“Cảnh Di, không thích mẹ sao?” Bạch Ngưng hỏi.Cảnh Di lắc đầu.“Vậy sao không để ý tới mẹ?”Cảnh Di nhìn cô, vẫn không nói.“Không để ý tới mẹ chính là không thích mẹ, mẹ đau lòng này.” Bạch Ngưng làm vẻ mặt cầu xin.Cảnh Di vẫn nhìn cô, đôi môi giật giật, dường như muốn nói chuyện, rồi lại cúi đầu.Bạch Ngưng đứng lên, nói: “Con không để ý mẹ, vậy mẹ đi nhé.” Nói xong cô xoay người sang chỗ khác làm bộ đi ra cửa.“Mẹ –” Rốt cuộc Cảnh Di sau lưng cũng mở miệng.Bạch Ngưng xoay người ôm lấy con: “Cảnh Di, thật ngoan.”“Mẹ, sao mẹ lâu vậy không về đây?”“Bởi vì. . . . . . Mẹ. . . . . . Có chuyện.” Cảm giác áy náy mãnh liệt ập vào lòng, Bạch Ngưng đột nhiên không biết phải nói gì. Đứa bé này, bị mẹ ruột mình vứt bỏ một lần, sau đó lại bị cô vứt bỏ. Lúc đó, cô hoàn toàn quên con bé, hoàn toàn quên mất cô còn có một đứa con gái. Cô từng nói, sẽ xem Hinh Hinh là con gái mình , nhưng thực tế cô chỉ nói được mà thôi. Thử nghĩ, nếu là Tiểu Hân, cô có thể không hề lưu luyến mà ra đi sao?“Cảnh Di thật xin lỗi, mẹ chỉ bận lo chuyện của mình, không về thăm con. Về sau mẹ không bao giờ rời đi nữa, được không?” Từ nay về sau Cảnh Di cũng như Tiểu Hân, dù thế nào cô cũng không vứt bỏ!Cảnh Di mím môi nhìn cô một lúc lâu, sau đó hỏi: “Có thật không?”“Thật, nhất định là thật!” Bạch Ngưng cam kết.Cảnh Di đột nhiên ôm lấy cô“Phu nhân, ăn cơm thôi.” Bác Thẩm xuất hiện tại cửa, nhìn vào bên trong nói. Thấy Cảnh Di ôm “Hứa Tĩnh Hàm” , không nhịn được hai mắt đỏ hoe.“Cảnh Di, đói bụng không? Đi, chúng ta đi ăn cơm.” Bạch Ngưng đứng lên, dắt cô bé đi ra ngoài.Cảnh Di vẫn đứng tại chỗ, kéo cũng không đi“Cảnh Di, đi thôi, không đói bụng sao? Cùng mẹ ăn cơm nào.”Cảnh Di nhìn cô một chút, trong mắt ánh lên sợ sệt.Bạch Ngưng để cô bé ôm cổ mình, vừa đi xuống tầng, vừa nói: “Sợ cái gì, có mẹ ở đây, không cần phải sợ.”Xuống lầu, Tiểu Hân và Ngôn Lạc Quân đã ngồi vào bàn ăn, Tiểu Hân đang bày món ăn, đem món Bạch Ngưng thích ăn đặt bên cô ngồi, đem món mình thích đặt trước mặt mình.“Ba, ba có thích ăn gan heo không?”“Không thích, chưa ăn bao giờ.” Ngôn Lạc Quân ngồi bên cạnh con, trả lời.“Vậy con đặt nó bên kia nhé, con cũng không ăn, vừa nhìn đã không muốn ăn.”“Cảnh Di, ngồi xuống với mẹ nhé?” Bạch Ngưng để Cảnh Di xuống, cho cô bé ngồi lên ghế.Ngôn Lạc Quân nhìn họ, vẻ mặt dịu dàng nhìn Tiểu Hân khi nãy cũng biến mất, trên mặt thậm chí không còn bình tĩnh, mà là lạnh lùng thấu xương.Cảnh Di ngẩng đầu nhìn mặt anh, lập tức cúi đầu.“Ha ha ha, trên người chị ấy có thật nhiều nơ bướm, xấu chết.” Tiểu Hân nhìn Cảnh Di cười to nói.“Tiểu Hân!” Bạch Ngưng trầm mặt nhìn con trách mắng một tiếng.Tiểu Hân bị phê bình chu miệng, cầm đũa lên gắp thức ăn.Bác Thẩm đứng bên cạnh nói: “Quần áo của tiểu thư đều là tôi mua, tóc cũng là do tôi buộc, tôi không biết bây giờ bé gái thích gì, chỉ biết con gái tôi lúc nhỏ rất thích nơ bướm, mới cho tiểu thư mặc như vậy, về sau có phu nhân là tốt rồi.”“Cảnh Di, con thích đồ gì, quần áo gì, ngày mai chúng ta đi mua được không?” Bạch Ngưng lên tiếng dụ dỗ nói.Ngôn Lạc Quân nhìn dáng vẻ cô che chở cho Cảnh Di, lạnh lùng nói: “Bác Thẩm, phòng trước kia của phu nhân bây giờ còn trống không?”“Vâng, còn trống, mấy ngày trước tôi còn mới quét dọn.”Bác Thẩm trả lời.“Mấy ngày nữa, em mang con bé đến đó ở.” Ngôn Lạc Quân nói.Bạch Ngưng sững sờ, ngẩng đầu hỏi “Sao lại qua bên kia ở?”Ngôn Lạc Quân liếc Cảnh Di một cái, nói: “Nhà này cũng không thiếu người ở, sao lại phải để nó ở đây?”Bạch Ngưng lo lắng liếc mắt nhìn thân thể cúi đầu co rút của Cảnh Di, lập tức nói: “Cảnh Di, con và Bác Thẩm lên tầng ăn trước đi, mẹ sẽ trở lại với con sau được không?”Bác Thẩm nhanh chóng ôm Cảnh Di đi lên tầng.“Ngôn Lạc Quân, anh có biết Cảnh Di đã năm tuổi rồi không, con bé nghe hiểu được lời anh nói. Nhìn con bé sợ sệt, anh có biết anh đã tổn thương con bé nhiều lắm không?” Bạch Ngưng nhìn Ngôn Lạc Quân tức giận nói.Ngôn Lạc Quân cười lạnh một hồi, nói: “Có sao? Tôi cảm thấy tôi đã rất nhân từ với nó rồi. Tôi dùng tiền của Ngôn gia nuôi nó lớn đến thế này, em còn muốn sao nữa?”“Anh . . . . . Anh không đồng ý nuôi thì giao con bé cho Quan Thừa Diễm đi, nếu không thì hãy đối xử với con bé tốt một chút. Con bé làm gì có lỗi với anh sao?” Bạch Ngưng tức giận, còn tưởng rằng mình chỉ là Bạch Ngưng là người ngoài cuộc, lại quên mất mình cũng chính là Hứa Tĩnh Hàm.Bàn tay Ngôn Lạc Quân ở dưới bàn nắm thật chặt, chậm rãi nói: “Hứa Tĩnh Hàm, em cảm thấy em có tư cách dạy tôi phải làm thế nào sao? Để con bé ở đâu là quyền của tôi!”“Anh. . . . . . Tốt, anh để cho tôi và Cảnh Di ra khỏi đây đi, dù sao hai chúng tôi cũng không vừa mắt anh, không phải sao?” Bạch Ngưng đứng lên, tức giận hô hấp dồn dập.“Mẹ, mẹ phải đi đâu?” Tiểu Hân ở bên cạnh khẩn trương hỏi.Ngôn Lạc Quân kéo con qua, nói: “Mẹ không đi, mẹ ở chỗ này cùng với con, không đi đâu cả.”“À, cái chị khi nãy, đúng là chị con sao?” Tiểu Hân hỏi.Ngôn Lạc Quân hung hăng nhìn Bạch Ngưng chằm chằm. Rất lâu sau, ánh mắt tức giận và lạnh lẽo mới chậm rãi biến mất, chuyển thành bình tĩnh. Anh đột nhiên phát hiện, anh lại không thể khống chế được cảm xúc của mình.Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, nhìn cô vì đứa bé kia mà mắng Tiểu Hân, nghe cô nhắc tới người đàn ông kia, trong lòng anh vẵn đau như dao cắt. Mẹ anh nói đúng sao?Không, không phải, anh không có. Bất kỳ người đàn ông nào gặp phải chuyện này cũng sẽ hận cả đời, dù người phụ nữ đó có phải người mình yêu hay không. Cho nên, tâm lý anh như vậy cũng rất bình thường. . . . . . Anh đối với người phụ nữ này, trừ hận ra thì không có gì cả. . . . . .“Đúng, chị ấy là chị của con.” Bạch Ngưng khẳng định.Ngôn Lạc Quân không nói một lời.“À? Chị ấy cũng là con của ba mẹ? Cũng có huyết thống sao Hỏa như con có phải không?”Bạch Ngưng nhìn Ngôn Lạc Quân một cái, nói: “Đúng, cho nên về sau con phải đối xử tốt với chị. Con là em trai, phải bảo vệ chị biết không?”“Dạ được!” Tiểu Hân vỗ ngực nói, sau đó lại cười nói: “Chỉ là trên người chị ấy có thật nhiều nơ bướm nha.”“Tiểu Hân!” .“Được rồi, con ăn cơm!” Tiểu Hân vội vàng cúi đầu, nhún vai khẽ cười trộm.Bạch Ngưng quay người đi lên tầng, lát sau mới dắt Cảnh Di từ trên tầng xuốngNgôn Lạc Quân không nói lời nào, Cảnh Di cũng sợ sệt không dám nói gì, ngay cả nghiêng đầu gắp thức ăn cũng không dám. Bạch Ngưng dụ dỗ cô bé, gắp thức ăn cho cô bé. Tiểu Hân thấy bầu không khí bất thường, cũng vùi đầu ăn cơm của mình, thỉnh thoảng nhìn ba một chút, rồi lại nhìn mẹ một chút, sau đó nhìn người chị mới của mình một chútBuổi tối, Bạch Ngưng giúp Cảnh Di tắm, đưa Cảnh Di lên giường ngủ.“Mẹ, ba muốn con và mẹ đi chỗ khác ở sao?” Nằm lên giường, Cảnh Di không nhịn được hỏi.“Không phải.” Bạch Ngưng trả lời: “Dĩ nhiên không phải, sao ba có thể để con và mẹ đi chỗ khác được? Cảnh Di nghe lầm đó!”“Nhưng. . . . . .” Suy nghĩ một chút, không hỏi vấn đề này nữa, Cảnh Di lại nói: “Đứa bé ngồi bên cạnh ba là ai vậy?”“Thằng bé là. . . . . . Ngôn Kỳ Hân, là em trai con, nhỏ hơn con một tuổi. Nhưng nó rất nghịch ngợm, luôn không nghe lời, còn bắt nạt bạn gái trong lớp, cho nên nếu nó có chọc con mất hứng con cũng đừng để ý tới nó, chúng ta là đứa bé ngoan, không cần tức giận vì những đứa bé hư.” Ngôn Lạc Quân không hay nói, Bạch Ngưng chỉ sợ Cảnh Di cảm thấy Tiểu Hân không thích mình. Đối với cô bé nhát gan sợ người lạ như vậy, nhiều người thân, nhiều người quan tâm con bé mới tốt.“Mẹ, có phải vì em trai nghịch ngợm, cho nên ba mới thích em không?”“Ai nói vậy?” Bạch Ngưng lập tức bác bỏ nói: “Nghe lời như Cảnh Di ba mẹ mới thích!”“Nhưng sao Bác Thẩm và mẹ đều nói con nghe lời, nhưng ba lại ghét con, thích em trai?”Đứa bé này quả nhiên rất nhạy cảm. Bạch Ngưng thở dài trong lòng, chỉ có thể nói: “Sao ba lại ghét con chứ? Ba đương nhiên là thích con…, có người ba nào mà không thích con mình chứ?”Cảnh Di nhìn cô, không nói. Bạch Ngưng thậm chí còn nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô bé. Cô biết, Cảnh Di không tin lời cô…, không tin chút nào. Cô muốn an ủi, nhưng không biết làm sao để an ủi.Vuốt tóc con bé, Bạch Ngưng nói: “Cảnh Di, mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe, ngủ sớm một chút, ngày mai mẹ đưa con đi học nhé?”“Dạ!” Cuối cùng Cảnh Di cũng có vẻ hưng phấn.Nếu như mẹ đưa mình đi học, bạn học sẽ biết mình có mẹ, sẽ không cười mình nữa.Trong một phòng khác, Tiểu Hân nằm ở trên giường, nhìn Ngôn Lạc Quân ở mép giường hỏi “Ba, ngày mai khi nào chúng ta đi chơi?”“ Ăn sáng xong rồi đi.”Tiểu Hân vui mừng cười. Nhìn trần nhà tính toán nói: “Mẹ không đi, vậy chị có đi không?” Tiểu Hân quay đầu hỏi.“Không đi.” Ngôn Lạc Quân trả lời.“A! Vậy con có thể chơi vui rồi!”Ngôn Lạc Quân nhìn con, cười nói: “Bé con, thích chơi thế nào, thích mua cái gì, ba cũng đồng ý hết.”Tiểu Hân vội đẩy anh nói: “Ba đi mau đi mau, không nên quấy rầy con ngủ, con muốn ngủ sớm mai dậy đi chơi!”“Được được, ba đi, con ngủ ngon.” Ngôn Lạc Quân cười sờ sờ đầu con trai, giúp con đắp kín chăn rồi mới đứng lên.Đóng cửa, xoay người, vừa khéo thấy Bạch Ngưng từ phòng Cảnh Di bên kia hành lang đi ra.Hai người liếc mắt nhìn nhau, Ngôn Lạc Quân xoay người đi vào phòng ngủ.Bạch Ngưng đuổi theo.“Tôi có chuyện muốn nói với anh.” Bạch Ngưng nói.Ngôn Lạc Quân không nói một lời, đi vào phòng mình.Bạch Ngưng đi theo, đóng cửa lại, nói: “Chuyện của Cảnh Di, tôi muốn nói rõ ràng với anh.”“Nói rõ ràng thế nào?” Ngôn Lạc Quân tháo cà vạt, bình tĩnh nói.“Tôi hy vọng anh thông cảm một chút, để Cảnh Di có thể vui vẻ, khỏe mạnh lớn lên.”Ngôn Lạc Quân quay đầu nhìn cô: “Tôi đâu có ném nó ra ngoài đường.”Bạch Ngưng tức giận nói: “Nhưng con bé vẫn còn nhỏ, anh cũng biết Tiểu Hân cần mẹ, Cảnh Di cũng cần có ba, anh cứ đối xử với con bé như vậy, con bé sẽ nghĩ thế nào?”Ngôn Lạc Quân hừ lạnh một tiếng: “Hình như tôi không có nghĩa vụ phải làm ba nó.”“Nhưng bây giờ anh chính là ba con bé, con bé cho rằng anh là ba nó!”“Có lẽ cô nên nói cho con bé biết, tôi không phải ba nó, nó là con hoang của thằng đàn ông khác bên ngoài.” Vẻ mặt Ngôn Lạc Quân châm chọc nói. Nhưng ngay cả anh cũng không biết, anh đang châm chọc “Hứa Tĩnh Hàm” hay là châm chọc chính mình.
Bình luận
- Chương 170
- Chương 169
- Chương 168
- Chương 167
- Chương 166
- Chương 165
- Chương 164
- Chương 163
- Chương 162
- Chương 161
- Chương 160
- Chương 159
- Chương 158
- Chương 157
- Chương 156
- Chương 155
- Chương 154
- Chương 153
- Chương 152
- Chương 151
- Chương 150
- Chương 149
- Chương 148
- Chương 147
- Chương 146
- Chương 145
- Chương 144
- Chương 143
- Chương 142
- Chương 141
- Chương 140
- Chương 139
- Chương 138
- Chương 137
- Chương 136
- Chương 135
- Chương 134
- Chương 133
- Chương 132
- Chương 131
- Chương 130
- Chương 129
- Chương 128
- Chương 127
- Chương 126
- Chương 125
- Chương 124
- Chương 123
- Chương 122
- Chương 121
- Chương 120
- Chương 119
- Chương 118
- Chương 117
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1