chương 31/ 34

Đêm đen, Vũ Văn Trác trở về phủ, hắn đi đến thư phòng, đứng trước một bức tranh sơn thủy hắn nhấc tay trái lên, in bàn tay lên bề mặt bức tranh rồi thi triển một đạo khí lực, lập tức bức tường kiên cố khẽ xoay, bên trong hiện ra một gian mật thất. Hắn thong thả bước vào.

“Vương gia” Mấy người thủ vệ thân cận nhìn thấy hắn liền cúi người hành lễ.

“Mang hắn ra đây” Giọng điệu lạnh lẽo, uy nghiêm.

Đông Phương Tề bị ngâm dưới hồ băng gần đó, bộ dạng không còn ra hình người, nước lạnh khiến gương mặt hắn trắng bệt, hắn run cầm cập, những vết thương bắt đầu thối rửa khiến hắn vừa bước đi liền cảm thấy đau đớn đến mặt co rúm lại. Nhìn thấy người trước mặt hắn bỗng tỉnh táo, cắn môi thều thào nói:

“Thả bổn thái tử ra, nếu không Tây Lương quốc sẽ không tha cho các ngươi”

Vũ Văn Trác vẻ mặt khinh thường, cười lạnh:

“Bổn vương rất mong chờ điều đó nhưng là lão hoàng đế của Tây Lương thật khiến ta thất vọng, hắn lại viết thư thông báo đã trục xuất ngươi ra khỏi Tây Lương.”

“Ngươi nói dối, phụ hoàng sẽ không làm vậy” Đông Phương Tề khan giọng thét lên.

Vũ Văn Trác từ trên cao nhìn xuống, giọng nói nhẹ tênh mà làm lòng người lạnh lẽo:

“Đem đi lột da, sau đó rắc muối lên”

Tức thì nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Đông Phương Tề, một lát sau không còn nghe tiếng thét, Đông Phương Tề nằm dưới đất, không biết còn sống hay đã chết chỉ thấy toàn bộ muối trắng tinh xung quanh đều bị nhuộm thành màu đỏ chói mắt, mạch máu toàn thân nhìn vô cùng đáng sợ.

Vũ Văn Trác dường như khá hài lòng với kiệt tác này của mình, hắn nhếch môi cười lạnh, sau đó nói:

“Để mặc hắn, vài ngày sau có thể lấy thịt muối khô này cho chó ăn rồi”

Thủ hạ nghe vậy chỉ biết cúi đầu vâng dạ, mồ hôi lạnh sau lung tất cả đều túa ra, thầm thề phải càng trung thành với vương gia hơn nữa.

……………………..Phong Lữ Cung…………………………

Kể từ sau cuộc nói chuyện lần đầu tiên mang chủ đề chính sự của hai người đêm hôm đó, người nào đó tiếp tục tận hưởng cuộc sống thư thái của bản thân. 

Thời tiết mùa hè oi bức, người nào đó nhìn Niệm Niệm đang chăm chú vẽ tranh, mồ hôi ướt trán. Bản thân nàng đang mang thai thân nhiệt lại cao hơn bình thường, vì vậy mồ hôi cũng nhễ nhãi, bây giờ mà có kem ăn thì tốt biết bao. 

Kem? Đúng nha, không có thì làm thôi. Nghĩ vậy nàng lập tức lấy giấy bút, viết phương pháp ra giấy, giao cho Bích Dao để nàng ấy thử nghiệm. Quả nhiên, Bích Dao không làm nàng thất vọng, bát kem trắng tinh hiện ra trước mắt, hai mắt nàng lập tức tỏa sáng, Niệm Niệm cũng hiếu kỳ buông bút chạy theo xuống bếp.

“Nhan tỷ tỷ, đây là món gì?”

“Gọi là kem đi”

“Niệm nhi cũng muốn một bát”

“Được”

Ngay cả Khuynh Nhan đối với kem còn không có sức kháng cự, huống chi là trẻ con.

Rất nhanh Niệm Niệm đã ăn hết kem trong bát của mình, lại lè lưỡi liếm liếm bát:

“Niệm nhi muốn ăn nữa”

“Không được, chỉ có thể ăn một bát thôi, nếu ăn nhiều sẽ bị lạnh bụng đấy”

“ Nhưng rất nóng, ăn kem vào thấy mát hơn nhiều” Niệm Niệm bộ dáng tội nghiệp, tha thiết nói.

“Ngày mai chúng ta lại ăn tiếp nhé, có thể ngày mai còn ăn được nhiều hương vị hơn nữa cơ” Người nào đó nhẹ nhàng dụ dỗ bé.

“Được, tỷ hứa rồi nhá” Niệm Niệm phụng phịu

“Ừ” Người nào đó cười xười xoa đầu bé. Lúc này bé mới chịu bỏ qua, trở về tiếp tục công việc vẽ tranh của mình.

“Cho người mang đến chỗ hoàng thượng và thái hậu mỗi người một bát kem”

“Dạ, nương nương” Bích Dao nhún người nhận mệnh, lại nghe Khuynh Nhan nói:

“À thôi, thái hậu nói muốn yên tĩnh, đừng quấy rầy người, mang đến chỗ hoàng thượng là được” Sau sự kiện hoàng hậu qua đời, thái hậu liền đóng cửa, chuyên tâm niệm phật, rất hiếm khi gặp ai, Khuynh Nhan mấy lần đến thăm, cũng chỉ một lần được vào diện kiến. Còn lại các phi tần khác bà đều không gặp.

…………..Ngự Thư Phòng………..

“Hoàng thượng, Tĩnh phi nương nương cho người mang sang một món ăn mới, nói là có thể giảm cơn nóng” Tiểu Thuận Tử cung kính dâng lên.

Thời tiết năm nay thật sự nóng hơn những năm trước rất nhiều, thật là khó chịu. Hoàng thượng cũng nóng bức đến nỗi lần nào xem tấu chương cũng dễ dàng phát hỏa.

“Ừ, đặt xuống đi” Chính Đức đế nhìn bát kem trắng tinh, hương sữa thơm dìu dịu, khí lạnh tỏa ra, chợt thấy đầu óc cũng nhẹ nhõm hẳn đi.

Chính Đức đế ăn hai ba miếng thì hết sạch kem trong bát, cảm nhận thấy quả nhiên là mát lạnh, mềm mềm, ngọt ngọt. Hắn không thích đồ ngọt nhưng món này thật sự giải nhiệt vô cùng tốt. Nhắm mắt lại tưởng tưởng ra gương mặt người nào đó, hắn nhỏe miệng cười, nha đầu này thật là lắm chiêu trò.

“Hoàng thượng, nhận được thông báo là Lệ Tần nương nương đã….đã mang thai” Tiểu Thuận Tử ngập ngừng thông báo, phải biết là thời gian này hoàng thượng nếu không đến chỗ Tĩnh phi thì là ở ngự thư phòng cả đêm xem tấu chương rồi mệt mỏi cũng nghỉ luôn tại ngự thư phòng, Lệ Tần bỗng dưng mang thai, hắn thông báo điều này chẳng khác nào nói: ‘Hoàng thượng thân mến người đã bị cắm sừng rồi’. Ôi không khéo, hoàng thượng thẹn quá hóa giận thì cái mạng nhỏ của hắn cũng không còn.

“Ừ, lui xuống đi” Chính Đức đế nhàn nhạt khoát tay.

Tiểu Thuận Tử thở phào, khom người lui về sau. Hoàng thượng à, người cho chút biểu tình đi chứ, cứ ‘ừ’ như vậy, nô tài còn cảm thấy nổi giận thay người mà.

Rất nhanh trong cung truyền tin Lệ Tần mang thai, tất cả bắt đầu xúm nhau đến chúc mừng nàng ấy, phi tần trong cung xem Khuynh Nhan là cái gai trong mắt, nay thấy Lệ Tần tương lai có khả năng sẽ hạ bệ được nên đại đa số đều ủng hộ hết sức.

Chúc mừng là vậy nhưng cái người được chúc mừng lại không hề có một tia vui sướng nào, nếu không phải nàng cư nhiên lại ngất xỉu thì chuyện mang thai sẽ không ai biết được, hoàng thượng thường không đến nên có lẽ nàng sẽ an toàn mà hạ sinh hài tử này. Nhưng bây giờ mọi chuyện như vậy, nàng phải làm sao đây?

………………..Phong Lữ Cung…………….

“Tieu thư, Lệ Tần có thai rồi” Tiểu Thanh thở hỗn hễn thông báo. Hồi lâu sau lại không nghe tiếng trả lời, nàng ngước mắt, thì thấy tiểu thư nhà mình đang chăm chú nhìn vào bụng, tay nhẹ nhàng xoa xoa.

Tiểu Mãn trừng mắt nhìn Tiểu Thanh, trách nàng tiểu thư đang có thai, những chuyện này không nên cho tiểu thư biết thì tốt hơn, sau đó nhẹ giọng:

“Tiểu thư người có muốn dùng chút điểm tâm không?”

“Được nha, hình như cũng có chút đói” Người nào đó ánh mắt tràn ngập khen ngợi nhìn Tiểu Mãn, chỉ có Tiểu Mãn mới là tri kỷ của nàng, luôn biết nàng cần gì. Nếu Tiểu Mãn mà biết được suy nghĩ của người nào đó chắc chắn sẽ bĩu môi nói: ‘Tiểu thư người không phải chỉ cần có ăn với ngủ thôi sao?’

Đêm ấy, Chính Đức đế vẫn không đến, dạo gần đây hắn thường xuyên không đến, Tiểu Thuận Tử vụn trộm nói cho Tiểu Thanh biết, hoàng thượng đang bận chính sự, đêm nào cũng ở ngự thư phòng làm việc, hoàng thượng sợ về trễ sẽ đánh thức nương nương nên mới nghỉ ngơi luôn ở ngự thư phòng. Tiểu Thanh lúc đầu nghe vậy liền vui mừng cho tiểu thư nhà mình, nhưng hiện tại Tiểu Thanh rất tức giận, cơn giận lây sang cả Tiểu Thuận Tử, nàng thầm thề từ nay không thèm nói chuyện với hắn nữa.

Đêm nay người nào đó lăn qua lộn lại mãi cũng không ngủ được, cuối cùng nàng nghiệm ra, chẳng lẽ ban ngày ngủ nhiều quá rồi sao? 

Bỗng nhiên nàng bật cười, sao nàng lại phải để tâm chuyện đó chứ, hoàng thượng đối xử với nàng như vậy là đã tốt lắm rồi, sống ở cổ đại thì phải chấp nhận chuyện trượng phu năm thê bảy thiếp, huống hồ gì đó là bậc đế vương, nàng không nghĩ mình có khả năng được độc sủng giống như nữ xuyên không khác trong những tiểu thuyết xuyên không cung đấu nàng từng đọc đâu. Bởi vì có hai lý do vô cùng thuyết phục:

Thứ nhất là nhan sắc, ừ nàng không xấu nhưng cũng không phải là một mỹ nhân vạn người mê.

Thứ hai là tài năng, nhìn đi trừ ăn và ngủ ra nàng có gì đâu chứ, chẳng thể giúp hắn phân ưu, cũng chẳng phải tài nữ gì cả.

Vì vậy người nào đó cũng chả thấy buồn, chỉ âm thầm nghĩ ‘sau này có món ngon sẽ không thèm chia sẻ với hắn nữa’.

Minh mẫn mới có thể tự đặt mình vào vị trí thích hợp nhất. Tai họa từ đâu mà ra? Suy nghĩ quá tham lam sẽ phải trả giá rất nhiều. Vậy nên như cứ thế mà sống thật tốt, thật thoải mái, bình an hạ sinh cục cưng là hạnh phúc nhất.

Bình luận





Chi tiết truyện