chương 3/ 10

CHƯƠNG 3]

Tây Ninh không ngừng thúc giục Dịch Vân Trai rời đi, nhưng là hắn vẫn như trước không thèm để ý, ngược lại càng thêm dồn dập hỏi : “Ngươi vừa rồi nói ta có thể đích thân kiểm tra, ta làm vậy được chứ ?”

“Không được.”

Tả Chấn Ngọc đương nhiên không chịu, y vừa rồi bị dọa cho ngã ngồi vẫn chưa đứng dậy được, cứ thế liên tục lùi về sau, thanh âm run rẩy lộ rõ sự kinh hoàng.

Y không tin trên đời lại có người như vậy, còn muốn kiểm tra thân thể y.

Tả Chấn Ngọc căng thẳng, yết hầu một trận khô khốc, nhịn không được ho ra tiếng, lại ho càng lúc càng nặng, cơ hồ đến cả thở cũng không nổi.

“Thiếu gia, ta van cầu người ra ngoài đi !” Tây Ninh rốt cuộc bất chấp mình có bị lây bệnh hay không, bước nhanh vào phòng. Hắn vội vàng kéo Dịch Vân Trai ra ngoài. Lao bệnh biểu thiếu gia kia ho nặng như vậy, người gặp người sợ, quỷ gặp quỷ sầu a.

Dịch Vân Trai vùng khỏi tay hắn, thừa dịp Tả Chấn Ngọc đang ho đến quên trời quên đất, trực tiếp đưa tay vào hạ khổ y kiểm tra.

Tây Ninh kêu lên thảm thiết.

Người này mắc bệnh kì quái như vậy, thiếu gia lại đi sờ vào người y, hơn nữa còn là sờ vào [chỗ đó], không biết có bị lây bệnh không na ?

Tả Chấn Ngọc thân thể cứng đờ, y vội hất tay Dịch Vân Trai ra. Đôi môi vốn tái nhợt lại càng trở nên trắng bệch. Y vội đứng dậy, ôm lây ngực mình tiếp tục ho khan.

Y vừa ho, nước mắt vừa rơi xuống, từng giọt từng giọt bị mặt đất hấp thu.

Dịch Vân Trai ngơ ngác nhìn tay mình. Vừa rồi đưa vào trong khố hắn kiểm tra đã có thể chứng minh hắn thực là một nam nhân.

“Thiếu gia, mau đi thôi. Hi vọng là không bị hắn lây bệnh.” Tây Ninh sốt ruột lôi Dịch Vân Trai ra ngoài.

Tây Ninh vốn rất có ý thức nên trước mặt Tả Chấn Ngọc không nói đến vấn đề “Lây quái bệnh”, nhưng vừa rồi thấy động tác của thiếu gia nhà mình, hắn nhất thời sốt ruột mà mang lo lắng trong lòng mình nói thẳng ra.

Cho dù khó nghe nhưng vẫn là sự thực.

Tả Chấn Ngọc lùi lại phía sau, một tay chống mép giường, một tay ôm lấy chính mình, giống như đang cố sức chống đỡ những thương tổn mà Dịch Vân Trai gây ra cho hắn.

Y dựa vào chiếc giường nhỏ, nước mắt lặng lẽ rơi, cơ hồ khóc đến chết lặng.

Dịch Vân Trai bị Tây Ninh vì sốt ruột kéo ra khỏi hậu viện, vội vàng kéo về tây sương phòng, sau lại mau chóng sai người nấu nước đem đến để Dịch Vân Trai rửa tay.

“Thiếu gia, người … người làm cái gì vậy ? Hắn là người bệnh sắp chết a, người cư nhiên lại lấy chính thân mình khỏe mạnh cùng hắn bác mệnh ! Thiếu gia, cho dù là người thương nhớ Lan Huân tiểu thư, nhưng chẳng phải là nàng ở ngay cạnh người sao ? Sao người lại có thể đem một quái bệnh nam nhân như vậy thành nàng chứ ? Người … người …” Tây Ninh bực bội đến muốn mắng cho hắn một trận, lại nghĩ đến hắn thân phận chủ tử, thực sự là không mắng được a. Bằng không bao nhiêu thô ngôn thô ngữ đều đã tuôn ra hết rồi.

“Tiếng khóc của hắn và tiếng khóc của Lan Huân trong đêm đó thật giống nhau.” Dịch Vân Trai si ngốc nói, giống như tâm tư đều đã chìm đắm trong chuyện xưa.

“Thiếu gia, đêm đó người vì dược tính phát tác, chuyện gì xảy ra cũng không nhớ rõ, làm sao có thể nhớ được tiếng khóc của Lan Huân tiểu thư như thế nào ?” Thấy bộ dáng như bị quỷ mê hoặc của Dịch Vân Trai, Tây Ninh bất chấp thân phận hét lên với hắn.

Tây Ninh nói thực có lý !

Đêm đó hắn chỉ nhớ chính mình không ngừng động thân tiến vào trong thân thể ấm áp kia, ngoài ra những thứ khác chỉ như những đoạn ký ức mơ hồ ngắn ngủi.

“Thiếu gia, ta van cầu người ! Quá ba năm người thất hồn lạc phách, ngay cả lão gia cũng chịu không nổi, cố ý cho người chấp chưởng gia nghiệp để người tỉnh lại, người dù chủ quản gia nghiệp, tái chấn gia phong, nhưng nội tâm đối với Lan Huân tiểu thư vẫn là nhớ mãi không quên. Thật vất vả mới tìm được nàng, người lại thấy chưa đủ, còn đi động tay động chân với vị quái bệnh biểu thiếu gia kia …” Dừng lại một chút, Tây Ninh không khỏi cả giận nói : “Người … ta thực không hiểu thiếu gia người suy nghĩ cái gì ?”

“Hắn thực sự rất giống Lan Huân, ngươi biết vì sao không ?”

Tây Ninh đã gặp qua Tiêu Lan Huân vô số lần, thậm chí còn có thể đọc vanh vách nàng yêu cái gì, thích cái gì. Hắn một chút cũng không cảm thấy vị quái bệnh biểu thiếu gia kia có điểm nào giống với Tiêu Lan Huân.

Tây Ninh lắc đầu : “Thiếu gia, bọn họ hoàn toàn không giống nhau. Một người là nam, một người là nữ. Tiếng nói của hắn cũng không giống với Lan huân tiểu thư, cho dù có thiên nhu một chút nhưng đó vẫn là thanh âm của nam nhân a, trong khi giọng nói của Lan Huân tiểu thư rõ ràng là thanh âm của nữ tử bình thường.”

Tây Ninh nói rất có trật tự. Dịch Vân Trai không khỏi hoang mang đỡ lấy đầu. Hắn nhớ lại hành động vừa rồi của mình, thực sự chỉ có thể dùng từ [quái gở] để hình dung.

Làm gì có người nào vừa gặp mặt, thấy y bệnh như vậy còn muốn chính mình nghiệm thân ? Giờ cẩn thận ngẫm lại, giọng của Tả Chấn Ngọc thực sự là mang thanh âm của nam nhân, không hề giống với nữ nhân như Tiêu Lan Huân.

Trong lòng nổi lên một trận u mê, hắn không thể giải thích nổi hành động vừa rồi của chính mình.

“Ta cũng không biết mình bị làm sao, vừa rồi lại cho rằng hắn là Tiêu Lan Huân, giờ ngẫm lại thực không có khả năng này, ta rốt cuộc bị làm sao vậy ?”

Tây Ninh thấy Dịch Vân Trai có thể nói chuyện bình thường, vui mừng gật gật đầu.

Xem ra thiếu gia rốt cuộc cũng hồi phục như bình thường a.

“Thiếu gia, vẻ mặt của người vừa rồi như bị quỷ mê hoặc, hoàn toàn không giống bình thường. Có khi gian phòng biểu thiếu gia kia ở không sạch sẽ, khiến người vừa đi vào liền bị làm cho điên đảo thần trí. Chúng ta sau này không nên đến đó nữa thì tốt hơn.”

Dịch Vân Trai không yên lòng gật đầu. Tây Ninh gọi hạ nhân mang thâu nước đã dùng đem ra ngoài, rồi dùng khăn lụa lau khô tay Dịch Vân Trai.

Ngoài cửa truyền đến tiếng vang nhỏ.

“Vân Trai, ngươi ở đâu ?”

Thanh âm mềm nhẹ từ bên ngoài truyền vào, so với thanh âm của biểu thiếu gia kia lại càng giống với Tiêu Lan Huân ngày xưa. Thật không hiểu thiếu gia nhà hắn làm thế nào lại nhận lầm được.

Tây Ninh cười nói : “Lan Huân tiểu thư đến, ta ra mở cửa.”

Tiêu Hồng Nhi bước vào liền tiến tới trước mặt Dịch Vân Trai, hai tay chắp sau lưng, ngượng ngùng nhỏ giọng giải thích.

“Vân Trai, thực xin lỗi, vừa rồi là ta không tốt, ngươi trách cứ ta là phải, ta không nên như vậy đối xử với biểu ca. Chỉ là vừa rồi ta rất sợ hắn lây quái bệnh cho ngươi nên mới lớn tiếng với hắn. Ngươi đừng giận ta được không ? Thực xin lỗi, thực xin lỗi …”

Thấy nàng xin lỗi mãi, Dịch Vân Trai biểu lộ ý cười.

“Ngốc, là ta hung dữ với ngươi. Vừa rồi ngươi ở trong phòng khóc đúng không ?”

Tiêu Hồng Nhi hốc mắt phiếm hồng, giống như vừa khóc xong. Nàng dựa đầu vào ngực Dịch Vân Trai cọ nhẹ : “Ngươi thực sự rất hung dữ với ta, ta còn tưởng ngươi không cần ta nữa.”

Dịch Vân Trai vuốt nhẹ tóc nàng, thầm nghĩ Tiêu Lan Huân đang ở bên cạnh hắn, hắn lại nghĩ nam nhân mang bệnh sắp chết kia là nàng, thực sự là không nên.

Có lẽ vì áy náy mà hắn đối xử với Tiêu Hồng Nhi càng thêm ôn nhu.

“Vì bồi tội, ta lâu rồi không đưa ngươi đến phủ thành chơi đúng không ? Nghe nói phủ thành mấy ngày này rất náo nhiệt, chúng ta cùng đi đi ?”

Tiêu Hồng Nhi vui vẻ nói : “Hảo, cám ơn Vân Trai.”

Nàng so với vẻ mặt luôn mang theo ý sầu của Tiêu Lan Huân ngày xưa lại càng thêm khoái hoạt. Vừa thấy hắn đến liền lộ ra nụ cười đẹp nhất, bởi nàng sắp trở thành thê tử của hắn, không còn gì để phiền não nên vẻ khinh sầu tất yếu sẽ mất đi. Dịch Vân Trai vì chuyển biến của nàng tìm ra được chút giải thích hợp lý.

Ôm lấy thân thể nữ nhân trong lòng, ánh mắt Dịch Vân Trai chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng.

Quá ba năm không biết Tiêu Lan Huân vì sao phiền muộn, hắn thực hi vọng nàng có thể luôn tươi cười, rũ bỏ mọi tâm sự, nhưng vì sao hiện tại đã được như ý, ngày đại hôn của hai người cũng không còn xa, tất cả đều vui mừng, duy có nơi sâu kín nhất trong lòng hắn lại chỉ thấy cô đơn, so với trước kia còn tịch mịch hơn ?

“Lan Huân, ta yêu ngươi, cả đời, một đời. Sẽ không bao giờ … để ngươi đi nữa.” Những lời này trong lòng hắn chưa bao giờ thay đổi, hắn biết Tiêu Lan Huân cũng vậy.

Tiêu Hồng Nhi trên mặt lộ ra nụ cười ngượng ngùng, nàng ngẩng mặt để Dịch Vân Trai làm càn hôn lên môi mình.

Nụ hôn vừa qua, Tiêu Hồng Nhi hô hấp dồn dập dựa vào ngực Dịch Vân Trai. Ở Tiêu gia lâu ngày như vậy, đây là lần đầu tiên hắn hôn môi nàng, khiến nàng ý loạn thần mê.

“Ta mắng, ta trách cứ ngươi đều là muốn tốt cho ngươi. Ta hi vọng ngươi sẽ không vênh váo tự đắc không để ai vào mắt, ngươi thấy ta nói đúng không ? Ta là mong ngươi có thể nói với biểu ca ngươi một tiếng xin lỗi.”

Tiêu Hồng Nhi thân thể cứng lại, tiện đà lộ ra vẻ mỉm cười xinh đẹp đáp ứng hắn.

“Được, chỉ cần Vân Trai muốn vậy thì ta sẽ làm.” Nàng trong lòng thầm nghĩ : ta mà hướng hắn xin lỗi mới lạ.

Dịch Vân Trai vuốt ve đôi môi sưng đỏ của nàng, gật đầu khen ngợi : “Hảo, ngươi là hảo Lan Huân của ta.”

Phủ thành cứ bảy năm lại tổ chức hoạt động tế bái hào gia, đây là đại sự của nơi này. Đủ loại xiếc, ảo thuật, các sạp hàng rong bày ra nhiều không kể xiết.

Tiêu Hồng Nhi vừa xem một tiết mục ảo thuật, vui vẻ vỗ tay. Tiêu Hoa Nhi đứng một bên nhìn muội muội đứng dựa sát vào Dịch Vân Trai anh tuấn phi phàm, mà bên cạnh nàng chỉ có một tỳ nữ theo bồi khiến nàng ghen tị không thôi. Ỷ vào lúc có đám người chen chúc ở bên cạnh liền bắt chước Tiêu Hồng Nhi dựa sát vào Dịch Vân Trai.

Dịch Vân Trai lơ đễnh còn tưởng do nhiều người xô đẩy, liền đối với nàng quan tâm nói : “Hoa Nhi, bên chỗ ngươi rất đông, ta mang ngươi ra ngoài trước để tránh ngươi bị thương.”

Tiêu Hồng Nhi vừa nghe liền biến sắc. Tỷ tỷ dường như hướng nàng cười thị uy, giống như đang giễu nàng chẳng có gì tài giỏi.

Tiêu Hồng Nhi lập tức ôm lấy tay Dịch Vân Trai, kêu lên : ”Vân Trai, người ta dẫm phải chân ta, đau quá à !”

Nghe nàng kêu đau, Dịch Vân Trai vội mặc kệ Tiêu Hoa Nhi, chạy lại ôm lấy nàng rồi phân phó Tây Ninh : “Ngươi đưa Hoa Nhi tiểu thư ra ngoài, để ta xem chân của Lan Huân sao rồi.”

Tiêu Hoa Nhi giận run, nhìn qua liền biết Tiêu Hồng Nhi làm bộ, bởi muội muội đang ở trong ngực Dịch Vân Trai nhìn nàng cười đến chói mắt, phảng phất tuyên cáo người thắng không phải là nàng mà là Tiêu Hồng Nhi.

Dịch Vân Trai ôm Tiêu Hồng Nhi ra ngoài, ngồi ở nơi ít người, nhẹ nhang cởi giày thêu, đôi tay thận trọng nắm lấy chân nàng, đối với nàng ôn nhu chăm sóc làm cho Tiêu Hồng Nhi càng thêm mừng thầm trong bụng.

“Đau quá à ! Vừa rồi không biết người nào đáng ghét làm ta bị thương.” Nàng nũng nịu nói.

Dịch Vân Trai cười : “Người đông, nơi này lại nhỏ, đành phải đả thương ngươi. Bỏ đi, ta cho người đi mua thuốc, ngươi đợi một chút, sẽ không đau nữa.”

Tây Ninh cũng giúp Tiêu Hoa Nhi đến chỗ họ ngồi xuống, thấy cách đó cách vài ba bước chân có tiệm thuốc, hắn xung phong nhận việc : “Để ta đi mua, tiểu thư, thiếu gia, chờ ta một chút.”

Tây Ninh vừa bước đi, Dịch Vân Trai dường như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, liền phân phó tôi tớ khác trông nom hai người rồi hướng hiệu thuốc mà đi.

Tây Ninh đang định lấy bạc ra trả thì Dịch Vân Trai bước vào.

“Chủ quán, có thuốc bột chữa ho không ?”

“Thiếu gia, mua thuốc ho làm gì ? Người không có bị ho a !” Tây Ninh cảm thấy quái dị, trong Tiêu phủ cũng không có ai bị ho, người bị ho duy nhất chỉ có … chỉ có …

Di ? Hay là thiếu gia muốn mua thuốc cho vị quái bệnh biểu thiếu gia kia đi ?

“Công tử, thuốc ho cũng có nhiều loại, không biết công tử muốn mua loại trị ho có đàm hay không đàm di ?” Chủ quán hỏi.

Dịch Vân Trai cũng không biết bệnh trạng của Tả Chấn Ngọc thế nào liền nói đại : “Cho ta mỗi loại một phần, trên bọc ghi chú rõ ràng, cứ dùng dược liệu tốt nhất, ngân lượng cao chút cũng không sao.”

Mua xong thuốc ho, Tây Ninh nhịn không được hỏi thầm : “Thiếu gia, dược này cũng không kéo dài được mệnh hắn, người làm vậy làm chi ?”

Dịch Vân Trai không hờn giận nói : “Ngươi có thấy hắn ho rất nghiêm trọng không ? Sao một chút trắc ẩn trong lòng cũng không có vậy ? Dù bệnh chết cũng không nhất thiết phải thống khổ mà chết vậy đi.”

Thấy hắn có chút nặng lời, Tây Ninh cũng không dám cãi lại.

Thật không biết thiếu gia muốn làm thế nào nữa, chỉ cần nhắc đến quái bệnh biếu thiếu gia kia, tính tình bỗng nhiên trở nên kích động, ngay cả trước mặt Lan Huân tiểu thư cũng vậy, thật sự là rất kì quái a ! Tây Ninh hoang mang nghĩ.

Chú tớ hai người vừa về đến liền thấy Tiêu Hồng Nhi cùng Tiêu Hồng Nhi dường như đang cãi nhau. Tiêu Hồng Nhi nước mắt lưng tròng nhào vào lòng Dịch Vân Trai.

“Tỷ tỷ mắng ta, Vân Trai !”

Tiêu Hoa Nhi cắn răng cả giận : “Là nàng mắng ta.”

Dịch Vân Trai không biết vì sao hai nàng cãi nhau, chỉ có thể nói lảng đi : “Đừng cãi nữa, ta thấy cũng muộn rồi, chúng ta về nghỉ ngơi sớm đi.”

Kỳ thật vẫn còn rất sớm, dù bây giờ về chỉ sợ chưa đến hoàng hôn đã về đến nhà, chỉ là hai chị em cãi nhau làm cho hứng thú du ngoạn cũng giảm xuống phân nửa, hơn nữa Dịch Vân Trai mua được thuốc rồi cũng không muốn lưu lại thêm.

Đoàn người trở về Tiêu gia, đưa Tiêu Hồng Nhi về phòng, Dịch Vân Trai liền hỏi Tây Ninh : “Hai gói thuốc ho ngươi có mang theo không ?”

Tây Ninh không cam lòng nói : “ân, có mang, thiếu gia.”

“Theo ta đến chỗ biểu thiếu gia, đem thuốc ho cho hắn.”

Gặp qua tình trạng khác thường lần trước của Dịch Vân Trai, Tây Ninh thế nào cũng không chịu dẫn hắn đễn chỗ quỷ quái kia lần nữa.

“Thiếu gia, lần trước người tới chỗ đó, khi trở về liền trở nên quái dị. Ta khuyên ngươi đừng đến đó nữa, ngươi không phải đáp ứng rồi sao ? Như thế nào bây giờ lại muốn đến đó ? Nếu thật sự phải đưa dược thì để tôi tớ đưa tốt hơn ! Thiếu gia, ta cầu người đưng đến nơi quỷ dị đó nữa.”

“Ta lần trước đối với hắn thực thất lễ, đúng ra nên đến tận cửa tạ tội, không phải sao ?”

Tây Ninh thật muốn hét lên : “Vì cái gì nhất định phải đến trước cửa tạ tội ?”

Thiếu gia thân phận ngàn vàng, quái bệnh biểu thiếu gia kia cơ khổ vô y, lại còn mắc quái bệnh, là y mệnh tiện sao có thể đánh đồng với quý mệnh của thiếu gia.

“Thiếu gia, người không biết bệnh hắn có thể lây sao ? Bằng không chúng ta đứng ngoài cửa giải thích với hắn, sau đó lập tức trở về được không ?”

Không dám làm trái ý Dịch Vân Trai, Tây Ninh đành phải xuống nước.

“Được, nếu ngươi cảm thấy làm vậy mới an tâm thì thì cứ làm vậy đi.”

TâY Ninh lại không tình nguyện dẫn đường, vừa đến cửa phòng, hắn gõ vài cái rồi gọi : “Biểu thiếu gia có đây không ?”

Tả Chấn Ngọc hé cửa nhưng vẫn giữ không mở ra, dù sao cũng hợp ý Tây Ninh, bọn họ vốn cũng không muốn vào phòng.

Hắn đem thuốc ho ấn vào tay Tả Chấn Ngọc, động tác tuy rằng cung kính, lại thập phần cẩn thận không để tay mình với tay y chạm nhau, tránh bị lây bệnh.

“Biểu thiếu gia, lần trước thiếu gia nhà ta với ngươi có chút thất lễ, trong lòng luôn thấy bận tâm, bởi vậy mua chút thuốc ho tới đây tạ lỗi, hy vọng ngươi có thể nhận.”

Cầm hai bọc thuốc trong tay, Tả Chấn Ngọc trong lòng có chút cảm động, hắn nhỏ giọng nói : “Đa tạ thiếu gia nhà ngươi, ta nhận.”

“Chúng ta đi đây.”

Dịch Vân Trai đứng sau Tây Ninh, ánh mắt Tả Chấn Ngọc dừng trên người hắn, giống như kìm lòng không đặng đành mở miệng nói : “Không biết các ngươi có khát không ? Có muốn vào uống chút trà ?”

Vừa nói ra, y liền thấy ngượng ngùng, không cần nghĩ cũng biết Dịch Vân Trai không có khả năng ở nơi này uống trà. Khả là người khác thấy y sợ còn không kịp, sao có thể lưu lại uống trà ? Tự mình mời chân thành như vậy, chính là tự rước nhục mà thôi.

Tây Ninh đang định từ chối thì nghe thấy tiếng Dịch Vân Trai : “Vậy làm phiền ngươi. Ta cũng đang rất khát.”

“Thiếu gia …” Tây Ninh giận đến dậm chân, này quái bệnh biểu thiếu gia chỉ là mời xã giao liền thôi, không ngờ thiếu gia lại giống hôm bị quỷ ám đó cư nhiên nhận lời, thậm chí còn đẩy cửa bước vào.

Tả Chấn Ngọc bưng tới hai chén trà, Tây Ninh vừa uống một ngụm đã muốn nhổ ra, thế mà thiếu gia một ngụm liền đem uống sạch, như thể đó là thượng trà hảo hạng vậy. Ở Dịch gia có đến hàng trăm loại hảo trà mà thiếu gia còn không ưa, thế nào tới đây lại đổi tính, thích uống loại trà tầm thường này.

Chắc chắn chỉ còn từ [bị quỷ ám] để tả Dịch Vân Trai bây giờ, Tây Ninh thật không biết vì sao thiếu gia lại trở nên như vậy.

Tả Chấn Ngọc cũng biết trà của mình chỉ là loại trà hạ đẳng, y e lệ nói : “Dịch thiếu gia nhất định đã quen uống trà ngon, ta mấy năm trước ra ngoài, cũng được mẫu thân lưu lại cho không ít dùng dần, bất quá giờ trong người mắc quái bệnh, không thể kiếm tiền, bởi vậy … bởi vậy …” Y ngượng ngùng giải thích lý do.

Dịch Vân Trai dò hỏi : “Chúng ta lần này đã là lần thứ ba gặp mặt, mà ta còn chưa hỏi tên ngươi.”

Tả Chấn Ngọc có chút khẩn trương nhìn hắn : “Ta họ Tả, tên Chấn Ngọc. Nhắc tới Dịch thiếu gia, ta đã sớm được nghe đến danh tính cùng tài mạo nên hôm đó ở hoa viên mới biết được khách quý chính là Dịch thiếu gia.”

Hai người im lặng trong chốc lát, Tây Ninh hận không thể chạy ngay ra xa khỏi nơi này, mà vừa rồi chính mình đã uống một ngụm trà, không biết có lây bệnh hay không. Thiếu gia còn uống hết một chén, sau khi về phòng phải nhanh chóng phun ra mới được.



[

Bình luận





Chi tiết truyện