chương 3/ 35

Thoáng trong mơ hồ Tiểu Bình chừng như nghe được một mẩu đối thoại với những lời lẽ kỳ lạ:

- ... hắn không phải ngất đi vì trúng độc.

- Nói nhảm! Từ cổ chí kim làm gì có ai giải được chất tối độc này? Hắn đương nhiên không phải ngoại lệ. Thôi, mau đưa hắn đi, kẻo càng lưu lại lâu sau này chúng ta càng phải chịu nhiều khổ ải về thể xác.

- Tỷ tỷ nhất định không cần xem xét lại ư? Cứ phải vất hắn vào Vực Xà Cốc thật sao?

- Không phải nhiều lời, trừ phi muội tự cho rằng có thể chịu nổi cơn thịnh nộ của sư phụ.

- Chao ôi, sao tỷ tỷ lại nói như vậy? Được rồi, muội sẽ không còn nói gì nữa, tỷ cũng đừng mách cho sư phụ biết. Chúng ta đi thôi!

Trong tâm tưởng, Tiểu Bình tự bắt mình phải cười chết nhạo bản thân. Vì nó tin rằng nếu nó không phải đang nằm mơ thì mẩu đối thoại nó vừa nghe cũng chỉ là chuyện nó đang tự mường tượng ra. Và tất cả mẩu đối thoại đó chỉ là điều không có thật. Kể cả việc nó đang có cảm nhận bản thân nó chợt như bồng bềnh trôi cũng chỉ là điều không có thật. Trừ phi nó đã biến thành một người bình thường vừa vô tình lột vào chốn tiên cảnh bồng lai, nên có thể đằng vân giá vũ, trôi theo gió và bay theo mây trời.

Thân thể nó đang trôi thật, nó cảm nhận như thế và sung sướng tận hưởng cảm giác chưa lần nào có này. Và cũng từ cảm giác này nó chợt nhận ra quanh nó quả nhiên đang có tiếng gió thổi cuộn thuốc khắp người, ù ù qua tai.

Nó đang bồng bềnh trôi thật, đây là một sự thật hiển nhiên, tuyệt đối không phải do nó đang tự mường tượng mà ra, nó nghĩ như thế là chỉ muốn há miệng kêu lên thật to, reo hò thật to.

Tuy nhiên mọi việc đều đột ngột chấm dứt. Đầu tiên là tiếng gió thổi bên tai chợt chấm dứt, thay vào đó là nó nghe toàn là những tiếng rít phì phì kỳ lạ, càng lúc càng lớn và càng lúc càng rõ dần. Tiếp đó từ thân thể nó bỗng xuất hiện một nỗi đau tột cùng, cứ như sau một lúc bồng bềnh trôi giờ bỗng va thật mạnh vào một vật cứng.

Nỗi đau đớn là có thật, đau đến độ nó tự bắt mình phải mở mắt ra nhìn. Nhưng nó không thể nhìn thấy gì ngoài một màn đêm đen bất định. Tuy vậy, cử chỉ đó của nó cũng có kết quả là làm cho nó tỉnh lại hoàn toàn và có những nhận thức rõ ràng.

Ngay dưới lưng nó là nền đá cứng, đó là chỗ nó vừa va vào, nó đau là phải. Tương tự, cũng dưới thân nó là một lớp nhầy nhụa sống động. Và lớp nhầy nhụa sống động đó cũng là có thật, thật đến nổi Tiểu Bình phải kêu thét lên kinh hoàng:

- Rắn!

Nó đứng bật lên ngay, cho dù lưng nó vẫn đau đớn tột cùng. Nó nhảy bừa về phía sau và chân lại giẫm phải những con vật bò sát đáng kinh tởm khác.

- Cha mẹ ôi! Rắn ở đâu nhiều thế này?

Miệng lại kêu bài hãi, Tiểu Bình nhảy loạn về tứ phía.

Cùng với cử động của nó, lũ quái xà cũng lên tiếng báo rõ sự hiện hữu của chúng bằng cách cùng hòa giọng rít lên những tiếng thở phì phì đe dọa.

Phì ... phì ...

Khó có thể tả nỗi kinh hoàng của Tiểu Bình vào lúc này, chỉ biết là nó đã kêu, đang kêu và cứ thế vừa tiếp tục kêu vừa đưa chân nhảy loạn xạ:

- Lũ khốn không được cắn ta! Chao ôi, thật không ngờ ở đây lại có quá nhiều rắn, không biết cơ man nào là rắn ...! Phen này ta e chết mất ... cha mẹ ôi ... đại ca ôi ...

Tiểu Bình sẽ kêu mãi nếu đột nhiên không có một âm thanh lạnh lùng chợt vang đến tai nó.

- Ngươi không sợ độc? Tại sao?

Bất chấp là ai vừa xuất hiện, có hay không có địch ý, đối với Tiểu Bình vào lúc này hễ có người xuất hiện ở quanh đây là được rồi. Có thêm một người còn hơn là một mình nó cô thân cô thế giữa một chốn đầy chết chóc như thế này. Nó kêu toáng lên:

- Ai đó? Hãy mau lên tiếng đi! Hãy cho tại hạ biết các hạ đang đứng ở đâu để tại hạ biết đường tìm đến. Hãy cho tại hạ đến chỗ các hạ, tránh xa lũ quái xà khốn kiếp này.

Thanh âm đó lại vang lên nhưng lần này chỉ là lẩm bẩm, hầu như nhân vật đó đang tự nói cho bản thân nghe, không phải nói với Tiểu Bình, càng không phải đáp lại lời kêu gọi của Tiểu Bình.

- Độc Phong Tuyệt Khí ở Bạch Cốt Cốc không gây hại gì cho y? Cả lũ quái xà ở Vực Xà Cốt từng trừng trị bao nhân vật vào hàng cao thủ cũng không đủ lực lấy mạng y? Ta phải hiểu điều này như thế nào đây?

Để tồn tại cho đến tận lúc này với tuổi đời vừa tròn mười bốn tuổi, và với gần mười năm tự bản thân phải lăn lộn với đời, Tiểu Bình nào chỉ là một đứa bé bình thường? Nó phải ranh mãnh và tinh khôn, vượt trội hơn bội phần so với rất nhiều những đứa bé đồng tuổi. Do đó nó hiểu rõ câu lẩm bẩm của nhân vật kia mang ý nghĩa gì. Và đến lượt nó lẩm bẩm:

- Vực Xà Cốt! Hóa ra những gì lúc nãy ta đã nghe đều là sự thật? Ta đã bị người ta ném vào Vực Xà Cốt. Bọn họ là ai? Bọn họ tự xưng là tỷ, muội, tại sao họ muốn giết ta?

Tại sao ta xuất hiện ở chỗ của bọn ác nhân này? Chẳng lẽ ta chỉ đi vào Bạch Cốt Cốc? Có phải Vực Xà Cốt và Bạch Cốt Cốc chỉ là một.

- Ngươi vẫn chưa nhận thức được gì sao? Bạch Cốt Cốc vốn tọa lạc ở một nơi hiểm địa vào bậc nhất võ lâm với một Thiên Tử Quan và hai Nhân Tử Quan, từng gây kinh hoàng cho bao người dám tự tiện xông vào Bạch Cốt Cốc, trong đó có ngươi.

Nỗi hoang mang lo lắng đã giúp Tiểu Bình trấn tĩnh, vượt qua cơn kinh hoàng vừa do lũ quái xà tạo ra. Nhờ đó nó nhận ra thanh âm của nhân vật kia chính là thanh âm trong trẻo của nữ nhân! Nó hồ nghi:

- Đại nương là ai? Có phải đại nương là người có thói quen mặc y phục tuyền trắng và ...

Thanh âm của nữ nhân nọ chợt cười the thé:

- Môn nhân của bổn môn ai cũng phải mặc y phục tuyền trắng, ngươi cứ hỏi như ngươi không hề biết bản thân đã tự tiện xông vào cấm địa của bổn môn, kết quả là phải bị bổn môn bắt giữ!

Tiểu Bình giật thót người:

- Đại nương nói sao? Bạch Cốt Cốc lại là nơi có người lưu ngụ? Không phải một nơi có rất nhiều người được gọi là Bạch Cốt Môn?

- Xì! Ngươi đừng vờ vĩnh hầu che giấu mưu đồ đích thực của ngươi. Hay ngươi muốn bảo rằng ngươi do vô tình nên ngẫu nhiên xuất hiện ở Bạch Cốt Cốc? Nào nói đi, ai đã sai phái ngươi vào đây! Và tiên dược Chu Quả thật hiện giờ ở đâu?

- Chu Quả?

Tiểu Bình thảng thốt kêu và sau đó liền lên tiếng hỏi:

- Có phải đại nương chính là người mà tại hạ cần phải giáp mặt?

- Giáp mặt? Ngươi muốn bảo là ngươi cố ý vào đây và để tìm gặp một người? Người cần phải gặp là ai?

Tiểu Bình kinh hãi và cũng tự hỏi thầm:

“Phải rồi, ta cần phải gặp ai đây, nếu ở Bạch Cốt Cốc không phải chỉ có duy nhất một người? Sao đại ca không nói rõ tính danh của người đó cho ta biết? Hay chính đại ca cũng không ngờ ở đây không chỉ có một người?” Có lẽ không nghe Tiểu Bình đáp, nữ nhân nọ chợt gắt:

- Nguơi không muốn đáp cũng không sao. Vì ngươi dù thế nào đi nữa cũng không thể tự thoát ra khỏi Vực Xà Cốt, trước sau gì ngươi cũng phải giải thích cho ta nghe những gì ta cần biết. Hừ!

Tiểu Bình há miệng định kêu, định giải thích nhưng do kịp nhớ lại lời đại ca Đoan Mộc Ngũ từng căn dặn – ai hỏi gì cũng không được nói - nên Tiểu Bình đành ngậm miệng lại.

Và hậu quả xảy đến thật bất ngờ, Tiểu Bình nghe thanh âm của nữ nhân nọ vang lên:

- Ngươi vẫn quyết định không nói? Vậy thì được, hẹn ba ngày nữa ta sẽ gặp ngươi, nếu lúc đó ngươi vẫn còn sống! Ha ... ha ...

Một luồng gió nhẹ thoảng qua chỗ Tiểu Bình đứng.

Vút!

Không thể nghĩ nữ nhân đó lại bỏ đi, Tiểu Bình bật kêu:

- Đại nương đừng bỏ đi! Đại nương đừng để tại hạ ở lại một mình!

Không một âm thanh nào hồi đáp, cho dù Tiểu Bình đã cố tình chờ đợi một lúc khá lâu.

Chợt hiểu nữ nhân đó đã bỏ đi thật, nghĩ đến việc một mình phải lưu lại ở một nơi có quá nhiều quái xà và rất có thể toàn là độc xà, Tiểu Bình liền trở lại tâm trạng kinh hoảng.

Nó hoảng sợ đến độ bủn rủn tứ chi và kết quả tất yếu là khuỵu xuống, hôn mê hoàn toàn..... Những sinh vật sống động đã và đang bò lúc nhúc khắp thân thể Tiểu Bình làm nó rùng mình tỉnh lại.

Tự mường tượng từng con độc xà trơn nhẫy và lạnh tanh đang tha hồ bò uốn lượn ngay trên người bản thân, thần trí của Tiểu Bình ngay khi tỉnh lại bỗng hóa thành tê dại đi như bị một khối băng lạnh buốt chạm vào.

Trí não tê liệt thì tứ chi cho dù có nhích động cũng chỉ là những hành vi ngoài ý thức, Tiểu Bình chỉ biết hai tay nó đang yếu ớt huơ loạn, nếu không hất con quái xà này rơi khỏi thân mình thì cũng chộp vào con quái xà khác và ném đi thật xa. Trong khi đó dù không hề tự chủ nhưng hai chân nó vẫn đang chòi đạp loạn xạ xuống nền đá lạnh. Có thể nó đang đạp vào nền đá mà cũng có thể nó đang đạp phải nhiều con quái xà vốn hiện diện nhung nhúc khắp Vực Xà Cốc. Tuy vậy những lượt chòi cẳng đạp chân cũng làm cho thân hình nó dịch chuyển ngược lên trên.

Thần trí nó vẫn tê dại bất định, cứ để cho tứ chi tha hồ hành sự theo bản năng và mãi rồi những hành sự đó cũng biến thành những động tác vừa quen thuộc vừa nhanh nhẹn đến mức thuần thục.

Thân thể nó cứ thế lướt đi. Gọi như thế là đúng vì có những lúc thân hình nó lướt đi trên một lớp bầy nhầy trơn truột, chính là những thân hình hoặc mềm mại hoặc đã bị nát nhừ của khá nhiều con quái xà đã bị nó đè đến bẹp dí.

Đang di chuyển như thế, thần trí nó đang từ tình trạng tê cóng vụt chuyển qua trạng thái bàng hoàng đến sững sờ. Tay nói vừa chạm phải một vật cứng, tròn và đầy những góc cạnh khá kỳ lạ. Và không cần suy nghĩ nhiều nó cũng nhận ra vật đó chính là một khô lâu, vật còn sót lại từ một đầu người.

Phát hoảng, nó quẳng vật đó đi thật xa.

Bộp !

Vật đó va vào vách đá phát ra một tiếng giòn tan, cho biết cái khô lâu vậy là đã bị vỡ vụn.

Nhưng như đã nói, tứ chỉ của nó sau một lúc hành sự theo bản năng đã biến thành những cử động thuần thục và nhanh nhẹn, một lần nữa tay phải của nó lại chạm phải một vật cứng khác, dài và suông.

“Lại là một đoạn xương khô!” Vẫn trong tâm trạng hoảng loạn, Tiểu Bình ném đoạn xương khô đó bay đi. Rồi cũng trong những cử động chỉ hầu như đã thuần thục, Tiểu Bình lại với phải những mẩu xương khô khác và lại ném đi. Nó ném loạn xạ như thế được một lúc và toàn là ném những mẩu xương khô, mãi sau đó một ý nghĩ mới chợt đến làm nó dừng lại.

“Vị đại nương lúc nãy đã bảo gì nhỉ? Vực Xà Cốt là nơi được dành để trừng trị những ai dám tự tiện đột nhập vào Bạch Cốt Cốc, nghĩa là những nhân vật đó cũng phải bị ném xuống đây như bản thân ta đã bị ném. Vậy tại sao chỉ riêng ở chỗ này lại tụ tập khá nhiều những mẩu xương khô mà đáng lý ra chúng phải có rải rác khắp nơi, và phải ở những vị trí mà họ trước đó đã bị người của Bạch Cốt Môn ném xuống một cách tình cờ? Phải chăng đã có người Bạch Cốt Môn bỏ công xuống tận đây để thu thập và gom nhặt những mẩu xương khô ném vào thành đống? Nhưng họ làm như thế là có ý gì nếu sau đó họ vẫn tiếp tục ném thi thể khác xuống Vực Xà Cốt? Nhất định không phải do bọn người độc ác Bạch Cốt Môn đã bỏ công làm chuyện này! Vậy thì ai đã làm? Và người nào đó làm như thế ắt phải có mục đích! Đó là mục đích gì?” Mãi lo nghĩ nên Tiểu Bình tạm quên đi nỗi sợ hãi đã có từ lũ quái xa.

Và bây giờ khi nhớ đến lũ quái xà, Tiểu Bình chợt nghĩ:

“Ta có sợ cũng chẳng ích gì! Vì nếu phải chết vì quái xà thì ta có lẽ chết đã lâu. Nhưng hiện tại ta vẫn sống, điều này chứng tỏ rằng ta không việc gì phải sợ lũ quái xà!” Tự trấn an, đó là cách Tiểu Bình từng thực hiện và nhờ đó đã vượt qua từng cảnh gian nan khổ ải để tồn tại cho đến từng tuổi này! Nó lồm cồm ngồi dậy và chấp nhận một sự thật là quanh nó không phải chỉ có sự hiện diện của lũ quái xà đáng tởm, mà còn có những bộ cốt khô, những mẩu xương khô của những nhân vật xấu số từng bị ném xuống đây trước nó.

Sau khi đã ngồi lên, nó thừa nhận quanh chỗ nó ngồi quả nhiên có khá nhiều mẩu xương khô được kẻ nào đó cố tình vun lại thành đống to.

Không phải ngẫu nhiên có hiện trạng này. Nó nghĩ như thế một lần nữa trước khi bắt tay vào việc dọn đống xương khô qua một bên.

“Dẫu sao đây cũng là di cốt của những người xấu số, ta phải tỏ ra có thành ý và trân trọng những người đã khuất!” Đã từng lăn lộn trên đường đời đầy sóng gió và bất trắc, thái độ trân trọng người khác chính là tâm tình rất thực của Tiểu Bình. Nó luôn ao ước được mọi người trân trọng nó, xem nó như một con người, đừng ai nhạo báng nó, cố tình nói chạm vào nỗi đau của nó, nỗi đau của người kể từ lúc sinh thành cho đến giờ vẫn chưa rõ ai là thân sinh phụ mẫu và đâu là chốn nó xuất thân.

Vì thế, nó thật sự trân trọng và nhấc nhẹ tay từng mẩu xương khô, cho đến mẩu cuối cùng.

Và nó thất vọng, sự hiện diện của đống xương khô không nói lên điều gì và cũng không hề che giấu bất kỳ điều bí ẩn gì như ngay lúc đầu nó đã nghĩ.

Vì sự thật, tay của nó đang lần mò sờ soạng khắp xung quanh. Chỗ nền đó từng chất đầy những mẩu xương khô và bây giờ chỉ còn là nền đá trơ lạnh, không có bất kỳ vật gì khác hay một dấu tích nào khác khả nghi.

Thế nhưng, tay của nó chợt khựng lại, ai bảo đây chỉ là nền đá trơ lạnh và không có bất kỳ dấu tích gì?

Nơi tay nó dừng lại chính là một chỗ khuyết thật rõ trên nền đá. Che đậy chỗ khuyết là một lớp vải bùng nhùng, như thể ai đó đã cố tình vo tròn một manh vải và nhét thật chặt vào chỗ khuyết.

Vậy là điều bí ẩn chính là ở manh vải này. Tiểu Bình dùng những đầu ngón tay nhỏ bé cố lôi cuộn vải lên.

Soẹt !

Vải đã ẩm mục và vừa rách rưới, lúc bị Tiểu Bình dụng lực kéo lên khỏi chỗ khuyết dưới nền đá.

Không nản lòng, trái lại còn phấn khích hơn, Tiểu Bình lại cố lôi cuộn vải lên, dù chỉ là từng mẩu nhỏ vì ẩm mục nên cứ tự tách rời ra.

Được một lúc, Tiểu Bình sững sờ dừng tay lại.

Vì từ chỗ khuyết bất chợt hắt lên một tia sáng mong manh.

“Là chỗ thoát ư? Từ một chỗ khuyết vừa đủ thọc hai ngón tay vào như thế này ư? Chao ôi? Ta đâu chờ đợi điều này? Vì nếu có đi nữa ta cũng đâu thể tự biến thành một con quái xà để chui thoát ra theo một lỗ bé tí như thế này?

Tuy thất vọng nhưng đôi mục quang của nó vẫn cứ nhìn như ngây như dại vào tia sáng mong manh nọ. Ở một nơi tối tăm như thế này nếu Tiểu Bình có ngây người nhìn vào tia sáng bé nhỏ nọ cũng là điều dễ hiểu. Vì có ánh sáng vẫn hơn là không có.

Tia ý nghĩ này chợt đến với Tiểu Bình. Phải rồi, có ánh sáng chẳng phải là tốt hơn khi không có ánh sáng sao? Vậy là Tiểu Bình lại tiếp tục cho tay vào chỗ khuyết, cố làm sao cho từ đó ánh sáng phát ra nhiều hơn, chí ít là có thể giúp nó nhìn thật rõ nơi bản thân nó hiện giờ đang tạm thời lưu ngụ.

Nó hành động một cách khẩn trương và phấn khích, cho đến một lúc từ chỗ khuyết dưới nền động phải nhảy bật lên cả một khối ánh sáng.

Cạch ... cạch ...

Khối ánh sáng đó sau khi nhảy bật lên đã rơi xuống và va liên hồi vào nền đá, tuy vậy khối nọ vẫn không ngừng phát sáng, cho Tiểu Bình nhận ra một sự thật tưởng chừng khó chấp nhận. Khối ánh sáng đó nguyên thủy chỉ là một vật nhỏ, hình tròn và tự bản thân nó có thể phát sáng.

“Ánh sáng đưa ra từ chỗ khuyết hóa ra không phải là ánh dương quang mà là được phát ra từ vật lạ kỳ này?” Trong lòng không ngớt nghĩ thầm như vậy, và Tiểu Bình chợt bắt gặp nó đang nhón tay nhặt lấy vật phát sáng đó.

Đúng là một vật tròn thật tròn và chỉ to bằng đầu một ngón tay, vừa lạnh vừa long lanh phát ra những tia sáng huyền ảo.

Với bản tính trẻ thơ vẫn chưa hề mất ở Tiểu Bình, nó hớn hở hất tung lên cao rồi đến bắt trở lại vào lòng bàn tay vật phát sáng nọ.

Nhân đó nó đưa mắt nhìn quanh xem liệu tia sáng từ vật lạ kỳ này có đủ cho nó nhìn khắp đáy Vục Xà Cốt hay không?

Nó nhìn và nó phát hiện ở khắp Vục Xà Cốt nào chỉ có mỗi một vật nó đang cầm trên tay là phát sáng. Còn có đến hàng trăm điểm phát sáng cũng đang lung linh chớp ngời tứ phía.

Nó kinh nghi, ở đâu mà có lắm điểm sáng lung linh đến thế? Trừ phi đó là ...

Nghĩ đến đây nó nghe rợn khắp người. Nó cầm chắc lấy vật phát sáng nhẹ nhàng đưa đến gần những điểm sáng lung linh ở gần nơi nó đứng nhất.

“Eo ơi! Là những đôi mắt ngời sáng của những con quái xà!” Chỉ suýt nữa Tiểu Bình đã bật kêu lên. Cũng may nó kịp dừng lại vì phát hiện có những sự kiện kỳ quái đang diễn ra ở từng đôi mắt lung linh của mỗi con quái xà.

Nó thu hết đởm lược để bắt mình phải nhìn chăm chú vào một con quái xà.

Con quái xà này đang chú mục nhìn vào vật phát sáng trên tay Tiểu Bình, và con quái xà như không hề để mắt nhìn đến người đang cầm vật sáng vốn dĩ đứng ngay trước mặt nó.

Động tâm, Tiểu Bình khẽ dịch dời cánh tay làm cho vật phát sáng nọ di chuyện thật chậm qua một bên.

Đầu của con quái xà cũng xoay theo hướng di chuyển của vật phát sáng. Không phải chỉ mỗi một con quái xà này là có cử chỉ như thế, mà tất cả những con quái xà khác cũng có cử chỉ tương tự.

Tiểu Bình càng hiểu rõ thêm khi phát hiện lũ quái xà lúc này bỗng im phăng phắc, không còn thở phì phì như từ trước đến giờ chúng vẫn thở nữa. Lũ quái xà đã bị vật phát sáng ở trên tay Tiểu Bình thu hút. Hay nói theo cách khác thì vật phát sáng do Tiểu Bình tình cờ tìm thấy đã thu hết hồn phách của lũ quái xà tởm lợm nọ.

“A ha! Một khi ta có vật này, lũ quái xà vì biến thành lũ sinh vật ngoan ngoãn ắt sẽ không bao giờ gây hại cho ta. Vậy là ta thoát rồi! Ha ... ha ...” Kêu thì kêu nhưng Tiểu Bình không thể không băn khoăn về một chuyện khác cũng kỳ lạ không kém. Đó là tại sao bản thân nó dù đã rơi vào Vục Xà Cốt khá lâu nhưng vẫn chưa bị lũ quái xà sát hại? Và đó cũng là điều mà tự tai Tiểu Bình cũng nghe nhân vật Bạch Cốt Môn lúc nãy đã lẩm bẩm và tự hỏi rằng vì sao Tiểu Bình không hề bị lũ quái xà gây hại!

Quả là chuyện kỳ lạ và hoàn toàn khó hiểu nếu như Tiểu Bình có đủ năng lực và thời gian để tìm hiểu. Nhưng năng lực và thời gian là hai thứ hiện giờ Tiểu Bình đang thiếu. Bởi nó đang nghĩ:

“Có một cơ hội tốt như thế này sao ta không gấp rút tìm ngay ra lối thoát?” Với lũ quái xà đã trở nên ngoan ngoãn, Tiểu Bình mạnh dạn dùng những tia ánh sáng huyền ảo làm vật mở đường và ung dung khoa chân tiến theo những tia sáng nọ.

Sau một lúc đủ lâu để dò xét và tìm hiểu thật kỹ địa hình ở khắp đáy Vục Xà Cốt, Tiểu Bình chỉ phát hiện vỏn vẹn có mỗi một tia hy vọng cỏn con, đó là lúc nó tình cờ nhìn thấy một động khẩu thật nhỏ, chỉ vừa cho một người lớn khom mình chui tọt.

“Chui thì chui, sợ gì? Nếu số phải chết thì không chui cũng chết!” Vẫn bằng biện pháp tự trấn an, Tiểu Bình thản nhiên chui người vào động khẩu nhỏ bé nọ.

Động khẩu khá sâu, sau đó lại dốc dần lên trên, khiến Tiểu Bình có di chuyển được cũng gặp nhiều khó khăn.

Tuy nhiên cuối cùng nó cũng phát hiện bản thân nó đang hiện diện ở một lòng động thất khác to lớn hơn, cho dù ở đây vẫn có một bộ cốt khô.

Nó thở ra khoan khoái:

“Ở nơi này chỉ cần có thêm vật thực và nước uống thì quả là một chốn lưu ngụ tuyệt vời hơn gấp trăm lần nếu so với những chỗ ta từng dừng chân lưu ngụ trước kia!” Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng chỉ cần đưa mắt nhìn thoáng qua là đủ cho Tiểu Bình biết ở nơi này không hề có nước uống và vật thực cần thiết mà bản thân nó đang cần.

Tự chép miệng, Tiểu Bình lẩm nhẩm:

- Không có vật thực cũng không sao! Có một nơi lưu ngụ tốt vẫn hơn là ở chung với lũ quái xà nhung nhúc ngoài kia.

Chấp nhận chọn nơi này làm chỗ cư ngụ, Tiểu Bình liền bắt tay vào dọn dẹp, chí ít phải thu dọn bộ khô cốt kia cùng với cả một lớp bụi khá dày đã phủ đầy lấp nên động thất.

Muốn như thế, trước hết Tiểu Bình cần phải tìm một chỗ để đặt yên vật phát sáng đang là người bạn đồng hành thân thiết của nó.

Và nó hớn hở đặt vật phát sáng ở một gờ đá vô tình nhô ra từ một vách động.

Gờ đó tuy nhỏ nhưng lại dốc ngược vào trong, đó là điều Tiểu Bình không hề ngờ đến.

Vì thế, ngay lúc nó buông vật phát sáng ra, vật đó liền lăn ngược vào trong, rơi vào một hốc kín đáo nào đó, làm cho ánh áng từ vật đó chỉ còn là một lớp sáng mờ mờ tối.

Sợ nhất là lại phải ở trong bóng đêm, Tiểu Bình vội chồm người lên bám tay vào gờ đá, định tìm lại vật phát sáng nọ.

Đột nhiên nó giật thót người khi nghe có một âm thanh văng vẳng đưa đến tai:

- Rõ ràng từ bên trên muội nhìn xuống, phát hiện từ dưới này có ánh sáng đưa lên, không lẽ muội đã bị hoa mắt?

Xưng là muội và khi phát thoại là đặt ngay một câu nghi vấn dĩ nhiên nhân vật đó phải đối thoại, phải hỏi một nhân vật thứ hai.

Quả nhiên ngay sau đó liền có thanh âm hồi đáp:

- Muội không bị hoa mắt mới là chuyện lạ. Vì hơn một trăm năm tồn tại. Muội thử nói xem có người nào đột nhập vào bổn môn sau đó vẫn sống sót cho dù bị ném vào Vục Xà Cốt hay không?

Thanh âm của nhân vật thứ hai làm cho Tiểu Bình giật mình. Đó là thanh âm của nhân vật mà chỉ cách đây không lâu đã từng cùng Tiểu Bình đối thoại.

Sợ bị nhân vật này phát hiện, Tiểu Bình liền chổm người lên cao hơn, dùng cả hai bàn tay để che kín lớp ánh sáng mờ mờ tối vẫn được vật phát sáng nọ chiếu hắt ra. Đó là lúc nhân vật thứ nhất đang cố biện bạch:

- Tuy muội cũng biết như vậy, biết rằng Bạch Cốt Môn của chúng ta là một nơi luôn được xem là nội bất xuất ngoại bất nhập, thế nhưng ...

Nhân vật thứ hai chợt ngắt lời:

- Nhưng muội vẫn còn nhớ đến tiểu oa nhi ngày hôm qua mà muội cho rằng bản thân y chưa hề bị nhiễm độc. Độc Phong Tuyệt Khí?

Nhân vật tự xưng là muội liền bảo:

- Quả nhiên muội vẫn nghĩ đến y. Chẳng phải chính tỷ cũng nhìn thấy y có dấu hiệu vẫn bình ổn đó sao?

Vị tỷ tỷ liền gắt:

- Ta không hề thấy bất cứ dấu hiệu nào tương tự. Chỉ có mỗi một mình muội đã tự huyền hoặc lấy muội thôi. Vì trên đời này làm gì có ai sẽ toàn mạng cho dù đã bị nhiễm phải Độc Phong Tuyệt Khí vốn là Thiên Tử Quan từng bảo vệ và gây không ít khó khăn cho bổn môn?

Vị muội muội chép miệng:

- Tỷ nói cũng phải! Chính bản thân chúng ta đây nếu lỡ bị nhiễm Độc Phong Tuyệt Khí còn phải tự giam mình vào Hoàn Nguyên Động ít nhất là đôi ba ngày mới mong toàn mạng.

Quả thật tiểu oa nhi kia khó mong sống sót, nhất là sau đó đã bị tỷ muội ta theo lệnh môn chủ ném y xuống Vục Xà Cốt này.

Thanh âm của vị tỷ tỷ chợt nhẹ đi:

- Để muội đừng bao giờ nghĩ đến chuyện không hề có thật này nữa, ta nghĩ có lẽ muội nên đánh hỏa tập lên và nhìn thử khắp xung quanh, xem có nhìn thấy chút gì còn sót lại của tiểu oa nhi không?

Vị muội muội bảo:

- Có lẽ không cần đâu tỷ tỷ! Lũ độc xà vốn đói khát đã lâu, đâu dễ gì buông tha cho bất kỳ ai đã bị bổn môn ném xuống đây? Y chắc chắn đã chết!

Nhưng vị tỷ tỷ kia vẫn hỏi:

- Thì muội cứ đánh hỏa tập lên nào. Ta thật không muốn vì muội cứ mãi nghi hoặc nên hễ phát hiện điều gì khả nghi liền nói với ta là tiểu oa nhi vẫn còn sống. Muội cứ bật hỏa tập lên đi!

Tiểu Bình thắc thỏm lo âu khi nghe từ phía ngoài có tiếng hỏa tập đánh bật lên những tiếng xoạch xoạch.

Nhưng nó chợt thở phào khi nghe thanh âm của vị muội muội vang lên liền sau đó:

- Đến một mẩu y phục của tên tiểu oa nhi cũng chẳng còn. Muội đã yên tâm lắm rồi, rằng tiểu oa nhi dù sao cũng đã chết!

Vị tỷ tỷ bật cười:

- Nếu tiểu oa nhi không chết vì Độc Phong Tuyệt Khí vốn là Thiền Tử Quan tự có của bổn môn thì y cũng phải táng mạng vì hai Nhân Tử Quan sau đó. Một là Bạch Cốt Độc Trận đã được chúng ta phát động và hai là lũ độc xà ở Vục Xà Cốt này. Ha ... ha ...

Mọi thanh âm sau đó liền tắt lịm, cho Tiểu Bình biết hai nhân vật Bạch Cốt Môn ở bên ngoài đã bỏ đi.

Nhớ lại việc cần phải làm, Tiểu Bình liền dùng tay sờ tìm lại vật phát sáng nọ!

Và cùng với việc tìm thấy vật phát sáng, tay nó cũng ngẫu nhiên tìm thấy một vật khác, nặng hơn và có hình thù vuông vức như chiếc hộp.

Nghi hoặc, nó nhặt lấy cả hai và tót người xuống.

Nhờ có lại ánh sáng từ vật phát sáng, Tiểu Bình nhìn thấy vật thứ hai chính là chiếc hộp gỗ đã bị ẩm mốc ở phần ngoài.

Nghĩ bên trong hộp thế nào cũng có điều bí ẩn, Tiểu Bình loay hoay tìm cách mở ra.

Trong lúc đang loay hoay nó bỗng tuột tay làm cho hộp gỗ rơi xuống nền động.

Cộp!

Hộp gỗ vốn bị ẩm mốc lâu ngày nên lực va chạm làm cho hộp gỗ vỡ hai. Và từ trong lòng hộp liền lăn ra hai vật lạ. Một vật thì có hình dáng như một nhánh rễ cây, vật thứ hai thì trông từa tựa như một quyển sách mỏng.

Đối với Tiểu Bình lúc này quyển sách chỉ là phế vật, chỉ có nhánh rễ cây nọ mới làm cho Tiểu Bình quan tâm. Nó thò tay nhặt lấy nhánh rễ cây.

Đúng lúc này nó chợt nghe từ phía ngoài thanh âm của vị tỷ tỷ lúc nãy vang vào:

- Ta đoán quả không sai. Ngươi không chết vì lũ độc xà và cuối cùng cũng chui vào ngách động duy nhất để tránh mặt. Hừ!

Tiểu Bình hốt hoảng, biết nó đã tự gây kinh động khi làm rơi chiếc hộp và nhất là đã để cho ánh sáng từ vật phát sáng nọ chiếu hắt ra ngoài.

Vì hốt hoảng nên mọi hành động của nó chỉ là phản ứng của một đứa bé. Đầu tiên là nó tìm cách che giấu ánh sáng từ vật kỳ lạ nọ. Và cách che giấu tốt nhất là nó ném luôn vật phát sáng vào miệng, tiếp đó để phi tang chiếc hộp gỗ chính là vật đã gây ra tiếng động, nó nhặt cả hai mãnh vỡ và nhét trở lại chỗ trước đó nó đã tìm thấy chiếc hộp.

Vừa mới giấu xong hai mảnh vỡ, bên tai nó liền nghe thanh âm nọ vang lên khe khẽ:

- Ngươi vừa giấu vật gì? Có phải là Chu Quả?

Miệng thì hỏi nhưng tay chân của nhân vật nọ đã chộp vào vai nó và lôi ngược về phía sau. Thái độ của nhân vật nọ thật hung hãn.

Tiếp đó nó nghe tiếng động, có lẽ là do nhân vật đó đang mò tìm hai mảnh gỗ mà nó vừa cất giấu.

Tiếp theo sau là tiếng hỏa tập được đánh bật lên.

Xoạch!

Một ngọn hỏa quang nhỏ đã bùng cháy lên cho Tiểu Bình nhìn thấy diện mạo kinh tởm của nhân vật nọ. Một diện mạo thật xấu xa, chỉ có ở loài mạ quỷ trong truyền thuyết.

Quá đỗi kinh hãi trước một diện mạo chỉ chực toát ra đầy tử khí này. Tiểu Bình chợt cảm nhận toàn thân nó bỗng bủn rủn, mệt mỏi, cả tứ chi và từ từ khuỵu xuống.

Đang lúc đó, nhân vật quỷ diện đó có lẽ đã nhìn thấy nhánh rễ cây đang được Tiểu Bình cầm trên tay nên Tiểu Bình nghe nhân vật quỷ diện đó kêu rú lên:

- Thiên Niên Hà Thủ Ô! Hãy giao nó cho ta!

Vù ...

Nhân vật quỷ diện vươn tay và chộp thật nhanh vào tay Tiểu Bình.

Có cảm nhận đó là bàn tay của Ngưu Đầu Mã Diện, tay sai của Quỷ Vương vừa chạm vào, một nỗi kinh hoàng chợt dâng lên và chiếm ngự hoàn toàn tâm trí Tiểu Bình làm nó ngã lăn ra ngất lịm do quá khiếp hãi.

Bình luận





Chi tiết truyện