chương 3/ 5

_Tiểu nữ bái kiến phụ thân! Tôi nhỏ nhẹ cúi đầu lễ phép.

_Xem ra con cũng khá hơn rồi đấy!Vậy là mai ta có thể an tâm cho con tiến cung rồi!

Vũ Diệu Khinh Dương điềm đạm nói.

_Phụ thân ko thương con nữa sao?Con ko muốn tiến cung,chỉ muốn ở nhà phụng dưỡng phụ thân thôi!

Tôi rơm rớm nước mắt.

_Con nói gì vậy?Con muốn cả đời chăm lo cho ta sao?Con là nữ nhi,là đứa con gái ta thương nhất,ta ko thể để mình ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời của con được!

Vũ Diệu Khinh Dương dường như ko để ý đến cảm xúc của tôi kiên định nói.

_Phụ thân à,con ko muốn.........

_Quyết định thế đi!Con chuẩn bị đi để mai tiến cung!

Tôi còn chưa kịp thốt lên câu nói trong đầu lão già đó đã nhảy vào họng tôi hớn hở nói rồi đi vào trong.

_................................

Tôi há hốc mồm ko nói được gì nhìn theo bóng dáng lão cho đến khi khuất hẳn.

Cuộc đời tôi sẽ kết thúc thế này sao.......

Tối hôm đó.............

_Đi mà Hiên Hiên!Nốt lần này thôi!

Tôi cố gắng nài nỉ Hiên Hiên.

_Ko được!

Hiên Hiên kiên định nói.

_Ta thề lần này sẽ ko gây họa nữa!Cho ta đi nha!

Tôi rơm rớm nước mắt.

_Tiểu thư nói câu này được chục lần rồi đấy!

Hiên Hiên hét toáng vào mặt tôi.

_Sao lại hét vào mặt ta!Ta có làm gì nên tội đâu!

Tôi bịt tai bĩu môi nói.

_Làm sập tiệm của người ta!Làm cháy nhà người ta mà nói ko làm gì nên tội à?!

Hiên Hiên nghe tôi nói xong liền quát ầm lên.

_Ta đã bảo đấy chỉ là tai nạn mà!

Tôi bối rối.

_Tai nạn khó có thể chấp nhận được!Tốt nhất là tiểu thư nên ở nhà!

Hiên Hiên cau mày nói.

_Hiên Hiên,ngươi ác quá!Ta còn mỗi đêm nay thôi mà ngươi ko cho ta đi chơi!Từ mai trở đi phải ở trong cung rồi,ta sẽ buồn chết mất!Hu...Hu...

Tôi sướt mướt.

_Thôi thôi!Thương tiểu thư nên tôi cho đi,nhớ đừng có gây họa đấy!

Hiên Hiên thấy tôi sướt mướt như vậy ko đành lòng bèn đồng ý.

_U zê!Hiên Hiên là số một!Ta đi đây!

Tôi sung sướng ôm lấy Hiên Hiên nói rồi choàng khăn ngang mặt nhảy qua tường.

_Tiểu thư nhớ về sớm đấy!

Hiên Hiên lo lắng gọi với tôi qua bức tường.

_Tuân lệnh!

Tôi hô to.

" Vui quá đi!Tối nay phải chơi thỏa thích mới được!"Tôi nghĩ trong vui vẻ nhảy tưng tưng trên những căn nhà dưới ánh trăng huyền ảo.Cũng nhờ Hiên Hiên dạy võ cho nên tôi mới có thể bay lượn thoải mái như thế này.Ôi ôi tuyệt cú mèo!!!!!!!!

Một lúc sau.............

_Tức quá đi!Đang vui thì trời tự nhiên đổ mưa,đúng là xui xẻo mà!

Tôi đứng nép người sát gốc cây bức xúc nói.

_Bắt lấy nó!

Bỗng có ai đó thét lên.

Như cảm thấy có chuyện ko hay sắp xảy ra,tôi vội núp sâu vào trong gốc cây chăm chú quan sát.Quả như tôi đoán,có một cậu bé đang bị mọi đám người to con rượt đuổi.Bỗng cậu bé mất đà ngã xuống đất,đám người kia vội xúm lại hằm hè nói:

_Để xem mày còn chạy được nữa ko?Chết này thằng nhãi!

Bọn chúng nói xong liền đánh tới tấp,tiếng kêu thất thanh của cậu bé vang lên trước mắt tôi khiến tôi ko thể kềm chế bản thân lao ra đá một tên ngã rầm rồi ôm lấy cậu bé thét:

_Mấy người là nam nhân đại trượng phu mà lại đi ức hiếp một đứa trẻ,ko thấy nhục à?!

_Cô nương xinh đẹp này từ đâu ra vậy?Đừng có cản việc của bọn ta!

Bọn chúng nghiến răng bẻ khúc tay liên tục.

_Thì đã sao?Ta thấy mình nên cứu đứa bé này!

Tôi kiên định nói.

_Cô muốn cứu nó sao?Dễ thôi,chỉ cần cô hầu hạ chúng tôi đêm nay!Ha Ha Ha1

Bọn chúng tóm lấy cổ áo tôi cười nham nhở.

_Lũ khốn!Thả ta ra!

Tôi hét,đưa tay đấm thẳng vào mặt tên đang nắm cổ áo tôi một cú nhưng hắn ko hề hứng trùi mép rồi cười lớn.

"Sao lúc nào mình cũng tự rước họa vào thân vậy?!Ai đó...Ai đó làm ơn cứu tôi!"Tôi nhắm tịt mắt hối hận nghĩ,nước mắt bắt đầu ứa ra,chảy ròng hai bên má.

Bình luận





Chi tiết truyện