chương 35/ 37

Quán game Vàng - Nha Trang

Hai người bước vào trong quán game với ánh mắt nhìn của nhiều người. Cũng chẳng có gì làm lạ. Một ông già lại đi với một cô gái trẻ trung xinh đẹp thế mà.

- Chúng ta gặp ai trong này vậy chú

- Là cậu ta - Ông ấy chỉ tay về phía một thanh niên đang ngồi chơi game

- Ơ Nghĩa

.................................................................

Nghĩa IT - 21t. Tham gia chương trình đào tạo bí mật do quân đội thực hiện. Chuyên nghành lập trình hack. Tốt nghiệp đại học FPT, chuyên ngành lập trình. Quân hàm trung sĩ - quân chủng công nghệ thông tin. Điệp vụ ẩn danh 3 năm chưa xuất hiện. Bí mật ngăn chặn thông tin mạng gây hại cho quốc gia. Thu thập thông tin mật qua hệ thống công nghệ thông tin

.................................................................

Cậu ta không nghe thấy điều gì xung quanh vì đang đeo tai nghe to và đang chơi game. Cô gái định chạy lại gọi thì

- Cứ kệ cậu ấy – Ông ta giữ lấy vai cô gái

Nghĩa vẫn ngồi đấy, vừa chơi dota vừa chat qua mạng. Chăm chú không rời mắt khỏi màn hình. Hoạt động của tay và mắt cậu ta rất nhanh. Gần như các điều xảy ra bên ngoài không hề ảnh hưởng đến cậu ấy

- Yeahhh! Lại thắng tiếp – Nghĩa giơ tay lên hét lớn sau trận thắng

Và rồi cậu đứng hình khi thấy hai người quen thuộc đứng trong quán đang nhìn mình. Như một phản xạ không bình thường, cậu đứng vội dậy.

- Anh cho em thanh toán – Đồng thời tay cậu ta đưa tờ 20000VND cho chủ quán- Khỏi thối anh

Sau câu nói cậu chạy nhanh ra ngoài

Cô gái và những người trong quán đang còn ngơ ngác không hiểu gì thì

- Đi theo nó thôi – Người đàn ông nói

- Vâng chú

Rồi cả hai người đi về hướng Nghĩa đi ra cứ thế hơn 700 mét thì đến một ngôi nhà cũ nát ở một nơi vô cùng vắng vẻ và cùng lúc đó thì Nghĩa cũng mất hút

- Sao chỗ này lại không thấy nữa thế chú? – Cô gái quay sang hỏi người đàn ông

- Vào trong thôi là biết

Người đàn ông nói xong rồi cũng bước vào căn nhà đó. Cô gái ngơ ngác ra một hồi rồi cũng bước theo vào trong căn nhà ấy.

Căn nhà đó chỉ là một căn nhà cấp bốn bỏ hoang, không có gì ngoài những bộ bàn ghế, tủ đã bị mục nát. Mái nhà mất một mảng lớn. Vẫn còn dấu vết ẩm ướt của trận mưa hôm qua còn xót lại. Ngồi nhà heo hút, cũ nát. Chỉ cần thoáng nhìn qua cũng đã thấy ghê sợ. Tiếng ếch nhái, tiếng những giọt nước rơi xuống sàn nhà kêu tí tách. Các âm thanh hòa vào với nhau tạo nên thứ âm thanh nghe mà lạnh cả sống lưng.

Người đàn ông bước vào bên trong một căn phòng tối om. Ông ta cầm một chiếc đèn pin đi trước soi đường, cô gái đi sát lại gần ông và rồi

- Là chỗ này – Người đàn ông nói

Cô gái rùng mình sợ hãi vì trước mặt mình là một loạt các xương động vật, sọ động vật cô cùng ghê sợ. Người đàn ông cú xuống và lật một cánh cửa thông xuống bên dưới

Ánh sáng phát lên từ phía cánh của xanh lè. Hẳn nếu là người nào không biết sẽ không bao giờ dám bước vào nơi này. Không khí lạnh lẽo, tiếng động lạnh người, các vật đáng sợ. Vị trí heo hút. Quả là đáng sợ

Người đàn ông và cô gái bước xuống căn hầm. Bên trong căn hầm là một hệ thống hơn mười màn hình máy tính với hàng trăm thiết bị hỗ trợ. Một bộ quần áo chống đạn được treo trên tường. Một khẩu M4, một khẩu shotgun ngắn 003, một khẩu súng ngắn Beretta-92.

Nghĩa đang ngồi đó. Trước một dàn máy tính đang chạy các thông số quân sự kín màn hình và các biểu đồ khác nhau. Nghĩa in ra một loạt giấy tờ gì đó rồi kẹp vào trong một bản báo cáo.

- Chào thủ trưởng – Nghĩa đứng nghiêm trang chào

- Được rồi. Lần sau chỉ có chúng ta chỉ cần chào là chú là được rồi – Người đàn ông đó nói

- Dạ - rồi nghĩa quay sang phía cô gái – cậu trở về khi nào vậy

- Mình cũng mới vừa trở về thôi – cô gái trả lời

- Đây là thông tin về chuyến hàng lớn mà chúng dự định vận chuyển ạ - Nghĩa đưa bản báo cáo cho người đàn ông

- Hàng lớn là....

.

.

.

.

.

To be continue

Bình luận





Chi tiết truyện