chương 5/ 15

Vừa mới ăn bánh bao nhân tôm thịt nóng hầm hập xong, cả người ấm áp hơn rất nhiều, Lục Khải lười biếng ngồi trên ghế sôpha, ngay cả máy tính cũng lười mở lên, thật là, không cần vội vàng làm gì? Dù sao chính mình vô luận như thế nào cũng có thể tự nuôi sống bản thân, hơn nữa nuôi thêm sóc con cũng không thành vấn đề a, cũng không phải thực sự lấy đầu cơ cổ phiếu để kiếm tiền, một ngày hai ngày không lên xem cổ phiếu cũng không thể thay đổi nhiều đi?

Vệ Bình vội vàng dọn dẹp căn phòng, cũng may là hiện tại, nhờ cậu thường xuyên dọn, Lục Khải cũng tự giác không bày bừa tùm lum, cho nên cái sàn lúc nào cũng sạch sẽ, thoải mái lau lau bên này, dọn dẹp bên kia, cố gắng giữ sạch sẽ.

“Uy, tiểu quỷ, cậu đừng có chạy tới chạy lui nữa, y chang con chuột, không bao giờ yên tĩnh được. Khó khăn mới có được một ngày nghỉ ngơi, liền an phận ngồi một chỗ đi.” Lục Khải đem điều khiển TV đưa cho cậu, “Muốn xem cái gì? Đúng rồi, hiện tại TV chẳng có gì để xem, không bằng chúng ta đi thuê đĩa phim về xem đi?”

“Không cần đâu đại ca, xem TV thì tốt rồi, thuê đĩa phim tốn tiền lắm, đúng rồi, trưa nay anh muốn ăn cái gì? Vừa nãy anh mới nói đó?”

Lục Khải nghĩ nghĩ, cư nhiên ngay cả chính mình cũng quên, đàng phải hàm hồ cho qua chuyện: “A, trong bụng bây giờ vẫn còn no, tạm thời không nghĩ tới, cậu muốn làm gì thì làm đi.”

Vệ Bình đáp ứng một tiếng, đi vào nhà bếp, Lục Khải thoải mái mà trở lại sô pha ngồi, chợt nghe dưới lầu có tiếng bước chân, không phải một hai người, mà rất nhiều, cuối cùng dừng ở tầng lầu này, nghe có tiếng người nói chuyện, “Chính là căn phòng này sao?” ồn ào vang lên.

Hắn kêu một tiếng liền nhảy dựng lên, chạy ra nhìn lên mắt mèo ở cửa, những người bên ngoài hiện tại không biết ai cả.

Vệ Bình khẩn trương tại nhà bếp nhô đầu ra, sắc mặt trắng bệnh, nhìn hắn cầu cứu, miệng giật giật, thanh âm cái gì cũng không dám nói, Lục Khải nhìn thấy liền đau lòng, vội vàng đi qua bảo vệ cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ.”

Không tự chủ được nhanh chóng nắm lấy vạt áo của hắn, trong ánh mắt Vệ Bình tràn ngập sợ hãi, giọng nói cực nhỏ: “Đại ca. . . . . . . có phải ông chủ nhà đến đòi tiền thuê nhà không? Nghe nói ổng có quen biết với bọn xã hội đen. . . . . . . Bọn họ có phải hay không biết tôi ở đây?”

“Sẽ không a, làm sao có thể biết được? Nếu có biết thì cứ đem tiền thuê nhà trả cho lão là xong chứ gì, cậu cũng không phải là không có tiền, tổng cộng chỉ có ba tháng, bất quá là một ngàn hai mà thôi, lão có lấy mạnh của cậu đâu mà sợ a? Đừng suy nghĩ lung tung nữa, cậu đứng ở đây, tôi đi ra ngoài nhìn xem.”

“Đại ca. . . . . . . Tôi sợ. . . . . . . . .” Vệ Bình run rẩy nói xong, tựa như con mèo nhỏ lạc đường bất lực ôm chặt lấy hắn, Lục Khải không còn cách nào đành phải nửa ôm nửa kéo cậu vào phòng ngủ của mình, hít sâu một cái điều chỉnh tâm tình, coi như không có chuyện gì đi ra mở cửa.

Nơi hành lang nhỏ hẹp có một vài người tụ tập, đang đứng nói chuyện, trong đó có một người vừa nhìn thấy Lục Khải liền cười vội vàng đi tới, nhìn thấy trước cửa có treo bảng ghi tên chủ căn phòng liền hô: “Đây là chắc là Lục tiên sinh? Hân hạnh được gặp anh, tôi là con dâu của ông Hàn, mang vài người tới để dọn dẹp quét tước lại căn phòng, có người sắp thuê phòng này.” Nói xong chỉ vào cửa phòng đối diện.

Nguyên lai là như vậy, Lục Khải nhất thời thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi đầu nói: “Là như vậy a, rốt cục cũng có người thuê sao?” Nhớ đến sóc con, giật mình, mở miệng nói, “Có đồ vật nào có thể dùng cô để lại cho tôi đi, đỡ phải đi mua.” Nói không chừng khi vợ chồng kia trốn đi, trong lúc vội vàng nên đồ dùng của sóc con bị bỏ lại.

“Tất nhiên được, chờ bọn họ quét tước xong, anh có thể lại đây chọn lực.” Con dâu của ông chủ cho thuê nhà tươi cười nói: “Nhạc phụ của tôi thường xuyên nói về Lục tiên sinh a, thật là một người có trách nhiệm, phòng cho thuê được năm năm, cho tới bây giờ đều không bao giờ nợ tiền thuê nhà, không giống như người từng ở trong phòng này, không trả tiền liền bỏ trốn.”

Lục Khải đang muốn vào nhà, nghe vậy cũng chỉ lịch sự đáp lại cô hai câu: “Ông Hàn thân thể có khoẻ không? Cũng đã lâu không gặp.”

Kỳ thật ông chủ cho thuê nhà không ở trong khu này, đây chỉ là sản nghiệp của lão, mỗi tháng tiền thuê nhà đều đúng hạn gửi qua tài khoản tiết kiệm của lão, trên cơ bản nếu không có người bỏ trốn không trả tiền thì lão căn bản không hề đến nơi này, yên tâm ở nhà tính toán sổ sách và chơi mạt chược để sống.

“Úc, nhạc phụ của tôi sức khoẻ không tốt lắm, đang nằm viện.” Cô cười ha ha nói, “Lục tiên sinh, xin lỗi không thể nói chuyện tiếp được. Mấy anh hôm nay cố gắng làm xong cho tôi, buổi tối tôi sẽ trở lại để kiểm tra.”

Cô đem cái chìa khoá giao cho mấy người công nhân, rồi đi xuống lầu, Lục Khải không chút để ý dựa vào trên cửa, nhìn bọn họ mở cửa phòng ra, bên trong tuy rằng từ lâu không có ai ở, nhưng nhìn chung vẫn sạch sẽ, đại khái sóc con lâu lâu sẽ qua đây lau dọn đi.

“Uy, vị tiên sinh kia a,” Một người công nhân nói, “Chờ chúng tôi dọn dẹp tất cả xong xuôi liền kêu anh một tiếng, đến lúc đó cần gì thì cứ lấy được không?”

Lục Khải gật gật đầu, biết lúc bọn họ dọn dẹp thấy cái gì tốt liền lấy đi đem bán xem như một khoản thu nhập, chính mình cứ đứng đây là bọn họ thấy khó chịu, nhưng vì sóc con, cũng phải làm như vậy.

Một người công nhân khác nghe thấy vậy liền bĩu môi nói: “Ai nha, lá gan thực lớn, những đồ vật như vậy mà dám lấy về dùng.”

Lục Khải có chút giật mình, dừng bước lại hỏi: “Tại sao vậy?”

“Tôi nói tiên sinh a, anh mỗi ngày sống đối diện phòng này không thấy điều gì bất thường sao?”

“Không có a? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lục Khải cảm thấy tò mò, truy vấn.

Thấy người công nhân kia không nói nữa, Lục Khải nhún nhún vai, lấy mười đồng tiền từ túi quần ra đưa cho hắn nói: “Tiền uống nước thôi, đừng ngại.”

Người công nhân kia mặt mày lập tức hớn hở, nhận lấy, thấp giọng thần bí nói: “Anh không biết sao? Phòng này bị ma ám.”

Lục Khải thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, chuyện phòng đối diện có ma, sao hắn không biết mà người công nhân mới tới đây lần đầu lại biết? Cảm thấy không thú vị liền lắc đầu, “Nói tằm bậy đi.”

“Là thật đó!” Người kia thấy hắn không tin vỗ ngực cam đoan, “Anh có biết lão Hàn vì cái gì bị bệnh không! Chính là bị ma quỷ doạ đấy!”

“Đừng nói giỡn.” Lục Khải ngay từ đầu đã không tin nhưng vẫn đùa giỡn hỏi, “Như thế nào lại bị ma quỷ doạ? Chẳng lẽ bị quỷ đòi nợ?”

“Sách!” Người kia thiếu kiên nhẫn nên tiếng nói cũng lớn hơn, vẻ mặt thần bí, “Không phải quỷ đòi nợ, mà là quỷ trả nợ! Anh có biết hai vợ chồng bỏ trốn ở phòng này không? Bắt đầu từ hai tháng nay, có người mỗi tuần đều gửi tiền vào tài khoản của lão Hàn! Chính là trả tiền thuê của phòng này! Hơn nữa trên giấy cũng ghi là trả nợ tiền thuê phòng!”

Lục KHải kinh ngạc nhìn người kia, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: hắn đã biết sóc con vì cái gì vẫn không có tiền! Này đứa nhóc đáng yêu lại thiện lương kia a! Phải làm gì với cậu bây giờ a?!

Thấy hắn không nói lời nào, người kia nghĩ hắn vẫn không tin, tiến lên một bước nói: “Chính là a, đôi nam nữ kia mượn tiền của bọn cho vay nặng lãi! Chạy không thoát, trốn được nửa tháng liền bị bọn xã hội đen chém chết rồi! Báo chí không biết! Cảnh sát cũng không biết! Chính là lúc chết quá hối hận, làm chuyện xấu không thể lên thiên đường, cho nên mới đem tiền trả lại cho lão Hàn, khiến cho lão sợ tới mức hai tháng liền đi chùa cúng vái hành lễ, nhưng không hiệu quả, lão không chịu nổi nên mới vào bệnh viện. . . . .”

Lục Khải sợ ngây người, chị gái của sóc con đã chết rồi sao?! Cậu đang ở trong phòng . . . . . .có nghe được cái gì hay không?

Lục Khải vội vàng nói bọn họ một tiếng đừng ném đồ đạc đi, lòng như lửa đốt liền đẩy cửa bước vào, quay đầu đóng lại, khoá cửa xoay người lại, thấy Vệ Bình đứng ở cửa phòng ngủ, ngơ ngác đứng một chỗ, trên mặt hiện lên vẻ khiếp sợ, không tin, bi thương. . . . .

Tựa hồ bị tiếng đóng cửa của hắn làm giật mình hoảng sợ, ánh mắt Vệ Bình mờ mịt nâng lên, con ngươi chứa đựng bi thương làm cho Lục Khải không chịu nổi, hắn nhanh chân đến, một phen ôm lấy Vệ Bình vào lòng, đem cậu hướng vào phòng ngủ, thuận tay đóng cánh cửa lần thứ hai, sau đó hai người tiếp tục vào phòng tắm, lúc đóng thêm một cánh cửa nữa, hắn vừa ôn nhu vừa mạnh mẽ đem Vệ Bình ôm chặt trước ngực, thấp giọng nói: “Khóc đi.”

Giống như nhận được mệnh lệnh, Vệ Bình không còn bị áp lực nữa liền khóc trong lòng hắn, tiếng nức nỡ ngắt quãng phát ra, một cách chậm rãi, bả vai bắt đầu run run, thân thể cũng run rẩy không ngừng, giống như chiếc lá cây bay trong gió, tuyệt vọng nắm chặt áo của Lục Khải, cả người vô lực trượt dần xuống, Lục Khải không thể không vòng tay ôm chặt thắt lưng của cậu, để cậu không té xuống đất.

“Đại ca. . . . . .” Tiếng khóc Vệ Bình che lấp tiếng nói nghe thật sự bi thương, “Tôi cứ nghĩ là .. . . . .Chị cùng anh rể chỉ là bỏ đi thôi . . . . . . Tôi chưa bao giờ nghĩ bọn họ sẽ chết. . . . . . . Ô ô ô. . . . . . Nếu bọn họ không chết, có phải hay không sẽ trở về kiếm tôi. . . . . Tôi vậy mà oán hận bọn họ tại sao lại bỏ lại tôi một mình. . . . . . Nguyên lai là như vậy. . . . . . . Ô ô ô ô. . . . . . Chắc chị tôi nghĩ sẽ gặp chuyện không may nên mới không dẫn tôi theo. . . . . Chị à, thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . . .”

Cậu đem mặt chôn trước ngực Lục Khải, khóc, không tự giác dùng răng nanh cắn cái áo của hắn, hai tay gắt gao ôm lấy người nam nhân trước mặt này, giống như đây là điểm tựa duy nhất của cậu.

Cảm giác được nước mắt của sóc con làm ướt đẫm trước ngực của mình, Lục Khải mới giật mình cảm thấy chính mình đã rất lâu không có tiếp xúc thân thể gần gũi như thế này với nam nhân, hắn theo bản năng muốn đẩy Vệ Bình ra, vừa mới giơ tay lại bỏ xuống, quên đi, cứ để cậu ôm khóc một hồi đi, đứa nhỏ đáng thương, đã biết người thân duy nhất của mình ra đi mãi mãi, không bao giờ. . . . có thể trở lại nữa.. . . . .

Yên lặng ôm lấy Vệ Bình, mặc cho cậu nằm trong lòng ngực mình khóc đến không thở nỗi, Lục Khải không nói gì mà ngẩng đầu nhìn lên trần nhà tắm, trong lòng có điểm tiếc nuối, bắt đầu từ nay, tới khi nào mới nhìn thấy được khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Vệ Bình? Dù sao đối với cậu mà nói, đó chính là một đã kích lớn, tuy rằng thế giới này mỗi phút mỗi giây đều xảy ra những chuyện bi thương, nhưng việc mất đi người thân duy nhất rõ ràng là chuyện thống khổ nhất.

Trong trí nhớ, lúc người kia say chuếch choáng chỉ vào mặt hắn lớn tiếng nói: “Anh thì biết cái gì? Anh cái gì cũng không biết! Từ đầu đến cuối đau khổ chỉ mình em chịu đựng thôi! Chỉ có một mình em!”

Kỳ thật lúc đó người kia chỉ làm nũng mà thôi, hiện tại bây giờ, khi nhìn thấy sóc con vùi vào lòng ngực mình khóc lóc, hắn cũng có thể hiểu được cảm giác thống khổ kia, cùng một loại mất mát như nhau, đau đớn đến tận cùng. . . . . . . .

Tiếng khóc thấp dần, chỉ còn lại những tiếng thút thít, thân thể vẫn còn run rẩy, Lục Khải yên lặng nửa như ôm nửa như ẵm Vệ Bình, kìm lòng không đâu mà cúi đầu, tựa vào mái tóc đen mềm mại, không tiếng động tựa như tự an ủi chính mình.

Lại qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi bụng Lục Khải bắt đầu kêu lên, hắn thật sự chịu không được, tính toán an ủi Vệ Bình sau đó khuyên cậu không nên đau buồn mà dẫn tới suy sụp nữa, kết quả khi kêu hai tiếng không thấy cậu trả lời, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vệ Bình, cư nhiên thấy cậu vẫn còn đọng nước mắt mà đã ngủ mất rồi!

Ngủ a. . . . . . . Lục Khải thật sự muốn bứt tóc, nhưng không thể ra tay, chẳng còn cách nào khác, đành phải ôm ngang lấy Vệ Bình, đem cậu bế lên đi ra khỏi phòng tắm, đặt lên giường, kéo chăn đắp lại, sau đó ngồi bên giường ngẩn người.

Sóc con. . . . . . Ôm lấy thực thoải mái. . . . . . . . Tuy gầy tong gầy teo, không có nhiều thịt, đụng vô toàn xương, nhưng là thân thể thiếu niên ngây ngơ chưa phát dục hoàn toàn, làn da không mềm mại giống như nữ nhân mà rất dẻo dai, co dãn, nếu ở trên giường. . . . . .

Lục Khải, ngươi thật lưu manh! Hắn không lưu tình cho chính mình một bạt tai, đối với đứa nhỏ tín nhiệm ngươi như vậy lại dám suy nghĩ đê tiện đến thế? Cho dù muốn cũng không nên làm như vậy đi?

Quay đầu nhìn Vệ Bình vừa khóc vừa ngủ, nhẹ nhàng lấy tay lau đi nước mắt trên mặt cậu, chạm đến làn da trắng trẻo sạch sẽ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, tim đập nhanh liên tục, nhìn Vệ Bình vẫn yên ổn nằm ngủ, cắn chặt răng, nhanh chân chạy ra bên ngoài, thuận tay đóng cửa phòng ngủ lại.

Hoàng hôn buông xuống, âm thanh ầm ĩ bên ngoài dần dần giảm xuống, cửa sổ các nhà đều phát ra ánh sáng, chiếu đủ loại bóng người, Lục Khải không có bật đèn, gõ gõ bàn phím máy tính, trên miệng ngậm điếu thuốc nhưng không có bật lửa, thỉnh thoảng cào tóc, sau đó tiếp tục gõ gõ, nghe tiếng mở cửa, hắn dừng một chút nhưng không quay đầu lại nói: “Đói bụng rồi? Vậy đi ăn cơm đi, có mua phần cho cậu, để trong tủ lạnh đó.”

Tiếng bước chân nhẹ nhàng hướng chỗ máy tính đi tới, hắn vẫn như cũ không có quay đầu lại, Vệ Bình như sóc con lại gần, cúi người xuống, ôm lấy cổ của hắn, không nói lời nào, cái đầu tựa vào vai hắn.

Lục Khải cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh, không để cho điếu thuộc trên miệng rơi xuống đất, thân thể có chút cứng ngắt, bất quá buổi chiều hắn đã tự giải quyết hai lần, hiện tại vẫn còn gắng gượng được, đối với việc đụng chạm này của Vệ Bình cùng lắm trong lòng chỉ đập nhanh vài cái thôi.

Trái tim chết tiệt, phát rồ hay sao mà sung sức như vậy!



“Đại ca. . . . . .” Đầu cúi xuống, thanh âm vang ở bên tai, “Cám ơn anh. . . . . . . Tôi cũng không biết nên nói như thế nào. . . . . . . . . Anh thật sự là một người rất tốt.”

“Không biết nói như thế nào thì đừng nói.” Lục Khải đứng lên, nhân tiện thoát khỏi cánh tay của cậu, vỗ vỗ đầu cậu nói, “Giữa trưa không có ăn cơm, bây giờ có đói bụng không? Tôi có mua cơm thịt bò, cậu nhanh đi hâm nóng lên ăn đi.”

“Ân.” Vệ Bình cúi đầu, nhỏ giọng đáp ứng một tiếng rồi đi vào nhà bếp, chốc lát nhô đầu ra hỏi: “Đại ca, anh có ăn chung luôn không? Đồ ăn thật nhiều.”

“Tôi vừa mới ăn rồi, cậu cứ ăn đi.” Lục Khải lần nửa ngồi vào máy vi tính, không yên lòng ngồi chơi đánh bài, nhưng cái lỗ tai lại dựng thẳng lên, cố gắng nghe ngóng động tĩnh trong nhà bếp, Vệ Bình lấy chén đũa đặt lên bàn, múc một muỗng cơm lên thổi phù phù rồi đưa vào trong miệng.

Thực trầm tĩnh, bình thường khi ăn cơm cậu luôn nói sang sảng, hôm nay một chữ cũng không nói, chắc vẫn còn đau buồn, thậm chí ăn cũng ít lại.

Vệ Bình ăn xong rất nhanh, sau đó là tiếng rửa chén, ở nhà bếp dọn dẹp lại một chút rồi ló đầu ra hỏi hắn: “Đại ca, anh muốn uống gì không?”

“A, không cần, hôm nay tôi ngồi máy tính nguyên ngày, mắt thật mệt mỏi, muốn đi ngủ.” Lục Khải đứng dậy, duổi thắt lưng, ngọn đèn chiếu vào ánh mắt của Vệ Bình còn sót lại một chút nước mắt lấp lánh nhìn hắn, làm trong lòng hắn lại một trận đập loạn xạ, mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, chỉ chỉ lên cái chăn trải sẵn trên ghế sô pha: “Tôi mới lấy trong tủ ra, hiện tại trời cũng lạnh, buổi tối chỉ đắp cái thảm này sẽ lạnh, dùng cái này đi.”

Vệ Bình kinh ngạc nhìn hắn, xong rồi lại nhìn chăn, cái chăn màu xanh có thêm hoa này chắn chắc mới mua, nhìn sơ qua thật mềm mại, đắp lên nhất định rất thoải mái, cậu chần chừ sờ sờ, nhỏ giọng nói: “Kỳ thực tôi đắp cái thảm đó là được rồi, trời cũng không quá lạnh, với lại tôi còn trẻ, đại ca, anh không cần tốn tiền mua cho tôi. . . . . . .”

“La__Dài dòng! Ai nói mua riêng cho cậu? Trước giờ vẫn đặt trong tủ mà tôi quên lấy ra đó thôi.” Lục Khải nhớ trong nhà hộp tủ rất nhiều chắc Vệ Bình cũng không lục lọi qua hết được đâu liền viện lý do như thế, mạnh miệng nói xong liền đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

Lúc sắp sửa đóng cửa phòng lại, hắn thấp giọng nói: “Ân. . . . . Phòng đối diện có dọn ra một số đồ vật này nọ, tôi đều bỏ trong cái rương, cậu tự mình xem đi.”

Nói xong, hắn không dám quay đầu lại xem Vệ Bình có khóc nữa không, liền nhanh tay đóng cửa, từng bước vọt vào phòng tắm.

Kỳ thật đôi vợ chồng đối diện rời đi không có lưu lại nhiều thứ, Lục Khải tìm kiếm nửa ngày mới thấy được một vài bộ quần áo của sóc con, sách giáo khoa, bài thi, . . . còn có một tấm ảnh chụp ba người, khi có sóc con còn nhỏ xíu, chắc mới mười tuổi, người chị xinh đẹp lại trang điểm quá đậm, kế bên là người anh rể giống xã hội đen, nhìn qua tấm ảnh không hề đẹp, nhưng hiện tại ảnh còn người mất, thi thể không biết lưu lạc nơi nào.

Nhân sinh a, thật sự không nói trước được chuyện gì, hắn trong lúc vô ý ngậm nhầm đầu điếu thuốc, đau đớn liền nhả ra, vội vàng mở vòi nước súc miệng, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết trước được, mười năm trước hăng hái kiếm tiền, chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay?

Nhưng nếu không có bây giờ, cũng sẽ không quen biết được sóc con đi?

Rửa mặt qua loa, nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, không có âm thanh gì, sóc con đại khái chắc cũng mệt mỏi, không còn khí lực để khóc? Lục Khải suy đoán rồi bước lên giường, một lát sau liền ngủ.

Bởi vì trong lòng vẫn âm thầm lo lắng cho Vệ Bình, cho nên Lục Khải không có ngủ yên ổn như bình thường được, không biết tại sao, bỗng nhiên tỉnh ngủ hẳn, trở mình một cái, cầm đồng hồ trên đầu giường lên xem, mới chỉ qua mười hai giờ đêm một chút.

Sóc con đã ngủ chưa? Hắn nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài thực yên tĩnh, nhưng cách một bức tường mỏng mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ kìm nén. .. . . . . Tựa như rất thống khổ.

Chết tiệt! Lại bị gì nữa vậy? Sớm biết như thế sẽ không để cậu lại một mình, mình thật sự là một người nhẫn tâm, chỉ vì sợ ôm sóc con sẽ nảy sinh dục vọng cho nên tình nguyện để cậu một mình đau khổ muốn chết, còn xúi giục lương tâm cho rằng như thế sẽ giúp cậu trưởng thành!

Một bên nguyền rủa chính mình, Lục Khải liền vội vã đứng dậy, vừa bước đến cạnh cửa, quả nhiên nghe thấy tiếng hít thở đứt quãng của Vệ Bình, tiếp theo là âm thanh rên rĩ cố gắng kìm nén, mơ hồ còn nghe cậu mỏng manh gọi: “Đại ca. . . . .”

Chẳng lẽ sóc con đang tự giải quyết?! Lục Khải không hề do dự, đẩy cửa đi ra, bật đèn lên làm phòng khách nhất thời sáng trưng, quát to một tiếng: “Vệ Bình!”

Tay hắn xấu hổ giơ giữa không trung, nét mặt già nua hơi đỏ lên, ánh mắt nhanh chóng nhìn sang chổ khác, ấp a ấp úng nói: “A…………”

Vệ Bình trợn mắt há hốc mồm, nhanh chóng lui vào trong sô pha, cái chăn trên người che lại bên dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn ôn nhuận đỏ bừng lên, lan xuống tới cổ, ngực phập phồng lên xuống, ngậm chặt răng cố gắng không phát ra tiếng thở dốc, hai tay nắm chặt lấy chăn, chỗ phía dưới khả nghi u lên một khối, trong lúc nhất thời, tâm Lục Khải đập với tốc độ điên cuồng không ngừng.

Hai người đều không lên tiếng, trong không khí có một tia ái muội chậm rãi lan truyền, một lúc lâu sau đó, Lục Khải lùi về một bước đưa tay gãi gãi đầu, ngây ngô cười nói: “DIY a? Tiếp tục tiếp tục, này không có gì là xấu hổ hết, đứa nhỏ nào chẳng vậy.”

Hắn cố hết sức làm cho da mặt mình dày lên, bộ dáng như không có gì đi tới ghế sôpha, vỗ vỗ đầu cậu, phát ra tiếng cười tự nhiên chính mình cũng không thể ngờ tới: “Tôi vào tuổi của cậu cũng vậy thôi, loại sự tình nào không có gì là mất mặt! Ha hả. . . . . Điều này chứng tỏ cậu là người bình thường nha, nhìn cậu có tinh thần như vậy thì tôi cũng yên tâm, ha hả.”

Hắn rốt cuộc đang nói cái gì vậy! Hận không thể cho chính mình một bạt tai, nhưng thời khắc xấu hổ như lúc này, nếu không nói cái gì rất khó xử, bàn tay cảm nhận được mái tóc đen mềm mại của Vệ Bình, đầu óc trống rỗng, cúi đầu nhìn thấy Vệ Bình đôi mắt ướt át sợ hãi nhìn hắn, thân thể đã hơi run rẩy.

Đứa nhỏ này đang sợ cái gì vậy? Tự an ủi không phải là chỉ chuyện bình thường sao?!

Lục Khải thật sự không biết nói cái gì tiếp theo, rất muốn bỏ chạy, nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của Vệ Bình, cảm thấy chình mình thật có lỗi, không nên quấy rầy . . . . .thời khắc sung sướng của cậu, đành phải làm như quan tâm lấy chăn cẩn thận đắp lại, nói thêm: “Coi chừng cảm lạnh.”

Lúc tay hắn vừa mới nắm lấy góc chăn, Vệ Bình thân thể đang cứng ngắt bỗng nhiên hét lớn một tiếng: “Không cần!” Tay chân luống cuống giãy dụa, gắt gao cầm chặt lấy cái chăn không có hắn đụng tới, Lục Khải bất ngờ không kịp suy nghĩ, tay cũng nắm chặt lấy chăn, hai người cùng lúc kéo cái chăn liền bị xé rách, trong chớp mắt, cái một cái gì rơi ra khỏi chăn, rớt xuống sàn nhà.

Yên tĩnh,

Không gian yên tĩnh đến đáng sợ.

♥ღ♥Hết chương 5♥ღ♥

♥ღ♥

Bình luận





Chi tiết truyện