chương 29/ 34

Nàng ở đây, ta ra ngoài đánh lạc hướng bọn chúng, sau đó nàng đi về phía đông lát sau sẽ gặp đám người Hy Thiên quốc." Mộ Dung Bạch thấp giọng nói.

"Vết thương của ngươi..." Khuynh Nhan đang lo lắng vấn đề khác.

"Không sao, đã từng thảm hơn thế này" Nói xong khẽ động định bước ra ngoài, Khuynh Nhan kéo hắn lại.

"Không được,ngươi ra ngoài rất nguy hiểm"

Mộ Dung Bạch nghe vậy khẽ cười, nhẹ giọng nói:

"Cái mạng của ta là do nàng cứu, giờ xem như không ai nợ ai"

Thì ra còn có chuyện như vậy, Khuynh Nhan thầm nghĩ, sau đó lại cau mày, bộ dạng hung dữ nói:

"Ngươi cũng biết vậy à, nếu biết thì ngươi ở yên đây cho ta, mạng của ngươi là ta cứu, ngươi muốn chết cũng phải hỏi qua ta có cho phép hay không đã"

Mộ Dung Bạch bỗng cảm thấy ở nơi mềm mại nhất như có một dòng nước ấm chảy qua.

Đang trong khung cảnh đêm tối mịch mùng, trong rừng rậm, nam nhân đang nhìn nữ nhân bên cạnh với ánh mắt trìu mến, yêu thương, một tiếng nói vô cùng chói tai vang lên:

"Bên đó có người, qua đó xem"

Nam nhân và nữ nhân nghe vậy sống lưng liền cứng ngắc, nhìn nhau, lại thấy bọn người kia đi về một hướng khác mà từ hướng họ đến cũng xuất hiện một nhóm người khác, hai bên cùng dừng lại giữ khoảng cách, một giây sau, không ai nói lời nào đã lao vào chém giết kịch liệt.

Khuynh Nhan quay sang, nghi hoặc hỏi người bên cạnh:

"Là người của ngươi sao?"

Mộ Dung Bạch lắc lắc đầu.

Khuynh Nhan cũng im lặng, xét thấy đám vừa đến đã đánh bại đám đuổi giết mình, nhưng vẫn sợ câu 'Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa' đành bất động chờ đợi.

Phút chốc nàng trông thấy một nam tử toàn thân y phục màu ngọc bích đi đến, tất cả những người khi nãy đồng loạt quỳ xuống, bóng dáng ấy sao mà quen thuộc quá, nàng bỗng thấy tâm nhẹ bẫng, trong mắt ngập tràn vui mừng cùng cảm động, hắn đến, hắn vì nàng mà đích thân đến đây.

Nàng vội vã từ rậm cây bước ra, tiện tay túm tay áo Mộ Dung Bạch kéo theo. Phấn khích nói to:

"Hoàng thượng, tần thiếp ở đây"

Chính Đức đế xoay người, nhìn về hướng phát ra âm thanh, khi nhìn thấy bóng dáng thướt tha của nàng, tim hắn bỗng chốc bình yên lại, phút chốc hắn sâu sắc cảm nhận được, hóa ra tìm của hắn đã bị nàng bắt mất rồi.

"Nhan nhi, trẫm tìm được nàng rồi" Hắn cũng gọi nàng một tiếng, bước nhanh đến, ôm chầm lấy nàng, trong đêm tối hình như hai mắt hắn có chút đo đỏ.

Lang Đăng cũng nhanh chóng tiến đến đỡ Mộ Dung Bạch. Sau đó cả bọn vô thanh vô thức biến mất.

... ...... ...... ...... ...... ...... ......

Bên này bình yên rút đi, bên kia Vũ Văn Trác dẫn đầu đánh cho Đông Phương Tề sống dở chết dở.

Vũ Văn Trác gương mặt hiện giờ như tu la từ địa ngục đến, toàn thân tỏa ra hàn khí bức người, lạnh lùng ném một câu:

"Mang hắn về, không được để hắn chết"

Liễu Dương tuy cũng rất oán hận Đông Phương Tề nhưng khi nhìn biểu tình của tam vương gia, hắn lại thấy có chút tội nghiệp.

... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ....

Đoàn người Chính Đức đế sau khi cứu được Khuynh Nhan cũng không ngừng nghỉ, thẳng đường hồi cung, nhưng vì nàng mang thai nên phải dùng xe ngựa, cuối cùng phải mất thêm hai ngày so với lượt đi.

Trong chiếc xe ngựa phải nói là vô cùng rộng rãi , sàn xe lót thảm lông, ở giữa đặt một cái bàn, trên bàn có một bộ trà cụ, điểm tâm và ô mai.

Khuynh Nhan gối đầu lên chân Chính Đức đế, mắt phượng khép lại, hơi thở đều đều, môi hồng đôi lúc lại giương lên. Hắn ngắm nàng ngủ say, ngắm đến xuất thần, dù mấy đêm rồi từ khi nàng bị bắt cóc hắn đã không hề chợp mắt.

"Hoàng thượng, người có muốn ngủ một chút không" Khuynh Nhan mở mắt, giọng nói mang theo chút lười biếng, vì ánh sáng bên ngoài chiếu vào khiến hai mắt nhất thời không thích nghi kịp, nàng nheo nheo mắt.

Chính Đức đế mỉm cười, mắt hồ ly cong cong, môi mỏng nhếch lên, vô cùng có lực sát thương đối với một sắc nữ như Khuynh Nhan.

Khi nàng vẫn đang ngơ ngác, ngây ngẩn, nam nhân này sao lại có thể cười đến câu hồn đoạt phách như vậy chứ. Đã thấy Chính Đức đế từ từ cúi người xuống, hôn lên môi nàng. Ban đầu chỉ định chạm nhẹ nhưng khi chạm vào ngọt ngào lại không thể thoát ra được. Bắt đầu dây dưa đến cảm thấy cả người đều nóng lên, Chính Đức đế sợ mình không thể kiềm chế mà muốn nàng tại đây nên cố gắng rời khỏi môi nàng, trán kề vào trán nàng để ổn định lại hô hấp. 

Khuynh Nhan nghịch ngợm đưa hai tay ôm cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn. Chính Đức đế một lần nữa hãm sâu vào ngọt ngào, khó khăn lắm mới lại dứt ra được. Hắn dùng giọng khàn khan, liếc nàng nói:

“Tiểu yêu tinh”

Yêu tinh nào đó nghe vậy bật cười khanh khách, sau đó như nhớ ra chuyện gì đó lại hỏi:

“Hoàng thượng, Mộ Dung Bạch thế nào rồi?”

“Hắn ổn” Chính Đức nhàn nhạt trả lời.

“À” Hắn ổn nàng cũng thấy yên tâm, nếu không phải hắn đỡ cho nàng, thì người bị thương hẳn là nàng rồi.

“Nàng và hắn co quen biết?” Chính Đức đế nheo mắt hỏi.

“Hắn nói tần thiếp từng cứu hắn một mạng” Người nào đó không chút để ý trả lời.

“Nàng không nhớ?” Chính Đức đế nghi hoặc hỏi.

“Dạ, tần thiếp quả thật không nhớ”

Chính Đức đế nhìn thẳng vào mắt nàng, muốn tìm kiếm một chút chột dạ, nhưng cái gì cũng không có, ánh mắt nàng trong veo, không một tia tạp niệm. Hắn chợt bật cười ha hả, phải rồi nàng là Nhan nhi của hắn, lúc trước nàng như thế nào hắn mặc kệ, hắn chỉ biết hiện tại nàng là của hắn, vậy thôi.

“Hoàng thượng”

“Hửm?”

“Hoàng thượng”

“Hửm?”

“Hoàng thượng”

“Hửm?”

“Không có gì, tần thiếp chỉ là gọi vậy thôi”

“Gọi trẫm là Triết”

“Triết”

“Ừ”

“Tiểu Triết”

“….”

“Tiểu Triết”

“Còn gọi nữa ta đánh mông nàng” Hắn nheo mắt ra vẻ nguy hiểm. 

“Tiểu Triết, thiếp đói” Người nào đó được nước lấn tới, bắt đầu yêu cầu phục vụ ăn uống.

Chính Đức đế đưa tay lấy một khối điểm tâm đưa đến miệng con sâu lười nào đó, nàng há mồm cắn một miếng, lại tiếp tục chỉ trỏ:

“Thiếp muốn ăn cái kia” 

Chính Đức đế lại cầm lấy khối bánh nàng chỉ đưa đến miệng nàng.

“Tiểu Triệt, thiếp khát”

Chính Đức đế cầm ly trà, ngậm một ngụm sau đó kề môi vào môi nàng cúi xuống tiếp nước, Khuynh Nhan trợn mắt nhìn chăm chăm vào đồng chí đang nhiệt tình móm nước cho mình, dở khóc dở cười, đành ngoan ngoãn uống hết nước.

Bình luận





Chi tiết truyện