Long Tịch Bảo nhìn nam nhân trước mặt, đẹp trai, thật sự rất đẹp trai, lại là vẻ đẹp trai đáng yêu…mắt to mày rậm, lỗ mũi kiệt xuất, miệng thanh tú, khuôn mặt góc cạnh, waaa…thật là đáng yêu, là một hình mẫu tiểu thụ tốt nhất…sớm biết người này đẹp trai đáng yêu như vậy, cô sớm đã chạy như bay đến tới nơi rồi… (bà này mê trai qá)
Nam Cung Viễn buồn cười nhìn hai cô gái nhỏ nhắn ngồi đối diện mình, ánh mắt ‘háo sắc’ nhìn mình không chút che giấu…rõ ràng là nhìn ngắm mình, khen ngợi mình…thật là hai đứa nhóc đáng yêu mà…
“Tiểu thư…” Nam Cung Viễn thấp giọng gọi…
“Ta họ Long, tên Tịch Bảo, đừng gọi tiểu thư, khó nghe muốn chết” Long Tịch Bảo hào phóng tự thông báo danh tính mình.
Nam Cung Viễn nhìn nụ cười sảng khoái của cô, không khỏi cười khẽ một tiếng “Tôi họ Nam Cung, tên một chữ Viễn, cô có thể gọi tôi là Nam Cung thúc thúc”.
“Thúc thúc??!! Tôi còn muốn gọi là người là đệ đệ đây…thúc thúc…người đừng chiếm tiện nghi của tôi nha” Long Tịch Bảo hô to.
“Tôi hiện nay đã 40 tuổi, cô nói nên gọi tôi là thúc thúc hay ‘đệ đệ’?” Nam Cung Viễn nhẹ nhàng nói.
“40 ?! Ngươi là yêu quái sao? 40 tuổi mang bộ dạng như thế này là muốn gieo họa cho người nào…” Long Tịch Bảo không che đậy nói ra… Oh my god, con người này lại nói cho cô biết ông ta 40 tuổi, muốn tức chết mình hay sao…
“Ha ha, cô nói cũng rất trực tiếp, bất quá ta thật sự đã 40” Nam Cung Viễn khẽ cười nhìn cô, không biết vì sao từ lúc đầu nhìn cô, ông liền có hảo cảm…tựa như muốn thương yêu cô…
“Như vậy, Viễn thúc thúc, người có thể chứa chấp hai người lưu lạc chúng tôi sao?” Long Tịch Bảo cười ngọt ngào hỏi.
Người đàn ông trước mặt này làm cho cô có cảm giác thân thiết, dù sao ở bên ngoài không bằng ở lại đây, có người bảo vệ mình.
Nam Cung Viễn sửng sốt, không nghĩ đến cô sẽ nói loại yêu cầu này…dù sao đây cũng cho là lần đầu gặp mặt…
“Không được sao? Thúc thúc cũng biết ở đây nhiều rối loạn, chúng ta lại dáng dấp tay trói gà không chặt, hai cô gái yếu đuối, ở bên ngoài lại lắm nguy hiểm, thúc cũng biết ở đây mỗi ngày đều có mưu sát, bắn giết, cướp bóc…nhiều loại tệ nạn như vậy…nếu chúng tôi chết ở đây, cha mẹ chúng tôi chính là thương tâm đến chết đi…hơn nữa…” Long Tịch Bảo đáng thương nhìn Nam Cung Viễn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chit chit trách trách không thôi…
“Ngừng, ta đáp ứng cô là được” Nam Cung Viễn bất đắt dĩ nhìn cô gái đáng yêu trước mắt, bắt đầu tưỡng tượng cha mẹ của cô là bộ dạng như thế nào mà sinh ra được một cô nhóc hoạt bát như vậy…
“Bao ăn bao ở là được, ta không cần tiền công” Long Tịch Bảo mặt không có yêu cầu gì, vui vẻ nói. (bao ăn ở mà không yêu cầu gì -.-)
Nam Cung Viễn thiếu chút nữa từ trên ghế té xuống…đứa nhỏ này…
“Bảo Bảo, em đói bụng” Viên Cổn Cổn nãy giờ im lặng lên tiếng.
“Nam Cung thúc thúc, thúc nghe thấy không, chị của ta đói bụng” Long Tịch Bảo sờ sờ đầu Viên Cổn Cổn, quay đầu mong đợi nhìn Nam Cng Viễn.
“Cô ấy là chị?! Ngươi là em??!” Nam Cung Viễn không dám tin hỏi.
“Đúng vậy, thúc không biết bây giờ con nít cũng rất thông minh sao?” Long Tịch Bảo đắc ý nói…
Nam Cung Viễn sững sờ nhìn cô, không biết nên nói cái gì cho phải.
“Nam Cung thúc thúc, người có thể gọi ta là Tịch Bảo, gọi chị ấy là Cổn Cổn, những ngày tiếp theo, xin chỉ dạy them” Long Tịch Bảo cười đến rạng rỡ nhìn Nam Cung Viễn… Rất tốt nha! Tìm được núi dựa…
———— ta là da mặt dày tuyến phân cách ———-
"Ông xã…" Phượng Vũ Mặc ngồi trên đùi Long Phi Tịch nũng nịu kêu.
“Ừ…”
“Em muốn Bảo Bảo, em muốn về nhà…” Phượng Vũ Mặc kéo nhẹ ống tay áo của chồng mình làm nũng.
“Được, ngày mai chúng ta về nhà” Long Phi Tịch nhàn nhạt nói.
A…dễ nói chuyện vậy sao…không ăn dấm sao? Phượng Vũ Mặc có chút kinh ngạc nhìn chồng mình.
“Làm gì nhìn anh như vậy?” Long Tịch Phi vẫn là giọng điệu nhàn nhạt nói.
“Không có, em chỉ là muốn biết tại sao anh lại đột nhiên dễ nói chuyện như vậy thôi?” Phượng Vũ Mực lắc đầu một cái, tò mò hỏi.
“Ý của em là bình thường anh rất khó sao?” Long Phi Tịch khơi lên mày kiếm.
“Cũng không phải như vậy…” Phượng Vũ Mặc trái lương tâm nói, không phải là không dễ nói chuyện, mà căn bản không cho người ta nói lời có được hay không…
“Mặc nhi, em có biết em có một thói xấu hay không?” Long Phi Tịch đem gương mặt tuấn tú đến sát mặt vợ mình, nhàn nhạt nói đến.
“Em…em biết em có rất nhiều thói xấu…” Phượng Vũ Mặc khản trương lui về phía sau…
“Không tệ, vẫn tự biết đó là hiển nhiên, em mỗi lần nói dối sẽ không tự chủ được nháy mắt” Long Phi Tịch chế trụ cô, không cho cô cự động.
“Oa! Chồng à, anh có biết em bội phục nhất ở anh cái gì không? Chính là anh có sức quan sát kinh người, thật sự rất đẹp trai! Chết, em yêu anh mất thôi” Phượng Vũ Mặc ‘chân thành’ nhìn…
“Em lại đang nháy mắt…” Long Phi Tịch nhàn nhạt nói. (sao nhàn nhạt hoài vậy chú Tịch)
“Em đây chính là hướng anh phóng điện có hiểu không!” Phượng Vũ Mặc thẹn thùng meo meo nói.
“Phóng điện với anh?” Long Phi Tịch kéo nhẹ khóe miệng dưới.
“Đúng vậy nha, chính là như vầy” Phượng Vũ Mặc nói xong còn cố gắng nháy nháy mắt mê người của mình mạnh hơn.
“Em đã ra sức như vậy rồi, anh làm sao có thể cô phụ em được” Long Phi Tịch cười tà ôm vợ mình hướng phòng ngủ đi tới… (ô ô, chú Tịch cứ nhàn nhạt mà nham hiểm quá đi
Phượng Vũ Mặc buồn bực nhìn gương mặt tuấn tú của chồng mình, nghĩ thì liền làm cho rồi…tại sao còn phải đào hố rình rập cho mình nhảy xuống nữa chứ…
Bình luận
- Chương 193
- Chương 192
- Chương 191
- Chương 190
- Chương 189
- Chương 188
- Chương 187
- Chương 186
- Chương 185
- Chương 184
- Chương 183
- Chương 182
- Chương 181
- Chương 180
- Chương 179
- Chương 178
- Chương 177
- Chương 176
- Chương 175
- Chương 174
- Chương 173
- Chương 172
- Chương 171
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1