Bốn ngọn đại kỳ dựng bốn góc bao bọc lấy khoảng sân rộng. Ngồi ngay bên dưới bốn ngọn đại kỳ đó là bốn vị quán chủ võ quán Trùng Hưng. Bên cạnh người là một gã môn hạ, còn các môn sinh thì xếp thành vòng tròn theo thứ bậc phân chia.
Mạch Kiếm Tùng môn hạ của Triệu Kỳ quán chủ bước ra giữa đấu trường. Đường Thẩm nhìn Mạch Kiếm Tùng với vẻ lo lắng bởi y thuộc hàng huynh trưởng của chàng. Hơn thế nữa, trong võ quán Trùng Hưng, Mạch Kiếm Tùng là người gần gũi nhất với Đường Thẩm.
Từ phía quán chủ Ngô Lục, gã môn sinh bước ra. Y tiến thẳng đến đối mặt với Mạch Kiếm Tùng.
Triệu Kỳ và Ngô Luật mỗi người thắp một nén nhang ghim xuống đất.
Khi họ trở về chỗ ngồi thì trận đấu giữa Mạch Kiếm Tùng và gã kia cũng bắt đầu.
Nếu bình nhật Mạch Kiếm Tùng và gã môn hạ kia là huynh đệ trong cùng một võ quán thì hôm nay hoàn toàn khác. Họ như hai kẻ đại địch đối mặt với nhau.
Chẳng ai nói tiếng nào, Mạch Kiếm Tùng thét lớn một tiếng, lao thẳng đến đối phương của mình. Y vỗ ra hai đạo phách không chưởng chia làm hai công vào vung thượng đẳng và hạ đẳng của đối phương.
Gã môn sinh cũng không chút e dè hay ngần ngại mà dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng.
“Ầm...”
Kẻ đánh người đỡ cứ như hai kẻ thù không đội trời chung. Đối thủ của Mạch Kiếm Tùng lùi lại một bộ. Không để cho Đổng môn kịp trụ tấn, Mạch Kiếm Tùng liên thủ vỗ tiếp một chưởng thứ hai. Mặc dù nhân dạng nhỏ bé nhưng thân pháp và chưởng công của Mạch Kiếm Tùng cực kỳ nhanh và linh hoạt. Đối thủ của y vừa dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng thì bất thình lình họ Mạch biến chiêu, từ chưởng biến thành chỉ. Y phối hợp chỉ với bộ pháp thần kỳ, vừa lách tránh chưởng công vừa công vào chấn tâm của đối phương.
“Chát...”
Gã môn sinh rướn người lên, thối bộ về sau thì nhận tiếp hai chưởng kình của Mạch Kiếm Tùng.
“Bốp”.
Gã tiếp tục thối bộ.
Kiếm Tùng điểm mũi giày lướt lên cao ba trượng. Từ trên cao y đánh thẳng xuống hai thoi quyền công thẳng vào mặt đối phương.
Đường Thẩm buột miệng thốt :
- Y...
Tiếng thốt còn đọng trên miệng chàng thì bộ mặt của gã kia đã vỡ nát.
Y ngã nhào xuống đất nằm bất động.
Mạch Kiếm Tùng lui về chỗ cũ.
Ngô Luật ve cằm, vẻ mặt trơ trơ chẳng chút biểu cảm gì trước sự thảm bại của môn hạ mình. Y ra dấu, một gã môn sinh bước ra kéo lê xác người kia rời khỏi đấu trường.
Triệu Kỳ quán chủ đứng lên nói :
- Mạch Kiếm Tùng sẽ bước qua cảnh giới khác.
Đến lượt hai gã môn sinh khác của Cam Tất Hoài và Mã Mỹ Tín bước ra đấu trường. Cuộc đấu giữa hai người đó là cuộc đấu ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại, kẻ nửa cân người tám lạng. Hai người dù thi thố hết khả năng võ công của mình nhưng chẳng người nào chiếm được thế thượng phong.
Cuộc chiến đó kéo dài cho đến khi nhang tàn mà vẫn không ai phân định được người cao kẻ thấp. Cuối cùng thì phải dừng lại.
Cam Tất Hoài quán chủ và Mã Mỹ Tín quán chủ nhìn hai môn sinh của mình.
Chân diện hai người đều lộ vẻ bất nhẫn. Cả hai bất ngờ cùng một thủ pháp điểm vào tam tinh hai gã đó.
Ngay lập tức tam tinh của hai gã bị khoét thủng. Cả hai đổ vật xuống giác đấu trường mà chẳng hiểu mình chết vì cái gì.
Tận mục sở thị cái chết của hai gã kia, Đường Thẩm lạnh buốt cùng mồ hôi rịn ra ngoài. Ngay cả hơi thở chàng cũng không dám thở mạnh trong khi tất cả môn sinh đang có mặt tại mục trường nhạt nhẽo nói :
- Các ngươi muốn thành rồng thì phải vượt Vũ môn. Đây mới chỉ là nấc thang thứ nhất mà các ngươi phải vượt qua. Để đến được vinh quang, trở thành người đỉnh thiên lập địa trong võ lâm, các ngươi còn nhiều Vũ môn phải vượt qua.
Y khoát tay ra dấu cho môn sinh võ quán tản ra.
Đường Thẩm còn đang bàng hoàng vì những gì đã xảy ra mà chàng vừa tận mục sở thị chứng.
Chàng vừa quay về thảo xá vừa nghĩ thầm: “Đây có phải là sinh lộ của mình không hay là tử cảnh?”.
Đường Thẩm đẩy cửa bước vào thảo xá. Lão Dụ đã có mặt trong thảo xá của chàng từ lúc nào rồi.
- Tiên sinh...
- Ngồi xuống đây.
Đường Thẩm miễn cưỡng ngồi xuống. Lão vuốt hàm râu lởm chởm nhìn Đường Thẩm :
- Tiểu tử thấy thế nào?
Nhìn lão bằng ánh mắt e dè, Đường Thẩm nói :
- Có lẽ vãn bối không nên học võ công. Tất cả những gì vãn bối thấy tại đấu trường hôm nay đã nghiệm ra mình không thuộc võ lâm, cũng không nên thụ học võ công làm gì. Vãn bối sẽ rời khỏi đây mà đi.
Lão Dụ vuốt râu nhìn chàng nói :
- Đã quá muộn để ngươi rút chân rồi. Đây mới chỉ là lời giáo đầu cho những ai bước vào võ học thôi. Nếu tiểu tử rời khỏi võ quán này, Đổng Nghĩa với cái chết đang chờ ngươi.
- Vãn bối không học nữa thì thôi chứ.
- Võ quán Trùng Hưng đâu phải để cho tiểu tử muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Nếu đây là chỗ ai cũng vào được, ai đi cũng được thì đâu còn là võ quán Trùng Hưng nữa. Phía sau võ quán Trùng Hưng có một căn hầm dành cho những kẻ có ý nghĩ như Đường Thẩm đó.
Nghe lão Dụ nói, xương sống Đường Thẩm gai lạnh.
- Thảo sinh phải làm sao đây?
- Phải đi đến cùng. Đến cái giới hạn mà tiểu tử có thể đạt được. Nếu không tiểu tử chẳng có cơ may rời khỏi võ quán này đâu. Đừng có ý nghĩ chạy trốn. Bởi không có đất cho kẻ trốn chạy khi đã bước vào cuộc đấu tranh để sinh tồn.
Đường Thẩm cắn răng trên vào môi dưới, chàng nhìn lão Dụ nghĩ thầm: “Tiên sinh nói có đúng không? Nếu người nói đúng thì rõ ràng Tử Nhân đã đưa mình vào tử cảnh thật rồi. Trước đây, tại sao mình lại nghe theo lời gã Tử Nhân kia chứ”.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài rồi nói :
- Tiên sinh... vãn bối không muốn chết như những người kia.
- Nếu không muốn chết thì phải tìm sinh lộ của mình bằng tất cả khả năng mình có.
- Thảo sinh...
- Hãy theo Mạch Kiếm Tùng.
Lão Dụ nói rồi đứng lên bước ra cửa thảo xá.
Đường Thẩm bước theo nói :
- Tiên sinh.
Lão Dụ dừng bước ngay ngưỡng cửa nhìn lại Đường Thẩm :
- Lão hủ chẳng thể giúp gì được cho tiểu tử đâu. Tất cả đều phụ thuộc vào tiểu tử. Tiểu tử có thể sống và cũng có thể chết.
- Tiểu sinh chắc khó mà giữ được mạng trong hoàn cảnh này.
- Chưa uống rượu mà đã sợ say rượu rồi. Tiểu tử sợ say rượu trước khi uống rượu thì làm sao thưởng thức được rượu ngon như thế nào.
Lão lắc đầu.
- Đừng để cuộc rượu chóng tàn chứ. Lão hủ nhìn thấy ở tiểu tử có khí chất hơn cả Mạch Kiếm Tùng đó.
Nói rồi lão quay bước đi một mạch ra cửa. Lão đóng cửa lại. Đường Thẩm đứng một lúc rồi cũng mở cửa thảo xá bước ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng của lão Dụ đâu. Chàng nghĩ thầm: “Dụ tiên sinh cứ như từ lòng đất chui lên rồi từ đây đi thẳng lên cõi trời chẳng để lại chút dấu tích gì. Lạ lùng thật. Thật ra lão là ai mà lại quan tâm đến mình như vậy”.
Đường Thẩm lắc đầu nghĩ tiếp: “Không biết Dụ tiên sinh có liên quan gì với Tử Nhân không? Chắc chắn phải có quan hệ với Tử Nhân nên lão mới quan tâm đến mình như vậy”.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài.
Nghĩ lại những gì lão Dụ tiên sinh nói với mình, Đường Thẩm quyết định đi đến biệt sảnh của Mạch Kiếm Tùng. Chàng vừa dợm bước thì thấy Mạch Kiếm Tùng xa xa đang hướng về phía mình.
Đường Thẩm nhìn Mạch Kiếm Tùng nghĩ thầm: “Mình chưa tìm đến y thì y đã tìm đến mình”.
Kiếm Tùng bước đến trước mặt Đường Thẩm. Đường Thẩm ôm quyền nói :
- Đệ chúc mừng huynh đã vượt qua được Vũ môn.
- Đi với ta!
- Đi đâu?
Mạch Kiếm Tùng mỉm cười :
- Đường Thẩm chúc mừng ta mà không đi uống rượu với ta à?
- Huynh mời đệ đi uống rượu ư?
- Đúng.
- Vậy đệ sẽ đi với huynh rồi. Đệ không chỉ uống rượu với huynh mà còn uống thật say nữa.
Hai người rời bỏ võ quán đi đến tửu điếm. Đường Thẩm chuốc rượu ra chén, vừa hỏi :
- Cuộc đấu vừa rồi của huynh khiến đệ cảm thấy có điều bất an.
Chàng nói rồi đặt vò rượu xuống nhìn Mạch Kiếm Tùng. Kiếm Tùng bưng chén rượu hỏi :
- Đường Thẩm thấy bất an điều gì?
- Tại sao chúng ta là huynh đệ đồng môn mà lại tàn sát lẫn nhau. Điều đó khiến đệ cảm thấy bất an vô cùng.
- Muốn trở thành thiên hạ đệ nhất trong võ lâm thì phải hành động. Mặc dù là huynh đệ trong cùng một võ quán nhưng nếu ta không giết họ thì họ cũng sẽ giết ta. Cái chết là sự đào thải đối với người luyện võ công.
Đường Thẩm bưng chén rượu :
- Mạch huynh... Trước đây Đường Thẩm luôn muốn học võ công nên tìm đến võ quán Trùng Hưng... Nhưng sau khi tận mục sở thị những trận giác đấu sinh tử của những môn sinh trong võ quán, đệ muốn rút ra khỏi võ quán có được không?
- Đường Thẩm có ý nghĩ đó?
Chàng gật đầu, nhìn Mạch Kiếm Tùng từ tốn nói :
- Có lẽ đệ không phải là hạng người dành cho võ học.
Kiếm Tùng chuốc rượu ra chén, y vừa chuốc rượu vừa nói :
- Nếu huynh đoán không lầm thì Đường Thẩm đã bắt đầu sợ hãi.
Y đặt bầu rượu xuống nhìn chàng.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài rồi gật đầu :
- Đúng... Huynh nói đúng, Đường Thẩm đã bắt đầu sợ hãi.
Kiếm Tùng từ tốn nói :
- Sự sợ hãi không dành cho người luyện võ công.
Đường Thẩm gượng cười :
- Đệ đã nói rồi, Đường Thẩm không thuộc vào hạng người trui rèn võ công. Có lẽ bước chân vào võ quán là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của Đường Thẩm.
- Đường Thẩm nghĩ như vậy nhưng nếu Đường Thẩm vượt qua được Vũ môn như huynh.
- Đệ sợ mình không được như huynh. Chưa vượt qua Vũ môn đã biến thành cái xác không hồn.
- Sao bi quan như vậy, cái chết có chừa một ai đâu, sao không tận dụng lúc mình đang sống để có danh trong đời chứ?
Đường Thẩm gượng cười lắc đầu :
- Đường Thẩm không cần danh đâu. Cái giá để đổi danh tiếng bằng tính mạng của mình không phù hợp với Đường Thẩm.
- Hãy đi trước thiên hạ một bước, đệ sẽ là đệ. Còn đi sau thiên hạ sẽ chỉ mãi là cái bóng trong cuộc đời.
Nói rồi y nâng chén rượu.
- Mời.
Hai người cùng cạn chén. Uống được ba tuần rượu, Đường Thẩm bắt đầu chếnh choáng, Mạch Kiếm Tùng nói :
- Ta và đệ cùng đi tìm thú vui trong cuộc đời.
- Thú vui gì?
Kiếm Tùng điểm nụ cười đầy ẩn ý :
- Đi rồi sẽ biết.
Y cùng Đường Thẩm rời tửu điếm. KiếmTùng đưa chàng đến kỹ viện Vạn Xuân Tình. Đường Thẩm dừng bước trước kỹ viện. Chàng nói với Kiếm Tùng :
- Huynh tìm thú vui gì trong này?
Y buông một câu cụt lủn :
- Xác thịt...
Đường Thẩm lắc đầu :
- Thú vui này của Mạch huynh không phù hợp với Đường Thẩm.
- Sao không phù hợp?
- Bởi Đường Thẩm đã từng là gia sư. Có gã gia sư nào lại bước vào kỹ viện để tìm thú vui xác thịt đâu.
Mạch Kiếm Tùng gượng cười rồi nói :
- Trời ban cho mỗi người một cái mạng trong một cái xác. Tại sao không tận hưởng những gì trời đã ban cho mình? Hôm nay ta còn cái xác này nhưng ngày mai không thuộc về ta nữa. Chính vì lẽ đó mà cuộc đời của một con người giống như cánh phù du, có đó rồi mất đó.
- Huynh nói rất đúng nhưng khốn nỗi đệ từng là gia sư. Chẳng lẽ mình dạy cho học trò rồi lại tự mình đốt sách thánh hiền sao?
- Đệ quá khuôn mẫu trong cuộc sống của mình rồi đó. Thôi được... Ai cũng có quyền quyết định sự lựa chọn của chính mình cả. Tùy Đường Thẩm vậy.
Mạch Kiếm Tùng giũ vạt áo như thể phủi bụi, hoặc làm cho nó thẳng nếp hơn cho dù vạt áo của y chẳng có vết bụi nào cũng chẳng có vết nhăn nào.
Y chấp một tay sau lưng, thả bước chậm rãi vào tòa kỹ lâu VạnXuân Tình.
Đường Thẩm nói theo :
- Đường Thẩm chờ huynh chứ?
Kiếm Tùng dừng bước.
- Không cần. Ai cũng có sự lựa chọn riêng cho bản thân mình. Đường Thẩm hãy cứ làm theo sự lựa chọn của bản thân mình.
Y nói rồi tiến thẳng vào trong tòa kỹ lâu. Còn lại một mình, Đường Thẩm lưỡng lự rồi quay bước. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm: “Sao ta không nhân cơ hội rời võ quán mà đi luôn không quay về võ quán nữa. Ta chẳng nên quay về võ quán Trùng Hưng để làm gì. Nơi đó không thuộc về mình. Trời đất bao la, mênh mông, người ta có muốn tìm mình cũng không được kia mà. Đường Thẩm... Ngươi phải đi cho dù ngươi có ơn nghĩa thâm sâu với Mậu bá bá”.
Với ý nghĩ đó, Đường Thẩm sải bước đi nhanh. Đang sải bước, chàng bất ngờ chạm trán với một chiếc kiệu do bốn gã đại lực phu khiêng. Bốn gã phu kiệu dừng bước trước mặt chàng.
Đường Thẩm bước lách qua bên thì kiệu rèm vén lên. Người ngồi trong kiệu chẳng phải ai khác mà là Tử Nhân.
Đường Thẩm chau mày.
- Tử Nhân huynh.
- Lên kiệu đi.
Chàng miễn cưỡng chui vào kiệu. Rèm kiệu đóng ngay xuống.
Nhìn sang Tử Nhân, Đường Thẩm vội vã nói :
- Đường Thẩm không lưu lại võ quán Trùng Hưng nữa. Đệ sẽ rời khỏi kinh thành và không bao giờ trở lại võ quán Trùng Hưng nữa.
- Ta biết Đường Thẩm sẽ có những ý niệm đó sau khi đã thị chứng những cuộc giao đấu tàn khốc giữa các môn sinh trong võ quán.
- Huynh biết như vậy sao còn đưa Đường Thẩm vào chỗ chết. Con đường Tử Nhân huynh đưa Đường Thẩm đi chỉ đưa Đường Thẩm đến chỗ chết mà thôi. Sự dẫn dắt của Tử Nhân huynh hoàn toàn trái với ý của Đường Thẩm. Nó không phải là sinh lộ mà là tử lộ thì đúng hơn. Bây giờ Đường Thẩm không theo chân Tử Nhân huynh nữa mà sẽ tự chọn riêng đường cho mình. Đường Thẩm sẽ tìm một nơi nào đó thật yên bình, mở học đường tiếp tục cuộc sống bình thường của một gia sư.
Tử Nhân im lặng nghe chàng nói. Chờ cho Đường Thẩm ngưng lời y mới nhìn sang chàng.
- Đệ nói hết chưa?
- Hết rồi. Đường Thẩm có thể đi được rồi chứ?
- Nếu ngươi rời võ quán Trùng Hưng có một cách duy nhất là ngươi sẽ chết. Không chỉ ngươi chết mà Thiên Thiên cũng chết.
- Thiên Thiên thì có quan hệ gì đến chuyện này? Sát Thần tìm đến Thiên Thiên rồi sát hại muội ấy à?
- Không... Chính ta sẽ giết Thiên Thiên.
Đường Thẩm lõ mắt nhìn Tử Nhân.
- Tử Nhân huynh vừa nói gì?
Tử Nhân gằn giọng lặp lại lời nói của mình :
- Ta sẽ giết Thiên Thiên.
Chân diện Đường Thẩm những tưởng muốn biến thành khối than hồng đỏ bừng.
Chàng sa sầm mặt :
- Huynh muốn giết Thiên Thiên?
- Đúng.
- Huynh hứa với đệ những gì?
- Bảo vệ cho chính Thiên Thiên bằng cái mạng này. Tử Nhân ta sẽ thực hiện đúng lời hứa đó. Sau khi giết Thiên Thiên rồi ta cũng sẽ tự kết liễu mạng sống mình.
Đường Thẩm lắc đầu :
- Tại sao Tử Nhân huynh phải dồn Đường Thẩm vào chỗ chết?
- Bởi chỉ có ngươi là người duy nhất đủ bản lĩnh gánh vác thiên chức mà ta ấp ủ trong lòng. Ngươi có thể đi được rồi và quyết định hành động cho mình. Làm kẻ bất đạo cũng không đáng sống trong cảnh giới nhân sinh này đâu. Ngươi chết một cách vô nghĩa thì làm sao có thể nhìn mặt Bạch Vân trang chủ và phu nhân, lại càng không dám nhìn mặt Thiên Thiên nơi suối vàng.
Tử Nhân nói rồi vén rèm.
Nhìn Tử Nhân bằng ánh mắt lưỡng lự, Đường Thẩm nói :
- Tử Nhân huynh không cho Đường Thẩm một sự lựa chọn nào khác sao?
- Đã có sự lựa chọn rồi.
- Đó là sự lựa chọn của huynh, huynh biết Đường Thẩm không thể nào vượt qua Vũ môn.
- Tại vì ngươi chưa muốn vượt qua Vũ môn. Đi đi...
Đường Thẩm buông tiếng thở dài, chàng gắt giọng nói :
- Đường Thẩm rất tiếc đã gặp Tử Nhân huynh. Tại sao quỷ không tha ma không bắt huynh đi.
- Nếu ngươi muốn điều đó xảy ra thì nó sẽ xảy ra. Con bây giờ thì hãy quay về võ quán Trùng Hưng.
Đường Thẩm buông tiếng thở dài.
- Ai sẽ đền cho Đường Thẩm gia sư này một cái mạng đây nhỉ?
Tử Nhân im lặng. Chàng bước xuống kiệu nhìn lại Tử Nhân.
- Hy vọng Sát Thần sẽ sớm tìm được Tử Nhân huynh.
- Ta sẵn sàng và chờ đợi điều đó đến với mình nhưng Đường Thẩm phải trở về võ quán Trùng Hưng.
Y buông rèm xuống. Bốn gã đại lực phu nhấc kiệu lên rồi thoăn thoắt bước đi.
Đường Thẩm nhìn theo chiếc kiệu mà lắc đầu nghĩ thầm: “Đúng là oan gia mà. Y đặt mình vào tử cảnh rồi mà vẫn mặc nhiên để cho mình xoay sở với cái chết treo lơ lửng trên đầu?!”
Bình luận
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1