Đã lâu lắm rồi Hải Đăng mới đứng gần Diệu Anh như vậy, cũng lâu lắm rồi cậu mới được xoa đầu cô. Lần này Diệu Anh không tránh không né, cũng không hề tỏ ra bực bội, dường như cô cũng cảm thấy thiếu vắng. Hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy, Diệu Anh không biết Hải Đăng đang nghĩ gì mà cứ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp như thế.
Khi nãy giờ ra về Hải Đăng thấy Diệu Anh chưa về lớp đã định đợi cô trở về. Vừa hay lúc đó Khánh Thư cùng Huy “bà tám” đến chỗ cậu, trông vẻ mặt rất bực bội.
- Này, hôm 20-11 cậu và Quỳnh Giao đi đâu mà không đến ăn liên hoan cùng với mọi người thế hả?
- Tôi có việc bận.
Huy “bà tám” được lúc phát huy cái miệng của mình, mắng một tràng vào mặt Hải Đăng.
- Tụi tôi thừa nhận mình sai khi không biết sinh nhật của cậu, nhưng ít nhất cậu phải giải thích lí do chứ. Chẳng những hôm đó cậu và Quỳnh Giao không đến mà Diệu Anh đi tìm hai người sau đó cũng biến mất luôn, thế là như nào?
Mấy câu đầu Hải Đăng không chú ý lắng nghe lắm, cậu vẫn đang dọn dẹp sách vở, nhưng đến câu cuối cùng Hải Đăng không thể không để ý được. Cậu dừng động tác của mình lại, bắt đầu nhớ đến chuyện Diệu Anh xuất hiện tối hôm đó cùng với hành động kì lạ của cô.
- Cậu nói cái gì? Diệu Anh tìm chúng tôi?
Khánh Thư ở bên cạnh lúc này mới lên tiếng, bấy giờ cô vẫn còn cảm thấy có lỗi với Hải Đăng.
- Phải. Tối hôm đó tụi tôi ăn xong rồi nhưng vẫn chưa thấy cậu và Quỳnh Giao đến nên tôi đã nhờ Diệu Anh đi tìm hai người. Sau đó thì... tụi tôi đợi gần hai tiếng ba người cũng không ai quay lại.
Cuốn sách Hải Đăng đang cầm trên tay rơi “Bộp” xuống bàn, hóa ra suy đoán của cậu ngày hôm đó hoàn toàn đúng. Là do Hải Đăng quá tin tưởng vào lời nói của Diệu Anh, cô nói cô quên đồ trên lớp nhưng thật ra cô đã xuất hiện ở sân sau và có lẽ... cô đã thấy được tất cả hành vi bạo dạn của Quỳnh Giao tối hôm đó.
Diệu Anh đã thấy tất cả nhưng cậu không hiểu điều đó có ảnh hưởng gì đến Diệu Anh mà cô lại tránh mặt Hải Đăng thời gian qua, thậm chí còn chuyển chỗ lên ngồi với Khánh Thư. Chẳng lẽ Hải Đăng đã làm gì sai khiến cô phật lòng?
- Hôm nay chúng ta về chung nhé?
Ôi phải nói là Diệu Anh rất sốc khi nghe câu này luôn, giọng nói của Hải Đăng cũng không còn nhạt như nước ốc giống trước nữa, ngược lại rất ấm áp dễ nghe nhé. Nhưng mà chuyện này nó cứ khó tin sao sao đấy, tự nhiên Hải Đăng thay đổi một trăm tám mươi độ luôn ý ợ.
- Làm gì?
Không thèm trả lời gì cả, Hải Đăng cầm cặp Diệu Anh sau đó đi trước luôn, sao chẳng có lúc nào cô ngoan ngoãn nghe lời thế nhỉ. Hai người không đi đâu cả, chỉ là cùng nhau đi chung một con đường về nhà thôi. Từ đầu đến cuối Diệu Anh cứ im ỉm suốt, ngược lại cái miệng của Hải Đăng cứ hoạt động không ngừng, giống như đã trăm năm rồi không được nói ý.
- Haizzzz... thời tiết càng ngày càng lạnh rồi đó. Đi học nhớ mặc ấm vào.
Rõ ràng Diệu Anh chịu lạnh không tốt mà đến lớp lúc nào cũng là bộ áo dài mỏng manh, đến một chiếc áo khoác mỏng cũng không có. Khổ nỗi lúc đó hai người đang làm mặt lạnh mà, Hải Đăng giữ thể diện có bao giờ mở miệng nhắc nhở đâu, chỉ là mỗi lần thấy Diệu Anh xoa xoa hai vai cậu lại nhăn mặt dữ lắm. - Mai chuyển xuống chỗ tôi ngồi lại nhé? Hay là tôi chuyển lên cũng được.
- Dạo này tôi thấy cậu ốm hẳn đi nhỉ? Hay là nhà cậu hết gạo?
- Tôi chợt phát hiện ra bạn cùng bàn là cậu tuyệt nhất, rất hợp tính nhau.
-...
Diệu Anh im thin thít không mở miệng luôn, thỉnh thoảng cứ quay sang nhìn Hải Đăng. Hôm nay cậu lạ thế nhỉ? Không thể nói rõ cụ thể lạ ở chỗ nào nhưng Diệu Anh chắc chắn Hải Đăng có gì đó khác mọi khi.
Đến nhà rồi Hải Đăng mới quay sang nói với Diệu Anh, ánh mắt cậu toát lên một sự nghiêm túc và chân thành hiếm có, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Hải Đăng như vậy.
- Phải nhớ giữ gìn sức khỏe, học giỏi thì tốt nhưng không được học quá sức ảnh hưởng đến sức khỏe có biết chưa? À, còn nữa, thiếu áo thì tôi sẽ mua cho, đừng có lười mặc mà để bản thân bị cảm vì lạnh. Còn nữa...
Nói nhiều quá, Diệu Anh tiếp thu không kịp, cô liền giơ tay cắt ngang lời nói dang dở của Hải Đăng. Làm gì mà Hải Đăng nói nhiều thế nhỉ, cứ như phụ huynh dặn dò con em trước khi xa nhà vậy. Diệu Anh lớp mười hai rồi chứ có phải con nít mới lên bảy học lớp một đâu.
- Tóm lại là cậu muốn nói gì thế?
- Cho tôi ôm cậu một lát được không? Chúng ta là bạn tốt mà, ôm một chút chắc không thành vấn đề nhỉ? - Diệu Anh không hề biết hai chữ “bạn tốt” đó Hải Đăng đã khó thốt ra đến mức nào, cô cũng không biết khi nói câu ấy tim cậu đến cỡ nào đau thương.
Èo, liên quan thế nhỉ? Câu trước câu sau nó có quan hệ gì với nhau à? Dù khó hiểu nhưng Diệu Anh vẫn gật đầu. Xã hội giờ phát triển rồi, Tây hóa dần nên bạn bè ôm nhau hay nắm tay cũng bình thường lắm. Hải Đăng vươn tay kéo Diệu Anh vào lòng, tìm kiếm chút cảm giác chân thực, một thời gian ngắn nữa thôi dù cậu có ước ao cũng sẽ không ôm được Diệu Anh như bây giờ. Vuốt nhẹ mái tóc Diệu Anh, cậu mỉm cười chua xót, tóc cô lúc nào cũng vậy, mềm mượt đen như gỗ mun, sờ vào rất thích. Diệu Anh tim đập thình thịch không ngừng, mới ôm thôi mặt cô đã nóng ran rồi, cái con người này sao toàn đem đến cho cô cảm giác gì đâu không à.
Cảm xúc của Hải Đăng lúc này rất phức tạp, vừa phải bù đắp nhung nhớ vừa phải đối diện với tương lai chia xa, cậu không biết hai người có còn cơ hội tái ngộ nhau lần thứ ba hay không. Bởi Hải Đăng hiểu cậu là người rất nặng tình, nếu đã thích một người nào đó sâu đậm đến mức này cậu không thể để người đó cứ xuất hiện trong tầm mắt được, bởi vì như vậy làm sao Hải Đăng có thể buông tay Diệu Anh? Làm sao cậu có thể xóa hình bóng của cô khỏi tâm trí? Hải Đăng phải đến một nơi nào đó thật xa, để Diệu Anh không thể có mặt ở đó, có như vậy cậu mới có thể từng chút từng chút một gạt bỏ hình bóng của cô.
Ngược lại với Hải Đăng cảm xúc của Diệu Anh chỉ là đơn thuần tim đập chân run khi đứng quá gần người ta thôi. Đã lâu lắm rồi hai người không ở gần nhau như vậy, thật sự khoảng thời gian Diệu Anh lơ đi sự có mặt của Hải Đăng rất khó khăn. Mỗi lần đến lớp Hải Đăng đều đi ngang qua bàn Diệu Anh, nhưng tuyệt nhiên hai người không hề nhìn nhau lấy một lần, thật sự rất khó chịu trong người. Cô rất muốn ngẩng mặt nói chuyện với Hải Đăng như mọi ngày, để được nghe mấy lời quan tâm hay trách móc của Hải Đăng, để được nghe Hải Đăng lải nhải nhắc nhở suốt ngày, để được thấy Hải Đăng cười, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, thoáng chốc cũng có thể khiến trái tim Diệu Anh đập loạn nhịp. Hải Đăng buông Diệu Anh ra, sau đó trả cặp cho cô, nặn ra một nụ cười rất tươi.
- Vào nhà đi, ăn uống no nê rồi mới được học bài đấy. Mai gặp lại.
Phải, chính là cảm giác này. Cảm giác nhớ nhung mấy lời thừa thải mà Hải Đăng nói suốt ngày.
- Được cái nhắc người khác thì hay lắm. Chẳng phải dạ dày của cậu suốt ngày than đau hay sao?
- Nói nhiều quá, mau vào nhà đi.
Diệu Anh bị đuổi ôm cặp vào nhà luôn, trước khi đóng cửa còn làm mặt quỷ trêu ngươi. Tên Hải Đăng chết bầm, lúc nào cũng tự cho mình là vua, có quyền ra lệnh và sai khiến người khác.
- Khoan đã! Mặc dù trễ nhưng vẫn chúc cậu sinh nhật vui vẻ. Đồng hồ đó, là quà sinh nhật rồi đấy nhé! Sau này không được đòi quà tôi nữa đấy.
Hải Đăng ngạc nhiên nhìn đồng hồ trên tay, từ bao giờ Diệu Anh đã biết hôm 20-11 là sinh nhật Hải Đăng? Bây giờ Diệu Anh đang cảm thấy có lỗi sao, hay là chỉ muốn thực hiện trọn vẹn nghĩa vụ khi tặng quà sinh nhật, đó là chúc một câu “sinh nhật vui vẻ”?
Sau khi Diệu Anh biến mất nụ cười trên môi Hải Đăng lập tức biến mất. Mặc dù Diệu Anh đã biết 20-11 là sinh nhật Hải Đăng nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa khi sắp tới đây hai người sẽ không thể cùng ở cạnh nhau đón thêm một cái sinh nhật nào nữa. Diệu Anh sẽ chẳng thể biết được một thời gian nữa thôi cô sẽ không còn thấy Hải Đăng nữa, cũng không còn được nói chuyện với cậu nữa. Một thời gian nữa thôi Diệu Anh sẽ một lần nữa rời xa Hải Đăng, và lần này, hẹn không tái ngộ.
~~~~~
Chớp mắt ngày mai đã là ngày cuối cùng của kì thi học kì I, môn Sử và môn Địa chẳng thành vấn đề đối với những học sinh đã học bài đầy đủ. Đối với Diệu Anh những môn học bài không có gì đáng lo, sớm tối ôm vở học thuộc là sẽ có điểm mười trong sổ điểm thôi. Lần này Quỳnh Giao đã học bài rất kĩ, khuya trước ngày thi cuối Quỳnh Giao sang phòng Diệu Anh, cô muốn ngủ cùng Diệu Anh.
Diệu Anh cũng đã học xong tất cả nên lên giường nằm cùng Quỳnh Giao. Đã lâu rồi hai người chưa ngủ chung với nhau, có thể nói gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến tình bạn của Quỳnh Giao và Diệu Anh dần biến chất.
- Diệu Anh này, mày đã từng nói thế giới này không thiếu con trai. Thế nào mà hai chúng ta cùng thích một người con trai vậy?
Điều này ngay cả Diệu Anh cũng không thể tự mình lý giải được, đơn giản là trước mặt người đó trái tim cô rung động thôi. Bấy giờ Quỳnh Giao cảm thấy thật sự cả hai đều đã thay đổi giống như lời Diệu Anh từng nói, cô thay đổi mà Diệu Anh cũng không giống trước. Diệu Anh đã không còn là một học sinh chăm chỉ ngoan ngoãn chưa biết đến yêu đương là gì, hiện tại Hải Đăng là người dạy cho Diệu Anh biết thế nào là tình yêu, biết thế nào là ghen tuông. Thật ra hôm đó Quỳnh Giao đã thấy Diệu Anh, nhưng là sau khi cô hôn Hải Đăng rồi. Cô không muốn Diệu Anh nhìn thấy, đó là sự thật. Bởi vì dù sao Diệu Anh cũng là bạn thân lâu năm của Quỳnh Giao, có thế nào cô cũng không thể khiến Diệu Anh tổn thương sâu sắc quá mức được.
- Hải Đăng là một người tốt. Mày cũng rất hợp với cậu ấy.
Trước khi Diệu Anh tắt đèn ngủ cô đã nói một câu như vậy, sau đó không biết Diệu Anh đã ngủ hay chưa nhưng Quỳnh Giao nghe được tiếng thở đều đều của Diệu Anh. Vậy là thế nào? Diệu Anh đang hiểu lầm chuyện gì? Cô nói vậy có nghĩa là không muốn tranh giành tình cảm gì cả, sẵn sàng nhường Hải Đăng?
- Diệu Anh, mày quá ngốc! Ngốc đến mức tao ghét mày vô cùng. Cái tao muốn chính là chúng ta cạnh tranh công bằng, tao không cần mày nhường nhịn bất cứ điều gì. Bởi vì mày là bạn của tao...
Câu nói này, hình như Diệu Anh không hề nghe được.
~~~~~
Thi học kì xong học sinh các khối như trút được một phần gánh nặng, tha hồ đi quẩy. 12 Anh D1 cũng rủ nhau đi ăn lẩu gì đó mừng kì thi kết thúc, mừng ai cũng thi tốt cả. Tất nhiên đầu têu của chuyện này chính là Huy “bà tám” với sự ủng hộ đông đảo của đồng bào 12 Anh D1 tụi nó quyết định đến quán lẩu gần trường ăn một bữa no nê, cạn sạch túi tiền cũng không ngán.
- E hèm, trước khi quý vị cầm đũa lên ăn phải phát biểu đôi lời đi chứ! Không phải đến đây để ăn thôi đâu nhé. - Bạn lớp phó nắm tay trái giả vờ làm micro, đề nghị mọi người phát biểu cảm nghĩ.
- Thôi đừng nói nhiều nữa má ôi, ngồi xuống ăn đi.
- Chuẩn cơm mẹ nấu rồi! Ngồi xuống đi bà Huy ơi.
- Ăn ăn đê mấy đứa!
Chỉ một câu nói thôi Huy “bà tám” đã bị đồng bào 12 Anh D1 phản đối kịch liệt, thậm chí còn cướp mất ghế không cho tên bà tám đó ngồi.
- Mấy cưng loạn quá nhé! Tôi đuổi về hết bây giờ.
Diệu Anh giả vờ liếc mắt nhìn từng gương mặt thân quen, cảnh cáo rất nghiêm. Đùa vậy thôi chứ có ma nào sợ đâu, vẫn nhe nhởn cười cười nhìn lớp trưởng, còn rất thương yêu gắp cho bạn học Diệu Anh toàn rau là rau, thịt thà tôm cá đâu chẳng thấy.
Bình luận
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1