chương 32/ 37

Tiền vừa ghì chặt lấy tôi vừa nói nhẹ nhàng. nó biết tính khí của tôi lúc này như thế nào nên không dám quát to như ở chỗ tập. Nó rất có tài thuyết phục lòng người.

- Có chuyện gì vậy hai ông?

Một giọng nói quen thuộc với cả hai chúng tôi. Và đó là Hảo

Cái giọng nói lạnh lùng của Hảo làm chúng tôi giật mình quay lại. Hảo bình thường trong lớp rất ít nói, hiền lành. Hảo học cũng khá giỏi, nhưng ít tiếp xúc và nói chuyện với người khác. Vì thế chẳng ai biết nhiều về tính cách và con người bên trong của Hảo.

- Không có gì đâu! Bà xem nó như thằng phát bệnh vậy – Tiền nói với Hảo trong khi tay ghì chắc lấy tôi

Hiện tại, nếu như chạy lên ấy. Gặp phải ông thanh tra hung hãn mới. Chắc tôi đến bị treo sổ cả năm nay, nhưng nếu không lên thì tôi biết hỏi ai bây giờ đây? Và một điều nảy sinh trong đầu óc đang trống rỗng của tôi. Tôi cố hết sức mình vùng mình ra khỏi Tiền

- Hảo à! Tôi nhờ bà việc này được không? – Tôi chạy lại chỗ Hảo khẩn cầu

- Có chuyện gì mà Phó phải nhờ tới tôi vậy? – Hảo với vẻ lạnh lùng nhìn thẳng vào tôi mà nói

- Bà lên gọi cái Quỳnh xuống giúp tôi được không? Tôi có chuyện muốn hỏi Quỳnh. Lần này thay thanh tra mới. Tôi không thể chạy lên đó được. Giúp tôi được không? – Tôi khẩn khoản nhờ Hảo giúp đỡ. Tôi muốn biết điều gì đang xảy ra ở đây. Và người có câu trả lời chính đáng nhất giờ chỉ có thể là Quỳnh thôi

- Không phải tìm N sao? – Hảo nhìn mặt lạnh băng mà nói

- Không! Bà đừng hỏi nữa giúp tôi đi – Tôi hối Hảo trả lời

Hảo trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó. Tôi và Tiền đứng chờ câu trả lời của Hảo mà bông chồn không yên.

- Được rồi! Nhưng Quỳnh có xuống hay không thì tôi chịu – Hảo trả lời mà mặt tỉnh bơ như không có chuyện gì vậy

- Bà phải tìm cách để qQỳnh xuống giúp tôi chứ - tôi nói

- Quyền quyết định là ở mỗi người. Không được thúc ép. Nếu ông cảm thấy không được thì thôi. Có một chút hy vọng còn hơn không có – Hảo nói ra những lời rất thấu tình đạt lý làm tôi không biết phải ứng xử lại thế nào

“ Có một chút hy vọng còn hơn không có ”. Câu nói của Hảo sáng lên trong đầu tôi.

- Thôi được rồi. Bà cố gắng giúp tôi – Tôi trả lời lại Hảo

- Được rồi! Tôi lên đó đã – Hảo nói rồi đi thẳng vào ký túc xá nữ

- Nhanh lên nhé – Tôi thúc Hảo đi nhanh

Còn lại tôi và Tiền đứng ở dưới đợi. Tôi ngồi xuống ghế đá trước cổng mà buồn rầu.” Tại sao chứ? Tại sao Bé lại bỏ đi mà không nói một lời nào? Rốt cuộc là cuộc gọi ấy là như thế nào mà khiến cho Bé vội vàng bỏ đi như vậy? Chẳng lẽ, với mình mà Bé cũng không thể nói lời nào sao? Rốt cuộc là cô ấy đi đâu”

- Mày khóc à H? – Tiền lại gần nhìn tôi mà nói

Tôi giật mình trong miên man suy nghĩ. Giọt nước mắt đã rơi từ khi nào không biết nữa. Giọt nước mắt rơi vì người con gái đầu tiên trong cuộc đời mình. Tôi khẽ lâu đi giọt nước mắt đang rơi, cố kìm nén lại cái cảm giác hụt hẫn, bất ngờ mà chờ đợi điều mình cần biết.

- Có chuyện gì xảy ra vậy H? – Tiền lại hỏi tôi lần nữa

- Bé biến mất rồi – Tôi cố gắng để nói một cách bình thường nhất. Nhưng không sao có thể nói câu nói đó một cách bình thường được

- Cái gì? Biến mất là sao – Tiền giật mình hoảng hốt sau câu nói của tôi

- Khi nãy Hoa nói cho tao biết. Lúc nãy tao gặp Quỳnh, ánh mắt của Quỳnh như muốn giấu điều gì đó. Nên tao muốn gặp để hỏi rõ

- Tại sao lại như vậy? – Tiền tự quay ra hỏi lấy chính mình

Rồi có tiếng bước chân đi xuống cầu thang từ từ bình thản. Tiếng chân đó làm cho tôi và Tiền quay lại tìm kiếm sự chờ đợi

- Quỳnh.

.

.

.

.

.

To be continue

Bình luận





Chi tiết truyện