Hòa Tấn nghe Nhất Thế nói vậy, ánh mắt anh trở nên kỳ lạ, đột ngột ảm đạm, ráng nặn ra một nụ cười nhợt nhạt: “Tớ sẽ tham gia hôn lễ của cậu, thuận tiện làm quen chú rể luôn, xem ai mà xúi quẩy vậy, đi cưới cậu.”
Nhất Thế phùng mang trợn mắt: “Miệng vẫn độc như thế.”
“Ha ha.” Hòa Tấn cười khẽ, cầm ly trong tay lên nhấp nhưng làn sương mờ giấu trong mắt thì không hề tản đi khiến người ta khó dò.
“Thật ra, chú rể cậu cũng biết.”
Hòa Tấn khựng lại, ngước mắt lên, lông mày hơi nheo lại, nhẫn nại nhìn Nhất Thế. Bộ dạng Nhất Thế rất điềm tĩnh, cầm ly lên uống một hớp hồng trà: “Anh ấy là Tống An Thần.”
Không có cảnh tượng như Nhất Thế tưởng. Cô cho là Hòa Tấn sẽ ngạc nhiên, sau đó châm chọc. Nhưng biểu hiện của anh bình tĩnh quá mức, tiếp tục nâng ly lên uống một hơi, thản nhiên nói: “Rốt cuộc các cậu cũng ở bên nhau rồi? Không dễ dàng.”
Lần này ngược lại Nhất Thế bị hù. Với tính tình Hòa Tấn, anh nhất định sẽ cười mắng cô nhai lại, nhưng bây giờ nghe nói hai người cưới nhau lại không tỏ vẻ gì khác lạ, cứ như đang nghe một chuyện rất bình thường.
Hòa Tấn hỏi: “Tống An Thần vẫn như cũ chứ? Vẫn là vương tử dịu dàng thời cấp ba hay sao?”
Nhất Thế cười: “Dáng vẻ thì chẳng thay đổi gì, nhưng…” Nhất Thế cảm thấy nội tâm Tống An Thần càng lúc càng khó lường, từ trước cô đã không suy đoán được nhưng chí ít cũng đoán được nước đôi, còn bây giờ cô cứ bất an hoảng sợ, không sao nhìn thấu được.
Hòa Tấn khẽ chau mày, chờ Nhất Thế nói nốt.
“Tớ không hiểu anh ấy.” Nhất Thế ngập ngừng nửa ngày chỉ có năm chữ này, nhưng đó là cảm giác chính xác của Nhất Thế với Tống An Thần.
Hòa Tấn hừ một tiếng, giễu cợt: “Cậu thì hiểu được ai?”
Nhất Thế ngẩn người.
Hòa Tấn chống trán cười, hơi xấu hổ, hết sức áy náy vì mình lỡ lời: “Thật ra cậu không cần thấu hiểu cậu ta quá, cậu chỉ cần biết cậu ấy yêu mình là được. Quá hiểu một người, trái lại không tốt.”
Nhất Thế cúi đầu, cô nghĩ chắc là Tống An Thần yêu cô nhưng cô không dám quả quyết. Bởi vì anh chưa từng nói với cô, anh yêu cô. Mà cô lại là kiểu phụ nữ trước nay luôn tự coi rẻ mình. Ngay cả bọn họ kết hôn, cô cũng cho là vì anh chịu trách nhiệm với mình.
***
Hai người ngồi trong nhà hàng không lâu lắm, chưa tới mười lăm phút liền đi. Hòa Tấn kiên quyết đòi đưa Nhất Thế về, cô cũng đồng ý. Lúc còn học cấp ba, Nhất Thế đã biết nhà Hòa Tấn rất giàu, ba mẹ đều ở nước ngoài, anh vừa tốt nghiệp liền xuất ngoại học MBA. Bây giờ là đại diện pháp lý cho hạng mục đầu tư lớn nhất thành phố A, đại BOSS tập đoàn Thụy Lực. Nhất Thế mỉm cười, sao lúc cấp ba không nhận ra tên này có triển vọng như thế?
Ngồi trên Maybach, Nhất Thế hỏi: “Sao cậu về nước?”
“Ba tớ muốn về nước đầu tư, nhưng bên Pháp không dứt ra được nên để tớ về, có điều tớ cũng không ở lâu lắm.” Hòa Tấn nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt mang theo tĩnh mịch như có như không song nét mặt thì hết sức bình thản. Điều này khiến Nhất Thế cảm thấy thời gian đúng là phương thuốc thần kỳ, những người đàn ông cô quen sao đều biết cách che giấu tình cảm thế này?
“Sao lại không ở lâu?” Nhất Thế buột miệng.
“Không có lý do ở lại.” Nụ cười thoáng hiện trên môi Hòa Tấn khiến Nhất Thế ngẩn người. Hòa Tấn chần chừ mấy giây, đột nhiên gọi: “Nhất Thế.”
“Hả?” Nhất Thế nghiêng mặt nhìn anh.
“Năm đó… cậu nói với Tống An Thần, tớ có lỗi với cậu ấy.”
Nhất Thế cười: “Cậu làm gì mà có lỗi với anh ấy?”
“Nếu không phải tại tớ, Lâm Nhược Hàm cũng không xảy ra chuyện, khiến gia đình cậu ấy tan nát. Đương nhiên, người tớ có lỗi nhất là Lâm Nhược Hàm.” Hòa Tấn mỉm cười bất lực, hai tay chống lên vô lăng thậm chí hơi run. Nhất Thế nhìn thấy, không biết vì sao trong lòng đau nhói, nghĩ đến chuyện không vui.
Hòa Tấn đưa Nhất Thế tới dưới lầu, quan sát khu Lăng Thiên, cười nói: “Quả nhiên là khu nhà ở cao cấp nhất.”
“Lần sau tới chơi.” Nhất Thế mỉm cười với anh.
“Tại sao không phải hôm nay?” Hòa Tấn cười khẽ, đùa bỡn, cứ như muốn chờ Nhất Thế xấu hổ. Quả nhiên Nhất Thế không phụ mong đợi, mặt đỏ lên, ấp úng: “Hôm nay trễ rồi, lên chơi không tiện.”
“Sợ Tống An Thần bắt gặp?” Hòa Tấn hiểu ra gật đầu “Thằng khỉ này là cái thùng giấm, không chừng còn điên cuồng hơn chuyện đã làm hồi cấp ba đây.”
Nhất Thế ngớ người, trong ấn tượng của cô, Tống An Thần và Hòa Tấn không chơi với nhau, còn chuyện làm hồi cấp ba là gì?
“Cấp ba có chuyện gì thế?” Nhất Thế tò mò. Hiển nhiên là Hòa Tấn lỡ lời, anh lập tức im lặng, đổi đề tài “Ngày khác tớ đến chơi. Cậu vô nhà đi, tớ về đây.”
Nhất Thế thấy anh không muốn nói cũng không hỏi nhiều, đưa mắt nhìn anh lái xe đi. Song cô vẫn hiếu kỳ, giữa Tống An Thần và Hòa Tấn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đêm, Nhất Thế định chờ Tống An Thần về lại ngủ quên đi mất. Lúc thức dậy, thấy chàng Tống đẹp trai đã nằm bên cạnh. Dáng vẻ anh luôn khiến người ta trầm trồ thưởng thức, nhìn mà động lòng. Có lúc Nhất Thế tưởng mình đang mơ, làm chủ người đàn ông thế này.
Từ lâu lắm rồi cô đã có ý nghĩ cất giấu người đàn ông này đi, biến thành của riêng. Sau khi cô trở về, dường như nằm mơ một giấc mơ rất dài, sau đó giấc mơ trở thành sự thật, người bên gối là người đàn ông cô mong nhớ nhiều năm. Cô không nén được đưa tay vuốt ve mặt anh, môi cong lên, người đàn ông này là của cô, cô có thể sở hữu, thích sờ thì sờ, thích nhìn thì nhìn. Chuyện xa vời trước kia hôm nay có thể đường đường chính chính như thế, tình yêu thầm kín của cô, đã có kết quả.
Cô lén lút cười một mình không ngờ cảm xúc quá lớn, ảnh hưởng đến Tống An Thần đang ngủ không sâu lắm. Anh hơi nhíu mi, cựa người. Nhất Thế hoảng hồn, mở to mắt sợ anh tỉnh lại song cuối cùng Tống An Thần vẫn mở mắt ra. Anh vừa hé mắt liền thấy Nhất Thế mở to mắt, nhìn anh chớp chớp, giống như con búp bê vải đột nhiên sống động lên.
“Dậy sớm thế?” Tống An Thần nhấc tay gác lên đầu, một cánh tay khác vòng qua ôm Nhất Thế, lười nhác hỏi: “Vừa rồi mơ mộng gì thế? Sao em lại cười dê như vậy?”
Nhất Thế vội vàng phủ nhận, có tật giật mình đáp: “Em không có, anh nằm mơ rồi.”
“Thế à?” Cánh tay Tống An Thần siết lại một chút, vùi Nhất Thế vào lòng anh, cúi đầu ngửi mùi thơm nhạt từ tóc cô, lẩm bẩm: “Bà xã, vừa rồi anh nằm mơ.”
“Hơ? Anh mơ gì thế?” Mặt Nhất Thế đỏ lên, hai tay chống vào ngực anh, hết sức xấu hổ.
“Gọi ông xã mới nói cho em biết.” Tay Tống An Thần rục rịch trên lưng Nhất Thế, lúc có lúc không làm mặt Nhất Thế càng đỏ. Cô cắn răng, nghe nhịp tim mạnh mẽ bên tai, không theo quy luật, đập luân phiên. Cô rầu rĩ, tim cô đập nhanh đã đành, sao cả Tống An Thần cũng thế?
“Ông xã.” Nhất Thế thẹn thùng chôn mặt trong lòng anh, hỏi nhỏ như muỗi kêu: “Anh mơ gì thế?”
“Ừ…” Tống An Thần đè cô xuống, híp mắt, vẻ mặt mờ ám cực điểm. Đột nhiên Nhất Thế ý thức được, mình bị lừa rồi, không phải anh nói mơ mà là muốn. Mặt Nhất Thế càng đỏ.
“Làm tình.” Tống An Thần khởi động, làm chuyện mình muốn.
“Lát nữa đi làm anh sẽ mệt mất.” Nhất Thế vất vả giữ lý trí, cô không cách nào bình tĩnh được trước thủ đoạn của Tống An Thần, lại thêm kỹ thuật của anh, cô đã không còn giữ được phòng tuyến cuối cùng rồi.
“Vậy em ăn anh đi.” Miệng Tống An Thần nói thế nhưng người thì vẫn đè lên cô. Nhất Thế rầu rĩ nhìn anh, bĩu môi, tỏ vẻ đáng thương ra hiệu cho anh xuống.
“Lần khác đi.” Anh ậm ừ, thì thầm.
Tống An Thần phớt lờ Nhất Thế nguýt mình, một “kim” chọc thẳng vào. Bác sĩ Tống tiêm “kim” chính xác vô cùng, không hề nể nang. Tay Nhất Thế quơ quào, lưng Tống An Thần lập tức thêm năm dấu máu. Bản lĩnh của y tá Diệp cũng không tệ.
Cái gọi là làm tình, chẳng qua là đầu giường bạo lực, sau đó là dâu tây…
***
Đúng như Nhất Thế nói, Tống An Thần thật sự mệt mỏi, một nửa là do thiếu ngủ, nửa còn lại là do “thể dục sáng sớm” quá kịch liệt. Trên đường đi làm, thỉnh thoảng Tống An Thần lại xoa nắn hai bên thái dương, một tay nắm chắc vô lăng.
Nhất thời Nhất Thế cũng không biết nói gì. Khi hai người tách ra về phòng làm việc, Tống An Thần dặn cô: “Mấy ngày tới làm xong em không cần chờ anh, tự về nhà trước nhé.”
“Vâng.” Miệng Nhất Thế đồng ý nhưng trong lòng thấy trống trải, mất mát. Bây giờ hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Đúng dịp Triệu Cát Tường thất tình, Nhất Thế cũng muốn dành thời gian an ủi cô ấy. Triệu Cát Tường chớp đôi mắt to tội nghiệp: “Nhất Thế, tan làm đi bar uống rượu với tớ đi.”
Nhất Thế đặc biệt dị ứng hai từ quán bar, thật tình cô không dám tới đó nữa. Nhưng nhìn bộ dạng khổ sở căm hận tội nghiệp của Triệu Cát Tường, cô lại không đành lòng, hết sức miễn cưỡng đồng ý với cô ấy.
Không thể không nói, tình trạng của Triệu Cát Tường cực kỳ tệ, tiêm thuốc phải tiêm vài lần mới trúng mạch máu, đau đến nỗi bệnh nhân kiện lên y tá trưởng. Đầu tiên Triệu Cát Tường còn nhịn, sau số lần ăn mắng nhiều quá, nhịn hết nổi, khóc lóc om sòm làm y tá trưởng cũng lúng túng.
Vì một người đàn ông, Triệu Cát Tường trở nên yếu đuối.
Sau khi tan ca, Triệu Cát Tường sốt ruột lôi Nhất Thế đi bar uống rượu xả giận. Nhất Thế đành ngồi một bên nhìn Triệu Cát Tường nốc hết ly này đến ly khác vào bụng. Quán bar này nhìn cũng có vẻ đẳng cấp, người đến người đi, ăn mặc đều sáng chói, cũng có đẳng cấp. Lòng cảnh giác của Nhất Thế cũng giảm bớt.
Thấy Triệu Cát Tường ngồi trước quầy bar uống cạn mấy ly Brandy, hơi rượu cũng bắt đầu ngấm. Nhất Thế giằng cái ly trong tay cô, “Đủ rồi, có chừng mực thôi, đau dạ dày đấy.”
“Nhất Thế, Tiểu Trác Tử nói với tớ. Năm đó tớ và anh ta chia tay xong, một đêm anh ta và Tống An Thần mỗi người uống sạch hai bình Brandy.” Triệu Cát Tường chảy nước mắt, nghẹn ngào: “Anh ta nói anh ta rất đau, rất hận tớ, trách tớ bỏ rơi anh ta.”
Nhất Thế mím môi, định an ủi, Triệu Cát Tường đột nhiên chỉ vào Nhất Thế: “Tiểu Trác Tử nói chúng ta cùng một loại người, đều thích vứt bỏ người ta rồi chạy trốn.” Triệu Cát Tường nấc lên, lại nói: “Tiểu Trác Tử oán trách tớ luôn so sánh anh ta với Tống An Thần. Mẹ nó, bà đây so sánh anh ta với vương tử là giữ thể diện cho anh ta, anh ta bì được với Tống An Thần sao? Nhất Thế cậu đối xử với Tống An Thần như vậy khiến anh ta tuyệt vọng tìm quên trong men rượu, suýt nữa thì chết trong bệnh viện. Vậy mà Tống An Thần vẫn không thay lòng với cậu, đừng nói chạm tay con gái, đến nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái. Anh ta thì sao? Mẹ nó, anh ta tìm cô khác an ủi trái tim, còn nói cái gì mà tuyệt vọng vô lực, muốn chữa thương? Chữa bằng cách sà vào lòng cô nàng khác ư? Mẹ nó, đúng là mượn cớ mà. Đám con gái muốn sà vào lòng Tống An Thần có cả đống, sao anh ta không chọn cô nào?”
Nhất Thế chấn động, thậm chí cô chẳng hay biết chuyện Tống An Thần từng vào bệnh viện, nghiêm trọng đến nỗi suýt chết.
Triệu Cát Tường quẹt mũi, căm phẫn bất bình: “Nhất Thế, sao số cậu tốt thế, vớ được người đàn ông chung tình. Cái số tớ sao mà vứt đi, gặp phải gã cặn bã?”
“Cậu say rồi.” Nhất Thế lôi khăn giấy trong giỏ ra đưa cho cô, ra hiệu đừng dùng tay mà lấy giấy lau mũi. Triệu Cát Tường cầm khăn giấy, hai tay che mũi hung hăng chùi, vất giấy xuống đất chụp hai vai Nhất Thế: “Tống An Thần có anh hoặc em trai gì không? Giới thiệu cho tớ đi.”
“Anh ấy là con một.” Nhất Thế thở dài, “Cát Tường, cậu lấy lại tinh thần đi.”
“Tìm không được người nào mà lấy tinh thần cái gì?” Triệu Cát Tường vừa nấc cụt vừa mơ màng nhìn Nhất Thế. Cô đột nhiên che miệng, lắc la lắc lư chạy như điên vào nhà vệ sinh. Nhất Thế định đi theo nhưng thấy cô còn có thể chạy như bay, không đi theo nữa. Có điều tâm tình cô cũng gợn sóng.
Năm đó vì sao Tống An Thần uống rượu? Là vì cô sao?
Đang suy nghĩ lung tung, một cô gái ngồi xuống bên cạnh cô, một tay chống lên quầy bar, một tay buông thõng xuống, mỉm cười nói: “Cô khỏe không.”
Nhất Thế liếc nhìn, nhận ra cô ấy. Thế giới này đúng là nhỏ bé, lại ngẫu nhiên gặp cô nàng cá tính lần trước. Nhất Thế đáp lại “Khéo thật.”
“Đúng là rất khéo, không ngờ còn có thể gặp lại cô.” Cô gái thấy mấy cái ly cạn bày thành hàng trên quầy, không khỏi nở nụ cười ý vị “Tửu lượng của cô khá thật, uống nhiều như vậy còn không say.”
“Tôi đi cùng bạn, là cô ấy uống.”
“Ồ? Khéo thật, tôi cũng đi cùng bạn.” Cô gái bật cười, “Có điều nhắc mới nhớ, lần trước gặp thoáng qua, ông xã cô khá perfect, bất kể là dáng người, tướng mạo hay là tính cách. Tôi rất thích.” Chân mày khóe mắt cô ta toát ra sự hâm mộ nóng cháy.
Nhất Thế tái xanh mặt, có người ngấp nghé chồng mình làm Nhất Thế nảy sinh cảm giác bất an. Cô gái này thừa nhiệt tình, khiến cô không so sánh được. Cả người cô ta từ trên xuống dưới đều ưu việt, Nhất Thế chỉ hơn cô ta một điểm là gặp Tống An Thần trước, chiếm được anh trước. Mà ánh mắt cô gái này tiết lộ cô ta không chấp nhất, hình như không quan tâm việc mình là kẻ thứ ba, chỉ cần có được anh.
Nhất Thế hơi tức giận, sầm mặt nói: “Điều kiện của cô có thể tìm được người tốt hơn.”
“No, tôi lăn lộn tình trường bao nhiêu năm, Your husband is a perfect guy in my eyes.”
Cô ta đột ngột xổ ra một đống tiếng anh, hiển nhiên khiến Nhất Thế sửng sốt. Cô nghe hiểu, giật mình đơn giản là vì “trào lưu” của cô ta.
Cô ta nhún nhún vai, đưa tay ra, thân thiện tự giới thiệu: “Tôi là Judy, người Pháp gốc Hoa.”
Nhất Thế thấy cô ta có vẻ chân thành, bụng dạ thẳng thắn, không giống người có ý đồ nhưng vừa rồi cô ta nhắc đến Tống An Thần thì ánh mắt tỏa ra tia nóng bỏng chói mắt quá mức khiên Nhất Thế phập phồng lo sợ.
Cô chần chừ, vừa định bắt tay tự giới thiệu thì đằng sau lưng cô có người gọi: “Judy, đến sớm thế.”
Judy ngồi trước mặt Nhất Thế mừng rỡ cười nói với người phía sau Nhất Thế: “Tớ vô tình gặp vợ của người tớ nói là perfect ấy.” Nhất Thế đúng lúc quay đầu cười với người đằng sau.
Hai người cùng đờ ra. Lâm Nhược Hàm đang cười lập tức sa sầm, khinh khỉnh cướp lời trước: “Diệp Nhất Thế, khéo thật!”
“Hả? Cô là Diệp Nhất Thế?” Judy kinh ngạc la lên “Nhược Hàm, đây là yêu tinh hại người Diệp Nhất Thế cậu nói hồi trước?”
Bình luận
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1