chương 12/ 15

Sắp đến giờ tan ca, Vệ Bình nhàm chán nhìn lên đồng hồ, nhịn không được thừa dịp ông chủ không để ý, ngáp một cái.

Lục Khải a, nhất định có chuyện lừa gạt mình, dễ dàng nhìn ra được, nhớ lúc trước chị gái có nói nếu nam nhân không muốn nói, thì không cần ép buộc hắn nói, chính mình không muốn biết, cũng sẽ cần không náo loạn lên dò xét, khi đó hình như anh rể mê mệt một người vũ nữ, bất quá sau đó cũng quay trở về, chị làm như bộ như không biết, cho nên bọn họ vẫn sống chung một chỗ. . . . . tuy nhiên hiện tại không biết đang ở nơi nào. . . . . .

Vậy Lục Khải cùng người kia rốt cuộc quan hệ như thế nào? Cậu càng suy nghĩ càng nhức đầu, người kia, cùng chính mình, cùng Lục Khải, quả thực không cùng một giai cấp a, loại người toàn thân đều loé kim quang, không đúng, phải là bảo thạch kim cương, dùng vàng để hình dung người đó thì có chút kém cỏi dung tục.

Cậu lại thở dài, hôm nay không cần đi học, tan ca sẽ đi mua nấm hương và đậu hủ để nấu canh cá đi, Lục Khải cứ than thở vì cái gì lại nấu canh hoài, nhưng canh rất tiện nghi a, hơn nữa ông chủ còn hứa cho cậu mấy kí xương cốt thịt, dùng để hầm canh rất ngon.

Một chiếc xe hơi vô thanh vô tức dừng trước cửa, sau đó cái cửa dán đầy tờ quảng cáo mở ra, Vệ Bình theo thói quen nhìn người bước vào liền nở nụ cười, vừa định tiếp đón, thì khuôn mặt tuấn mỹ xuất chúng này làm cho cậu cứng người lại, vừa rồi đang còn suy nghĩ thì cái người “toàn thân loé kim quang” cư nhiên xuất hiện.

Tựa như vương tử điện hạ giá lâm, ở cửa hàng tạp hoá bày trí bừa bộn này càng có vẻ không phù hợp, Tịch Tình trong ánh mắt của cậu chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ngạo mạn, Vệ Bình vốn vóc dáng không cao, ở dưới khí thế áp bức của y, quả thực có chút nhỏ bé.

“Ngài — khoẻ.” Cậu cố lấy dũng khí, lắp bắp chào hỏi một tiếng, Tịch Tình nhíu mày, dùng một giọng nam trầm rất êm tai nói: “Xin hỏi hiện tại cậu chừng nào mới tan ca?”

“Có, có! Tôi lập tức tan ca!” Vệ Bình đương nhiên biết đối phương sẽ không bao giờ đến đây mua đồ, chắc chắn là tìm mình. . . . . . Nhưng chính là vì sao lại tìm mình? Y không phải là bạn của Lục Khải sao?

“Tốt lắm, có thể nói chuyện cùng tôi một chút được không?” Thái độ của Tịch Tình có thể được cho là hoà ái dễ gần, nho nhã lễ độ, nhưng Vệ Bình lại cảm thấy chính mình cùng y khoảng cách lại càng cách xa hơn một chút. . . . . . . Thật ngưỡng mộ.

Bất an thay ca với đồng nghiệp, cầm lấy ba lô của mình, Vệ Bình tội nghiệp theo sát Tịch Tình đi ra khỏi tiệm, lúc nhìn thấy người lái xe mở cửa giật mình suýt nữa lui về phía sau, cười gượng: “Cái kia. . . . . Xin hỏi, chúng ta sẽ đi đâu?”

“Tôi chở cậu về nhà.” Tịch Tình trả lời làm cậu hoảng sợ, vừa định cự tuyệt liền nghe câu nói đủ khiến cậu ngậm miệng lại, “Trong khoảng thời gian đó, cũng đủ cho chúng ta trò chuyện.”

Chính là, từ nơi này về nhà cũng rất gần a, nếu thật đơn giản như trong lời nói, thì cứ đứng chỗ này nói chuyện không phải cũng được sao? Vệ Bình trong lòng uỷ khuất, nhưng cũng không dám phản kháng, đành phải ngoan ngoãn chui vào trong xe.

Lái xe nổ máy, Vệ Bình vội vàng nhoài người nằm úp sấp vào lưng ghế phía trước ngại ngùng nói: “Cái kia. . . . . .Nhà của tôi ở tại. . . . . .”

“Hắn biết.” Tịch Tình thản nhiên nói một câu, sau đó cười, “Cậu ở chung với Lục Khải, đúng không?”

“Ân,” Vệ Bình ngoan ngoãn gật đầu, chớp mắt hỏi, “Ngài tìm hắn sao? Về sau cứ tới nhà tìm là được.”

Đôi môi đỏ mọng hoàn mỹ của Tịch Tình giương lên một đường cong, tự phụ nói: “Tôi không cần tìm hắn.” Sau đó từ túi âu phục rút ra một tờ chi phiếu, đã điền đầy đủ con số, thuận tay đưa cho Vệ Bình, “Này là đưa cho cậu.”

“? Là cái gì?” Vệ Bình tò mò tiếp nhận, một chuỗi các con số làm cho cậu choáng váng.

Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của cậu, Tịch Tình không hề phiền lòng giải thích, “Đây chính là chi phiếu của ngân hàng chính phủ Trung Quốc, một trăm vạn.”

Một trăm vạn? Oa úc, Vệ Bình mở to hai mắt nhìn tờ giấy mỏng manh trong tay mình, bộ dạng có điểm không thể tin được, như vậy là toàn bộ một trăm vạn sao? Hay chỉ là đùa giỡn thôi? Bất quá nhìn mặt người này, thấy thế nào cũng không lấy việc này để đùa giỡn đi, hơn nữa cũng cảm nhận được thật sự có một trăm vạn.

“Cái kia. . . . . Tôi tên là Vệ Bình.” Cậu cố lấy dũng khí tự giới thiệu, sau đó hít vào một hơi, mới dám nhìn vào mặt vương tử điện hạ, cố gắng không bị khí thế của y áp đảo, “Xin hỏi. . . . . . Ngài. . . . . .”

“Có việc gì sao?” Tịch Tình kỳ quái, phản ứng của nhóc con kia nằm ngoài dự kiến của y, vốn tưởng chú chó nhỏ lưu lạc bình thường này thấy tiền sẽ không còn kháng cự gì nữa.

Vệ Bình kiên trì nói: “Có việc, tôi muốn biết tên của ngài.”

“Tên của tôi sao?” Tịch Tình mỉm cười, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia đùa bỡn, “Tôi gọi là Phượng Tịch Tình, Phượng trong phượng hoàng, Tịch là cảnh trời chiều, sáng sủa chính là Tình.” Ngừng một chút, rồi cười đến vui vẻ, “Tên này, là do Khải đặt cho tôi.”

Lục Khải? Tự đặt tên cho người khác sao? Oa úc, Vệ Bình trong lòng càu nhàu một tiếng, sau đó nhìn tờ chi phiếu trong tay, thấp giọng hỏi: “Này là cho tôi sao?”

“Đúng vậy, chỉ cần cậu đem ra bất kỳ chi nhánh ngân hàng nào ở Trung Quốc, có thể hoàn thành thủ tục nhận tiền, nếu cậu muốn tiền mặt, có thể gặp một chút phiền toái, vì nơi hẻo lánh này muốn có đầy đủ tiền mặt phải thông báo sớm một chút.” Tịch Tình mỉm cười thương hại nói, những người trong cuộc đời này chưa bao giờ thấy được số tiền lớn như vậy đi, chắc chắn sẽ đổi ra hết thành tiền mặt, sau đó trước hết sẽ hảo hảo hưởng thụ một chút cái khái niệm người có tiền.

“Kia. . . . Vì sao lại cho tôi tiền?” Vệ Bình đã khôi phục lại năng lực nói chuyện, bắt đầu lưu loát, nguyên lai, những điều Lục Khải nói với cậu đều là thật! Người này thật sự là tình nhân cũ của hắn! “Là muốn yêu cầu—tôi cùng Lục Khải chia tay?”

Tịch Tình kinh ngạc nhìn cậu: “Không, đương nhiên không phải, này chỉ là một loại bồi thường, tôi cũng không yêu cầu cậu cùng hắn chia tay hay gì đó, bởi vì,” Lông mi thanh tú của y nâng lên, rất có tự tin nói, “Hắn nhất định sẽ rời bỏ cậu đi xa, tôi xác định điều ấy.”

Vệ Bình hung hăng cắn môi, thấp giọng nói: “Sẽ không đâu. . . . . . .”

“Cậu trên phương diện tình cảm nhất thời không tiếp thu được, điều này tôi có thể lý giải, nhưng sự thật vẫn là sự thật, nếu cứ cố chấp không muốn mất đi tất cả, không bằng bắt lấy những thứ có sẵn trước mắt, so sánh như vậy, cậu thấy sao? Khải không phải là người cùng thế giới với cậu, hắn sớm hay muộn cũng phải trở về nơi thuộc về hắn, cậu còn tưởng rằng hắn từ trước đến nay đều muốn ở cùng một chỗ với cậu sao? Hắn sẽ không đâu, hiện tại chính là thời điểm đó.”

Lúc này xe đã chạy đến đầu hẻm nhà Vệ Bình, vì hẻm quá nhỏ, xe chạy vào không lọt, lái xe quay đầu lại nhìn bọn họ hỏi ý kiến, Vệ Bình giống như hạ quyết tâm, lớn tiếng nói: “Tôi không cần!”

Cậu đem chi phiếu nhét lại vào trong tay Tịch Tình, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt đen ẩm ướt, đang kìm nén nước mắt.

Tịch Tình cũng không giật mình, ảm đạm cười, ý bảo lái xe tấp vào bên lề, cầm lấy chi phiếu nhìn nhìn : “Ân, không tồi, lúc tôi ở độ tuổi giống cậu, cũng rất có cốt khí, đúng vậy, cậu có thể mắng tôi một chút, không quan hệ, tôi cũng không ngại, nhưng cậu thật sự sẽ không hối hận sao? Tôi nói lại với cậu một lần nữa, tôi không phải ép buộc cậu rời khỏi Lục Khải, hắn muốn rời bỏ cậu chính là sự thật, nếu cậu không tin cũng được, tôi chỉ căn cứ vào nguyên tắc của một người trợ thủ đắc lực, xử lí dùm hắn một ít chuyện phiền toái mà thôi.”

Y lắc lắc đầu, thở dài: “Còn muốn tôi ra mặt thay hắn xử lý cái đuôi phía sau, Khải a, thật sự ở lâu tại địa phương này ngốc đền đầu óc đần độn luôn sao?”

“Lục Khải cần hay không cần tôi, không phải tới phiên ngài nói.” Vệ Bình thở hổn hển, tận lực đè nén tức giận, giọng cao lên, “Tôi không tin hắn sẽ rời bỏ tôi. . . . . Nếu hắn muốn, hắn sẽ tự mình cầm chi phiếu đưa cho tôi. Ngài nói, tôi sẽ không tin!”

“Tốt lắm a,” Tịch Tình cười lạnh một tiếng, “Cậu hiện tại cứ việc đi lên hỏi hắn, xem hắn có nói như vậy với cậu không, các người ở chung một chỗ, bất quá cũng mới được một năm? Khải ở cùng tôi suốt mười hai năm, tôi so với bất cứ kẻ nào đều hiểu rõ hắn hơn, nếu nói hắn bây giờ không có quyết tâm, cũng là bởi vì không biết nên cho cậu bao nhiêu tiền mà thôi.”

Vệ Bình bị nói đến không thể đáp lại một câu, đành phải lặp lại lần nữa: “Hắn sẽ không! Ngài . . . . . .Ngài không có quyền thay hắn quyết định, ngài không có quyền thay hắn làm bất cứ chuyện gì! Tôi sẽ đi hỏi hắn, Lục Khải tự chính mình nói với tôi!”

Cậu vội vàng mở cửa xe, giống như chạy trốn xông ra ngoài, không ngừng tự nhủ với chính mình, không được khóc, không được khóc, Lục Khải sẽ nhìn ra được, chính mình không thể bị hắn nhìn ra. . . . . . . .

—–~~~~~—–

Trong khách sạn, tiếp tân cho dù có tươi cười cũng không thể che dấu ánh mắt hoài nghi, cô nhận danh thiếp từ trong tay Lục Khải, xác nhận có số phòng ở mặt sau, bắt điện thoại lên hỏi ý kiến khách hàng, qua vài giây, đối Lục Khải bày ra nụ cười tươi như hoa: “Ngài có thể lên rồi.”

“A, đa tạ.” Lục Khải không yên lòng trả lời, đi vào thang máy, đem ánh mắt kỳ quái của cô tiếp tân quăng ra sau đầu.

Hắn cũng biết chình mình không nên đến đây, cùng Tịch Tình gặp mặt bên ngoài không được sao? Không nên gặp trong phòng khách sạn, cũng may sóc con không biết, bằng không lại suy nghĩ cái gì trong đầu nữa, bất quá, Tịch Tình đúng là Tịch Tình, hắn là biết, nếu như không đến thì chắc chắn y có thể náo loạn lên, vạn nhất trước mặt mọi người thì sẽ rất mất mặt.

Thảm hành lang màu đỏ thẩm, đèn tường màu vàng nhu hoà, trên tường đều treo con số bằng đồng kiểu cổ, Lục Khải đột nhiên cảm thấy không thoải mái, hắn kiên trì tìm phòng, gõ gõ cửa, ước chừng qua mấy chục giây, cửa mới cửa ra, Tịch Tình xuất hiện, quấn chiếc khăn tắm to màu xám quanh người, tóc đen ướt sũng dính vào làn da mềm mại, đối với hắn cười cười: “Mời vào.”

“Ân, quấy rầy em đi?” Lục Khải khách khí hỏi, Tịch Tình tuỳ tay đem khăn mặt ném qua một bên, thực nhàn nhã ngồi xuống ghế sô pha, cười càng thêm ý vị thâm trường: “Sao vậy? Em nhớ rõ lúc trước anh sẽ không khách khí với em như vậy.”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất chúng của y dần hiện ra một tia đùa cợt, hạ thấp người hỏi: “Uống cái gì? Chắc cũng là loại rượu đỏ anh thích sao?”

“Không, không, cám ơn.” Lục Khải vội vàng lắc đầu, “Anh hiện tại không có thói quen uống rượu vào buổi trưa. . . . .”

Tịch Tình căn bản không có nghe lời nói của hắn, vẫn đứng dậy đến quầy rượu rót hai ly, chất lỏng đỏ sẫm lay động trong ly thuỷ tinh, cảm thấy có một loại hấp dẫn vô hình, y tiến tới đặt một ly trước mặt Lục Khải, lúc ngồi gần, mùi thơm thản nhiên của cơ thể lan tràn vào chóp mũi của Lục Khải, áo choàng mở rộng ra, như ẩn như hiện lòng ngực trắng noãn cực phẩm nhẵn nhụi bóng loáng.

Lục Khải mất tự nhiên khụ một tiếng, dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào bình hoa trên bàn, Tịch Tình thả lỏng người dựa vào ghế sô pha, ngón tay thon dài đùa bỡn cầm ly rượu, thoải mái gác chân lên đùi phải, tự nhiên làm lộ ra một số hình ảnh như có như không, mơ hồ có thể thấy được. Lục Khải cười khổ một chút, xấu hổ mở miệng: “Cái kia. . . . . Em vẫn nên thay quần áo đi, mặc như vầy có thể bị cảm lạnh.”

“Sẽ không a, nơi này độ ấm rất thích hợp.” Tịch Tình cười dài nói, đem hai chân thay đổi vị trí, “Làm sao vậy? Anh cảm thấy lạnh sao?”

“Cũng không phải. . . . . . .” Lục Khải cào cào tóc mình, muốn làm cho bản thân bình tĩnh lại, Tịch Tình lại nhẹ nhàng mà cười lên tiếng, hớp một ngụm rượu: “Không cần nghiêm trọng như vậy, lúc trước chúng ta, không phải chỉ ăn mặc như thế này khi ở nhà sao?”

Nói xong, y lại nâng cái ly uống một ngụm, đôi môi màu đỏ xinh đẹp ướt át nhìn càng thêm mê người, con ngươi xanh biếc liếc về phía hắn, ôn nhu nói: “Cuối tuần cùng em trở về, được không?”

Những lời này hoàn toàn làm cho Lục Khải lấy lại bình tĩnh, hắn nhún vai: “Tịch Tình, anh đã suy nghĩ rồi, anh không trở về.”

“Ha hả, anh lại nữa rồi.” Tịch Tình không nghe mà nói, “Vẫn còn giận em sao? Em thật không biết anh giận dỗi tới khi nào, là, em thừa nhận, lúc ấy là em sai, em làm tổn thương lòng tự trọng của anh, cho nên khiến anh chịu đả kích rất lớn. . . . . . Chính là anh cũng đã trả thù đủ rồi đi? Ra đi gần năm năm, ngay cả một chút tin tức cũng không có, ai cũng đều nói là tại em sai, là em làm anh phải bỏ đi, là em phải xin lỗi anh. . . . .” Y tự giễu lắc đầu nở nụ cười, “Dù sao vô luận xảy ra bất cứ chuyện gì, thì tất cả tội danh đều đổ lên đầu em, cũng may theo thói quen, có thể kiên trì cắn răng nhịn xuống. . . . Những người bạn của anh, giống như con gà trống hiếu chiến, thực buồn cười, cho dù em lớn lên cùng anh, nhưng anh đi nơi nào, em có năng lực biết được sao? Sớm biết như vậy thì anh làm chi phải rời đi, trực tiếp đem em giam vào ngục, nói không chừng còn có thể dễ chịu.”

Lục Khải có chút áy náy, cúi đầu nói: “Khi đó anh nhất thời nghĩ không chu toàn, bị tức giận như vậy liền bỏ đi, anh không phải vì trả thù, Tịch Tình, mong em hiểu được rằng, anh chừa từng có ý nghĩ sẽ tổn thương em.”

Lại nhấp một ngụm rượu , đôi môi đỏ mọng của Tịch Tình mỉa mai cười một tiếng, phẫn nộ nói: “Cũng như thế, em chính là không ưa cái tính đó của anh, không có việc gì liền làm ra bộ dạng giống như không thể thiếu em này nọ, sự thật rõ ràng là, anh cái gì cũng không thiếu em, là em thiếu nợ anh, anh đem em bồi dưỡng thàng bộ dáng bây giờ, mất thời gian, tiền tài, tâm huyết. . . Em chẳng những không có báo đáp, ngược lại còn cảm thấy bất mãn, cho nên là em xứng đáng, hiện tại anh đưa ra điều kiện gì em cũng sẽ làm, được không? Muốn em ký ước ấn dấu tay đều được, chỉ cần anh theo em trở về, tuỳ ý anh muốn làm gì em, được không?”

Lục Khải bất đắc dĩ thở dài: “Tịch Tình, đừng dỗi nữa, em biết rõ anh không có ý này.”

“Vậy thì là cái gì?” Mắt phượng Tịch Tình hơi nhướng lên, mị hoặc nhìn hắn, “Đừng nói với em là anh thật yêu thích cái người kia, ngay cả huyết thống rõ ràng trong sạch đều không có, chỉ là cái tiểu sủng vật.”



“Vệ Bình không phải sủng vật.” Lục Khải nghiêm túc, gằn từng tiếng nói: “Anh cho tới bây giờ chưa đem bất kỳ ai xem như sủng vật, Tịch Tình, em cũng không ngoại lệ, anh vẫn nói rõ ràng cho em biết, lúc trước em không phải là sủng vật của anh, mà là vợ của anh, khi đó anh thật sự yêu em, nhưng chỉ có em là không tin.”

Tịch Tình hai má cứng ngắt một chút, lập tức cười lên: “Khi đó? Vậy còn hiện tại? Anh còn yêu em không?”

“Anh không biết. . . . .” Lục Khải nổi giận nói, “Em từng ở trong lòng anh chiếm vị trí quan trọng nhất, nhưng hiện tại. . . . . . Anh nghĩ anh đã thích Vệ Bình nhiều hơn một chút.”

“Anh không biết? Tốt lắm, em có biện pháp làm cho anh biết.” Tịch Tình đột nhiên đứng lên, ngón tay giữ vạt áo nhẹ nhàng cởi ra, thân thể hoàn mỹ liền như vậy trắng trợn xuất hiện trước mắt Lục Khải.

“Tịch Tình. . . . . . .” Lục Khải không tự chủ được đứng dậy, ánh mắt tránh né y, có chút chật vật nói, “Đừng như vậy, anh chỉ muốn hảo hảo nói chuyện với em.”

“Nói chuyện không có kết quả, cho nên em mới làm vậy để anh có thể rõ ràng.” Tịch Tình không chút nhượng bộ nói, “Trước kia anh không phải làm trước rồi quyết định sau a, Khải, anh đã không hạ được quyết tâm, khiến cho em phải thay anh quyết định, ôm em đi! Sau đó anh sẽ biết, anh rốt cuộc thích ai!”

Y đột nhiên nhào về phía trước, hai tay gắt gao ôm bả vai của Lục Khải, đem thân thể chính mình dán sát vào người hắn, hai người dây dưa cùng một chút, cảm giác quen thuộc trong lòng lại ùa về, kêu gào muốn đem một tia lý trí cuối cùng đánh mất.

‘”Khải. . . . .” Tịch Tình không đoán được người chịu đựng không nổi trước lại là y, trong một khắc tiếp xúc với thân thể người kia, *** bắt đầu lan truyền toàn thân, y mở đôi môi đỏ mọng, bất mãn rên rĩ: “Khải. . . . .”

So với y, thì thái độ Lục Khải có thể bình tĩnh hơn, hoặc dùng từ lãnh khốc để hình dung, tuy rằng hắn cũng ôm lấy Tịch Tình quần áo không chỉnh tề, nhưng trên mặt không hề có biểu tình, càng không có một chút cấp bách, chính là nắm lấy cánh tay Tịch Tình, chậm rãi, kiên quyết kéo ra một chút, thực bình thản, còn có chút bi thương nhìn vào hai tròng mắt xanh biếc vì khó hiểu của y, “Tịch Tình, đều vô ích, cho dù anh hôm nay cùng em lên giường, cũng không thể thay đổi được sự thật, anh không còn thương em, anh yêu Vệ Bình.”

Câu cuối cùng làm cho khuôn mặt tuấn mỹ của Tịch Tình tái xanh, y cố gắng cứu vãn, không cam lòng nói: “Anh còn không có thử qua làm sao biết được? Khải! Em không tin anh thật sự nhẫn tâm nói như vậy!”

Y bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, trên mặt đỏ ửng đầy phẫn nộ, xiết chặt nắm tay, trầm giọng hỏi: “Anh không phải là đang hoài nghi. . . . . hoài nghi rằng em có phải hay không cũng làm vậy với những người khác? Khải! Em nói cho anh biết em không có thấp hèn như vậy, canh lúc anh bỏ đi liền tìm một người đàn ông khác, anh vẫn luôn nghĩ em như vậy?! Em căn bản chỉ là người vô dụng, liền cùng đàn ông lên giường đem thân thể để đổi lấy mục đích?! Anh không phải nghĩ như vậy đúng không? Hãy nói rằng anh không có! Em không có chạm qua bất kỳ ai, trong năm năm này em vẫn luôn trong sạch! Mặc kệ anh có tin hay không!”

“Tịch Tình! Em lại để tâm vào những chuyện vụn vặt, anh khi nào thì hoài nghi em như vậy?” Lục Khải bất đắc dĩ nói lớn hơn tiếng của y, “Anh là người nhìn em lớn lên, em tốt như vậy anh vì sao lại không biết được, em đương nhiên không phải là loại người như vậy, anh căn bản không hề hoài nghi, em lại nghĩ đi đâu vậy?! Cho anh yên tĩnh một chút, đừng náo loạn.”

Thân thể Tịch Tình kịch liệt run rẩy, tóc đen hỗn độn xoã trên vai, ồ ồ thở dốc, cuối cùng cũng có thể nâng ánh mắt nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Vậy anh vì cái gì không chịu ôm em?”

Tiếng nói nhỏ vụn đứt quãng, cơ hồ nghe không rõ, trong ánh mắt yếu ớt cùng tuyệt vọng làm cho Lục Khải đau lòng mở miệng: “Bởi vì anh không còn thương em nữa. . . . Anh không thể nào ép buộc mình để ôm em. . . . Thực xin lỗi. . . . .”

“Nói dối.” Tịch Tình nở nụ cười châm chọc, “Đây là cách anh trả thù đi? Anh vẫn hận em. . . . . Trước kia em không hề yêu anh. . . . Mỗi lần anh ôm em, đều mất rất nhiều công phu. . . . . Cố làm cho em vui vẻ. . . . Cái gì cũng đáp ứng em. . . . .Sủng em. . . . Khi đó vì anh yêu em sao? Cho nên anh không ngại làm bất cứ gì để được ôm em. . . . Hiện tại còn nói cái gì không yêu sẽ không ép buộc. . . . Khi đó sao anh không hỏi em một chút, rằng em có yêu anh không? Có quan tâm trong lòng em nghĩ gì sao? Đúng vậy, anh chắc chắn cho rằng em nhất định yêu anh. . . . không có lý do gì để em từ chối anh a. . . . Anh như vậy quá xuất sắc, anh tuấn, ôn nhu săn sóc. . . . . cho em hết thảy. . . .Đem em từ một đứa cô nhi bồi dưỡng thành người có tri thức. . . . Để báo đáp anh, cho nên em phải yêu anh. . . . . Chính là em có lựa chọn sao? Em có sao?”

Y thì thào nói xong, bỗng nhiên nắm lấy cổ áo của Lục Khải, đốt ngón tay đều hiện rõ gân máu, giống như bị bệnh tâm thần hô lên: “Thời điểm anh yêu tôi liền ôm tôi, không thương tôi nữa liền vứt bỏ! Tôi đâu? Tôi đâu?! Tôi được chọn lựa sao? Anh đã cho tôi cơ hội sao? Tôi có cơ hội để nói sao? Đúng vậy, tôi có, tôi nói không muốn, sau đó anh liền cho là tôi đang dỗi, đang làm nũng! Sau đó liền dỗ dành tôi, nhưng mà ở trên giường! Dù sao anh lúc nào cũng đạt được mục đích của mình, muốn cái gì đều nhất quyết phải lấy cho được, đúng không?! Anh cứ cười tự tin như vậy, vô luận tôi ra sao, anh cũng là cười như vậy! Tôi hận chết lúc anh nở nụ cười anh có biết hay không?!”

“Thực xin lỗi, Tịch Tình, thực xin lỗi. . . . .” Lục Khải nhìn con người xanh biếc tràn ngập nước kia, trừ bỏ nói xin lỗi đều không thể nói cái gì khác, khi đó bọn họ đều còn trẻ, đúng vậy, Tịch Tình nói rất chính xác, hắn luôn tự cho mình là đúng, nghĩ rằng yêu thì sẽ như vậy, không hề quan tâm đến tâm tư của Tịch Tình.

Tịch Tình nói rất đúng y như vậy a, hắn là cái loại cao cao tại thượng, luôn tỏ ra khoan dung giả dối, ở trong lòng Tịch Tình chính là giống như một loại thương tổn vũ nhục đi?

Hít thở sâu vài lần, Tịch Tình bùng nổ dần dần bình tĩnh trở lại, không lên tiếng ly khai cái ôm của Lục Khải, sửa sang lại cái khăn tắm, cột dây áo lại kỹ càng, nếu người ta đã không còn quan tâm đến sự yêu thương nhung nhớ của mình, như vậy không còn tất yếu phải uy hiếp rồi?

“Em có ổn không?” Lục Khải thuận tay đem ly rượu trước mặt mình đưa qua, Tịch Tình ngay cả liếc cũng không thèm liếc một cái, tự mình đi đến quầy rượu rót một ly, làm cho tay hắn xấu hổ để giữa không trung.

Một hơi uống hết ly rượu, Tịch Tình mới hoàn toàn trở lại bình thường, ánh mắt xanh biếc xinh đẹp lạnh lùng liếc Lục Khải một cái, hỏi: “Anh chắc chắn, nhất quyết không theo tôi về?”

“Ừ, anh chắc chắn.” Lục Khải gật gật đầu nói, “Anh hiện tại. . . . đã già rồi. . . . đầu óc không còn nhanh nhạy, tác phong cũng chậm đi.”

Tịch Tình cầm ly rượu bước về phía cửa sổ, nhìn xuống dòng xe cộ chạy như nước, đèn đường một mảnh bừng sáng, không trung mang sắc hồng, phồn hoa đô thị, có chốn nào còn nhìn thấy bầu trời đầy sao không?

“Kỳ thật. . . . Anh cũng có thể dẫn cậu ta cùng trở về.” Y lạnh nhạt nói, “Thật mâu thuẫn, anh không thương tôi, cũng không có nghĩa là tôi không phải đem công ty trả lại cho anh, cái kia vốn là của anh thành lập nên mà.”

Y nở nụ cười cứng ngắt, mang theo chút buồn bã: “Tôi không muốn người ta nói là tôi quyến rũ anh, cùng anh lên giường mới lừa gạt, chiếm hết công ty của anh, vật trở về nguyên chủ không tốt sao? Như vậy anh có thể cùng tình nhân nhỏ bé sống an nhàn qua ngày.”

“Tịch Tình.” Lục Khải thành khẩn nói, “Anh biết chuyện chúng ta lúc trước, không thể bồi thường lại cho em, vậy cứ xem đó như lễ vật đi, công ty là của em, doanh thu trong năm năm nay cũng là do em kiếm được, anh không thể tước đoạt, em cũng không nên suy nghĩ miên man nữa, năm năm nay không phải em kinh doanh rất giỏi sao? Đây là sự chứng minh năng lực của em, cho nên đừng loạn nghĩ nữa, hảo hảo mà trở về, tiếp tục làm tổng giám đốc, không tốt sao? Em nhất định có thể làm được, anh tin tưởng năng lực của em, Tịch Tình, hảo hảo mà chứng minh cho mọi người thấy, em là người có tư cách để ngồi vào vị trí đó, bởi vì em chính là em, cố gắng hết sức như vậy, như thế nào lại không thể thành công?”

“Thật đúng là làm cho tôi cảm động a, có thể nghe được sự ca ngợi từ anh.” Tịch Tình khoé miệng cười cười, ra vẻ thoải mái mà tựa vào cửa sổ, “Đúng rồi, tình nhân bé nhỏ của anh đâu rồi? Như thế nào không cùng đến đây với anh? Tôi còn nghĩ cậu ta sẽ muốn đến xem một trò hay ho này chứ, xem một ông già như tôi bị cự tuyệt tình cảm, tuy rằng tôi cũng không đau buồn, chính là so với cậu ta còn mạnh mẽ hơn đi? Anh nếu muốn tăng lòng tin trong cậu ta, thật sự nên dẫn cậu ta cùng tới đây.”

Lục Khải nở nụ cười khổ: “Đừng nói nữa, Tịch Tình, Vệ Bình. . . . không giống em, em ấy sẽ không nghi ngờ cái gì, hơn nữa, em ấy căn bản không có biết mối quan hệ giữa chúng ta, lần trước gặp mặt, anh chỉ nói chúng ta là bạn bè, còn những chuyện khác em ấy không biết.”

Có chút kinh ngạc liếc nhìn Lục Khải một cái, Tịch Tình cũng cười lên: “Có ý tứ, nguyên lai là như vậy. . . . .”

Trong phòng trở nên yên lặng, một lát sau, Lục Khải mới chủ động nói: “Như vậy, em cứ trở về đi. . . . . Bảo trọng.”

“Không tiễn tôi ra sân bay sao?” Tịch Tình trêu chọc hỏi, “Ngay cả một nụ hôn cuối cùng cũng không có?”

Lục Khải do dự một chút, đi đến bên người y, nhẹ nhàng ở trên mặt y hôn một cái: “Hẹn gặp lại, Tịch Tình.”

♥ღ♥Hết chương 12♥ღ♥

♥ღ♥

Bình luận





Chi tiết truyện