chương 33/ 40



Lý Ký mơ một giấc mơ rất đáng sợ, trong mơ, Tần Tố đứng trên mặt hồ sen bát ngát, xa xa mỉm cười với hắn.

“Lý Ký, ngươi lừa ta. Ta hận ngươi.”

Tần Tố mỉm cười nói ra lời khiến người kinh hãi.

“Ngươi diệt Tần gia. Ngươi chém Vương Tông Viêm. Ngươi còn lừa ta…”

Lừa tâm của ta.

Hận ngươi..hận ngươi…hận ngươi….

Tần Tố đứng giữa hồ sen, nụ cười thanh khiết rực rỡ.

“Ta phải đi…không bao giờ quay lại đây nữa…”

Nói xong, trên mặt hồ bỗng nổi lên sương mù trắng xóa, che lấp hình bóng hắn.

“Lý Ký, nợ ta..tất phải trả..”

Lời nói của hắn còn vang vọng bên tai, nhưng người đã không còn bóng dáng.

Giật mình mở mắt, trời còn chưa sáng.

Sờ tay qua bên cạnh, trống không. Lý Ký vội vàng ngồi dậy, gọi thị vệ ngoài cửa, nghe được đáp án, không lâu trước đó Tần Tố đã rời đi, quay về Tần gia.

Tim đập mạnh liên hồi, nhớ lại vẻ khác thường đêm qua của hắn, trong lòng lập tức trầm xuống.

“Chuẩn bị ngựa, nhanh!”

Một đường đuổi theo tới Tần phủ, trong lòng không ngừng cầu nguyện: Tần Tố, ngươi đừng có việc gì, van ngươi…đừng…!

Lý Ký chưa bao giờ tin tưởng thần phật, từ trước đến nay hắn chỉ tin chính mình, nhưng giờ khắc này, lại chỉ có thể khẩn cầu trời xanh xin đừng mang Tần Tố đi.

Không đếm xỉa đến ánh mắt kinh hãi của đám hạ nhân, Lý Ký cơ hồ là chạy vội vào nội viện, phá tung cửa phòng Tần Tố.

Trong phòng tối đen, còn có…mùi máu tươi nồng hòa cùng ánh trăng.

Quản gia đuổi theo đốt nến lên, dưới ánh nến lờ mờ, là gương mặt Tần Tố đang say ngủ.

Tái nhợt như tờ giấy.

Hơi thở mong manh.

“Tần Tố!” Lý Ký run rẩy kéo chăn ra.

Máu tươi đầm đìa.

“Thái y, gọi thái y!”

Thử đặt tay lên mũi hắn, vẫn còn hơi thở yếu ớt.

Thế nhưng cả giường nhuộm đỏ máu, tựa hồ sớm đã tiêu hao hết sinh mạng của hắn.

Không thể chờ lâu thêm được nữa, Lý Ký dùng đai lưng buộc chặt cổ tay Tần Tố ngăn máu chảy ra.

Nếu còn chảy tiếp, hắn thật sự sẽ chết.

Cả giường thấm đẫm máu, thật giống như đang cười nhạo hắn vô lực. Ngôi cửu ngũ thì sao, chân long thiên tử lại thế nào, cuối cùng vẫn không thể cứu được người mình yêu nhất.

Mạng sống của con người, mong manh hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Tử vong, cũng rất gần…

Tần Tố, Tần Tố, ngươi làm thế là vì muốn dùng cái chết của ngươi để trả thù ta sao?

Oán hận của ngươi, lại thâm sâu đến vậy.

“Hoàng thượng, tính mạng của Tần công tử đã giữ được rồi.” Thái y cũng thở dài một hơi.

Đầu năm nay thật quá lắm nguy hiểm, sẩy một bước chính là rơi đầu a.

“Khi nào thì hắn tỉnh?” Lý Ký lo lắng suốt đêm không ngủ, ít nhiều có chút mỏi mệt, hơn nữa lại thêm chiến sự với Liêu quốc, cảm giác có vài phần lao lực quá độ.

“Việc này….Ít thì một hai ngày, nhiều thì ba bốn ngày.” Thái y nói.

“Trẫm đã biết, ngươi lui xuống đi.”

Người kia còn sống, còn sống…

Còn có thể cùng hắn sống trong thế giới này, thật tốt quá…

Tần Tố..Tần Tố..trẫm tuyệt đối sẽ không cho ngươi chết trước mặt trẫm.

Chờ ngươi tỉnh lại, trẫm tuyệt không buông tay thêm một lần nào nữa!

“Không phải ngươi nói muốn đi theo ta sao?” Vương Tông Viêm đứng trong hoa viên Vương phủ, hỏi Tần Tố.

“Ta không đi được nữa.” Tần Tố bi thương ngẩng đầu nhìn y.

“…Không đi sao?” Vương Tông Viêm tựa hồ rất thất vọng.

“Không, chúng ta đi, ta không muốn ở lại.”

Thế nhưng hắn không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể tận mắt nhìn Vương Tông Viêm càng ngày càng xa.

“Chờ ta một chút a…” Tần Tố muốn kêu to nhưng lại không thể phát ra tiếng.

“Không được đi, Tần Tố.” Lý Ký từ phía sau ôm lấy hắn, gác cằm lên vai Tần Tố nói.

“Ta không muốn, không muốn, không muốn!” Tần Tố lắc đầu.

“Theo ta đi thôi, chúng ta trở về.” Lý Ký kéo tay hắn đi.

“Lý Ký, ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi!” Tần Tố thét lên, liều mạng giẫy dụa.

….

Người kia, ngay cả lúc hôn mê cũng không được an ổn.

Lý Ký gạt đi sợi tóc vương trên trán hắn, nhìn kỹ khuôn mặt hắn say ngủ.

Dường như là bị bóng đè tra tấn, hắn cau mày, bất an giãy dụa.

Lý Ký cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, sau đó thấy hắn dần dần yên tĩnh lại, lầm bầm một tiếng, rồi mơ mơ màng màng mở mắt ra.

Mê mang, đôi mắt thủy nhuận.

Tinh khiết tựa hài đồng mới sinh.

“Tần Tố.” Lý Ký có chút lo lắng gọi hắn.

Tần Tố nhìn hắn thật lâu, rồi lại nhắm mắt lại.

“Ngươi chết, hay là ta vẫn sống?” Thanh âm khàn khàn hỏi.

“Ngươi còn sống, chúng ta đều còn sống.”

Khóe môi Tần Tố cong lên thành một nụ cười đầy thê lương.

“Ta lại phụ y……”

Nếu không phải nghĩ đến thân thể Tần Tố hiện tại đang suy yếu…

Thôi, hắn có tư cách gì để trách cứ.

Dẫu sao, hắn còn sống, chính là ưu thế lớn nhất. Hắn còn có rất nhiều thời gian để đoạt lại trái tim của Tần Tố.

“Đừng nói nữa, uống nước đi a.”

Tần Tố cũng không nháo loạn, ngoan ngoãn thuận theo Lý Ký đỡ ngồi dậy, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Nước mát chảy vào cơ thể vô lực, giống như tiếp thêm điểm khí lực giúp hắn sống sót.

Đã tỉnh, còn sống, tựa hồ cũng không nghĩ quá nhiều.

Còn sống thì còn sống a, đã chết một lần, thật sự cũng nên buông tay.

Cho tới giờ hắn vẫn luôn thích ứng được trong mọi hoàn cảnh, có điều số kiếp long đong, khiến hắn lần lượt phải vùng vẫy vật lộn.

“Lý Ký, rốt cuộc ta đã làm sai cái gì?” Thanh âm Tần Tố rất thấp, lộ ra tận cùng mệt mỏi hòa tuyệt vọng.

“Ngươi không hề sai, là ta sai.” Nụ hôn nhu hòa của Lý Ký rơi trên trán hắn, ôn nhu, đau lòng, thương xót, “Cho dù phải xuống địa ngục, đó cũng là ta.”

Trên tay ta đã sớm dính đầy máu tanh, huynh đệ, phụ hoàng, còn có vô số người vô tội.

Từ nay về sau, còn có thể thêm cả Liêu quốc….

Ta sớm đã không quan tâm, ta chỉ muốn dùng đôi tay dính máu này, giữ chặt lấy ngươi.

“Tố Nhi, đừng nghĩ gì cả, chỉ cần ở lại bên ta thôi.”

Tần Tố lại giống như không hề nghe thấy, thì thầm nói: “Ta muốn về nhà.”

“Về nhà, về nhà……”

“Về lại Giang Nam, nhìn hoa sen……”

“Nghe hái sen ca, ngủ dưới lá sen…”

“Ngủ dưới đó, thấy được từng mảng trời xanh ngắt…Còn có chim nhỏ với chuồn chuồn…”

Thế nhưng, mùa hạ của hắn đã qua, cho dù Giang Nam ôn hòa, hoa sen cũng chỉ còn lại những cành lá héo rũ.

Hắn muốn, cho tới giờ đều đã quá muộn. Đến tận khi hoa đã úa tàn, hắn mới nhớ tới vẻ đẹp của chúng.

Người, mỗi lần cũng đều bỏ qua. Đến tận khi không thể bên nhau, mới nhớ tới những gì tốt đẹp của người kia.

Lý Ký nói không nên lời. Chỉ có thể trầm mặc ôm hắn.

Ước nguyện của Tần Tố quá giản đơn. Chỉ là một nguyện vọng nhỏ nhoi, nhưng thường lại thành điều khó có thể thực hiện nhất.

Yếu ớt của hắn, bất lực của hắn, còn có nỗi nhớ cùng đau thương hắn không thể nói thành lời.

“Tố Nhi, ngươi chỉ là quá mệt mỏi, ngủ đi, tỉnh lại, hết thảy đều sẽ lại tốt đẹp.” Lý Ký trầm thấp nói bên tai hắn.

“Ngươi lừa ta, ngươi lại lừa ta. Ta biết rõ tất thảy đều sẽ không tốt…Sẽ không.” Tần Tố khẽ nói.

Ngươi lừa ta, ngươi luôn luôn lừa ta.

Vậy mà, ta lại hy vọng ngươi vĩnh viễn lừa gạt ta, để cho ta cái gì cũng không biết.

Chỉ cần không biết, cho dù bị mù, ta cũng có thể từ từ nhắm mắt lại tự mình lừa mình là trời quá tối.

Nhưng hết lần này tới lần khác, lời nói dối của ngươi luôn luôn có ngày bị bóc trần.

Ta không muốn biết…không muốn biết đến ngày đó…

Bình luận





Chi tiết truyện