chương 15/ 40



Sau đó, quả thật như lời Vương Tông Viêm, cơ thiếp luyến đồng trong phủ đều bị phân phát.

Tần Tố biết việc đó khi đang đọc sách, Di Nhi đối Vương Tông Viêm khen không ngớt, nói y đối hắn tình thâm ý trọng như thế nào.

Tần Tố chỉ là thản nhiên a một tiếng. Tình thâm ý trọng sao? Chân tình ý khắc thì thế nào? Bọn họ ngay từ đầu đã không có khả năng. Đa tình của y, thâm tình của y, chẳng qua cũng chỉ là cát nắm trong tay mà thôi.

Chẳng qua cũng chỉ là…….khiến hắn có nửa điểm hổ thẹn mà thôi.

Vương Tông Viêm, y chưa từng có lỗi với hắn, lại ngàn vạn lần có lỗi với Tần gia. Hắn thân là người của Tần gia, có lỗi với Tần gia cũng chính là có lỗi với hắn.

“Từ công tử mất hứng sao?” Di Nhi kỳ quái hỏi.

Tần Tố bỗng nhiên phát hiện phản ứng của mình không đúng, vì thế cười cười: “Ta chỉ đang nghĩ, ta có hay không một ngày nào đó cũng sẽ thành một trong số những người bị phân phát đi.”

“Mới sẽ không, chủ nhân trước kia cho dù yêu thích ai, cũng chưa từng phân phát những người khác.” Di Nhi vội vàng vì chủ tử của mình mà biện hộ.

Tần tố chỉ cười mà không nói.

Phân phát thì thế nào, tỏ vẻ quyết tâm của y sao? Đáng tiếc a, quyết tâm của ngươi ra sao ta cũng không muốn lĩnh.

Vẫn là không nên phân phát thì tốt hơn, đỡ phải ngươi mỗi ngày đều tới tìm ta, ngươi không thấy phiền nhưng ta thì có a.

Thế nhưng….Nghĩ như vậy, lại cảm thấy có một chút điểm ……..Cảm giác không rõ.

Vương Tông Viêm, ngươi vì ta làm đến như thế, cuối cùng có một ngày sẽ phải hối hận, chắc chắn sẽ hối hận!

Ánh mắt hắn buồn bã. Không biết đến lúc đó, ngươi có hay không sẽ ân hận.

Thôi, chuyện sau này, hà tất phải suy nghĩ nhiều, ai chết dưới tay ai còn chưa biết được.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” Tần Tố lãnh đạm hỏi.

“Mười ba.” Di Nhi ở một bên kính cẩn trả lời.

Không biết vì sao, nàng có chút sợ Tần Tố. Tần Tố đối nàng rất tốt, cũng không hề trách móc nàng, càng không có thói quen tùy ý sai khiến, đánh chửi hạ nhân như những công tử khác. Chỉ là tính tình có chút đạm mạc lạnh lùng. Nhưng chính vì thế, mỗi lần nhìn hắn lẳng lặng ngồi một chỗ, cảm giác người này…….lạnh lẽo vô cùng.

Không phải là lạnh lẽo bề ngoài, mà là lạnh lẽo tản ra từ cốt tủy.

Còn có một chút chán chường lúc có lúc không, giống như đối thế gian hờ hững.

Sợ nhìn đến đôi mắt lạnh băng của hắn, nghe được thanh âm thanh thanh lạnh lùng kia.

Kỳ quái a, công tử rõ ràng là một người tốt như vậy, nhưng không hiểu vì sao lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

“Mười ba a….” Tần Tố nhẹ giọng lẩm bẩm.

Khóe môi mỏng nhợt nhạt hơi nhếch, thoáng lộ vẻ vô tình. Hoàn toàn nhìn không thấu hắn đang nghĩ cái gì, khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó dò.

“Ngươi tạm lui xuống đi.” Tần Tố nói.

“Là.” Di Nhi thu hồi ánh mắt vụng trộm đánh giá Tần Tố, nhanh chóng đáp lời, ra cửa.

Tần Tố buông sách, nhấp một ngụm trà. Mười ba a…..

Mười lăm chi ước dần đến, không biết, người kia sống có tốt hay không…..

Tần Tố vẫn luôn do dự, có hay không nên tuân thủ ước hẹn này.

Hắn không nên đi. Hiện tại hắn căn bản không thể tự do kết giao bằng hữu, huống hồ…..Dù cho có thì sao, có một ngày khi hắn biến mất trên đời này, không phải sẽ thêm một người vì thế mà đau lòng sao.

Thế nhưng, vẫn rất muốn gặp hắn.

Người này, ít nhất ở trước mặt hắn, hắn không cần phải giả bộ nhiều như vậy.

Mỗi khi yếu đuối, sẽ luôn gặp được hắn, duyên phận như thế, liền cứ vậy chặt đứt sao.

Trong lúc do dự, người đã đứng dưới Duyệt Lai lâu.

Ô cửa sổ kia chính là nơi bọn họ đã ngồi hôm ấy. Không biết……..Lý Kỳ đã ở đó hay chưa.

Chuyện của hắn, có hay không đã hoàn thành. Nếu không thành, chỉ sợ hắn đã chết a………

Không làm, chính là chết.

Ngày đó tại bờ sông nghe hắn nói sự sắp thành, hẳn là có tin tốt. Như vậy….Bước đi a.

Tần Tố ngẩng đầu, đối diện con ngươi sáng ngời như ưng mâu kia của Lý Kỳ, trong lòng run lên.

Hắn vẫy tay ý bảo Tần Tố đi lên. Tần Tố nhìn hắn hồi lâu, mỉm cười.

Mỉm cười, rồi lại chậm rãi lắc đầu. Giống như ngày đó bên bờ sông, chậm rãu, bi ai lắc đầu.

Tái kiến. Tần Tố mấp máy môi, không phát ra thanh âm nói, lách người biết mất trong con hẻm nhỏ.

Lúc Lý Kỳ chạy xuống, Tần Tố sớm đã không thấy bóng dáng.

Hắn lẩn tránh, tại sao phải tránh? Hay là, hắn có điều gì khó nói, không cách nào đến gặp mặt. Trong đầu Lý Kỳ trăm ngàn vạn chuyển đủ loại ý nghĩ, lại nhất nhất phủ quyết. Muốn hay không đi tìm hắn? Nhưng bây giờ đúng là thời khắc mấu chốt, chỉ sợ tìm được rồi cũng khó có thể giúp hắn.

Còn có…..Ngày ấy tại Vương phủ nhìn thấy người kia, đến tột cùng có phải là Thanh Thư hay không.

Có lẽ, chỉ là hình dáng giống nhau thôi……

Quên đi, cứ chờ thêm một thời gian nữa a.

Tại sao phải tránh? Ngay cả Tần Tố cũng không rõ, chỉ là trực giác không nên tiếp tục. Thật giống như…..Lại đợi thêm một giây, sẽ là vạn kiếp bất phục.

Chỉ cần biết hắn còn sống là tốt rồi.

Thế nhưng thân ảnh người kia, lại giống như một mực đuổi theo.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn, là trên con thuyền xuôi dòng về bắc. Phong thái người ấy khí vũ hiên ngang, chỉ thoáng qua đã biết không phải người tầm thường, Tần Tố nhịn không được đem khổ sở trong lòng nói cho người ấy. Nhưng còn chưa nói được vài câu, người đó đã vội vã rời đi, lưu lại cho hắn, chỉ là một loại cảm giác mất mát, lạc lõng.

Lần thứ hai nhìn thấy hắn, là khi Tần Tố ở Túy Xuân lâu, ngày hôm đó gặp lại hắn trên đường. Hắn mời đi dạo chợ đêm, Tần Tố lại cự tuyệt. Khi đó, Tần Tố cũng không ngờ, hai người còn có thể gặp lại một lần nữa.

Lần thứ ba, lại tại hội chùa ở Tướng Quốc tự, hai người cùng nhau đi dạo phố, ăn những món hàng rong, dùng cơm trưa, còn trò chuyện với nhau thật vui, nhưng tất thảy lại chẳng được bao lâu. Tần Tố đã sớm thân bất do kỷ, chỉ có thể buồn bã rời đi. (thân bất do kỷ: bị ràng buộc vì một điều gì đó, không thể tự ý làm theo ước muốn của bản thân.)

Lần thứ tư, là lúc Tần Tố tuyệt vọng nhất, đứng bên bờ sông nhìn hoàng hôn buông xuống, sau đó gặp hắn. Khi ấy, hắn xác thực muốn tự sát. Người đó nói muốn dẫn hắn đi, trong khoảnh khắc, hắn thật sự nghĩ cùng người ấy rời đi, trốn tránh tất thảy trách nhiệm cùng gánh nặng, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn không đi. Thân bất do kỷ.

Lần thứ năm, chính là mười lăm chi ước giữa hai người.

Lúc nào cũng tại thời khắc yếu đuối nhất gặp được hắn a…….

Từ nay về sau, sẽ không còn có thể gặp lại…..

Duyên phận rồi sẽ có ngày kết thúc, có lẽ chính là hôm nay.

Lý Kỳ, xin hẹn không gặp.

“Công tử, chủ tử nói buổi tối có việc, sẽ không thể tới.” Di Nhi cẩn thận nói với Tần Tố.

“Không đến sao….” Tần Tố cúi thấp đầu, vẻ thất vọng.

“Chủ tử gần đây bận rộn sự vụ, cũng không phải ý lạnh nhạt với công tử.” Di Nhi cuống quýt giải thích.

“Ta biết.” Tần Tố cười cười như an ủi, ý bảo Di Nhi lui xuống.

Y đương nhiên bề bộn, cho dù hắn không quan tâm đến thế sự, ít nhiều cũng biết phe cánh Thái tử cùng Vương gia đang giằng co gay gắt, hơn nữa bệnh tình lão hoàng đế cũng ngày càng trầm trọng, chỉ sợ lần này sẽ không qua khỏi.

Thành bại lúc này chỉ trong gang tấc, sao có thể không vội vàng.

Thái tử điện hạ a, ngài nhất định không được thua a, nếu ngài thua dưới tay Vương gia, ta đây chính là sắp thành lại bại.

“Khụ, khụ khụ.” Tần Tố che miệng ho nhẹ vài tiếng, nhấp một ngụm trà nhuận nhuận cổ họng.

Tiết xuân se lạnh, thật đúng là không thể xem thường. Năm nay, tựa hồ lạnh hơn rất nhiều.

Ôm trà nóng dựa cửa sổ, Tần Tố đưa mắt nhìn về phía xa.

Đêm tối mênh mang, đâu mới là bờ là bến. Ánh bình minh hắn mong chờ, đến tột cùng đang ở phương nao.

Bình luận





Chi tiết truyện