Tiếng chuông nghỉ
trưa đã vang lên được một lúc lâu , phần lớn người trong lớp đang ở
trong trạng thái “chìm vào giấc ngủ” . Nam Cung Nguyên vốn cũng là một
thành viên của lực lượng động đảo này , chỉ là , ngày hôm nay có chút
ngoại lệ . Ánh mắt Nam Cung Nguyên không tự chủ được lại nhìn bóng lưng
của Tả Ngôn Mặc . Nhớ tới cảnh “Lão yêu” dẫn cô vào ban nãy . Tạm thời
không nói cô có thật là đúng như lời ‘Lão yêu” nói hay không , Nam Cung
Nguyên bội phục dũng khí và sự bình tĩnh của cô bạn này.
Lúc mới đầu thấycô bị “Lão yêu” dẫn vào phòng học , trong lòng cậu đúng thật là lấy làm kinh hãi . Tả Ngôn Mặc có thể nói chính là đứa học trò an phận
nhất lớp này , cô có chuyện gì mà “Lão yêu” lại có thể chú ý đến cô?
Ánh mắt của Nam Cung Nguyên từ đầu đến cuối đều nhìn Tả Ngôn Mặc . Cậu phát hiện tay cô nắm chặt góc áo , nhưng cô không sợ hãi . Mái tóc dài dịu
dàng phủ trên vai , rất dễ dàng che đi phần lớn khuôn mặt , cặp kính mắt màu đen dày cộp giấu đi cửa sổ linh hồn của Tả Ngôn Mặc . Thần hình hơi có vẻ gầy yếu khoác lên mình bộ đồng phụ rộng thùng thịnh lại càng tăng thêm phần yếu ớt . Cho dù vào lúc đấy , lưng của cô vẫn thẳng tắp ngẩng cao.
“Lão yêu” còn chưa nói hết , Nam Cung Nguyên liền biết là
chuyện gì , không hiểu tại sao trong lòng hơi thất vọng , anh không cảm
thấy Tả Ngôn Mặc là loại học sinh làm ra chuyện này . Nhưng lần này cô
vẫn giữ thói quen đem đầu cúi rất thấp , khiến cho người ta không nhìn
rõ vẻ mặt của cô.
Cách làm của “Lão yêu” thật sự là vô cùng quá
đáng , cho dù Tả Ngôn Mặc có dối trá hay không , ông cũng không thể để
một cô gái đứng ở trước mặt nhiều người như vậy nghe mắng , còn là
chuyện khó có thể chịu nổi như vậy . Nam Cung Nguyên tuy rằng vốn không
thích thầy giáo này , nhưng ông đối xử với mình cũng không tệ lắm cho
nên chỉ đơn giản là không thích , nhưng chuyện ngày hôm nay làm cho Nam
Cung Nguyên ôm chặt thái độ hoài nghi với phẩm hạnh nghề nghiệp của vị
thầy giáo này .
Trong lúc “Lão yêu” quở mắng , Tả Ngôn Mặc trước sau đều không lên tiếng , cô hơi ngẩng đầu lên , trên mặt cũng không có vẻ kích động , nhục nhã và với nước mắt như mọi người tưởng . Điều duy
hất khác biệt trên khuôn mặt poker ngày thường của cô chính là lông mày
cô nhíu chặt một chỗ , như đang lo lắng điều gì , tóm lại tuyệt đối
không phải là vẻ mặt sám hối mà “Lão yêu” mong chờ.
“Này , nhìn
không ra , người như “Trinh Tử” lại dám gian lận trong giờ kiểm tra của
“Lão yêu”. Bạn cùng bàn của Nam Cung Nguyên – trong giọng điệu Tưởng Hàm hơi chứa một chút vui sướng nói với Nam Cung Nguyên.
“Cậu biết
cái gì? ‘Lão yêu’ kia chỉ phán đoán chủ quan thôi.” Nam Cung Nguyên tức
giận liếc xéo Tưởng Hàm , khẩu khí không tốt quạt lại.
Cũng
không quản biểu cảm của tiểu tử đó là gì , Nam Cung Nguyên lại đưa ánh
mắt thả lên trên người Tả Ngôn Mặc . Lúc này , sự việc khiến mọi người
mở rộng tầm mắt đã xảy ra , chưa từng có người nào , hơn nữa còn là nữ
sinh có gan ở trước mặt tất cả mọi người trong lớp làm ra hành động như
vậy .
Tả Ngôn Mặc vô cùng thành khẩn cúi đầu về phía mọi người , thanh âm mang theo hối lỗi vô cùng trấn định nói : “Mình xin lỗi mọi
người , sau này mình sẽ không bao giờ… phạm sai lầm này nữa. Mong thầy
và cùng các bạn tha thứ cho mình một lần.”
Mọi người trong lớp
có lẽ đều vì lời cô vừa nói mà đổi vị trí chú ý , chỉ có tầm mắt của Nam Cung Nguyên là không hề chớp dán chặt trên người cô . Nếu anh không
thấy một khắc khi cô cúi người khoé miệng thoáng qua một nụ cười nhạo ,
chỉ sợ ngay cả anh cũng bị lời nhận lỗi “y như thật” của cô che mờ. Vẻ
mặt khinh thường này giống như là thiên thần đang miệt thị kẻ phàm trần
vô tri .
Cô , tuyệt đối không làm ra loại chuyện này.
Trực giác của Nam Cung Nguyên nói cho cậu biết , cô gái này rất không tầm
thường . Nhưng mà , nếu cô không làm tại sao lại thừa nhận ? Điều này
làm cho Nam Cung Nguyên nghĩ mãi không ra. Sự việc Tả Ngôn Mặc nhận lỗi
nhanh chóng kết thúc , nhìn thấy Tả Ngôn Mặc hơi đỏ mặt về chỗ ngồi ,
lúc này Nam Cung Nguyên mới thu hồi tầm mắt . Nhìn chiếc máy CD đang
không ngừng hoạt động , cùng với nét chữ thanh tú viết trên tờ giấy.
Trên đó chỉ viết một câu : dùng nhạc cụ Trung Quốc và nhạc cụ Tây Âu tạo thành dàn hợp tấu.
Từ sau sự việc kia , Tả Ngôn Mặc nhạy bén cảm thấy ánh mắt xung quanh dồn
lên người mình , những bạn học trong lớp trước kia không quen thuộc bây
giờ cũng chú ý tới “Tả Ngôn Mặc” diện mạo xấu xí , đi đường thích cúi
đầu này … Điều này làm cho Ngôn Mặc cực kỳ không thoải mái , thực ra
những việc như thế này ở trong đám học sinh là chuyện rất bình thường ,
lúc thi mọi người đều biết mà không nói . Chẳng qua , Ngôn Mặc lần này
vận khí không tốt , bị “Lão yêu” không chút khoan nhượng chụp ngay cái
mũ “gian lận” lên đầu.
Ngôn Mặc mới từ phòng giáo viên đi ra ,
đem bản kiểm điểm 5000 chữ phong phú giao cho “Lão yêu” , lại nghe “Lão
yêu” dạy bảo một tiết, cuối cùng cũng có thể giải phóng . Câu kết của “
Lão yêu” là như vầy : “Lần này tôi sẽ không báo lên giáo vụ , Tả Ngôn
Mặc , trò phải tự mình lo cho tốt.”
Đi ra khỏi văn phòng , hít
hôm hơi không khí lạnh đặc trưng của buổi sáng , nhớ tới cái vẻ mặt đạo
mạo tự cho là đúng kia , Ngôn Mặc liền buồn nôn . Bây giờ , chỉ cần
không có mặt ông ở đây , ngay cả không khí cũng trong lành hơn rất
nhiều.
Ngôn Mặc nhấc chân đang định xuống tầng quay về lớp lại
thấy lớp trưởng Ôn Lĩnh va bè cánh chết tiệt của cậu , đúng vậy , Nam
Cung Nguyên đang đi tới bên này . Ngôn Mặc bây giờ nhìn đến , không , là nghe được tên Nam Cung Nguyên liền giống như một con mèo bị kích động
dựng thẳng lông mao lên . Lúc Ngôn Mặc đang định chạy trốn , thì Nam
Cung Nguyên đã phát hiện ra cô : “Bạn học Ngôn Mặc , chào!” Kèm theo một nụ cười khiêm tốn nhã nhặn trước sau như một. Ôn Lĩnh liếc mắt nhìn
trộm biểu tình như ngày thường của Nam Cung Nguyên , cũng mang theo nụ
cười chào hỏi Ngôn Mặc “Chào!”
Ngôn Mặc biết trốn không được ,
đành phải kiên trì chuyển ánh mắt đến hai vị tâm phúc trong lớp đứng
trước mặt này , gật đầu với bọn họ , chào hỏi qua loa xong liền nghiêng
người đi qua bọn họ .
“Này , sao cậu lại chủ động chào hỏi với
nữ sinh vậy?” Ôn Lĩnh nhìn bóng lưng Ngôn Mặc xa dần cúi đầu không có ý
tốt hỏi nhỏ bên tai Nam Cung Nguyên.
Nam Cung Nguyên nhìn người
bạn học cùng mình từ thời tiểu học cho đến bây giờ , nhún vai không đáp , chỉ không kiên nhẫn nói : “Cậu còn không mau cút cho mình , đi vào lấy
bài tiếng Anh đi.”
“Đây không phải nhiệm vụ của cậu sao?” Ôn Lĩnh đáng thương nhìn vẻ mặt nhăn lại của Nam Cung Nguyên.
“Hôm nay tâm tình không tốt.” Nam Cung Nguyên nói như lẽ đương nhiên .
Lúc Ngôn Mặc trở lại phòng học thì cảm nhận được rõ ràng ánh mắt của mọi
người đang dạo quanh người cô , cô làm như không có chuện gì về chỗ
ngồi. Ngày hôm qua Yên Nhiên và Tiểu Nhã làm đủ mọi cách kéo cô đi dạo
phố cho bằng được .
Trên đường đi nghĩ hết biện pháp an ủi cô ,
thực ra ngay cả chính Ngôn Mặc cũng cảm thấy kỳ quái , vì sao họ lại tin tưởng mình như vậy ? Bình thường mình đối với họ cũng không có đặc biệt tốt mà?
Nhưng vấn đề này ở chỗ Tiểu Nhã và Yên Nhiên liền trở thành không là vấn đề :
“Cậu đấy , người ngay cả nói cũng lười giống như cậu , sao lại đi làm trò gian trá chứ.”
Bỗng nhiên hiểu ra.
“Chúng mình biết cậu thực ra là người rất kiêu ngạo , sao có thể làm chuyện
như vậy chứ?” Ngày hôm qua lúc chia tay Tiểu Nhã đột nhiên tiến đến
trước mặt Ngôn Mặc nói . Nhìn thấy khuôn mặt luôn luôn lộ ra nụ cười ấm
áp đối với mình , trái tim băng giá của Ngôn Mặc cũng dần dần cảm nhận
được ấm áp.
Nhưng biểu hiện trên mặt vẫn lạnh nhạt , Tả Ngôn Mặc chỉ thích che dấu bản thân như vậy , trong long thầm nghĩ “Không có
người nào tốt với mình như họ.”
Không lâu sau , tiếng kêu gào
đột nhiên nối nhau truyền đến , Ngôn Mặc ngẩng đầu , thấy lớp trưởng Ôn
Lĩnh cùng bí thư chi đoàn Nam Cung Ngyên trước sau đi vào phòng học .
Trong tay Nam Cung Nguyên cầm bài thi lần này . Nói đến cậu còn là đại
biểu tiếng anh của lớp , xem ra “lão yêu” thật sự rất thích cậu , nếu
không sợ một mình cậu bận rộn , nhất định ông sẽ đem toàn bộ chức vụ
trong lớp này đặt lên trên người Nam Cung Nguyên.
Chó săn , đánh giá của Ngôn Mặc dành cho Nam Cung Nguyên nhiều hơn một cái.
Đại biểu môn tự mình đặt bài thi tới trước mặt cô , Ngôn Mặc không ngẩng
đầu nhìn cậu , bài thi cũng không xem lấy một cái liền nhét vào sâu
trong ngăn bàn .
Cảm thấy bóng đen trước mắt còn chưa tính rời
đi , Ngôn Mặc có chút bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn người đứng trước bàn
mình kia , nghĩ rằng cậu còn muốn nói gì nữa.
Nam Cung Nguyêng
mang theo vẻ mặt đánh giá nhìn cô , khoé miệng vẫn lộ nụ cười tiêu biểu . Chỉ có điều đối tượng nói là Yên Nhiên : “Bản violin mình sửa không sai biệt lắm , cậu xem qua OK thì chúng ta bắt đầu luyện tập đi , dù sao
trình độ cũng cao hơn một chút.”
“Được”
Nói xong , Nam Cung Nguyên liền đi.
Ngôn Mặc cảm thấy đây tuyệt đối không phải mình đa nghi , dường như chính
mình đang bị người này bố trí. Nam Cung Nguyêng mang theo vẻ tươi cười
quay về chỗ , tâm tình cực tốt đưa vở bài tập vật lý trong tay cho Tưởng Hàm chép. Tưởng Hàm nhất thời cảm thấy được quan tâm mà sợ . Đại thiếu
gia bình thường tuy rằng cũng tốt , nhưng luôn làm cho người ta có cả
giác xa cách , hôm nay sao lại hảo tâm chủ động giúp người gặp nạn như
vậy?
“Không cần thì thôi vậy.” Nam Cung Nguyên nhìn thấy bộ dạng sửng sốt của Tưởng Hàm , làm bộ muốn lấy tập vở về.
“Ai ai , đương nhiên cần rồi . Hôm nay cậu uống nhầm thuốc à , tại sao đột
nhiên lại đối xử tốt với mình như vậy?” Tưởng Hàm nửa tin nửa ngờ cầm vở bài tập mở qua , cảm thán với lời giải hầu như đúng hết.
“Ngày hôm nay , khí trời tốt.” Nam Cung Nguyên nhìn vẻ phấn khích trên mặt Tưởng Hàm không đầu không đuôi nói.
Mấy người nhóm Yên Nhiên nhanh chóng bắt đầu chính thước tập luyện, thời
gian vốn đã ít , bây giờ cả khoảng thời gian giờ nghỉ trưa sau khi ăn
cơm xong cũng dùng hết . Yên Nhiên bảo Ngôn Mặc đi xem bọn họ tập luyện , Ngôn Mặc lắc đầu , mình ở lớp cũng không phải người được hoan nghênh ,
huống chi vừa mới xảy ra chuyện rắc rối kia , Ngôn Mặc tuy rằng không
thèm để ý có người thích cô hay không , nhưng cô không muốn làm người ta chán ghét.
Sau khi ăn cơm xong cùng Tiểu Nhã và cô , Ngôn Mặc
liền lên sân thượng , chỗ này có rất ít người đến, mọi người thích sân
thể dục náo nhiệt hoặc ở sân vận động xem nam sinh chơi bóng hơn . Ngôn
Mặc có thể ở đây yên tĩnh nghe nhạc , đọc sách , nhìn trời , ngẩn người. Muốn một chút yên tĩnh , ít nhất ở đây cô có thể tạm thời không cần tự
hỏi bản thân học phí kỳ tiếp theo phải làm sao , không cần lo lắng “lão
yêu” bắt được nhược điểm gì của cô , không cần mang theo mặt nạ đối đáp
qua lại với mọi người. Đi đến cửa sắt của sân thượng , Ngôn Mặc có phần
ngạc nhiên phát hiện cánh cửa ngày thường đều đóng lại đột nhiên hơi hé
mở . Đang do dự nghĩ nên vào hay không , bỗng nghe được một tiếng đàn
violin.
Chỉ trong một ý niệm , chân Ngôn Mặc không kìm được bước vào cửa lớn.
Vạt áo đồng phục màu đen của thiếu niên bay trong gió , thân thể của cậu
tao nhã tuyệt đẹp , một vài sợi tóc thổi nhẹ theo gió , tự nhiên nhưng
không rối loạn , ánh sáng rực rỡ ban trưa dịu dàng vây quanh trên người
cậu , toả ra một tia sáng vàng chói mắt , sắc vàng ở bên làm cậu nhìn
giống như một tinh linh bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến , nắm trong
tay khả năng điều khiển âm nhạc .
Đàn violin ở trong cậu giống
như có linh hồn , có sinh mệnh . Nhảy ra giữa đầu ngón tay , nhạc khúc
duyên dáng mang cảm giác về mùa xuân , khi thì nhẹ nhàng , khi thì du
dương , lúc lại uyển chuyển , Ngôn Mặc nhắm hai mắt lại cảm giác thân
thể mình như chim yến đang lơ lửng trong khu rừng tràn ngập màu xanh ,
cảm thụ được gió xuân ấm áp , lắng nghe tiếng chim hót trong rừng , hít
thở lấy bầu không khí tự nhiên.
Ngôn Mặc đột nhiên cảm thấy áp lực và sự ảm đạm bấy lâu này của mình dần bị hoà tan ở trong khuôn nhạc này.
Khi nhạc dừng thì Ngôn Mặc còn mất một lúc lâu mới hiểu ra cái loại ấm áp đi qua sông băng này đã ngừng lại.
“Rất êm tai chứ”
Thanh âm không dịu dàng , Ngôn Mặc có chút xấu hổ mở mắt . Âm nhạc đã dừng từ khi nào ? Tại sao mình lại quên cái người nguy hiểm này ? Ngôn Mặc chán nản khinh thường chính mình , đã lâu rồi không bị người khác nhìn thấy
một mặt nới lỏng cảnh giác của mình . Ngôn Mặc nghiêm mặt , hồi phục lại một kiểu diễn cảm cô thường dùng nhất – nét mặt vô cảm. “Không tồi.”
Hai chữ đơn giản , không có tăng thêm bất chứ tia cảm tình nào.
“Khúc đàn này quen thuộc không.” Nam Cung Nguyên vừa khẽ vuốt cây đàn violin
xinh đẹp , vừa chậm rãi ngồi xuống bên chân Ngôn Mặc “Trong máy CD của
cậu.”
Ngôn Mặc không trả lời.
Nam Cung Nguyên dường như cũng không để ý tiếp tục nói : “Đúng rồi , chủ ý của cậu không tồi , là tự nhiên nghĩ ra sao?”
Ngôn Mặc cúi đầu nhìn mảnh giấy Nam Cung Nguyên đưa đến , hơi thở rõ ràng nghẽn lại . Sao cậu ta lại có tờ giấy này?
“Cậu lầm rồi.”
“Vậy sao?” Nam Cung Nguyên nhìn Ngôn Mặc không có ý tiếp nhận , ngựng ngùng
cất kỹ mảnh giấy đi . “Thực ra , cậu rất thích âm nhạc đúng không?” Nam
Cung Nguyên đứng lên , cậu và Ngôn Mặc chỉ cách có một bước chân “Chính
xác mà nói , thứ cậu thích chính là đàn violin này ? Tôi nói không sai
chứ”
Trong không khí tràn ngập hơi thở mờ ám lại lúng túng.
Trong con ngươi của Nam Cung Nguyên không có gì mập mờ , cậu vô cùng khẳng
định chữ trên mảnh giấy này và chữ trên bài thi tiếng Anh là cùng một
người viết.
Ánh mắt của Ngôn Mặc bị chói mắt bởi ánh mặt trời
sau lưng Nam Cung Nguyên , híp hai mắt lại , nhìn người anh tuấn trước
mắt , hoàng tử , cậu con trai sạch sẽ , nhưng hiện tại cậu không phải
tinh linh âm nhạc vừa rồi , ánh sáng dần dần lui đi , một chút tươi cười đẹp đẽ phá huỷ khí cảnh hài hoà nguyên bản của cậu.
Tiếng
chuông chói tai vang vọng sân trường . Tình cảnh giống như lần đầu tiên
giao phong , khác biệt duy nhất chính là lần này đổi lại là Ngôn Mặc
không phản bác được.
“Luyện tập đã bắt đầu được một lát rồi.”
Ngôn Mặc chọn lựa trốn tránh , trước kia cô cố ý lựa chọn đường lui , bởi vì cô khống chế tất cả trong lòng bàn tay .Thế nhưng lần này Ngôn Mặc thậm chí còn chưa tự hỏi thì đã lựa chọn .
“Tả Ngôn Mặc , cậu , thật sự thích trốn tránh đấy.”
Nhìn thấy cô lại cố ý cúi đầu , bộ dạng rất giống như muốn dán chặt mắt vào
sàn nhà , Nam Cung Ngyên bất đắc dĩ vứt bỏ kế hoạch “ép hỏi” của mình .
Lần này quên đi.
Nam Cung Nguyên chậm rãi đi qua người Ngôn Mặc , không nhìn cô một lần nào
nữa , lúc Ngôn Mặc nghĩ cửa cuối cùng cũng đóng lại thì Nam Cung Nguyên
đột nhiên xoay người nói với cô “Không muốn thử xem sao? Cảm giác tuyệt
vời của đàn violin?”
Tác dụng của gió mùa đông trong mắt Ngôn Mặc chính là làm cho cô có cảm giác được sống.
Nhưng một giây sau khi Nam Cung Nguyên nói xong câu này , Ngôn Mặc cảm thấy ngày hôm nay cảm giác đang sống đặc biệt rõ ràng.
Quay đầu lại , chỗ cầu thang đã không còn bóng người.
Gió thổi lớn , cánh cửa sân thượng dao động đóng mở , lúc mở phát ra tiếng “ken két” chói tai.
Cảm giác tuyệt vời của đàn violin , không cần người khác nói nói cho cô , cô cũng biết.
Ngôn Mặc nhìn cửa , cảm thấy nguy hiểm đã đến gần ranh giới của mình.
Bình luận
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1