chương 7/ 10

CHƯƠNG 7]

“Hắn hiện giờ có mặc thêm áo ấm ? Còn ho nặng nữa hay không ?”

Dịch Vân Trai hỏi đầy lo lắng, hắn sai người không chỉ đi mua câu đối của Tả Chấn Ngọc mà còn phải chú ý xem y có mặc ấm hay không, thân thể so với trước đây có chuyển biến tốt lên chút nào không.

Vừa nghe hạ nhân trả lời, Tây Ninh ở một bên sắp xếp lại số tranh vừa được mua mang về.

Muốn chết a ! Hiện giờ chỉ có tranh không đã muốn chiếm đến nửa cái phòng rồi ! Thiếu gia ban đầu đã không quan tâm là tranh vẽ hay câu đối gì đó, đến liếc mắt qua một cái cũng chưa từng, mục đích chính là giúp Tả Chấn Ngọc vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng xem ra đến mức này thì thiếu gia đi quá giới hạn [đơn thần giúp người] quá xa rồi.

Dịch Vân Trai nếu nghe hạ nhân báo lại là Tả Chấn Ngọc hôm nay ho không còn nghiêm trọng hoặc y mặc nhiều quần áo hơn thì tâm tình sẽ trở nên vui vẻ phấn chấn, còn nếu biết quái bệnh biểu thiếu gia bệnh tình biến trở liền phiền não không thôi.

Trong mắt hạ nhân tôi tớ, ai cũng thấy thiếu gia nhà mình giống như ngày đó, bị ma mê quỷ hoặc rồi.

Tây Ninh thu dọn lại mấy thứ, hắn dù có biết chút chữ nhưng lại thực sự cảm thấy Tả Chấn Ngọc viết không kém chút nào. Từng nét chữ ngay thẳng, tú lệ, có thể viết đẹp như vậy, Tây Ninh hắn chỉ biết vài người. Xem ra quái bệnh biểu thiếu gia này cũng không phải là kẻ vô học, hơn nữa nét chữ này thoạt nhìn thực giống nét chữ của Lan Huân tiểu thư. Tây Ninh không khỏi có chút ngây ngốc.

Tiêu Hồng Nhi đột nhiên bước vào, gặp Tây Ninh đang bận sắp xếp lại một đống trang giấy, nàng quay đầu coi như không thấy. Gần đây không biết vì sao Dịch Vân Trai thích thu thập mấy thứ này, rồi lại bày đầy ra phòng.

Nàng xem không hiểu nên căn bản không buồn để ý, liền chạy đến bên Dịch Vân Trai, giữ lấy ống tay áo hắn làm nũng : “Vân Trai, hôm nay chúng ta ra ngoài du ngoạn hảo ? Tân niên sắp tới, ta muốn đi mua sắm một chút làm cho tân niên thêm phần náo nhiệt được không ?”

Dịch Vân Trai thiếu chút nữa muốn đẩy tay nàng ra, nếu không phải cố gắng kìm nén, chắc hắn đã làm vậy rồi.

Ở gần Tiêu Hồng Nhi, hắn ngày càng cảm thấy khó chịu, thậm chí giờ có nhớ lại thời gian trước đây ở cùng Tiêu Lan Huân cũng không làm hắn có thêm chút hảo cảm nào với Tiêu Hồng Nhi.

Mỗi lần nhìn đến nàng, Dịch Vân Trai lại thấy không kiên nhẫn. Tuy rằng nàng với Tiêu Lan Huân tiếng nói cùng khuôn mặt đều giống nhau nhưng hắn lại không cảm nhận được một chút nào khí chất ôn nhu mềm mại trước kia. Thêm nữa, càng ở lâu, hắn còn phát hiện nàng kiều man, vô lý cùng tùy hứng, khi nói chuyện luôn thích đấu võ mồm, lời nói ra là đả thương người khác. Dịch Vân Trai không nhịn được tự hỏi tại sao trước kia mình lại yêu nàng ? Ba năm chờ đợi cùng lo âu khổ sở, chẳng lẽ để thú một nữ tử như vậy về nhà ?

Hay là hắn lúc trước tuổi trẻ nông nổi, không nhận thức rõ ràng ?

Không lẽ những điều tốt đẹp trong trí nhớ tất thảy đều là tự mình tưởng tượng ra ?

“Cha ta muốn ta đi gặp một thương khách, hôm nay ta phải ra ngoài.” Hắn nói dối đưa ra cái cớ, căn bản là không muốn ở cùng nàng.

Lại không tưởng được, Tiêu Hồng Nhi mặt phiếm hồng, mừng rỡ nhảy lên không thôi : “Vậy cha ngươi gửi thư, hẳn là có nói đến chuyện thành thân đúng không ?”

Dịch Vân Trai vẫn chưa nhận được thư từ thân phụ, hắn cũng thấy buồn bực vì sao cha còn chưa cho người đưa thư tới.

Hắn thản nhiên nói : “Đây là trước khi đi cha ta đã giao hẹn, vài ngày trước cùng ngươi ham chơi làm lỡ không ít chính sự, mấy ngày nay phải làm việc. Lan Huân ngươi với tỷ tỷ đi chơi đi !”

Tiêu Hồng Nhi xụ mặt, nhưng là không nên làm càn, đành không tình nguyện hỏi : “Vậy cha ngươi khi nào mang tín thư tới ?”

“Chắc là vài ngày nữa thôi.” Dịch Vân Trai thuận miệng trả lời.

Tiêu Hồng Nhi tin là thật, vui vẻ nói : “Chỉ cần vài ngày tới cha ngươi gửi thư đến chúng ta liền có thể thành thân đúng không ? Vân Trai, ta thực mong được gả cho ngươi, càng nhanh càng tốt.”

Dịch Vân Trai tưởng tượng đến khi phải cùng người trước mặt thành thân, không biết vì sao thấy lạnh cả ngươi, lại càng không muốn.

Hắn không muốn nghĩ nhiều, đành phải gật đầu. Chờ nàng rời đi, Tây Ninh không nhịn được, nhiều chuyện hỏi : “Thiếu gia, người vì cái gì lại muốn gạt Lan Huân tiểu thư ? Chúng ta căn bản không có việc gì a !”

“Ta muốn đi phủ thành.”

“Thiếu gia người muốn đến phủ thành làm gì ?” Tây Ninh nhíu mày, nhịn không được hỏi lại. Tuy rằng hắn biết đáp án có thể là gì.

Dịch Vân Trai không muốn trả lời, cũng không có biện pháp trả lời, Tây Ninh đành theo hắn tới phủ thành.

Tới phủ thành không phải để xem náo nhiệt, cũng không phải muốn nghe khúc, mà là vì muốn xem tên quái bệnh Tả Chấn Ngọc kia có tốt hay không.

Tả Chấn Ngọc hiện nay đã có thể kiếm được ngân lượng, cũng không cần lưu lại căn miếu đổ nát kia nữa, mà là ở tại một gian phòng nhỏ hướng nhân thuê tới. Y thân mình đơn bạc, gầy đến mức như chỉ còn chút hơi tàn kéo dài cuộc sống.

Tây Ninh tuy rằng chán ghét y, chính là vẫn không nhịn được trong tâm cảm giác đồng tình, thầm nghĩ nếu y còn không xem bệnh, đại khái sống không quá năm nay. Nhìn thấy cảnh đó, Dịch Vân Trai cả người một trận kịch liệt run rẩy.

Hắn biết Tả Chấn Ngọc chịu khổ, nhưng lại không có biện pháp cùng y gặp mặt. Dù sao hắn vẫn nghĩ đến chính mình trước đây đem y đuổi khỏi Tiêu gia, huống chi hai người đã làm ra cái chuyện kia, gặp lại cũng chỉ xấu hổ đến cực điểm mà thôi.

“Thiếu gia, chúng ta về đi ! Về rồi thỉnh đại phu tốt nhất phủ thành đến xem bệnh cho hắn, bảo là lão gia mua tranh thấy hắn thân thể không tốt nên đặc biệt mời đến. Như vậy có được không ?”

Dịch Vân Trai gật đầu, trở về liền sai tôi tớ đi thỉnh đại phu, vẻ mặt hốt hoảng lúc đó mới một thoáng giảm đi.

Ngồi trong phòng, nhớ lại thân mình gầy gò, đơn bạc của Tả Chấn Ngọc, không biết liệu y có qua được mùa đông năm nay ?

Một trận đập cửa vang lên, Tây Ninh đi mở cửa, nguyên lai là Tiêu Hoa Nhi tới chơi.

Tây Ninh đãi chi lấy lễ nói : “Hoa Nhi cô nương có việc tìm thiếu gia sao ?”

Tiêu Hoa Nhi trên mặt mang lệ, má trái ửng đỏ, xem ra là vừa cùng ai đó xảy ra cãi vã.

Mà người có thể cùng Hoa Nhi tiểu thư đây to tiếng chỉ có thể là Dịch gia chuẩn thiếu nãi nãi Tiêu Hồng Nhi. Hai người bọn họ vì Dịch Vân Trai mà cãi nhau cũng không phải là lần đầu tiên.

Nhưng là lần này Tiêu Hồng Nhi dáng vẻ cao ngạo đến khoe rằng thư của Dịch lão gia sắp tới nơi, Tiêu Hồng Nhi cũng sắp được gả về Dịch gia, căn bản không đem Tiêu Hoa Nhi đặt ở trong mắt, còn ra tay tát nàng.

Tiêu Hoa Nhi vừa tức vừa giận, không cam lòng nhịn nhục, càng chán ghét Tiêu Hoa Nhi kia hơn mình một bậc, dường như cả đời mình không thể bằng nàng.

Tiêu Hoa Nhi không tin mình không thể thắng được muội muội ! Tiêu Hồng Nhi chẳng qua mặt ngoài lớn lên giống Tiêu Lan Huân, những thứ khác so ra đều kém mình. Nàng sẽ không đem Dịch Vân Trai tặng cho muội muội.

Tiêu Hoa Nhi vừa tiến vào liền hướng Dịch Vân Trai nhẹ giọng nói : “Dịch đại ca, ta muốn nói cho ngươi một việc.”

Thái độ thận trọng của nàng khiến Dịch Vân Trai nghe xong liền kiên quyết dời sự chú tâm từ Tả Chấn Ngọc sang Tiêu Hoa Nhi.

“Làm sao vậy ? Hoa Nhi ?”

“Kỳ thực Hồng Nhi căn bản không phải là Tiêu Lan Huân, Tiêu Lan Huân ra ngoài đọc sách hơn một năm, nhưng Tiêu Hồng Nhi từ nhỏ đến lớn đều ở trong nhà, chưa từng ra ngoài. Nàng lười nhác, tự cao cho rằng mình xinh đẹp, thậm chí cả một chữ [nhân] cũng không nhận biết, Dịch đại ca, ngươi không tin chỉ cần ra đề đơn giản, nàng nhất định ngay cả một chữ [đại] cũng không viết được.”

Dịch Vân Trai nghe được trợn mắt há mồm, Tây Ninh bên cạnh đã toàn thân cứng ngắc.

“Trách không được … trách không được ta đối với nàng không thể thân thiết, nguyên lại nàng không phải Lan Huân.” Dịch Vân Trai ngẩn ngơ nói.

“Đúng ! Tiêu Lan Huân thực ra là một người khác.” Tiêu Hoa Nhi nói xong liền vội vàng dời đi.

Nàng biết đợi lát nữa sẽ có gió lốc xuất hiện, mà thân mình mỏng manh sao có thể hứng chịu.

Tây Ninh đầu tiên giận dữ hét lên : “Thiếu gia, nếu chúng ta bị lừa, trâm cài đầu kia là do người của Tiêu gia đưa đến, cũng có nghĩa là họ biết Lan Huân tiểu thư ở đâu ! Bọn họ dám mạo danh thế thân, thực không biết xấu hổ.”

Không cần cùng Tiêu Hồng Nhi thành thân nữa, trong lòng Dịch Vân Trai như vừa trút được một tảng đá lớn, nhưng mặt khác, cỗ lửa giận trong tâm lại mãnh liệt nảy lên.

Tiêu gia dám lừa gạt hắn, loại sự tình này hắn có thể dễ dàng bỏ qua sao ?

Hơn nữa Tiêu Lan Huân nhất định là nhận hết khổ sở, như vậy mới đem tín vật đính ước giao cho Tiêu gia, bằng không sao nàng có thể để vật quan trọng như vậy rời khỏi người.

“Đến đại thính, thỉnh Tiêu lão gia tới đây !”

Dịch Vân Trai mạnh mẽ đứng dậy, vẻ mặt thoáng chốc trở nên lãnh khốc.

Hắn đối Tiêu gia hết lễ cùng đãi, không thể tưởng được bọn họ như vậy lại dám lừa gạt hắn. Thực nghĩ hắn dễ dàng để cho người ta khi dễ vậy sao ? Chuyện này hắn thế nào cũng phải tra ra đến cùng.

Tới đại sảnh, Tiêu gia nhân còn chưa biết phát sinh chuyện gì, chỉ biết Dịch Vân Trai đột nhiên cho người triệu tập bọn họ tới đại thính.

“Vân Trai a, là có chuyện gì sao ?” Tiêu Đại Nghiệp cẩn trọng nói.

Hắn cảm thấy sắc mặt Dịch Vân Trai không còn như trước, hơn nữa ở Tiêu gia càng lâu, đối với chuyện thành thân tựa hồ lại càng trở nên lạnh nhạt, không lẽ là muốn nhân dịp này tuyên bố hủy hôn ?

Dịch Vân Trai mỉm cười nói : “Nhạc phụ, bởi vì sinh thần của phụ thân ta sắp tới, cho nên ta nghĩ thỉnh Lan Huân họa bức [Bát tiên quá hải], thuận tiện đề thơ chúc mừng. Ta gọi mọi người tới là muốn cho họ được chiêm ngưỡng Lan Huân chính tay họa. Tự cùng tranh của nàng đều có thể nói là tuyệt nhất !”

Tiêu Đại Nghiệp thần sắc đại biến. Tiêu Hồng Nhi có thể viết được hay không, kẻ làm cha là hắn rõ hơn ai hết, xem ra Dịch Vân Trai trong lòng đã có điểm khả nghi.

Tiêu Hồng Nhi sắc mặt trắng bệch.

Dịch Vân Trai ý bảo Tây Ninh : “Đem văn chương trình lên, ta đây phải phúc [Bát tiên quá hải] ngay tại chính sảnh, cho mọi người biết ta có được huệ chất lan tâm nữ trung Trạng nguyên làm thê tử.”

Tiêu Hồng Nhi không dám đề bút, lập tức hướng Dịch Vân Trai gắt giọng : “Vân Trai, chuyện nhỏ này sai người làm là được rồi, ta vì sao phải đích thân họa tranh ?”

Tây Ninh trợn mắt nhìn nàng, hoàn toàn không còn bộ dáng cung kính trước kia : “Nếu ngươi là Lan Huân tiểu thư, xin mời hạ bút.”

“Ngươi đây là có ý tứ gì ? Cẩu nô tài, ngươi đối chủ tử cũng dùng cách nói chuyện như vậy sao ? Xem ta không gọi Vân Trai đuổi ngươi đi mới là lạ.” Tiêu Hồng Nhi thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên mắng chửi Tây Ninh.

Tây Ninh cũng không có chút sợ hãi nào với cơn giận của nàng. Nếu Hồng Nhi đích thị là mạo danh Lan Huân tiểu thư thì hắn cũng không cần tỏ thái độ cũng kính với nàng nữa. Tâm hắn giờ đây đều đặt tại thiếu gia, không hướng về nàng.

“Nếu thực ngươi là Lan Huân tiểu thư, tại sao ngay cả một câu thơ cũng không đề nổi ? Lan Huân tiểu thư thích đàn, ta lại chưa từng nghe ngươi đàn, không chừng là ngươi cũng không biết đàn đi ? Ngươi căn bản không phải là Lan Huân tiểu thư.”

“Ngươi … tên nô tài như ngươi lại dám đối với ta như vậy ! Vân Trai, ngươi xem hắn có để thiếu nãi nãi tương lai vào mắt không .” Tiêu Hồng Nhi liền một trận khóc nháo.

Lúc này, Tiêu Hoa Nhi chậm rãi từ trong phòng bước ra, nhận lấy bút đề hai câu thơ [Phúc như Đông hải, thọ tỉ Nam sơn]. Tiêu Hồng Nhi thấy vậy im bặt, ngạc nhiên nhìn tỷ tỷ.

“Ta mới là Tiêu Lan Huân, chẳng qua dung mạo đã không còn giống với năm đó. Phụ thân nói Hồng Nhi so với ta năm đó còn giống hơn, liền nghĩ cách để Hồng Nhi thay thế ta gả cho ngươi. Ta tuy rằng thua muội muội nhưng không thể nào dứt bỏ tình càm với ngươi được. Vân Trai, hi vọng ngươi có thể tha thứ cho ta vì đã lừa gạt ngươi.”

Nghe Tiêu Hoa Nhi tự biên tự diễn kể chuyện một hồi, lại nói mình là giả mạo, chính nàng mới là thật, Tiêu Hồng Nhi tức giận đến mức sắc mặt đen lại.

Tiêu Hồng Nhi phút chốc giận dữ kêu lên : “Ngươi nói bậy ! Ngươi không phải Tiêu Lan Huân, ta mới thực sự là Tiêu Lan Huân.”

Tiêu Hoa Nhi khóe miệng để lộ mạt cười : “Bằng không ngươi thử viết vài chữ xem. Tiêu Lan Huân ra ngoài đọc sách, có lý nào ngay cả một chữ cũng không biết viết.”

“Ta sẽ viết ! Ai nói ta không thể viết !”

Nàng nói xong liền đoạt lấy bút trong tay Tiêu Hoa Nhi vẽ loạn lên giấy, nét chữ càng viết càng rối, căn bản không thể nào là của Tiêu Lan Huân.

“Ngươi viết chữ như vẽ bùa vậy, họa có là thiên tài xem mới hiểu !” Tiêu Hoa Nhi buông lời châm chọc, tiến về phía trước, cư nhiên tựa đầu vào ***g ngực Dịch Vân Trai : “Vân Trai, ba năm qua, dung mạo của ta tuy có chút thay đối, nhưng ta vẫn là Lan Huân mà ngươi một lòng yêu thương.”

Dịch Vân Trai nãy giờ lạnh lùng đứng xem hài kịch. Hắn lúc này không còn có thể tin vào một lời nào của Tiêu gia nữa, liền lãnh đạm hỏi : “Ta hỏi ngươi, Lan Huân thích hoa gì nhất ?”

Không nghĩ cũng biết con gái thường thích hoa gì, Tiêu Hồng Nhi nhanh nhảu trả lời : “Hoa mẫu đơn.”

Bị Tiêu Hồng Nhi cướp lời, Tiêu Hoa Nhi cả giận nói : “Người Vân Trai hỏi là ta, không phải ngươi ! Đương nhiên là mẫu đơn.”

Dịch Vân Trai nắm chặt hai tay, hai nữ nhân này căn bản không phải là Tiêu Lan Huân của hắn, nếu không ngay cả câu hỏi đơn giản như vậy cũng đều đáp sai.

“Nàng thích màu son gì ?”

“Đương nhiên hiện tại thịnh hành màu gì sẽ thích màu đó.” Tiêu Hoa Nhi lần này lập tức trả lời, để tránh bị muội muội giành trước.

Dịch Vân Trai hai tay không chỉ nắm chặt mà còn hơi run lên.

Cảm giác cuồng nộ như một trận gió xoáy cuộn lên trong lòng. Những người này quả thật đã bôi xấu Lan Huân mà hắn yêu tha thiết.

“Ta lại hỏi các ngươi, Lan Huân vì sao rời xa ta ? Đêm đó đã xảy ra chuyện gì ?” Hắn lạnh lùng hỏi hai người bọn họ.

Nghĩ liền biết khiến cho Tiêu Lan Huân không từ mà biệt chỉ có thể là do cãi nhau. Tiêu Hồng Nhi lần này giành trước trả lời : “Bởi vì chúng ta cãi nhau, nên ta đã bỏ đi.”

Tiêu Hoa Nhi cũng gật đầu nói : “Đúng ! Ngày đó chúng ta xảy ra một chút mâu thuẫn, cho nên ta mới có thể rời bỏ ngươi.”

Tây Ninh đứng một bên nghe không ngừng lắc đầu, cho dù không phải Dịch Vân Trai, hắn cũng biết đáp án.

Tiêu Lan Huân thích nhất là hoa mai, bởi loài hoa nở giữa mùa đông, thiết cốt hàn hương, khí chất khiến cho các loài khác cảm thấy còn kém xa. Nàng cũng không giống như những nữ tử bình thường đương thời mà luôn để lộ ra khuôn mặt mộc mạc nhu thuần, không hề dùng tới son phấn.

Cuối cùng chuyện đêm đó xảy ra, kia là do Dịch Vân Trai bị cừu nhân hạ độc. Loại độc cũng thực kì lạ, căn bản không thể cứu, bọn họ vất vả xin mới được một danh y ẩn dật giúp đỡ. Người kia nói chỉ có đem độc trên dẫn tới người khác mới có thể giải, nên Tiêu Lan Huân mới lấy thân mình giúp Dịch Vân Trai giải độc, sau đó cũng không tìm thấy nữa.

“Lan Huân giờ đang ở nơi nào ?” Dịch Vân Trai đứng lên, đi về phía Tiêu Đại Nghiệp, âm thanh trầm thấp như ẩn chứa giông tố.

Tiêu Đại Nghiệp bị hắn dọa tới phát run, chỉ tay về phía hai nữ nhi nói : “Các nàng đều là Lan Huân, ngươi thích người nào thì chọn người đó !”

Dịch Vân Trai đập bàn giận dữ.

Tới lúc này rồi mà Tiêu Đại Nghiệp vẫn còn nói những lời vô vị đó làm lửa giận trong hắn càng lúc càng bốc lên ngùn ngụt. Dịch Vân Trai nhất định phải hỏi cho ra mọi chuyện, bằng không tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.

“Các nàng đều không phải Lan Huân ! Nói cho ta biết Tiêu Lan Huân ở đâu ? Ngươi có được trâm cài đầu của nàng, nhất định là biết nàng ở nơi nào. Nếu còn không nói, ta liền tố cáo các ngươi lừa gạt Dịch gia, mưu đồ sát hại Tiêu Lan Huân. Ta thực muốn xem án tử như vậy có quan phủ nào không xử ? Cho dù không xử, ta cũng sẽ đem Tiêu gia làm cho thê tử li tán, cho các người nếm mùi thủ đoạn của Dịch gia !”

Tiêu Đại Nghiệp bị sắc mặt khủng bố của Dịch Vân Trai dọa cho toàn thân run rẩy.

Việc đến nước này, hắn có tiếp tục nói dối cũng vô dụng, xem ra chỉ còn cách đem sự thật nói ra, may ra thoát khỏi kiếp nạn.

Nhưng hắn với Tả Chấn Ngọc trước giờ đã bất hảo, huống chi nếu y bệnh chết ở bên ngoài, để Dịch Vân Trai biết được Tiêu gia bọn hắn mang y đuổi đi, hại y không còn nơi nương tựa, bệnh phát mà chết, cũng chẳng khác gì hắn gián tiếp hại chết Tiêu Lan Huân, đến lúc đó mạng hắn e rằng khó bảo toàn, chi bằng …

Cứ nửa hư nửa thực mà nói, tự bảo vệ chính mình là cách tốt nhất.

“Dịch thiếu gia tha mạng ! Cây trâm cài đầu đó là ta nhặt được ! Là vật mà một tiểu cô nương dung mạo rất giống nhi nữ nhà ta trước khi chết đã nắm trong tay. Ta thấy nàng rất giống trong bức họa kia liền đoán rằng nàng có thể là Tiêu Lan Huân, cho nên ta đã mai táng nàng, lấy trâm đó bảo nhi nữ mạo danh thay thế, giúp nhi nữ tìm được một cuộc hảo hôn nhân. Không phải là ta có ý đồ sát hại tính mệnh Tiêu Lan Huân.” Tiêu Đại Nghiệp thuận miệng bịa huyện, dựa vào đó tiếp tục giấu diếm Dịch Vân Trai.

Dịch Vân Trai không chịu tin : “Ngươi nói nàng đã chết ? Vậy ngươi đem nàng chôn ở đâu ?”

Tiêu Đại Nghiệp đơn giản nói lung tung : “Ta đem nàng chôn ở đâu đó trong bãi tha ma, đã không tìm được thi thể nữa rồi. Trời đất chứng giám, ta tuyệt đối không sát hại tính mệnh nàng. Nếu ngươi muốn ta liền có thể tới miếu thần để thề ta không có làm chuyện thiếu đạo đức đó.”

Hắn chỉ đem Tả Chấn Ngọc đuổi đi mà thôi, thực sự là không hề làm tổn hại đến tính mệnh của y. Chuyện tày trời như vậy, hắn không có gan làm, cũng là làm không được đâu ! Tiêu Đại Nghiệp trong lòng nghĩ thầm.

Thấy bộ dáng nhát gan cùng yếu đuối của Tiêu Đại Nghiệp, Dịch Vân Trai tin hắn không dám làm ra chuyện lớn như vậy. Xem ra việc hắn tìm được trâm cài đầu là thực, còn Tiêu Lan Huân có lẽ từ lâu đã bị bệnh mà chết rồi.

Ngay khi Dịch Vân Trai bắt đầu hoảng hốt, người tôi tớ trước kia hắn phái đi đã trở lại. Tây Ninh tiếp nhận phong thư từ người kia đưa cho Dịch Vân Trai.

Dịch Vân Trai căn bản không định xem, cuộc hôn nhân này không cần bàn lại nên phong thư đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Nhưng là hắn vẫn mở thư, thận trọng đọc.

[Ngô nhân Vân Trai

Phụ thân đã nhiều ngày đắn đo suy nghĩ, thực không biết nên viết phong thư này như thế nào.

Kì thực là rất khó viết. Nếu ta nói cuộc hôn nhân này là một âm mưu, ngươi tất nhiên sẽ không tin, nhưng hãy để phụ thân tỉ mỉ nói cho ngươi từ đầu.

Ba năm trước ngươi trúng kì độc, dẫn độc sang Tiêu Lan Huân, nhưng nàng lại không biết độc tính rất nghiêm trọng, đối ngươi không từ mà biệt. Ngươi từ đó ngày nhớ đêm mong, không màng thế sự.

Độc kia là chí âm chi độc, vào người nữ tử, nếu trong một tháng không giải, chỉ sợ đã hương tiêu ngọc vẫn. Ta không đành lòng nhìn ngươi tuyệt vọng, bởi vậy không đem chuyện này nói ra, mong ngươi sớm quên nàng.

Ngay cả khi Tiêu Lan Huân còn sống đến giờ phút này, độc kia đặc tính mãnh liệt, chỉ sợ khiến nàng hoàn toàn thay đổi, không còn là Tiêu Lan Huân mà ngươi biết. Huống chi vị danh y trước kia cứu ngươi từng lén nói với ta âm độc này nếu ở trên người nam tử còn qua được vài năm, còn ở trên người nữ tứ, chỉ sợ không còn cứu được nữa. 

Phụ thân không muốn ngươi bị lừa, càng không muốn ngươi sau khi thành thân phải hối hận, sau khi cân nhắc mọi cách, chỉ đành quyết định mang sự thật nói ra, mong ngươi thông cảm cho tâm tư của lão phụ.

Quay về kinh đi ! Người nọ nhất định không phải là Tiêu Lan Huân mà ngươi yêu. 

Bởi Tiêu Lan Huân thật có lẽ đã qua đời, không biết được mai tang nơi nào. Danh y kia y thuật cao minh, đã nói tất không sai, mong ngươi nén thương tâm, về nhà đi !

Nghiêm phụ thân bút.]

Xem xong thư của thân phụ, còn thêm lời nói của Tiêu Đại Nghiệp làm cho nhiệt lệ của Dịch Vân Trai trào ra.

Thời khắc hắn chờ đời để được gặp lại Lan Huân đã tiêu tán. Thì ra cha hắn đã sớm biết mọi sự, chỉ là không muốn nói ra làm cho hắn thống khổ mà thôi.

Qua bốn năm, hết thảy kì vọng trong phút chốc đều tan biến, bảo hắn làm sao tiếp nhận sự thực thương tâm này đây ?



[

Bình luận





Chi tiết truyện