chương 64/ 75

CHƯƠNG 64

– Cửu vương gia đúng là sốt ruột thật, chẳng phải nói cùng đến sao? Sao giờ lại chạy đến trước thế này? – Một giọng nói mang theo ý đùa bỡn truyền đến, sau đó có người đẩy cửa bước vào, đó chính là Vũ Văn Du Dương và Ân Thiên Hòa.

– Đại ca. – Vũ Văn Anh kêu lên, rồi bất an nhìn về phía Vũ Văn Du Dương.

Ân Thiên Hòa lập tức tiến tới, thấy Vũ Văn Anh bình an vô sự mới nhẹ nhàng thở phào:

– Tốt quá, không sao rồi.

Vũ Văn Anh cười:

– Khiến đại ca lo lắng rồi.

Vũ Văn Du Dương thấy vậy, vội vàng chen lời:

– Đúng vậy, đã làm đại ca ngươi sợ hãi rồi. Quyết, để cho anh em họ trò chuyện, hai chúng ta…… ra ngoài nói chuyện đi. – Nói xong còn nháy mắt với Hách Liên Quyết đầy ẩn ý.

Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn Vũ Văn Anh, Vũ Văn Anh cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhưng hai đôi mắt vừa chạm, y liền quay đầu đi, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng, vẻ mặt làm lơ hắn luôn, hiển nhiên vẫn còn tức hắn lắm. Hách Liên Quyết nhìn y có chút ranh mãnh, rồi ngẩng đầu nói với Vũ Văn Du Dương:

– Cũng được. – Nói xong liền giả bộ đứng lên. Đột nhiên tay áo bị Vũ Văn Anh kéo lại, động tác dứt khoát này làm cho hai người khác cũng hiện diện trong phòng cảm thấy hơi bất ngờ, còn Hách Liên Quyết thì vui sướng vô cùng.

Vũ Văn Anh liền đỏ mặt, rõ ràng biết Hách Liên Quyết muốn trêu mình, nhưng nhìn thấy Vũ Văn Du Dương lại nhớ đến mấy vết đỏ hồng trên người hắn, y lại càng không thoải mái, ngực có chút buồn phiền.

Hách Liên Quyết cúi đầu nhìn con người đang cúi gằm không nói lời nào nhưng tay vẫn nắm chặt áo hắn, ánh mắt càng lúc càng nhu hòa, đưa tay vuốt tóc y:

– Thanh Dục, xem ra ta không đi dạo với ngươi được rồi.

Vũ Văn Du Dương lập tức làm mặt lạnh:

– Cửu vương gia đúng là bạc tình, lúc yêu thích thì dịu dàng, lúc quay về với người cũ thì phủi tay ngay! – Ánh mắt chẳng biết vô tình hay hữu ý nhìn về phía Vũ Văn Anh.

Sắc mặt Vũ Văn Anh lập tức tái nhợt, những lời Vũ Văn Du Dương nói tuy là đang trách móc tính tình bội bạc của Hách Liên Quyết, nhưng thực ra lại đang ám chỉ y, ý nói rằng Hách Liên Quyết cũng chỉ đang tạm thời thích y thôi, một ngày nào đó cũng sẽ bị hắn vất bỏ thôi. Bàn tay nắm lấy áo Hách Liên Quyết dần buông lỏng, cuối cùng ngượng ngùng thu về. Đúng vậy, đối với Hách Liên Quyết, y rốt cuộc là ai cơ chứ, làm gì có tư cách buồn bã khi hắn ở bên cạnh người khác.

Hách Liên Quyết thấy sắc mặt Vũ Văn Anh thay đổi, liền nhíu mày, thanh âm lạnh xuống:

– Vũ Văn Du Dương, trước kia ta với ngươi có quan hệ gì, ngươi nói thử ta nghe xem nào! Giờ lại còn ra vẻ như bị chồng bỏ không bằng, không thấy chướng mắt sao!

Vũ Văn Du Dương thấy Hách Liên Quyết tức giận, biết rõ bình thường có thể trêu đùa hắn, nhưng hễ cứ động vào đồ của hắn, là hắn lại sửng cồ lên như vuốt phải râu hùm. Vũ Văn Du Dương là anh họ của hắn, từ nhỏ đã chịu không ít đau khổ, tất nhiên tự biết đường mà bớt nói linh tinh:

– Ngươi đúng là, nói đùa tí thôi mà tưởng thật. Phong thái của Cửu vương gia xem ra càng ngày càng giảm a.

Thấy Hách Liên Quyết nhíu mày định bật lại, Vũ Văn Du Dương vội vàng nói tiếp:

– Đúng rồi, Ân tướng quân, chuyện vừa nãy còn nhiều chỗ chưa ổn thỏa, chúng ta đi chỗ khác bàn tiếp thôi.

– Hả…… – Ân Thiên Hòa đột nhiên bị gọi đến, liền lo lắng nhìn Vũ Văn Anh.

– Hả hở cái gì, không có thời gian chần chừ đâu. – Nói xong liền lôi Ân Thiên Hòa đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.

Nhìn Vũ Văn Anh vô lực dựa vào thành giường, Hách Liên Quyết liền tiến tới xách y lên, Vũ Văn Anh bất ngờ không kịp đề phòng, hoảng sợ kêu hai tiếng, quơ quàng được vạt áo sau của Hách Liên Quyết mà giữ cân bằng. Hách Liên Quyết cười nói:

– Anh nhi, từ hôm qua tới giờ vẫn chưa tắm, ngươi hôi quá. Nhân lúc tâm tình bổn vương đang tốt, sẽ giúp ngươi tắm sạch sẽ.

Vũ Văn Anh vừa nghe, vội vàng buông hắn ra, vừa đá vừa quát:

– Ai khiến, bỏ ta ra! – Đáng tiếc là công sức đấm đá của y chẳng động được tới góc áo Hách Liên Quyết.

Hách Liên Quyết thấy vậy lại xách cổ y lên rồi bắt đầu đi. Phòng của Hách Liên Quyết so với phòng của y quả thực khác nhau một trời một vực, xem ra Vũ Văn Du Dương hiểu rõ tính nết của hắn, thế nên mới an bài cho hắn một căn phòng xa hoa như thế này. Hách Liên Quyết bế Vũ Văn Anh đi đến bồn tắm phía sau phòng, vừa bước vào liền bị một làn hơi nước ấm áp xông thẳng vào mặt, hơi nước nóng bao phủ quanh phòng, thấm ướt vạt áo của Hách Liên Quyết.

– Được rồi, bắt đầu thôi. – Hách Liên Quyết để Vũ Văn Anh dựa vào cánh tay mình, bàn tay còn lại của hắn mò đến nút áo đằng trước ngực y, ai ngờ bị Vũ Văn Anh cắn một nhát.

Hách Liên Quyết bị đau liền thu tay lại, nhìn vết răng trên tay đang rơm rớm máu, nhíu nhíu mày, rồi đưa tay nắm lấy cằm Vũ Văn Anh. Cơ hồ như phản xạ tự nhiên, Vũ Văn Anh rụt đầu lại, giống như sợ bị đánh, hai bàn tay không kìm được mà run lên. Hách Liên Quyết có chút thương xót, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua đôi môi mỏng của Vũ Văn Anh, sau đó áp môi mình lên:

– Đồ ngốc, ta không phải muốn đánh ngươi.

Vũ Văn Anh tựa hồ cũng nhận ra hành động của mình vừa nãy có chút quá đáng, ấp úng nói:

– Ta cũng không muốn cắn ngươi mạnh như vậy.

Hách Liên Quyết cười cười, gì chứ vết thương kiểu này hắn cam tâm tình nguyện chịu đau. Bàn tay không an phận lại bắt đầu mò tới cổ áo y, thấy Vũ Văn Anh lại rụt cổ, nhẹ nhàng cười rồi cắn nhẹ tai y:

– Lần này ta sẽ tôn trọng quyết định của ngươi, nếu ngươi không muốn, ta sẽ dừng ngay. – Nói xong liền nâng mặt Vũ Văn Anh lên đối diện với mình. – …… Muốn, hay không muốn?

Ánh mắt Vũ Văn Anh trốn tránh nhìn đi nơi khác, không dám nhìn thẳng, thật lâu sau mới khẽ gật đầu.

Hách Liên Quyết nhận được câu trả lời, bắt đầu hôn lên trán y, bàn tay nhanh nhẹn cởi sạch y phục của Vũ Văn Anh. Sắc mặt y hồng hào một cách dị thường, y cắn chặt môi dưới, hai tay bám chặt lấy bờ vai Hách Liên Quyết. Hách Liên Quyết nhanh chóng lột bỏ quần áo của chính mình, rồi ôm Vũ Văn Anh cùng đi vào bồn tắm.

Hách Liên Quyết ngồi dựa vào thành bồn, đặt Vũ Văn Anh ngồi trên đùi mình, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng có dính chút bụi bẩn, liền bật cười rồi giúp y lau đi.

Cảm giác được sự ôn nhu của hắn, hốc mắt Vũ Văn Anh liền đỏ lên, không biết liệu mình quyết định tin tưởng Hách Liên Quyết lần nữa có đúng hay không, nếu về sau y bị vất bỏ, thật sự y sẽ không sống nổi.

Dường như hiểu được tâm tư của y, Hách Liên Quyết khều cằm y:

– Đồ ngốc này, lại nghĩ ngợi linh tinh gì đấy?

Vũ Văn Anh lắc đầu, rồi ôm chặt cổ Hách Liên Quyết, nhìn thẳng vào mắt hắn:

– Quyết, ngươi đáp ứng ta một điều kiện được không?

Hách Liên Quyết trầm tư suy nghĩ:

– Điều kiện sao…… Ta không thích người khác đặt điều kiện với ta. – Ngừng lại một chút, thấy ánh mắt Vũ Văn Anh trầm xuống mới bất đắc dĩ nói. – Nhưng đương nhiên Anh nhi là ngoại lệ rồi. – Nói xong liền hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của y. – Nói đi, nói ta nghe xem điều kiện gì nào.

Vũ Văn Anh ấp úng nói:

– Nếu sau này ngươi chán ghét ta, thả ta về Tây Đoan được không?

Hách Liên Quyết nhói đau, đăm chiêu nhìn Vũ Văn Anh, sau một hồi lâu mới nói:

– Thật sự không muốn theo ta về Đông Ly sao? Còn chưa đi đã nghĩ đến việc trở về rồi!

– Không phải như vậy, ta nguyện theo ngươi đi bất cứ nơi nào, nhưng nếu sau này ngươi ghét ta, thà thả ta về Tây Đoan tự sinh tự diệt còn hơn.

Vũ Văn Anh nói xong, chờ mãi chẳng thấy Hách Liên Quyết trả lời, ngẩng đầu trộm nhìn hắn, chỉ thấy hắn cau mày, không biết suy nghĩ gì, rụt rè hỏi:

– Ngươi giận sao?

– Không. – Hách Liên Quyết cúi đầu hôn y. – Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng, điều kiện của ngươi chỉ sợ đời này sẽ không bao giờ thực hiện được.

Vũ Văn Anh đẩy hắn ra, quay mặt đi:

– Gạt người!

Hách Liên Quyết nhíu mày rồi nói:

– Được, vậy bây giờ ta sẽ chứng minh cho ngươi xem ta có gạt người hay không.

Bình luận





Chi tiết truyện