cửu luôn quan tâm đến tin tức Hoàng thành, Tam vương gia tuyệt nhiên chưa có động thái lớn, nhưng Thập Cửu hoàng tử luôn khỏe mạnh bỗng nhiên mắc bệnh, chưa có chuyển biến tốt.

“Việc này sợ rằng có gian trá.” Tiền Vinh bĩu môi.

“Vô phương” Trang Cửu bá vai y cười nói, “Chờ chúng ta trở về, binh lai tương đáng thủy lai thổ yểm (binh đến tướng ngăn, nước chảy đắp bờ), phu thê liên thủ thiên hạ vô địch….Ấy!”

Tiền Vinh quăng bỏ cánh tay mất nết của hắn :”Câu cuối cùng ngươi có thể không cần nói cũng không sao”

“……”

Bình luận





Chi tiết truyện