chương 17/ 75

CHƯƠNG 17

Hoàng tử Tây Đoan đi sứ Đông Ly, Đông Ly vương, với tinh thần hữu hảo, tổ chức đại yến đón tân khách ở trong cung. Đương nhiên, Vũ Thân vương Hách Liên Quyết cũng nằm trong đội ngũ đón khách cùng Đông Ly vương. Hoàng hôn, Hách Liên Quyết nhàn rỗi ngồi đánh cờ với Vũ Văn Anh, chốc chốc lại nghe thấy tiếng Vũ Văn Anh đòi đánh lại, rồi sau đó là tiếng thở dài của Hách Liên Quyết. Diệu Ngôn đi tới cửa cũng không khỏi che miệng cười khẽ, sau đó nhẹ nhàng gõ cửa, trên tay còn cầm theo một bộ quần áo màu xanh nhạt cùng một trường bào nạm vàng viền tím. Tuy đứng ngoài cửa, nhưng Diệu Ngôn vẫn cung kính khom người nói:

– Vương gia, công công trong cung đã đến thúc giục. Nếu không mau thay quần áo, sợ là sẽ bị muộn mất.

Người trong phòng trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

– Ta biết rồi, mau đem quần áo vào đi.

– Vâng!

Diệu Ngôn lập tức tuân lệnh, đẩy cửa đi vào, vẫn cúi đầu mà tiến đến bên cạnh Hách Liên Quyết. Hách Liên Quyết vừa đứng lên, Diệu Ngôn liền nhanh chóng giúp hắn thay quần áo. Vũ Văn Anh từ đầu tới cuối vẫn ngồi chống cằm nhìn bàn cờ trước mặt, phân vân không biết mình nên đi nước nào. Hách Liên Quyết thấy vậy liền khom người xuống, hai tay chống lên bàn cờ, trên mặt hiện ra nụ cười yêu mị:

– Thế nào? Có muốn ta đánh lại mấy nước không?

Vũ Văn Anh ngẩng đầu, hai con ngươi long lanh nhìn hắn nói:

– Vâỵ ngươi lùi lại mấy bước được không?

Hách Liên Quyết cười ha ha, đẩy Diệu Ngôn ra, đi đến bên Vũ Văn Anh, ôm y vào lòng. Vũ Văn Anh giãy giụa nói:

– Mau buông ta ra, còn chưa đánh xong mà, ngươi là đồ xấu……

Hách Liên Quyết không thèm để ý đến y, cũng chẳng thèm để ý đến Diệu Ngôn, đem Vũ Văn Anh đặt lên giường, rồi quay đầu nói với Diệu Ngôn:

– Đem quần áo của công tử đến đây.

– Vâng!

Diệu Ngôn đưa quần áo của Vũ Văn Anh cho hắn, hắn nhận lấy quần áo rồi giúp y thay đồ, Vũ Văn Anh chỉ biết bất mãn giãy giụa.

– Ta tự làm được, không cần ngươi giúp ta thay!

– Ta biết là ngươi tự làm được, nhưng bổn vương thích giúp ngươi thay đồ.

Hách Liên Quyết nở nụ cười đầy đen tối, chẳng thèm quan tâm đến Vũ Văn Anh đang giãy giụa, liền lột quần áo y ra rồi lại mặc đồ mới vào. Y vừa thở hổn hển, vừa đấm thùm thụp lên giường nói:

– Đáng ghét, ta không muốn đi. Ta không muốn đi.

– Muốn hay không muốn thì cũng phải đi. – Nói xong liền ôm lấy y, còn Vũ Văn Anh thì ôm chặt lấy cột giường, không chịu buông tay.

– Ta không muốn đi. Ta không muốn đi.

Nhưng lực tay y dù sao cũng vẫn không bằng lực của Hách Liên Quyết, chỉ trong chốc lát đã bị hắn dễ dàng bế ra ngoài, mặc cho Vũ Văn Anh lộn xộn như mèo con trong lòng hắn, vẫn bước đi bình thường. Vũ Văn Anh vô vọng phản kháng, dần dần cũng bình tĩnh lại, khuôn mặt nhỏ bé thoáng vẻ cô đơn, thanh âm yếu ớt nói:

– Ta thật sự không muốn đi. Quyết, ta không thể không đi sao?

– Tiểu tử ngốc, chẳng lẽ không muốn gặp ca ca mình sao? – Hách Liên Quyết ánh mắt vô cùng ôn nhu nhìn y.

– Không muốn. – Vũ Văn Anh nói. – Thật sự không muốn. Trong các ca ca, chỉ có Tứ ca là tốt với ta, nhưng Tứ ca lại ở biên cương, không biết bao giờ mới có thể trở về. – Nói đến đây, ánh mắt Vũ Văn Anh trở nên ảm đạm. – Ta không thích các ca ca khác, thật sự không thích. Quyết, ta không muốn đi, ngươi giúp ta nói với Hoàng thượng được không?

Vũ Văn Anh ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin, Hách Liên Quyết thiếu chút nữa thì đáp ứng y, nhưng vẫn còn đủ tỉnh táo nói:

– Hoàng tử Tây Đoan đi sứ, ngươi cũng là Hoàng tử Tây Đoan nhưng lại không đến, như thế dân hai nước sẽ nói gì. Hơn nữa… – Hách Liên Quyết mỉm cười. – Chẳng phải ngươi muốn gặp Tứ ca hay sao? Giờ cho ngươi đi gặp mà lại từ chối sao?

– Tứ ca cũng đến đây? – Vũ Văn Anh mắt sáng ngời, nhảy ra khỏi lòng Hách Liên Quyết, nắm lấy vạt áo hắn. – Thật không?

Hách Liên Quyết trong lòng có chút không thoải mái, nụ cười cũng mang chút bất mãn:

– Anh nhi có vẻ rất yêu quý Tứ ca nhỉ.

Vũ Văn Anh không để ý đến câu nói của hắn, liền kéo tay hắn đi ra ngoài:

– Quyết, chúng ta mau đi thôi, kẻo Tứ ca lại đợi. – Mặt y có thể dùng hai tiếng mà miêu tả là ‘sáng rực’. Hách Liên Quyết đành chịu, mặc cho y kéo đi.

Yến tiệc trong cung vô cùng hoành tráng, Hách Liên Mặc nói vài lời khách sáo, rồi cùng vương tử Tây Đoan ngồi xem ca múa, âm thanh đàn hát hòa lẫn với tiếng mời rượu khách sáo giữa Đông Ly thần tử và Tây Đoan sứ giả. Vũ Văn Anh từ trước tới giờ đi ăn tiệc toàn chui vào một góc, lần này là lần đầu tiên y cùng Hách Liên Quyết ngồi giữa một bữa tiệc thế này. Hách Liên Quyết khăng khăng bắt y phải ngồi bên cạnh hắn, y không thuyết phục hắn được, đành ngoan ngoãn ngồi ở vị trí dễ chú ý nhất, chỉ sau ghế ngồi của Hách Liên Mặc. Vị trí này cách ghế của nhân vật chính yến tiệc này là Tây Đoan Nhị Hoàng tử Vũ Văn Nhiên và Tứ Hoàng tử Vũ Văn Hàm không xa lắm. Nhiều năm không gặp, Vũ Văn Hàm lúc trước với bây giờ ánh mắt cũng không thay đổi mấy, nhu hòa, không chút vẩn đục. Ánh mắt ấy chốc chốc lại hướng về phía y, như có như không tựa hồ muốn an ủi y, hoặc cũng giống như muốn nói với y điều gì đó.

Vũ Văn Anh ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Tứ ca của mình, mấy lần Vũ Văn Hàm hướng phía Hách Liên Mặc với Hách Liên Quyết kính rượu, cử chỉ khéo léo, ngay cả y cũng cảm thấy có chút xa lạ. Y nhớ lại Tứ ca của ngày xưa, hắn là vị hoàng tử thiếu kiên nhẫn nhất, chỉ cần y bị ai khi dễ, hắn mặc kệ hậu quả ra sao, đều xông ra giúp y, vì thế nên thường bị mấy phi tử ở hậu cung bày mưu tính kế. Cũng bởi vì nhiệt huyết tràn đầy như vậy, nên khi nghe tin Bát Hoàng thúc muốn dẫn binh trấn thủ biên cương, hắn cũng không chút do dự khẩn cầu Bát Hoàng thúc cho mình đi theo.

Đột nhiên cảm thấy Hách Liên Quyết nắm lấy tay mình, Vũ Văn Anh mới sực tỉnh nhìn hắn. Hách Liên Quyết ghé sát tai y, dùng thanh âm mà chỉ hai bọn họ nghe thấy, nói:

– Ngươi cứ nhìn nam nhân khác như vậy, ta rất không vui a.

Vũ Văn Hàm thấy Hách Liên Quyết thầm thì gì đó với đệ đệ của mình, tuy không biết hắn nói gì, nhưng lại thấy hai má Vũ Văn Anh đỏ bừng lên, tựa như đang rất tức giận. Nhưng trong mắt hắn, biểu tình xấu hổ kia lại khiến hắn yêu thương, Vũ Văn Hàm ngẩn mặt ra, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn Hách Liên Quyết, chỉ thấy người kia toàn thân toát ra vẻ yêu mị khó giấu. Dường như cảm giác được ánh mắt của Vũ Văn Hàm, Hách Liên Quyết mắt xếch lên lườm lườm hắn. Vũ Văn Hàm cả kinh, rồi lại thấy Hách Liên Quyết lộ ra nụ cười mị hoặc, từ xa kính rượu hắn, sau đó uống cạn, rồi lại quay sang nói chuyện với quan viên khác. Vũ Văn Hàm lòng còn cảm thấy sợ hãi, vừa rồi bị Hách Liên Quyết lườm cho, thế nhưng ngay cả một tướng quân dày dạn kinh nghiệm sa trường như hắn cũng không thể hiểu nổi cái cảm giác lạnh lẽo đó. Đó là loại cảm giác gì? Cái chết, chính là cảm giác cái chết đang đến gần, ánh mắt kia không giấu nổi sát khí nồng đậm, chính là loại người chỉ mang đến cái chết. Người như vậy, mà lại là người Anh nhi thích sao? Vũ Văn Hàm hơi hơi nhíu mày.

– Tứ đệ? Tứ đệ? – Vũ Văn Nhiên để ý thấy người ngồi cạnh mình có vẻ bất ổn liền nói. – Đông Ly vương đang hỏi chuyện đệ kìa.

– Ân? – Vũ Văn Hàm lúc này mới sực tỉnh, đứng dậy cười nói với Hách Liên Mặc. – Thật là thất lễ, tiểu vương đang mải suy nghĩ. Xin hỏi Đại vương vừa hỏi gì?

Hách Liên Mặc cười ha hả:

– Xem bộ dạng lo lắng của Tứ Hoàng tử thế kia, chắc là đang nghĩ đến phi tử hả?

Vũ Văn Hàm cười cười, nói:

– Thật là làm Đại vương chê cười rồi. – Nếu Hách Liên Mặc đã cho hắn chiếc thang, hắn sao không thể leo lên?

– Tứ Hoàng tử không nên để bụng, anh hùng đâu thoát được ải mỹ nhân. – Hách Liên Mặc nói xong, người ngồi hai bên liền bật cười. – Trẫm vừa hỏi là nếu Thập Tam Hoàng tử ở trong phủ của Cửu đệ ta, thì hai vị cũng nên đến đó nghỉ chân đi, như thế cũng tiện cho việc huynh đệ gặp gỡ. Cửu đệ, đệ nói có phải không?

– Đó là lẽ đương nhiên. – Hách Liên Quyết lạnh lùng đáp, sau đó nâng chén uống rượu. Không ai có thể nhìn thấy ánh mắt sắc nhọn đằng sau chén rượu kia.

– Nếu vậy, tiểu vương cung kính không bằng tuân mệnh. – Vũ Văn Hàm mỉm cười nói.

Bình luận





Chi tiết truyện