chương 43/ 66

Edit: Mộc

Nhận được mệnh lệnh, Ngô Nghị đã đưa bác sĩ Từ đến Tri Cảnh Viên từ lâu.

Trong biệt thự, một đám người mặc đồ đen sắc mặt không tốt. Thịnh Khải sợ quấy rầy đến Phong Thiên Tuyển, vì thế để bọn họ chờ ở phòng khách.

Phong Thiên Tuyển cởi áo vest, chỉ mặc sơ mi đen ngồi dựa trên giường, dáng vẻ bình thản, ngoại trừ sắc mặt hơi tái. Bác sĩ Từ đeo găng tay, không vội kiểm tra vết thương ngay, hỏi: “Sao lại bị thương?”

Thịnh Khải mắng một câu ‘Mẹ nó’, nói: “Là một tên khốn lao xe tới, anh Ba dùng tay đỡ người, xe đi sát qua đằng sau.”

Nói xong, không quên trừng mắt với ‘đầu sỏ gây nên’ là Trạm Lam.

Bác sĩ Từ nói: “Máu chảy rất nhiều, có điều cũng ngừng rồi, dì Tô, dì đi mang một một chậu nước sạch tới. Tôi sẽ tiêm thuốc tê, nếu không lúc nữa vết thương sẽ rất đau.”

“Vâng, tôi đi ngay đây.”

“Không cần dùng thuốc.” Phong Thiên Tuyển đột nhiên mở miệng.

“Nhưng mà…” Bác sĩ Từ còn định nói gì.

Phong Thiên Tuyển cười xùy một tiếng: “Đâu phải phụ nữ, chút thương tích ấy tôi còn chịu được. Còn nữa, Thịnh Khải, bảo người ở dưới tầng rút về đi, không cần kinh động nhiều thế.”

Thịnh Khải gật đầu.

Dì Tô cầm kéo lên, bác sĩ Từ cắt bỏ tay áo của Phong Thiên Tuyển, đương sự không phản ứng nhiều lắm, những người trong phòng lại hít khí lạnh.

“Không sao, chỉ bị thương ngoài da, có điều máu chảy hơi nhiều, nhìn có vẻ đáng sợ, thật ra chỉ cần nghỉ vài ngày là được.” Kiểm tra xong, bác sĩ Từ kết luận.

Bác sĩ Từ lau máu trên vết thương của Phong Thiên Tuyển, trong không khí tràn ngập mùi tanh. Trạm Lam đứng trong góc, nhìn từ xa, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt.

Phong Thiên Tuyển chợt nhìn về phía cô, khẽ cau mày: “Trạm Lam, đi lấy một ly rượu cho tôi.”

“Lúc này còn uống rượu gì chứ…” Bác sĩ Từ không đồng ý, ngẩng đầu, nhìn theo tầm mắt Phong Thiên Tuyển về phía Trạm Lam, nhận ra sắc mặt cô rất tệ, bác sĩ Từ liền hiểu Phong Thiên Tuyển chỉ muốn cô ra ngoài mà thôi nên không nói gì nữa.

Trạm Lam thất thần gật đầu, quay người đi ra phòng ngủ.

Thịnh Khải giải quyết công việc xong, vừa quay lại thì gặp Trạm Lam ở hành lang. Đẩy cửa lớn phòng ngủ, bác sĩ Từ đang băng bó cho Phong Thiên Tuyển, hắn nói: “Sao sắc mặt cô ta như quỷ thế, người khác không biết còn tưởng cô ta mới bị thương đấy.”

Trì Hạo đứng bên cửa sổ cười nhẹ một tiếng: “Thịnh Khải!”

Phong Thiên Tuyển liếc xéo hắn một cái, Thịnh Khải liền ngậm miệng.

Trì Hạo hỏi: “Điều tra ra sao?”

“Còn điều tra cái gì, ngoại trừ tên khốn Tạ Minh Lãng kia thì còn có thể là ai chứ.” Cứ nhắc tới là trong mắt Thịnh Khải tràn đầy lửa giận.

Bác sĩ Từ xử lý vết thương xong, dặn thêm mấy câu, không được đụng vào nước hay dùng nhiều sức, sau đó thì đi về.

Trong phòng ngủ chỉ còn lại ba người, Phong Thiên Tuyển lấy một điếu thuốc trong áo khoác vắt bên giường ra, tay còn lại bị thương nên có hơi bất tiện, Thịnh Khải thấy vậy liền lấy bật lửa ra châm thuốc giúp hắn, hỏi: “Anh Ba, xử lý tên họ Tạ thế nào?”

Bình luận





Chi tiết truyện