Thanh âm của Bạch Phụng vang lên, đúng vào lúc Tiểu Bình tình cờ tỉnh lại:
- Sao Tam lão thúc phế bỏ toàn bộ võ công của y? Điệt nhi từng bảo ...
Giọng nói của Tam lão thúc vang lên, đường đột cắt ngang câu nói đang lỡ dở của Bạch Phụng:
- Ta vẫn nhớ lời ngươi từng căn dặn! Nhưng ngươi cũng đừng quên rằng ta chỉ hứa giúp ngươi cứu người, chứ không phải cứu người vẫn còn nguyên vẹn võ công! Huống chi ...
Tiểu Bình tự vận dụng chân lực và hoàn toàn tuyệt vọng! Sự thể đã xảy ra đúng như lời lão Tam thúc đang nói một cách đắc ý:
- Huống chi tiểu tử vẫn có cách tự giải khai huyệt đạo nếu y còn nguyên vẹn võ công!
Ta làm như thế chỉ là để đề phòng cho chính ta mà thôi.
Bạch Phụng thở dài:
- Cũng là Tam lão thúc đề phòng điệt nhi trở mặt, đúng không?
- Không sai! Vì cổ nhân từng nói “hổ phụ ắt sinh hổ tử”! Ngươi dù sao vẫn là cốt nhục của Thạch Quế Trân, do đó tuy ngươi hiện đang có hành vi bội phản chính mẫu thân ngươi, nhưng ta làm sao biết rồi đây ngươi sẽ giở trò gì! Vả lại, hà ...! hà ... ngươi cũng đâu muốn tiểu tử còn nguyên vẹn công phu, để rồi khi tiểu tử nhận biết rõ lai lịch thật của ngươi, liệu tiểu tử có chịu bỏ qua mối thù để đáp lại mối tình chung mà ngươi dành cho y không?
Bạch Phụng lại tiếp tục thở dài:
- Mẫu tử tuy vẫn là tình thâm nhưng dù thế nào đi nữa, kể từ khi điệt nhi được nghe biết về lai lịch thân thế, điệt nhi vẫn không quên bao thủ đoạn mà gia mẫu từng dùng để đối phó với chính điệt nhi! Hành vi của gia mẫu, điệt nhi khó thể chấp nhận!
- Tuy chỉ những lúc gần đây ngươi mới được biết về thân thế lai lịch nhưng dù sao ngươi cũng được gần gũi mẫu thân ngươi từ tấm bé! Lẽ nào ngươi không hiểu tính cách cương liệt và hầu như là tàn nhẫn của mẫu thân ngươi? Đừng nói là đối với ngươi, ta e chính mẫu thân ngươi cũng nhiều lần tàn nhẫn đối với bản thân, miễn sao mẫu thân ngươi đắc thành sở nguyện, và trở thành thiên hạ đệ nhất nhân mới cam lòng.
Bạch Phụng càng thêm thở dài:
- Sinh ư nghệ, tử ư nghệ! Tham vọng đồ bá của gia mẫu rồi sẽ hại ngược lại chính gia mẫu thôi! Giờ thì Tam lão thúc có thể giao y cho điệt nhi rồi chứ?
Thân hình của Tiểu Bình liền được lão Tam thúc nhấc lên:
- Đâu dễ thế, Bạch Phụng?
Bạch Phụng hoang mang:
- Sao vậy, Tam lão thúc, vậy còn lời hứa của Tam lão thúc thì sao?
Lão Tam thúc cười vang:
- Ngươi có cho ta biết về nội tình của Cửu Phái Nhất Thống Lệnh, ta có thay ngươi cứu người! Sự ước thúc giữa ta và ngươi thế là xong! Còn bây giờ, nếu ngươi muốn có người thì ta cũng muốn có tính danh đầy đủ của nhân vật đã chủ xướng Cửu Phái Nhất Thống Lệnh!
Đó là điều kiện của ta và ngươi cần phải đáp ứng, nếu muốn có tiểu tử này! Thế nào? Ha ...
Ha ...
Bạch Phụng phẫn nộ:
- Tam lão thúc dám dùng cả thủ đoạn thô thiển này đối với điệt nhi nữa sao? Cứu người tất phải giao người, có đâu Tam lão thúc lại phân thành tách bạch hai sự việc riêng biệt như vậy?
Lão vẫn cười:
- Ngươi đâu thể trách ta! Có chăng ngươi nên tự trách ngươi là vẫn còn quá kém cỏi so với cơ trí quá ư mẫn tiệp của mẫu thân ngươi! Nào nói đi chứ? Ha ... Ha ...
Bạch Phụng bị kém thế hoàn toàn! Nàng thở ra nhè nhẹ:
- Điệt nhi đành để Tam lão thúc thất vọng thôi! Vì đừng nói là điệt nhi, chỉ e đến cả gia mẫu cho đến giờ vẫn chưa biết nhân vật đó là ai.
- Ngươi đừng mong lừa dối ta! Ai chứ riêng mẫu thân ngươi thì, hừ ... mẫu thân ngươi đâu phải hạng người dễ dàng tin theo người mà không hề biết người đó là ai?
Bạch Phụng vẫn khăng khăng:
- Tam lão thúc không tin thì điệt nhi đành chịu! Vì như gia mẫu từng giải thích, mối giao tình giữa gia mẫu và người đó chỉ đơn thuần là lợi dụng nhau! Qua đó, cả hai không cần biết mặt và khi cần thiết thì đã có Giác Nhân làm trung gian.
- Ngươi đã thử dò hỏi Giác Nhân chưa? Lẽ nào chính Giác Nhân cũng không biết?
- Hỏi rồi, và câu đáp của Giác Nhân cũng như là không đáp.
- Y đáp thế nào?
- Giác Nhân bảo, người mà y cần phải hội ý chỉ là một nhân vật vô hình.
- Vô hình? Nghĩa là sao?
- Theo Giác Nhân đoán, nhân vật đó ngoài cách tự làm cho thanh âm biến đổi còn có thể làm cho thân hình tự mờ đi, khiến Giác Nhân dù đứng thất gần, dù cố hết sức để nhận định vẫn không thể đoán biết nhân vật đó là ai.
- Lợi hại thế sao? Còn riêng ngươi, ngươi tự đoán như thế nào về nhân vật kỳ bí đó.
Bạch Phụng lại thở ra:
- Nếu ở bổn môn đã có điệt nhi là người đang có hành vi bội phản thì nhân vật đó rất có thể là một trong những người cũng đang ngấm ngầm phản lại Thần Bang.
- Không đúng! Nhân vật này tuyệt đối không phải là người của Thần Bang.
- Sao Tam lão thúc biết?
- Vì ở Thần Bang không hề có bất kỳ ai dám ngấm ngầm tạo phản.
- Ý Tam lão thúc muốn nói ở Thần Bang vốn có phương cách riêng để cấm chế môn nhân!
- Ngươi đoán đúng! Nhưng đừng nói lảng đi như thế, ngươi hãy trở lại vấn đề đang đề cập thì hơn.
Bạch Phụng thở ra:
- Vậy chỉ còn người ở cửu phái?
- Sai rồi! Không kể những phái khác vì không có người đủ tư cách đứng ra chủ xướng Cửu Phái Nhất Thống Lệnh, ở Nga Mi thì mụ Cửu Cửu kể như vất đi, ở Võ Đang và Thiếu Lâm thì hai phái này đang ráo riết dò xét và hành xử bất kỳ đệ tử nào lỡ có những hành vi đáng nghi ngờ! Vậy thì không thể bảo nhân vật đó có xuất xứ từ cửu phái.
- Cái Bang chăng?
- Ha ... Ha ... Đệ tử của bang chủ Cái Bang dù bị bọn ta hành hạ đến chết đi sống lại nhiều lần vẫn khăng khăng phủ nhận lập luận này.
- Bọn ta? Có vẻ như Tam lão thúc bấy lâu nay không chỉ hành sự có một mình?
Lão Tam thúc có phần ngắc ngứ:
- Ta ... Ta ... Nhưng đó là chuyện của ta, ngươi hỏi làm gì? Tốt hơn hết hãy cứ nói về điều kiện giữa ta và ngươi.
Bạch Phụng bồn chồn lo lắng:
- Tam lão thúc, điệt nhi đã đưa ra bao nhiêu là lời đoán rồi và tất cả đều bị Tam lão thúc phản bác phủ nhận! Điệt nhi biết phải làm sao bây giờ?
Lão Tam thúc bật cười:
- Ngươi không biết ư? Dễ quá mà! Ta sẽ cho ngươi một hạn kỳ, một tuần trăng chẳng hạn! Và trong quãng thời gian đó, phần ngươi thì cứ lo dò la lai lịch của nhân vật kỳ bí kia, còn ta thì sẽ giữ tiểu tử này lại để sau này cùng ngươi trao đổi! Thế nào? Ha ... Ha ...
Bạch Phụng ngập ngừng:
- Nhưng Tam lão thúc phải hứa là không gây thêm tổn hại gì cho y?
- Ta hứa! Cứ thế đi! Đúng một tuần trăng sau ngươi sẽ trở lại đây tìm ta! Hẹn gặp lại!
Ha ... Ha ...
Nhưng Bạch Phụng chợt kêu lên:
- Chờ đã, Tam lão thúc!
- Ngươi chịu nói thật rồi sao?
- Không phải! Chẳng qua điệt nhi vừa nhớ đến hai nhân vật ...
- Ngươi muốn ám chỉ Bạch Tu Lão Tiên và Ngọc Tuyết Lão Lão? Bỏ đi, đôi kỳ nhân này còn đang lo hàn gắn mối tình dang dở độ nào, làm gì còn đủ thời gian hoặc hào khí để nghĩ đến chuyện tranh bá thiên hạ? Và giả như có, hừ, họ phải xuất hiêïn đủ đôi! Bằng không, người này vì kiêng dè người kia, sẽ không một ai dám tự ý manh động.
Lời của lão Tam thúc vừa dứt liền có tiếng một nữ nhân vang lên:
- Khá khen cho lão vì đã có nhận định quá đúng về nhị vị gia sư! Chỉ tiếc, nếu nhị vị lão nhân gia không vì chuyện tranh bá mà xuất hiện thì cũng vì bao đại họa đang xảy ra trên gianh hồ mà chấp nhận cho bổn cô nương đây xuất hiện.
Vút!
Tiểu Bình chợt ngọ nguậy thân hình.
“Là Nam Cung Yến? Nàng đã là nữ đồ đệ duy nhất của hai nhân vật kỳ nhân, ngang hàng với sư phụ Thần Châm Lão Phu Tử?” Bạch Phụng bỗng kêu:
- Là Nam Cung Yến cô nương đó sao? Xin cô nương hãy mau giúp Bạch Phụng này giải thoát cho Tiểu Bình.
Nam Cung Yến có phần giật mình:
- Tiểu Bình? Là người đang bị lão ma kia kềm chế? Và sao cô nương biết ta có quen biết với Tiểu Bình?
Bạch Phụng lại kêu:
- Chao ôi, muộn mất rồi! Lão đã bỏ chạy, lại còn phát ngọn hỏa giáo làm tín hiệu cứu viện nữa kìa?
Quả nhiên Tiểu Bình cũng nhận ra bản thân đang bị lão Tam thúc nhấc mang đi.
Và Tiểu Bình ngấm ngầm thất vọng khi nghe chính Nam Cung Yến bật kêu lo lắng:
- Là Thanh Quang lệnh của Thanh Y giáo? Có lẽ nào lão ma đã là người của Thanh Y giáo?
Có một tràng cười ngạo mạn vang đến, đáp lại tiếng kêu như hỏi của Nam Cung Yến:
- Cung chủ Vô Vi cung đó ư? Cung chủ vậy là chưa biết từ lâu Thanh Y giáo đã đầu nhập vào làm người của bổn bang rồi sao? Thẩm Hóa Du mỗ thật đắc tội vì trước kia vẫn chưa cho cung chủ biết tin này! Ha ... Ha ...
Đó là tràng cười của lão Quái Y Thẩm Hóa Du! Và lẽ đương nhiên Nam Cung Yến phải có tâm trạng ngỡ ngàng! Nàng thét lên phẫn nộ:
- Hóa ra lần lão bị người Thanh Y giáo đánh đuổi chỉ là kế trá ngụy giữa bọn Thần Bang với nhau? Lão đã dám dối lừa ta hết lần này đến lần khác, tội của lão thật đáng chết! Đỡ!
Viu ...
Thẩm Hóa Du bật cười:
- Hóa Tuyết Phi Chỉ? Nhưng chỉ e cung chủ phen này phải thất vọng thôi, phiền cung chủ thử nhìn lại xung quanh xem! Ha ... Ha ...
Nam Cung Yến thảng thốt:
- Ngũ Hành Khôn Thiên Trận?
Bạch Phụng cũng bàng hoàng không kém:
- Tam lão thúc! Lão thật sự tuyệt tình đến thế sao? Hóa ra lão đã bố trí sẵn tất cả, và lão chỉ giả vờ trao đổi!
Lão Tam thúc vẫn tiếp tục đưa Tiểu Bình đi và cứ làm như lão không hề nghe tiếng kêu hàm ý oán trách uất hận của Bạch Phụng dành cho lão! Bất quá lão chỉ biết cười và cười - Ha ... Ha ...
Điều này làm cho Tiểu Bình phẫn nộ, phẫn nộ còn hơn lúc Tiểu Bình phát hiện công lực bản thân chẳng còn.
Và thật lạ, đã lâu lắm rồi Tiểu Bình cứ ngỡ chuyện này đã tự biến mất đi, như năng lực tự hóa giải bách độc của Tiểu Bình đã tự biến mất, thế mà giờ đây lòng phẫn nộ tột cùng bỗng làm cho Tiểu Bình ngất đi! Một hiện trạng chỉ xảy đến từ từ, không như bao lần trước đó Tiểu Bình chỉ bị ngất vì sợ và hễ ngất là ngất lịm hoàn toàn! Đằng này, Tiểu Bình có cảm nhận rất rõ sự chiếm hữu của vô thức đang lấn át dần nhận thức, cũng như người biết mình sắp chết trước sau gì cũng cảm nhận cái chết đến từ từ, từ từ ...
oOo Gió cứ nhè nhẹ thổi qua, khẽ mơn man trên khắp da thịt Tiểu Bình, tạo cho Tiểu Bình một cảm giác bình yên chưa hề có.
Tiểu Bình đã tự tỉnh lại và cảm giác bình yên đó cứ mặc nhiên tồn tại khiến Tiểu Bình phải chấp nhận và cho phép bản thân được thụ hưởng cảm giác hiếm có này.
Xung quanh vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng lá cây thỉnh thoảng bị một vài cơn gió đủ mạnh làm chạm vào nhau và vang lên xào xạc! Ngoài ra không còn tiếng động nào khác, đến tiếng hô hấp của một nhân vật giả như là đang dò xét Tiểu Bình cũng không hề có! Một khung cảnh quả là bình yên.
Càng thụ hưởng Tiểu Bình càng khoan khoái, khiến toàn thân cứ lâng lâng và để mặc cho cảm giác này tồn tại, chiếm ngự.
Ưỡn ngực về phía trước, Tiểu Bình phổng mũi hít một hơi thật dài từ một làn gió thanh bình đang thổi đến, và từ từ, Tiểu Bình chỏi người đứng lên.
Đúng lúc đó, cảnh bình yên vụt biến mất vì một thanh âm bỗng xuất hiện:
- Bình đệ hãy cẩn trọng! Ta và đệ đang chiếm ngự đỉnh cao nhất của dãy Thất Diệp Sơn này, không phải là một vùng bằng phẳng như đệ đang lầm tưởng mà định thả chân ngao du đâu.
Tiếc nuối cho cảnh thanh bình chợt mất, Tiểu Bình sẵng giọng:
- Đừng gọi ta là Bình đệ! Ta không thừa nhận có một đại ca như ngươi! Ngươi đến từ lúc nào?
Đoan Mộc Ngũ tươi cười, đó luôn là tính cách cố hữu của y, nếu Tiểu Bình nhớ không lầm:
- Ta vẫn luôn đứng bên cạnh đệ ngay từ đầu! Và nguyên do khiến đệ không nhận biết sự hiện diện của ta có lẽ là vì đệ đã không còn võ công!
Lại thêm một lần tiếc nuối nữa cho tâm nguyện chưa thành đã trở thành một phế nhân đủ nghĩa, Tiểu Bình tái mặt:
- Ngươi đắc ý lắm phải không? Nói đi, ngươi muốn gì ở ta? Chân Kinh Vô Vi hay Thần Châm Tuyệt kỹ?
Người như Đoan Mộc Ngũ vốn có thừa nhẫn nại:
- Đệ đừng quá thiên về ý nghĩ này! Ta muốn gì ở đệ ư? Đệ không quên chứ, ta vẫn thường mong muốn luôn có một hảo đệ đệ bên cạnh để chăm sóc, để quan tâm và để ...
Tiểu Bình nạt ngang:
- Đừng làm ta bẩn tai vì những lời dịu ngọt của ngươi! Tốt hơn hết hãy nói rõ ý đồ của ngươi! Bằng không, hãy để ta nói thay ngươi vậy.
Lần đầu tiên Đoan Mộc Ngũ cười thành tiếng:
- Đệ muốn nói gì thay ta? Tốt thôi! Ta và đệ thử đánh cuộc nha.
- Cuộc?
- Phải! Hãy cuộc thế này, nếu đệ đoán đúng ý đồ của ta, đó là nói theo cách nói của đệ, được, ta sẽ để đệ sống một cách bình yên như lòng đệ đang muốn.
- Ngươi sẽ phải thua cuộc thôi! Vì ta đã biết quá rõ về ngươi.
- Vị tất như đệ nghĩ! Vì thế sẽ có vế thứ hai, đó là nếu đệ đoán sai thì đệ phải thành tâm xem ta là đại ca của đệ! Thế nào?
- Ta cuộc!
- Được! Vậy đệ có thể bắt đầu được rồi.
Tuy đáp ứng một cách mau mắn nhưng vào thời điểm tối hậu như thế này Tiểu Bình lại đâm ra ngần ngại.
Không ngần ngại sao được khi Tiểu Bình đang phải đối đầu với một nhân vật có thể nói là có tâm cơ hoặc bằng hoặc hơn chứ không thể kém mụ Thạch Quế Trân! Và điều đó đã được chứng thực khi Tiểu Bình đáng lý phải bị mụ họ Thạch bắt giữ thì giờ đây lại rơi vào tay nhân vật này, một người hoàn toàn kém niên kỷ và kém luôn về bản lãnh nếu so với mụ họ Thạch ...
- Đệ đang sợ ư?
Tiểu Bình cười lạt:
- Đúng! Ta đang sợ! Và sợ nhất là dù ta đoán đúng nhưng ngươi vẫn khăng khăng bảo là sai thì sao? Ngươi quá quỷ quyệt, quá mưu lược, đó là điều khiến ta không thể không sợ.
Đoan Mộc Ngũ bật cười:
- Đa tạ đệ quá khen! Kỳ thực, nói về tâm cơ và mưu trí là những phương tiện mà ta hằng tự phụ, thế nhưng ta vẫn phải bái phục đệ! Vì cho đến tận lúc này ta vẫn chưa nghĩ ra là ta đã để lộ sơ hở gì khiến ngay từ đầu gặp lại đệ đã có ý nghi ngờ ta? Tại sao chứ?
Tiểu Bình bĩu môi:
- Ngươi bảo ngươi không có sơ hở? Cũng đúng thôi, với điều kiện là ngươi đừng bao giờ thừa nhận điều ta sắp nói đây chính là sơ hở duy nhất của ngươi.
- Nghĩa là có? Vậy ta xin rửa tai lắng nghe lời chỉ giáo của đệ.
Tiểu Bình ngẩng cao đầu:
- Ngươi xem, ta hiện nay như thế nào?
- Cao lớn và đã là một trang nam tử hán chứ không còn là một đứa bé như thuở nào!
Nếu không tính đến đôi mắt của đệ đã ...
Tiểu Bình gắt ngang:
- Đó chính là sơ hở duy nhất của người, khiến ta dù đã mù vẫn dễ dàng phát hiện.
Đoan Mộc Ngũ hoang mang:
- Ta vẫn chưa hiểu! Là sơ hở gì có liên quan đến việc đệ đã thành nhân mà không còn là ...
Y ngập ngừng đủ cho Tiểu Bình được dịp cười thỏa thích:
- Ngươi rốt cuộc cũng nhận ra? Vậy là người thừa nhận? Và nếu người đã thừa nhận, ha ha ... Ta khuyên người từ nay về sau đừng bao giờ xem ta là một đứa bé nữa! Bằng không, ha ... ha ... chính đứa bé này sẽ làm người vấp ngã đấy! Ha ... Ha ...
Phải một lúc lâu sau đó Tiểu Bình mới nghe Đoan Mộc Ngũ lên tiếng với giọng nói đã hoàn toàn bình ổn nếu từ nãy giờ y có bị bất ổn! Y bảo:
- Lời Bình đệ quả không sai! Ta đã có sơ hở rất lớn là quá xem thường Bình đệ, cứ ngỡ đệ còn bé như ngày nào! Hóa ra sau gần hai năm lưu lại tại Bạch Cốt Cốc với bọn Bạch Cốt Môn, đệ đã lớn, đã trưởng thành và đã am hiểu khá nhiều thủ đoạn! Quả đó là môi trường thuận lợi nhất giúp đệ sau này có thừa lịch lãm để bôn tẩu giang hồ! Và nếu ta đoán không lầm thì đệ đã bắt đầu nghi ngờ ta lúc ta lần đầu tiên được đệ đưa vào Bạch Cốt Cốc?
Tiểu Bình xua tay:
- Ngươi hiểu như thế là tốt! Chỉ tiếc, dù ta có nghi ngờ nhưng lại thiếu bản lãnh để bắt người phải lộ bộ mặt thật! Vì thế, ta đành để ngươi rút cạn máu huyết của ta, giúp người lấy đó làm điều kiện để thu phục hầu hết những hung nhân bấy lâu bị Bạch Cốt Môn giam giữ, để bây giờ họ đều trở thành lũ thủ hạ thân tín của ngươi, của thiếu bang chủ Thần Bang.
- Đệ cũng biết ta đang là thiếu bang chủ Thần Bang?
- Một thân phận khá cao đấy chứ! Và nếu người có thân phận cao hơn thì phải là bang chủ, một khi sư phụ ngươi vì không qua nổi thương thế thuở nào đã đến hồi tạ thế? Sao?
Đoan Mộc Ngũ cạn dần nhẫn nại khi bị Tiểu Bình tuần tự vạch rõ từng hành vi của y:
- Khá lắm, Tiểu Bình! Và đến đây ta có thể kết luận, ngươi đúng là thứ vật cản duy nhất của ta! Cũng may, hiện giờ ta đã nắm được ngươi.
Tiểu Bình đã chuẩn bị sẵn nếu phải chết, vì thế cứ tỏ ra ung dung:
- Ngươi còn muốn đánh cuộc nữa không?
Bị khích nộ, Đoan Mộc Ngũ cười lớn:
- Sao lại không? Và ta còn biết chắc rằng ta sẽ thắng ngươi nữa là khác! Ha ... Ha ...
Chờ Đoan Mộc Ngũ cười xong, Tiểu Bình bắt đầu độc thoại:
- Vậy thì nghe đây, nếu bảo ngươi là có ý đồ chiếm hữu tâm pháp Vô Vi thì ta phải tự hỏi, ngươi cần công phu đó để làm gì một khi ngươi hầu như đã có đủ thực lực để một phen sinh tử với Bạch Cốt Môn? Vậy thì không phải! Kế tiếp, bảo ngươi ham muốn tuyệt kỹ thần châm của sư phụ ta là Thần Châm Lão Phu Tử thì ta lại phải nảy ra một ý nghi ngờ khác, đó là ngươi cần tuyệt kỹ đó để làm gì nếu như ngươi đã tỏ ra không hề sợ hai vị kỳ nhân còn lại là Bạch Tu Lão Tiên và Ngọc Tuyết Lão Lão? Vậy thì không phải nốt! Do đó, ta chợt nghĩ, phải chăng ý đồ của ngươi là ...
Đoan Mộc Ngũ không kềm được nữa tâm trạng nôn nóng! Y hỏi quá nhanh:
- Là ý đồ gì?
Chính Tiểu Bình cũng đang tự hỏi như thế và câu trả lời đã tự bật ra khi Tiểu Bình nhớ đến câu:
“Người với người chỉ lợi dụng nhau mà thôi.” Vậy là ở Tiểu Bình, ngoài những gì có liên quan đến võ học thì vẫn còn một vài điểm nào đó có chút giá trị cho Đoan Mộc Ngũ lợi dụng.
- Đó là ...
Tiểu Bình chợt phì cười:
- Ngươi nôn nóng vì quá lo cho sư phụ ta sắp phải tạ thế?
- Ta ...
Y ngập ngừng đủ cho Tiểu Bình nói thẳng ra ý đồ thật của y:
- Vậy là ngươi có ý đồ dò hỏi ta, để biết xem tại sao bản thân ta đã từng có năng lực hóa giải bách độc? Ngươi biết ta từng dùng một loại lá mà ngươi gọi là Tử Diệp Thảo, và cũng theo ngươi, Tử Diệp Thảo chưa đủ công năng giúp ta chế ngự bách độc! Ngươi muốn biết năng lực đó từ đâu ta có? Để theo đó ngươi tìm cách giải độc cho sư phụ ngươi! Có phải như thế không hỡi Đoan Mộc Ngũ? Ha ... Ha ...
Từ phía Đoan Mộc Ngũ đang đứng, Tiểu Bình dù mất hết võ công vẫn nghe tiếng y nghiến răng ken két.
“Y quá giận! Y sắp giết ta mất!” Đúng như Tiểu Bình vừa nghĩ, Đoan Mộc Ngũ bật rít lên:
- Không sai! Đó chính là ý đồ của ta! Và vì ngươi đoán đúng, ha ... ha ... ta sẽ giữ lời, sẽ ban cho ngươi một kiếp sống bình yên, mãi mãi bình yên! Ha ... ha ...
“Còn nơi nào thật sự bình yên nếu không phải là chốn cửu tuyền.” Tiểu Bình chỉ thầm đoán đúng có một nửa, Đoan Mộc Ngũ đang vừa cười vừa bảo:
- Rồi ngươi sẽ có đủ thời gian để tự ngẫm nghĩ, tự nhớ lại và tự nói ra cho ta biết vì sao bản thân ngươi có thể tự kháng lại bách độc! Ta có thừa nhẫn nại để chờ ngươi! Ta – có - thừa - nhẫn - nại - để - chờ - ngươi! Ha ... Ha ...
Một luồng gió hất nhẹ về phía Tiểu Bình mang thân trí của Tiểu Bình đi vào cõi vô thức ...
oOo Có lệnh đưa Tiểu Bình từ chỗ giam giữ ra chỗ Đoan Mộc Ngũ đang chờ.
Đoan Mộc Ngũ đang tỏ ra khoan khoái:
- Cửu phái lúc này đã đứng hẳn thành hai phe! Một phe do Cửu Phái Thống Nhất Lệnh cầm đầu và được sự hậu thuẫn của Bạch Cốt Môn! Số còn lại thì cần chỗ dựa để tiến hành việc thanh lý môn hộ, và chỗ dựa duy nhất đó chính là bổn bang! Ngươi nghĩ thế nào, Tiểu Bình?
Không phải đây là lần đầu tiên Tiểu Bình được Đoan Mộc Ngũ loan tin về từng chuyển biến trên giang hồ! Để sau khi loan tin xong y đều hỏi Tiểu Bình những câu tương tự! Có thể hiểu đó là y dò hỏi ý của Tiểu Bình và qua câu đáp hoặc câu nhận định của Tiểu Bình tựa hồ như y sẽ nghĩ ra một đối sách thích hợp nào đó để tiếp tục cùng Bạch Cốt Môn đương đầu! Và lần này cũng vậy, y hỏi thì Tiểu Bình đáp! Có khác chăng là lần này Tiểu Bình đáp bằng một câu hỏi:
- Ngươi đang đắc ý lắm, phải không?
Y cười:
- Ngươi cũng cảm nhận được điều đó ư? Vậy thử nói xem, tại sao nào?
- Cửu Phái Thống Nhất Lệnh đã xuất đầu lộ diện?
- Đã! Như ta vừa nói!
- Còn nhân vật chủ xướng?
- Ta vẫn luôn tự hỏi y là ai?
- Nghĩa là ngươi chỉ miễn cưỡng đắc ý?
- Sao ngươi nói như vậy?
Tiểu Bình tự thưởng cho bản thân một tràng cười:
- Còn vì sao nữa, nếu không phải ngươi vẫn chưa biết chắc là ngươi đã hiểu rõ về Cửu Phái Thống Nhất Lệnh đến mức độ nào! Và trong khi ngươi tự phụ là ngươi đã biết từng động tĩnh của Cửu Phái Thống Nhất Lệnh! Kể cả Bạch Cốt Môn thì chính bản thân ngươi lại đang lo ngại, không hiểu một trong những nhân vật đang cần đến ngươi làm chỗ dựa, ai sẽ là Đại Lệnh chủ thật sự của Cửu Phái Thống Nhất Lệnh! Đúng thế chứ? Ha ... Ha ...
Ngữ điệu của y có phần nào đó nghi ngờ:
- Như ngươi đã biết ai là Đại lệnh chủ của Cửu Phái Thống Nhất Lệnh?
- Ta biết!
- Ai?
- Sao ta phải cáo giác với ngươi?
- Ngươi phải cáo giác! Và đó là sự thật.
Tiểu Bình bĩu môi:
- Ngươi khỏi phải dọa ta!
- Dọa ngươi? Sai rồi! Tại sao ta lại phải dọa ngươi trong khi ta vẫn cần đến ngươi?
Trái lại, kẻ ta cần dọa chính là người mà ngươi từng quen biết.
Tiểu Bình lo ngại:
- Bạch Phụng?
- Ả rất khôn ngoan, đã tìm đến chỗ Bạch Tu Lão Tiên để ẩn thân! Nhưng sẽ có ngày hoặc ả bị chính mẫu thân ả lấy mạng hoặc sẽ lọt vào tay ta.
- Vậy là Nam Cung Yến?
- Cũng không phải! Vì ta đâu dại khích nộ mụ già Ngọc Tuyết Lão Lão?
- Là sư phụ ta? Ngươi đã vào Bạch Cốt Cốc và đã bắt giữ ...
Đoan Mộc Ngũ bật cười:
- Hóa ra Thần Châm Lão Phu Tử vẫn còn ẩn thân ở Bạch Cốt Cốc? Tốt lắm! Ta thật cảm kích vì chính ngươi đã cho ta biết điểm mà ta có thể dựa vào đó uy hiếp ngươi! Ha ...
Ha ...
Thầm mắng bản thân đã quá vụng về, Tiểu Bình chợt quát:
- Ngươi thật vô sỉ! Ta thật không ngờ ...
Đoan Mộc Ngũ ngắt lời:
- Đừng vội mắng ta như thế! Hãy chờ một lúc nữa ngươi sẽ tha hồ mắng! Đem người đến.
Tiểu Bình thật sự hoang mang, không biết Đoan Mộc Ngũ sắp giở thủ đoạn gì và ai sẽ là nạn nhân của y để y dùng đó mà dọa Tiểu Bình sợ.
Và sự việc xảy ra thật lạ thường! Đầu tiên là có tiếng người thóa mạ từ xa vọng đến:
- Phong Bách Nhật, ngươi là phường hạ lưu đê tiện! Cớ sao ngươi không giữ lời với ta?
Không những thế ngươi còn ngấm ngầm hạ thủ ta, sanh cầm ta! Ngươi bội tín nhưng ngươi đâu thể làm nên đại sự?
Tiểu Bình thở ra nhè nhẹ:
“Là Triệu Thạch Liễu? Sao ả lại bị Đoan Mộc ... mà không, dường như tính danh thật của gã chính là Phong Bách Nhật? Chà ... Chà ... Hóa ra gã không phải Đoan Mộc Ngũ, gã cũng không phải là nội tôn của lão Thần Toán Tử cũng họ Đoan Mộc?” Nhìn rõ sắc diện của Tiểu Bình lúc này, Đoan Mộc Ngũ bật cười:
- Ngươi đừng vội nóng! Đúng là Triệu Thạch Liễu đang bị Phong Bách Nhật này vì bội tín nên bắt giữ! Nhưng chỉ một lúc nữa thôi, ngươi sẽ hiểu chuyện gì sẽ xảy ra cho ả, và có thể cũng xảy ra cho chính ngươi! Đừng có nóng vội như thế! Ha ... Ha ...
Triệu Thạch Liễu sẽ còn mắng, sẽ còn thóa mạ tiếp tục nếu như ả không tỏ ra bất ngờ vì nhìn thấy Tiểu Bình! Ả kêu:
- Bạch Tiểu Bình? Vậy là suốt hai tuần trăng vừa qua, ta hiểu rồi, vì ngươi bị Phong Bách Nhật bắt giữ nên trên giang hồ không ai nhìn thấy ngươi xuất hiện? Võ công như ngươi sao lại để tên bội tín họ Phong đả bại?
Đoan Mộc Ngũ - Phong Bách Nhật lại cười:
- Cố nhân lâu ngày gặp lại, Triệu Thạch Liễu ngươi sao còn chưa cho Tiểu Bình biết chút ít về thân thế của y?
Tiểu Bình giật mình:
- Thân thế của ta?
Triệu Thạch Liễu vỡ lẽ:
- Bảo ta nói cho y biết thân thế? Ngươi định giở trò gì đây, Phong Bách Nhật? Ngươi muốn điều gì ở Tiểu Bình nhưng vì không toại ý nên ngươi định đem chuyện này uy hiếp Tiểu Bình ư?
Tiểu Bình mất hết nhẫn nại:
- Triệu Thạch Liễu, ngươi biết gì về thân thế của ta?
Triệu Thạch Liễu ngập ngừng:
- Ta chỉ đoán phần nào thôi! Nhưng ... Ngươi không bị Phong Bách Nhật uy hiếp chứ?
Tiểu Bình gắt:
- Ta có bị uy hiếp hay không, đó là chuyện của ta! Điều duy nhất mà ta cần biết chính là thân thế của ta.
Có vẻ như Triệu Thạch Liễu đang nhìn và đang dò xét Phong Bách Nhật thì phải! Vì Tiểu Bình nghe Phong Bách Nhật lên tiếng hối thúc Triệu Thạch Liễu:
- Ngươi nói đi chứ, Triệu Thạch Liễu! Là y chứ nào phải ta kêu cầu ngươi?
Triệu Thạch Liễu thở ra nhè nhẹ:
- Tiểu Bình! Nếu ta nhớ không lầm thì có lần ta nhìn thấy ở đầu vai bên tả của ngươi có chạm rõ một tự dạng!
Tiểu Bình nôn nao lạ:
- Đó là chữ Bình! Dựa theo đó, mọi người gọi đó là tên của ta! Sao?
- Nhưng bao quanh chữ Bình còn có thêm một hình vuông, đúng không?
Tiểu Bình ngờ ngợ:
- Ngươi bảo đó là ám ký, thay cho đại tánh của ta? Là chữ Điền?
- Phải! Nhưng cũng có ý nghĩa khác là chữ Trang!
- Trang Bình?
- Cũng có thể, nếu bảo ngươi có liên quan đến một nhân vật từng vang danh thiên hạ, được gọi là Quỷ Cốc Tiên Sinh Trang Thụ!
Tiểu Bình hoang mang:
- Vì sao ngươi nghĩ như thế?
- Chính Phong Bách Nhật đoán!
Tiểu Bình bật à lên một tiếng khá dài:
- Ngươi cũng nghĩ như thế sao Triệu Thạch Liễu? Phong Bách Nhật thì vì muốn giải độc cho sư phụ y nên mới tìm hiểu nguyên nhân giúp ta có tấm thân bách độc bất xâm, và điều này thì có thể có liên quan đến xuất xứ của ta! Còn ngươi, vì sao ngươi cũng muốn tìm hiểu điều này?
Triệu Thạch Liễu chợt kêu:
- Ngươi đừng ngộ nhận nha! Kỳ thực, ta vì muốn cảm kích ngươi, muốn đáp lại phần nào ân cứu mạng ngươi đã thực hiện cho ta nên ta chỉ thể hiện chút quan tâm dành cho ngươi thôi.Nhưng sao ngươi bảo y muốn cứu sư phụ? Y ...
Phong Bách Nhật bật cười:
- Đủ rồi, Triệu Thạch Liễu, ngươi nói bấy nhiêu đó đủ rồi! Còn bây giờ thì ...
- Hự!
Tiểu Bình giật mình:
- Ngươi đã hạ sát Triệu Thạch Liễu?
- Chưa đâu! Dường như ngươi cũng có quan tâm đến ả?
Tiểu Bình cười lạt:
- Quan tâm? Tại sao ta phải ...
- Chậm đã nào! Rồi ta sẽ biết ngươi có hay không có quan tâm đến ả! Về thân thế của ngươi, ngươi nghĩ sao?
Tiểu Bình thầm hoang mang, vì rốt cuộc Tiểu Bình vẫn chưa biết y có âm mưu gì! Đó là lý do khiến Tiểu Bình buộc phải dối lòng:
- Ta nghĩ tất cả chỉ là phỏng đoán, huống chi đó là sự phỏng đoán của chính ngươi! Một lối phỏng đoán miễn cưỡng chỉ có thể phù hợp với âm mưu của ngươi.
Phong Bách Nhật hừ lạnh:
- Xem ra chính ngươi cũng đang phân vân, không biết bản thân ngươi họ Điền hay họ Trang! Được, ta sẽ giúp ngươi giải đáp mọi vấn nạn này! Trước hết (thiếu một đoạn - cuốn – trang , ) - Những gì ngươi vừa nêu có lẽ chỉ có một mình lão Trang Thụ nếu được đội mồ sống đậy là có thể giải thích! Chứ riêng ta, ta có cách khác để minh chứng!
- Cách gì?
- Quỷ Cốc Tiên Sinh ngoài tài bốc dịch, có thể đoán biết quá khứ vị lai, còn cần phải thêm y tài và y thuật, có thể sánh ngang lão Quái Y! Trước lúc lão đột ngột tạ thế khoảng đôi ba năm gì đó, từng có lời đồn đại rằng lão đã vô tình phát hiện một pho cổ thư, kèm theo đó là tiên đan do dị nhân lưu lại! Và cũng theo lời người đương đại kể, tiên đan do dị nhân lưu lại có thể giúp người luyện công, luyện được một loại công phu đã thất truyền từ lâu, đó là Vô Tướng Vô Nhai Bảo Mệnh Chân Khí.
- Vô Tướng Vô Nhai Bảo Mệnh Chân Khí là loại công phu gì?
- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Chỉ có điều theo ngữ nghĩa của danh xưng đó thì người nào luyện được mặc nhiên có một loại chân khí hộ thân, tương tự như Cang Khí Hộ Thể thượng thừa, nhưng chỉ bảo hộ phần nguyên mệnh mà thôi.
Tiểu Bình vừa cười vừa lắc đầu:
- Ta hiểu ý ngươi rồi! Ngươi muốn nói ta đã nhờ Bảo Mệnh Chân Khí nên mặc nhiên có thể hóa giải bách độc!
- Ngươi không nghĩ như thế?
- Không! Và hai mắt ta đã bị Độc Nhãn Thảo làm cho mù, đó là lời phản chứng hùng hồn nhất cho giả thuyết của ngươi! Đó là chưa kể việc ta luyện được công phu thượng thừa từ lúc mới sinh, quả là điều không thể tưởng.
Phong Bách Nhật như bị bất ngờ trước lập luận của Tiểu Bình:
- Hình như ngươi không hề có hứng thú trong việc tìm hiểu và xác minh thân thế?
- Để làm gì! Nếu như sau đó ngươi sẽ dùng mọi hiểu biết của ngươi để uy hiếp ta.
- Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?
Tiểu Bình cười khảy:
- Ta quá am hiểu ngươi để tự đoán rằng ngươi sẽ bảo ngươi biết ai là người hạ thủ Quỷ Cốc Tiên Sinh! Và ngươi sẽ đem điều đó buộc ta phải cùng ngươi trao đổi tính danh của nhân vật chủ xướng Cửu Phái Thống Nhất Lệnh! Đúng chứ?
Phong Bách Nhật vùng quát lên:
- Không sai! Vậy là ngươi không chịu nói?
- Không!
Sau tiếng đáp gọn lỏn của Tiểu Bình, Triệu Thạch Liễu có lẽ bị Phong Bách Nhật khống chế đã bất ngờ bật thét lên:
- A ...
Tiếp theo là tiếng hô hấp hào hển cũng của Triệu Thạch Liễu, đứt quãng và xen kẽ với những lời thóa mạ:
- Ngươi ... giết ta đi ... Tên ác ma ... Phong ... Phong Bách Nhật..... Bằng giọng trầm trầm, Phong Bách Nhật hỏi giật cục:
- Ngươi có cảm giác gì, Tiểu Bình? Nói hay không nói?
Tiểu Bình cố tạo giọng thản nhiên:
- Không phải ta là người bị nhục hình, tại sao ta phải có cảm giác?
Lập tức, - A ... Súc sinh ... Phong Bách Nhật súc sinh ...
Phong Bách Nhật cười khục khục trong miệng:
- Ngươi vẫn không nói, cho dù ả họ Triệu sẽ vì ngươi mà mất mạng?
- Không!
Lời đáp khẳng khái của Tiểu Bình chỉ khiến Triệu Thạch Liễu kêu thét nhiều hơn:
- A ...a ...a ...
Bất đồ, Tiểu Bình nghe như có hơi thở của Phong Bách Nhật thổi phả vào tai:
- Đừng giả vờ nữa! Ngươi từng vì Triệu Thạch Liễu mà cứu ả khỏi tay mụ môn chủ Bạch Cốt Môn! Ta biết ngươi bên ngoài cứng cỏi nhưng bên trong thì vẫn là tấm lòng nhân hậu! Ngươi vờ không quan tâm để ta khỏi phải hành hạ ả? Ngươi lầm rồi, Phong Bách Nhật ta không phải hạng người như ngươi nghĩ! Thế nào, nói hay không nói?
Tiểu Bình cố tình quát vào tai họ Phong:
- Vậy ngươi muốn ta phải làm gì? Cầu xin ngươi để rồi ngươi vẫn tiếp tục vận dụng nhục hình? Hạng người như ngươi làm gì còn tính người để ta van xin cầu cạnh?
Để tỏ ra ý đã quyết, Tiểu Bình cất cao giọng gọi Triệu Thạch Liễu:
- Lần này ta phải bó tay rồi, Triệu Thạch Liễu! Nếu ngươi có mệnh hệ gì, a ... Không phải lỗi của ta!
Chát!
Toàn thân Tiểu Bình vụt choáng váng, gã họ Phong vừa trút phẫn nộ vào Tiểu Bình!
Nhưng gã vẫn còn chút lý trí nên chưa đến nỗi lấy mạng Tiểu Bình, gã chỉ cật lực đánh vào một bên mặt Tiểu Bình mà thôi.
Và Phong Bách Nhật phẫn nộ thật sự qua tiếng quát bảo của gã:
- Giam hắn lại! Cả tiện nhân kia nữa! Mau!
Tiểu Bình bị lôi đi! Nhưng có một câu nói và tiếp đó là một diễn biến lạ kỳ làm cho toàn thân Tiểu Bình vụt hóa đá.
Đó là một câu nói ngốc nghếch của một gã nào đó vốn là bang đồ Thần Bang:
- Giam ... giam cả Triệu cô nương ư?
Phong Bách Nhật vội quát át đi:
- Vô dụng! Người vô dụng như ngươi còn sống để làm gì?
Và, Ầm! ! Oa ...
Vậy là một thây người gục ngã vì vô tình đón nhận, hứng chịu cơn phẫn nộ của Phong Bách Nhật - Đoan Mộc Ngũ! Và đó là nguyên nhân khiến bước chân di chuyển lần này của Tiểu Bình cứ nặng nề như bị những tảng đá nặng buộc vào?
Cứ thế, tâm trạng của Tiểu Bình vẫn tiếp tục nặng nề, đến nổi Tiểu Bình cứ mãi câm lặng cho dù đã bị ném trở lại nơi giam giữ, một nơi Tiểu Bình có thể trút bỏ mọi tâm sự như bao lần trước đó từng trút bỏ.
Nhân vật đồng cảnh ngộ với Tiểu Bình! Một người cũng bị giam giữ như Tiểu Bình và chỉ cách Tiểu Bình đứng một tầm tay, nhân vật này cũng biết Tiểu Bình đang mang một tâm sự nặng nề nên cũng lặng câm, không nỡ hỏi Tiểu Bình dù chỉ là một câu ...
Bình luận
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1