Lúc Nhất Thế đi làm, thấy Triệu Cát Tường khóc sưng cả mắt. Triệu Cát Tường rầu rĩ ngồi trên ghế trong phòng trực, nhìn chòng chọc mặt bàn lặng lẽ chảy nước mắt. Lần đầu tiên Nhất Thế thấy vẻ mặt không tươi cười như ngày thường của Triệu Cát Tường.
Hôm nay Nhất Thế đến rất sớm, phòng trực còn chưa có y tá nào, độc mỗi mình Triệu Cát Tường. Nhất Thế đi tới vỗ vai Triệu Cát Tường, chỉ thấy cô nàng nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Nhất Thế, vẻ mặt như đã chịu ấm ức vô cùng.
“Cát Tường, cậu sao thế?” Nhất Thế không khỏi lo lắng.
Triệu Cát Tường túm ống tay áo Nhất Thế, chùi mũi vào đó: “Tớ muốn chia tay với Tiểu Trác Tử.”
“Hả? Tại sao?” Nhất Thế kinh ngạc thật sự. Không nghĩ Triệu Cát Tường khụt khịt mũi, nhíu mày nói: “Anh ta, con mẹ nó đúng là không phải người, quay lại với tớ rồi còn liên hệ với cô người yêu trước, còn lừa tớ.”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Sau khi chia tay với tớ, anh ta lại quen với bạn học cấp ba cùng quê anh ta! Tớ còn tưởng anh ta cũng là kẻ si tình, không ngờ lại nhanh có người mới như thế.” Triệu Cát Tường khinh bỉ.
Nhất Thế cũng sửng sốt, cô quả tình không biết Tiểu Trác Tử là kiểu người đó, có lẽ có hiểu lầm gì chăng?
Triệu Cát Tường thấy Nhất Thế có vẻ không tin, tâm tình càng kích động hơn: “Anh ta bắt đầu lại với tớ sao còn quan tâm người cũ, vậy tớ là cái gì?”
Nhất Thế cũng nhíu mày, cảm thấy Tiểu Trác Tử như thế thật sự không được.
“Vẫn là trúc mã của cậu tốt, tình nguyện bị người ta hiểu lầm là GAY cũng không thay lòng với cậu, kiên quyết giữ gìn trinh tiết.” Triệu Cát Tường đột nhiên thở dài, nước mắt phun ra như vòi rồng, không cách nào vặn vòi được.
“Cậu thật sự dứt khoát được với anh ta?” Nhất Thế hỏi thử.
Triệu Cát Tường gật đầu với cô không hề chớp mắt: “Kiên quyết chia tay.”
“Triệu Cát Tường!” Đột nhiên một người đứng ngay bậc cửa, là Tiểu Trác Tử. Trên người thậm chí còn chưa kịp cởi bỏ áo khoác, bộ dạng mệt mỏi đi về phía Triệu Cát Tường: “Anh đã giải thích với em bao nhiêu lần, anh và cô ấy đã là quá khứ rồi.”
Triệu Cát Tường lờ đi, quay lưng lại với anh ta.
Tiểu Trác Tử buồn bực hừ một tiếng: “Một mình cô ấy đến thành phố B không có ai thân thích, chân lại bị thương không có cách đi làm, anh lấy tư cách bạn bè chăm sóc cô ấy mà thôi.”
“Cút mẹ anh đi, anh biết chuyện anh và cô ta mập mờ khiến người ta phát ói cỡ nào không?” Triệu Cát Tường cũng điên lên, khinh bỉ nhìn Tiểu Trác Tử: “Đừng đem lòng tốt của anh ra nói sạch sẽ như thế, anh nghĩ gì trong lòng anh hiểu rõ nhất.”
Tiểu Trác Tử ráng dằn cơn giận đang muốn bùng nổ, hít thật sâu: “Em trải qua cảm giác bất lực chưa? Rõ ràng là yêu người ta, nhưng người đó lại vứt bỏ em không thương tiếc, em trải qua bao giờ chưa?”
Nhất Thế biết, Tiểu Trác Tử tức giận rồi, có lẽ là chạm đúng chỗ nhạy cảm của anh ta. Năm đó Triệu Cát Tường bỏ rơi anh ta, sau khi chia tay, lúc người đàn ông bất lực nhất, có nhiều cách để giải sầu. Mà Tiểu Trác Tử lựa chọn cách tìm một đoạn tình cảm mới.
Triệu Cát Tường bịt lỗ tai không chịu nghe. Vòi rồng đã vặn lại được bây giờ trút xuống ào ào, nước mắt đầy mặt.
Tiểu Trác Tử hình như càng vô lực hơn, bỏ lại một câu “Em thích thế nào thì cứ thế đi, muốn chia tay thì chia tay.” Nói xong không quay đầu đi thẳng ra cửa. Triệu Cát Tường lập tức nằm sấp xuống bàn khóc rống lên. Nhất Thế ngồi nguyên tại chỗ, im lặng nhìn Triệu Cát Tường khóc lóc.
Nếu ngày nào đó, Tống An Thần có liên hệ thân mật quá mức với người phụ nữ khác, cô không biết mình sẽ có cảm giác gì nữa? Khóc lóc ầm ỹ như Triệu Cát Tường hay là thản nhiên đối mặt đến cùng?
Ngày hôm đó Tống An Thần thực hiện ca mổ thứ hai. Nhất Thế đã tan ca rồi nhưng cô muốn chờ anh, không cần anh dặn mà chủ động làm việc đó. Tống An Thần kết thúc ca mổ xong, hai mắt cay xè không chịu nổi, vừa miết khóe mắt vừa đi về phòng trực bác sĩ. Mới vào cửa thì thấy Nhất Thế đã thay xong đồ, ngồi ở ghế chờ trong phòng.
Tống An Thần sửng sốt: “Sao em ở đây? Còn chưa về nhà nữa?”
“Chờ anh đó.” Nhất Thế đứng dậy, le lưỡi.
Ánh mắt Tống An Thần trở nên sâu thẳm, đôi mắt biết nói sáng còn hơn đèn đường, anh mỉm cười, cởi áo mổ ra treo lên cửa: “Mấy ngày nay trời bắt đầu lạnh rồi.”
Nhất Thế không hiểu nhìn anh.
Tống An Thần mặc áo gió Nhất Thế mua cho anh, đi đến trước mặt cô, giơ tay kéo cổ áo cô. Nhất Thế phản xạ có điều kiện né ra. Tống An Thần kiên trì vươn tay ra giữ lấy cổ áo cô, gài lại nút cổ áo bị lỏng, nghiêm chỉnh nói: “Chúng ta đi mua quần áo.”
Nhất Thế càng không hiểu nhìn anh. Hôm qua cô mua đồ cho anh rồi mà, giờ lại đi mua nữa, chẳng lẽ anh không thích đồ cô mua, muốn tự mình lựa? Nhất Thế rầu rầu, cúi đầu lẩm bẩm “Cái áo này không đẹp à? Còn mua gì chứ?”
Tống An Thần ôm eo cô, buồn cười nói: “Mua cho em.”
“Hả? Em có đồ rồi, không cần đâu.” Nhất Thế nghe được anh không chê đồ cô mua, lòng dễ chịu hơn nhiều.
Tống An Thần dán vào lỗ tai cô nói một câu, làm mặt Nhất Thế đỏ như gấc, ngoan ngoãn đi theo Tống An Thần.
Anh nói: “Quần áo của em không đủ cho anh xé, mua thêm nhiều bộ để dành.”
***
Tống An Thần lái xe thẳng đến cao ốc Thụy Lực. Nhất Thế thấy tòa nhà này, hết >____
Bình luận
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1