chương 30/ 54

Đường Thẩm cùng Lục Y Phụng đứng bên nhau trên Đài Uyên Ương trên đỉnh ngọn Ngũ Lão sơn thuộc vùng núi Vu Sơn. Từ trên Đài Uyên Ương, hai người có thể phóng tầm mắt ngắm nhìn cả một không gian bao la mênh mông. Một không gian hùng vĩ và thơ mộng như tranh vẽ. Vầng nhật quang đang chìm dần xuống đường chân trời, ráng chiều vàng rực càng kết tạo nên vẻ thơ mộng cho khoảng trời đất bao la và hùng vĩ trước mắt họ.

Lục Y Phụng nhỏ nhẻ hát:

Viễn du việt sơn xuyên, sơn xuyên tu tỉnh quảng,

Chán sách trặc sùng khưu, ẩn bí đạo binh măng,

Tịch tức bảo ảnh mi, triều tồ hàm tư vãng,

Đốn bí ý cao nham, trắc tinh bí phong hưởng,

Thanh lô trụy tố huy, minh nguyệt nhất hà lãng,

Phú châm bấy năng mị, chấn y độc trường tưởng.

Dịch:

Viễn du vượt núi sông, núi sông dài lại rộng,

Tra rồi lên lên đồi, nắm cương qua đồng nội,

Đêm nằm ôm bóng ngủ, sáng dậy lại lo đi,

Mệt mỏi tựa đá cao, nghiêng tai nghe gió buồn,

Móc trong rơi ánh bạc, trăng thanh sáng làm sao,

Sờ gối không ngủ được, xốc áo ngồi nao nao.

Đường Thẩm nhìn sang nàng.

- Muội hát hay quá.

Lục Y Phụng bẽn lẽn.

- Huynh nói vậy khiến cho muội cảm thấy thẹn đó.

Nàng dõi mắt nhìn ra khoảng không mênh mông.

- Khung cảnh nơi này đẹp quá. Thảo nào nơi này luôn có những đôi tình nhân tìm đến để phóng tầm mắt vào khoảng không gian bao la rồi mộng tưởng đến ngày mai của mình, muội có đến Uyên Ương đài mới thấy được vẻ đẹp của Uyên Ương đài.

- Một đôi tình nhân đứng tại Uyên Ương đài có thể phóng tầm mắt vào cõi không gian bao la, đắm mình trong những ý tình sâu nặng, nhưng nếu có một người đứng đây sẽ cảm nhận được sự cô độc của bản thân mình.

Nàng nhìn sang Đường Thẩm :

- Huynh sợ sự đơn độc không?

- Ai cũng sợ sự cô độc cả không chỉ một mình huynh.

Chẳng biết lời nói này của Đường Thẩm tác động đến Lục Y Phụng thế nào mà bất giác nàng rùng mình, kèm theo cái rùng mình đó, Lục Y Phụng ho dữ dội. Những tiếng ho của nàng tợ muôn vàn mũi kiếm vô hình chi chít ghim vào tâm can Đường Thẩm.

Chàng đỡ lấy hai vai Lục Y Phụng.

- Muội không sao chứ?

Chàng cảm nhận rõ mồn một thể pháp của Lục Y Phụng run nhẹ trong vòng tay mình, nàng gượng nén cơn ho nhìn Đường Thẩm gượng cười, nhưng lệ đã tuôn ra khóe mắt.

- Muội khóc.

Lục Y Phụng dùng ống tay áo chùi ngay nước mắt. Nàng lắc đầu cười tươi.

- Muội đâu có khóc.

Nàng dõi mắt ra ngoài khoảng trời đất mênh mông bao la hùng vĩ, rồi nhỏ nhẻ nói :

- Được bên huynh, muội vui vẻ lắm. Làm sao muội khóc được trong thời khắc vui vẻ này.

Nàng chỉ vầng nhật quang đã chìm xuống phân nửa giờ, trông như một nấm mồ đỏ rực.

- Huynh xem kìa... nhật quang đẹp quá.

- Muội thấy đẹp?

Lục Y Phụng gật đầu.

- Huynh có thấy đẹp không?

- Nếu muội thấy đẹp, tất nhiên huynh cũng phải thấy đẹp chứ.

- Huynh nói theo muội, muội muốn biết ý của huynh kìa...

- Không gian đẹp lắm.

Nàng nhìn sang Đường Thẩm mỉm cười nói :

- Ngày mai này chỉ còn mỗi mình muội đứng trên Đài Uyên Ương ngắm vầng nhật mộ.

Nàng rùng mình nhưng nụ cười không tắt trên hai cánh môi xinh xắn và mộng ướt. Lục Y Phụng nói tiếp.

- Lúc đó muội hẳn cảm nhận được tất cả sự cô độc của mình. Muội sẽ gặm nhấm sự cô đơn một mình mà nhớ về huynh, hổng biết lúc đó muội như thế nào nhỉ?

Đường Thẩm im lặng, chàng khẽ buông tiếng thở dài.

Nàng nhìn lại Đường Thẩm.

- Muội sẽ nhớ huynh lắm. Không biết huynh có nhớ muội không?

- Sao muội nói vậy, trong trái tim huynh lúc nào cũng có muội.

Nàng nhướng mày.

- Huynh không nói dối muội chứ?

Đường Thẩm gật đầu.

- Thật mà, mãi mãi huynh sẽ không bao giờ quên muội.

Chàng nói dứt câu thì nàng ôm chầm lấy Đường Thẩm.

Vừa ôm lấy Đường Thẩm, Lục Y Phụng vừa nói :

- Huynh không bao giờ được quên muội đấy. Dù có phải xa nhau ngàn trùng, dù có phải chia cắt bởi một định số oan nghiệt thì muội vẫn nhớ về Đường Thẩm tiểu ca và ngược lại huynh cũng không được quên muội. Có như vậy Lục Y Phụng mới không cảm thấy cô độc một mình.

Nàng úp mặt vào đôi bờ vai chàng rồi bật khóc.

Đường Thẩm vòng tay ôm lấy đôi bờ vai run rẩy của Lục Y Phụng.

- Huynh lúc nào cũng sẽ bên muội mà.

Lục Y Phụng vừa khóc vừa nói :

- Huynh... Lục Y Phụng sợ sự cô độc lắm. Lục Y Phụng biết cái gì đến thì tất nó phải đến thôi... nhưng muội sợ xa huynh và nếm trải nỗi cô đơn một mình.

Lời nói này của Lục Y Phụng khiến trái tim chàng quặn thắt đau nhói.

Đường Thẩm xoa nhẹ bờ vai run rẩy của Lục Y Phụng mà nghĩ thầm: “Ông trời... ông có linh thiêng thì hãy nhìn xuống đây. Nhìn xuống đây và mở lòng độ lượng chỉ cho Đường Thẩm phương cách nào để giữ Lục Y Phụng lại. Rứt Lục Y Phụng ra khỏi bàn tay của tử thần. Nàng còn quá trẻ, nàng không đáng phải nhận một định số oan nghiệt mà ông đã ban cho nàng. Ông trời hãy nghe những gì Đường Thẩm nói”.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài. Cảm xúc nặng nề u uẩn xâm chiếm tâm thức chàng.

Lục Y Phụng nới lỏng tay, rồi nhìn Đường Thẩm. Nụ hoa hàm tiếu lại hiện trên hai cánh môi nàng.

- Sao Lục Y Phụng lại khóc...?

Nàng buông tay khỏi cổ Đường Thẩm, giọng buồn bã.

- Lục Y Phụng muội không muốn khóc. Lúc này đúng ra muội phải vui vẻ mới đúng, muội đã được đứng bên huynh. Muội và huynh còn đứng trên Đài Uyên Ương nữa, muội cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Chàng gượng cười rồi nói :

- Huynh không muốn hai dòng lệ này làm hoen ố nhan sắc của muội đâu nhưng...

Nàng bịt miệng Đường Thẩm rồi ôn nhu nói :

- Để muội ngâm bài thơ cho huynh nghe. Bài thơ này muội thích lắm đó.

Đường Thẩm gật đầu.

Lục Y Phụng đứng tựa sát vào người chàng dõi đôi mắt nhìn cảnh hoàng hôn dàn trải ra bao trùm lên bầu trời bao la rồi nhỏ nhẹ ngâm:

Độc tại vị hương vi dị khách,

Mỗi phùng gai tiết hội tư thân,

Dao tri huynh đệ đăng cao sứ,

Biên tháp thủ du thiểu nhất nhân.

Dịch:

Chiếc tối quan hà nghiện đất khách,

Trùng dương tiết đến nhớ thương ai,

Cảnh thu tưởng lúc lên cao bộ,

Đủ mặt anh em thiếu một người.

* * * * *

Vầng nhật quang cuối cùng cũng lặn xuống, kéo theo những luồng lãnh phong thổi đến Đài Uyên Ương. Những ngọn lãnh phong se buốt quất vào Đường Thẩm và Lục Y Phụng. Nàng rùng mình rồi bật ra những tràng ho dữ dội.

Đường Thẩm choàng tay qua vai nàng như thể dùng thân thể mình che chắn cho nàng.

Đường Thẩm nói :

- Muội... huynh đưa muội về.

Nàng nhìn Đường Thẩm.

- Muội muốn đứng đây thêm một lúc nữa được không?

- Nhật quang đã lặn rồi, lãnh phong đã trỗi lên. Tiết trời lúc này không tốt cho muội đâu. Ngày mai huynh sẽ lại đưa muội đến đây.

Lục Y Phụng lắc đầu.

- Muội nghe nói người ta chỉ đến Uyên Ương đài một lần trong đời để khấn ước. Không nên đến lần thứ hai. Muội đã khấn ước rồi, muội sẽ không quay lại Uyên Ương đài lần thứ hai đâu.

Đường Thẩm gượng cười nhìn nàng.

- Nếu vậy ngày mai huynh sẽ đưa muội đến thăm một danh cảnh khác cũng trong vùng Vu Sơn này.

- Muội thích lắm, ước gì mọi sự vật trong cõi thế gian này đều dừng lại, đừng tiếp tục trôi theo dòng thời gian nữa.

Đường Thẩm nắn hai bờ vai mảnh khảnh của nàng :

- Muội đã ước gì trên Uyên Ương đài?

Nàng nhìn vào mắt chàng, ánh mắt của nàng thật xa xôi và mơ hồ. Cùng với ánh mắt đó đôi lưỡng quyền của Lục Y Phụng từ từ ửng lên. Nàng bẽn lẽn nhỏ nhẹ nói :

- Muội nói ra huynh không được cười muội đó.

Đường Thẩm lắc đầu.

- Sao huynh cười muội chứ? Huynh muốn nghe muội nói mà.

Nàng ngẩn mặt nhìn chàng.

- Muội ước được huynh... huynh hôn muội.

Nàng nói rồi cúi mặt nhìn xuống. Nàng ho khẽ một tiếng.

Đường Thẩm nâng cằm Lục Y Phụng. Hai người đối nhãn nhìn nhau.

- Muội ước như vậy à?

Nàng gật đầu e lệ.

Đường Thẩm cúi xuống áp hai cánh môi vào môi nàng.

Lục Y Phụng tiếp nhận ngay lấy nụ hôn của chàng mà thể pháp run rẩy trong vòng tay của Đường Thẩm. Chàng cảm nhận rõ sự run rẩy của nàng. Một sự run rẩy yếu đuối và tràn ngập nhựa tình của trinh nữ mới bước vào lưới tình, một trinh nữ đã yêu và đang yêu, yêu với tất cả trái tim và khối óc nhưng lại yếu đuối và e dè trước bóng tình mà nàng đã chọn lựa...

* * * * *

Đã quá nửa đêm nhưng Đường Thẩm vẫn đứng tư lự bên vòm cửa sổ dõi mắt nhìn ra ngoài khoảng hoa viên nhuộm ánh trăng đêm vàng nhạt. Chàng nhớ lại những gì giữa chàng và Lục Y Phụng trên đài Uyên Ương mà cảm nhận một nỗi trống vắng, buồn mênh mang lan tỏa khắp tâm thức mình. Có lẽ nỗi đau khổ dày vò nhất chính là sự chờ đợi. Mặc dù biết chuyện phải đến sẽ đến nhưng chính sự chờ đợi làm nên nỗi giày vò giằng xé con người theo dòng thời gian. Đường Thẩm đang rơi vào cảm xúc chờ đợi đó. Một sự chờ đợi cái chết đến với Lục Y Phụng để chứng nghiệm ra sự bất lực và vô vọng của mình. Sự chứng nghiệm khắc tạo trong chàng để rồi biến thành nỗi trống vắng, cô quạnh và tự giày xé bản thân chàng.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài.

- Không ngờ ta lại chỉ là một kẻ vô dụng. Đứng trước thần chết, ta trở thành kẻ nhỏ nhoi và bất lực. Chẳng một ai qua được bóng sắc tử thần, mình chỉ là một kẻ bất tài trước định mệnh của tạo hóa. Đường Thẩm... ngươi đúng là kẻ bất tài.

Ý niệm đó lướt qua, Đường Thẩm cảm thấy tim mình quặn nhói.

Có ai đó bước đến sau lưng chàng.

Nàng từ tốn nói :

- Huynh không thể ngủ được à?

Chàng gượng cười rồi nói :

- Nếu huynh ngủ cũng sẽ phải trăn trở với những suy tư trăn trở trong đầu mình. Chu Uyển Thanh cũng không ngủ được à?

- Nếu huynh có nỗi trăn trở thì làm sao muội ngủ được. Muội không ngủ được cũng có điều trăn trở như huynh.

Đường Thẩm buông tiếng thở dài.

- Phải chăng bệnh của Lục Y Phụng khiến cho Chu Uyển Thanh trăn trở không ngủ được?

- Huynh cũng giống như Chu Uyển Thanh chứ?

Đường Thẩm gật đầu.

- Nếu trên thế gian này có một phương thuốc nào khả dĩ cứu được nàng ra khỏi bàn tay tử thần, huynh sẽ tìm đến bất kể chuyện gì sẽ đến với mình.

- Muội tin sẽ có phương thuốc đó. Nếu huynh có tâm thì nhất định sẽ tìm ra phương thuốc kia.

Đường Thẩm lắc đầu thở dài.

- Huynh cảm thấy bất lực và vô vọng.

- Chúng ta sẽ đi tìm. Chu Uyển Thanh tin mình sẽ tìm ra mà. Trên thế gian này có Hoa Đà, Biển Thước tất cũng có những hoàn dược cải tử hoàn sinh.

- Những hoàn dược đó ở đâu?

- Muội không biết ở đâu nhưng muội tin sẽ có.

Chu Uyển Thanh nhìn chàng.

- Nếu huynh tìm được dược thảo để cứu Lục Y Phụng... đây đúng là ý trời.

Đường Thẩm nheo mày.

- Ý trời... Chu Uyển Thanh nói vậy có ý gì?

Nàng gượng cười lắc đầu.

- Chu Uyển Thanh không có ý gì cả. Khi Lục Y Phụng từ Vu Sơn về. Muội thấy Lục Y Phụng rất vui. Muội ấy có lẽ đang rất vui vẻ và hạnh phúc trong thời gian này.

- Huynh muốn như vậy.

- Nếu Chu Uyển Thanh cũng rơi vào tình huống như Lục Y Phụng muội, huynh có sẵn lòng dành cho Chu Uyển Thanh những thời khắc cũng vui vẻ như vậy không?

Đường Thẩm chau mày nhìn nàng.

Chàng lắc đầu từ tốn nói :

- Huynh không muốn Chu Uyển Thanh rơi vào tình trạng như Lục Y Phụng muội đâu. Một Lục Y Phụng muội, huynh đã bị giày xéo tâm tư rồi. Huynh không muốn có thêm một Chu Uyển Thanh nữa.

Đường Thẩm nắm lấy tay nàng.

- Đừng bao giờ nói với huynh những lời đó. Đừng bắt huynh phải làm kẻ tiễn đưa hết người thân này đến người thân khác.

- Chu Uyển Thanh không muốn huynh đau khổ đâu.

Đường Thẩm gượng cười, chàng giả lả hỏi Chu Uyển Thanh :

- Lục Y Phụng đã ngủ rồi chứ?

Chu Uyển Thanh gật đầu.

- Muội ấy đã ngủ ngon giấc rồi.

Nàng buông tiếng thở dài.

- Tội nghiệp cho Lục Y Phụng muội.

Nàng bước đến một bộ, dõi mắt nhìn ra ngoài hoa viên.

- Trăng đêm này đẹp quá, cảnh thơ mộng lại hữu tình nhưng chắc chắn Đường Thẩm huynh không nhân ra cảnh đẹp thơ mộng và hữu tình đó.

Nàng nói rồi nhìn lại chàng.

- Muội nói đúng không?

- Thế còn Chu Uyển Thanh?

- Cảnh đẹp và thơ mộng, Chu Uyển Thanh chỉ cảm nhận nhưng không rung cảm với nó.

- Tại sao?

- Người buồn thì cảnh có vui bao giờ đâu.

Chu Uyển Thanh nhìn vào mắt Đường Thẩm.

- Chúng ta ra ngoài ngắm cảnh trăng đi.

Đường Thẩm gật đầu.

Hai người sánh bước bên nhau bước ra ngoài hoa viên.

Cảnh đêm thật yên tĩnh mà họ có thể nghe được những viên đá cuội lạo xạo qua mỗi bước chân.

Chu Uyển Thanh vừa đi vừa nói :

- Thời gian trôi qua và mọi sự đều thay đổi nhanh quá. Mới hôm nào đây, Chu Uyển Thanh và huynh còn ở Giang Tô thế rồi mọi sự thay đổi. Chu Uyển Thanh cứ ngỡ như mình đang trôi vào một giấc mộng mà bản thân không cưỡng lại được.

- Đường Thẩm cũng có cảm nhận đó giống như Chu Uyển Thanh.

Hai người dừng bước bên một khóm hoa. Chu Uyển Thanh nhìn chàng, ngập ngừng nói :

- Lục Y Phụng muội muội có nói gì với huynh không?

Đường Thẩm gật đầu.

- Muội ấy nói rất nhiều. Lục Y Phụng nói Chu Uyển Thanh là thục nữ. Chu Uyển Thanh yêu Đường Thẩm. Muội ấy muốn khi muội ấy rời bỏ cõi nhân sinh này thì hy vọng huynh sẽ để mắt đến Chu Uyển Thanh.

Chu Uyển Thanh cắn răng trên vào môi dưới.

- Tại sao Lục Y Phụng muội lại nói như vậy?

Nàng cúi đầu buông tiếng thở dài.

- Nếu Chu Uyển Thanh có thể thay đổi số phận của mình với số phận của Lục Y Phụng muội, Chu Uyển Thanh sẵn lòng thay đổi mà không một chút oán thán gì.

Đường Thẩm lắc đầu.

- Không một ai có thể thay đổi số phận của mình sang số phận của người khác. Cho dù Chu Uyển Thanh có thay đổi được số phận của mình chuyển qua Lục Y Phụng.

Đường Thẩm lắc đầu.

- Sự thay đổi đó cũng không xóa đi nỗi đau khổ hụt hẫng của huynh.

- Nhưng Chu Uyển Thanh chấp nhận mà.

- Điều đó chẳng thay đổi được gì cả.

Chỉ có một sự thay đổi duy nhất là huynh phải tìm ra được thảo dược giữ lại mạng của Lục Y Phụng. Đó mới là sự thay đổi đích thực. Chu Uyển Thanh hiểu Đường Thẩm chứ?

- Muội hiểu huynh.

Chu Uyển Thanh gượng cười. Nàng nhỏ nhẹ nói :

- Ngày mai muội và huynh sẽ đi tìm đại phu. Bất cứ vị đại phu nào chúng ta đều ghé qua. Linh cảm và trực giác của Chu Uyển Thanh mách bảo, nếu muội và huynh có tâm thì Lục Y Phụng không yểu mạng.

- Huynh vô cùng cảm kích.

- Nếu Lục Y Phụng bình an thì huynh sẽ...

Chàng bỏ lửng câu nói.

Đường Thẩm nắm tay Chu Uyển Thanh.

- Chu Uyển Thanh muội đừng nghĩ xa quá. Lúc này huynh chưa đặt chữ tình lên cuộc đời huynh đâu. Còn quá nhiều chuyện mà huynh chưa hoàn thành. Hiện thời huynh chỉ mong sao Lục Y Phụng bình phục là mãn nguyện rồi, còn những gì sau đó hãy dành cho ngày mai.

Chu Uyển Thanh nhìn chàng gật đầu.

- Nếu không tìm được thảo dược đặc trị cứu Lục Y Phụng muội thì huynh cũng phải tạo cho Lục Y Phụng những thời khắc vui vẻ nhất trong đời.

Đường Thẩm gật đầu.

- Chu Uyển Thanh cũng sẽ làm như Đường Thẩm chứ?

- Lục Y Phụng và Chu Uyển Thanh đã tế trời bái đất kết tình tỷ muội. Lục Y Phụng đau khổ thì làm sao Chu Uyển Thanh chịu đựng được. Huống chi Lục Y Phụng đáng được hưởng những gì vui vẻ nhất trên đời này.

Nàng nhướng mày.

- Huynh đồng ý với muội chứ?

Đường Thẩm gật đầu.

- Nếu bây giờ có ai hỏi, trên thế gian này ai là người hiểu huynh. Huynh sẽ chỉ vào Chu Uyển Thanh. Chính muội là người hiểu huynh hơn tất cả những người nào khác.

Nàng cắn răng trên vào môi dưới để nén tiếng cười rồi nhỏ nhẹ nói :

- Huynh khéo nói. Thiên hạ bảo sư gia rất giảo hoạt và lại có kiến văn uyên bác. Không biết huynh có phải hạng sư gia đó không?

- Đường Thẩm có thể là hạng sư gia đó.

Nàng lườm Đường Thẩm.

- Chu Uyển Thanh không muốn huynh là người giảo hoạt.

- Vậy Đường Thẩm sẽ không là người giảo hoạt.

- Nếu huynh là người giảo hoạt, Chu Uyển Thanh sẽ trừng trị huynh.

- Đường Thẩm rất sẵn lòng xuôi tay để Chu Uyển Thanh trừng trị. Lúc đó Chu Uyển Thanh sẽ trừng trị Đường Thẩm như thế nào?

Chân diện Chu Uyển Thanh nóng bừng. Mắc dù ánh trăng đêm không đủ soi rõ chân diện nàng, nhưng Chu Uyển Thanh vẫn quay mặt né tránh ánh mắt của Đường Thẩm như sợ chàng sẽ nhận ra nét ngượng ngùng, bẽn lẽn trên chân diện của mình.

- Huynh khéo nói lắm, buộc người ta không có câu trả lời.

Nàng nói rồi rảo bước đi, Đường Thẩm nối bước theo sau. Những làn gió đêm thổi qua mái tóc Chu Uyển Thanh đem theo mùi hương thoang thoảng phả vào mặt chàng.

Mùi hương từ mái tóc nàng phả vào khứu giác khiến Đường Thẩm phải bồi hồi nhớ lại khoảng thời gian mà hai người đã từng gắn bó với nhau tại Giang Tô.

Đường Thẩm nghĩ vơ vẩn, rồi lẩm nhẩm nói: “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu”.

Lời nói của chàng lọt ngay vào thính nhĩ của Chu Uyển Thanh, nàng dừng bước nhìn lại Đường Thẩm.

- Huynh vừa nói gì?

Điểm nụ cười gượng, Đường Thẩm nhỏ giọng đáp lời nàng :

- Muội chính là thục nữ.

Bình luận





Chi tiết truyện