chương 13/ 14

Edit: Tử Chân

Chử Chiêu Việt tiếp tục cúi đầu cuốc đất, Vương Nhị Trụ nổi giận đùng đùng gào lên với hắn, nhưng hắn lại như không nghe thấy gì.

Bùn dưới lòng bàn chân càng lúc càng nhiều, Chử Chiêu Việt cuốc thêm mấy cuốc đất vào trong giỏ tre, một tay xách giỏ tre, nhảy nhanh lên bờ ruộng, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp vẻ mặt đầy khiêu khích của Vương Nhị Trụ.

“Tránh ra.” Chử Chiêu Việt nói rất bình tĩnh, chẳng qua sắc mặt lại khá nặng nề, hàn khí bức người.

Vương Nhị Trụ dẫn theo bốn người lại đây, đứng thành một hàng, chắn hết xung quanh hắn, không chưa cho hắn một con đường sống.

“Tránh ra sao?” Vương Nhị Trụ cười ha hả: “Ngươi ở đây khai hoang, có đi nói với tổ phụ ta chưa? Chỉ vác cuốc tới đây vậy thôi sao? Cuối cùng ngươi có hiểu phải làm việc như thế nào không thế?”

“Pháp lệnh của bản triều, dân chúng có quyền khai sơn để làm ruộng, không vượt quá mười mẫu, sau khi khai hoang chỉ cần đến quan phủ trong thành xin phép, giao nộp một trăm văn tiền cho mỗi mẫu là đã có thể sở hữu mẫu đất đó.” Chử Chiêu Việt nói rất nhẹ nhàng: “Vương Nhị Trụ, hay gia gia ngươi là quan phủ, ta muốn khai hoang còn phải nói một tiếng với gia gia ngươi sao?”

Mặt Vương Nhị Trụ đỏ bừng: “Tổ phụ của ta không phải là quan phủ trong thành, nhưng ông ấy là tộc trưởng Vương gia, mọi chuyện lớn nhỏ trong thôn Đào Hoa đều là do ông ấy quản!”

Thôn Đào Hoa không hề lập thôn trưởng, chỉ có đến mùa gặt vụ xuân hoặc khi cần lấy lại thuế do thời tiết thì mới đến thương nghị với Vương lão gia, vì vậy hầu hết chuyện lớn nhỏ trong thôn đều do Vương lão gia này định đoạt, ai bảo người họ Vương trong thôn Đào Hoa này lại nhiều như vậy chứ?

“Tổ phụ của ngươi là tộc trưởng của Vương gia, có quan hệ gì tới ta sao? Ta cũng không mang họ Vương.” Chử Chiêu Việt vừa nói vừa xách giỏ tre, cảm thấy có hơi nặng, trừng mắt với Vương Nhị Trụ: “Ngươi tránh ra.”

“Ngươi!” Mặt Vương Nhị Trụ đỏ bừng không khác gì khăn hỉ của tân nương, cà lăm một lúc lâu mới phun ra được một chữ: “Đánh!”

Hôm nay hắn tìm Chử Chiêu Việt, lại không dám đi một mình nên mới gọi vài huynh đệ trong nhà đi chung để lấy thêm can đảm. Mấy người kia nghe nói là tìm người bệnh do Thịnh gia nhận liền nhanh chóng đồng ý, mấy hậu sinh trẻ tuổi, khí huyết sôi trào, mỗi ngày đều dư thừa sức lực, thật ra cũng muốn tìm một chỗ để phát ra một chút.

Vương Nhị Trụ thích Thịnh Phương Hoa, điều này cũng không còn là bí mật ở thôn Đào Hoa, nghe nói có người muốn đào góc tường của huynh đệ, mấy tên rảnh rỗi không có việc gì làm này đi tới: “Dám để ý tới Thịnh cô nương, ngươi chán sống rồi à?”

Nghe Vương Nhị Trụ hét một tiếng “đánh”, đám người vây quanh Chử Chiêu Việt nhanh chóng động thủ, xắn tay áo lên xông về phía Chử Chiêu Việt: “Người ta có ý tốt đến nói rõ với ngươi, ngươi còn dám già mồm với Nhị Trụ, không đánh ngươi phục thì ngươi cũng không biết rốt cuộc gia tộc nào ở thôn Đào Hoa này mới là lớn!”

Vốn cho rằng mấy người đánh một người chính là chuyện dễ dàng, nhưng người tính không bằng trời tính, mấy người vừa xông tới, đầu đã đâm sầm vào nhau, lập tức mấy tiếng kêu “ôi ôi” vang lên: “Sau đầu đá nhà ngươi lại đâm vào ta?”

“Rõ ràng là ngươi đụng phải ta, còn nói ta đánh ngươi à!”

“Chẳng phải chúng ta nên đánh A Đại sao, sao tay ngươi lại đánh lên mặt ta rồi?”

Mấy người đụng đầu vào nhau, ngã nhào trên mặt đất, còn có một tên ngã nhào đầu vào trong hố mà Chử Chiêu Việt đã đào, sau lưng còn bị một tảng đá cấn phải, mông đập xuống đất phát ra một tiếng động đầy vang dội. Mà người bọn họ muốn đánh lại một tay cầm giỏ tre, khí định thần nhàn đứng cách bọn họ ba bước, cười tủm tỉm nhìn đám người.

“Hắn ở đó!” Sắc mặt mấy người thay đổi, nhìn Chử Chiêu Việt đầy nghi ngờ.

Rõ ràng mới vừa rồi còn bị bọn họ vây quanh, sao trong nháy mắt lại đứng cách xa ba bước vậy? Cả đám nhìn Chử Chiêu Việt, hắn vẫn đứng nơi đó như một cây tùng, cầm một giỏ tre đầy bùn trong tay, đất bên chân vô cùng sạch sẽ, không có chút bùn nào bị vương ra ngoài.

“Không ngờ tiểu tử ngươi lại nhanh nhẹn như thế, giống hệt cá chạch vậy!” Tâm tình hiếu chiến của mấy người lại bị Chử Chiêu Việt khơi dậy, tức giận phun mấy bãi nước bọt, tiếp tục xăn tay áo vọt về phía trước.

Chử Chiêu Việt không chút hoang mang, điểm nhẹ hai chân, nhẹ nhàng trượt ra phía sau vài bước, bốn năm người vừa phóng tới trước mặt lại chụp hụt, Vương Nhị Trụ không thể dừng chân, bổ nhào xuống mặt đất, té chỏng vó.

“A Đại, ngươi đứng lại đó cho ta, không được chạy!” Vương Nhị Trụ chống người đứng dậy, cố gắng ngồi thẳng lên, vừa lấy tay lau mặt vừa hậm hực nhìn Chử Chiêu Việt đứng cách đó không xa, thật sự không dám tin vào mắt của mình, rõ ràng mới vừa rồi hắn còn đứng ở nơi đó, sao bỗng nhiên lại nhảy về phía bên trái?

Chử Chiêu Việt cười nhìn Vương Nhị Trụ: “Vương Nhị Trụ, mặt ngươi bị trầy rồi!”

“Thật sao?” Vương Nhị Trụ vừa mở tay ra đã thấy trên chút bùn cát màu vàng còn có mấy dấu đỏ, quá sợ hãi, hắn gào lên: “Ngươi, ngươi, ngươi khiến ta bị huỷ dung rồi!”

Tuy lớn lên ở một sơn thôn nhỏ nhưng Vương Nhị Trụ vẫn luôn rất tự cao, ngày thường da hắn rất trắng, tổ phụ Vương Chí Cao thấy hắn lớn lên không giống nông dân nên mới đưa hắn đi đến trường đọc sách, không ngờ năm trước còn đậu tú tài, đây chính là một chuyện vô cùng bất ngờ ở thôn Đào Hoa.

Người ở sơn thôn, có bao giờ gặp được một nhân vật lớn như thế? Tú tài đã đủ cho bọn họ phải ghé mắt rồi, chỉ nói Vương Nhị Trụ này là Văn Khúc Tinh hạ phàm, vô cùng đáng quý. Tuy Vương Nhị Trụ hiểu, lần thi tú tài này, chắc chắn người chấm thi kia đã mớ ngủ nên mới cho hắn đậu, nhưng dù nói thế nào hắn vẫn vô cùng đắc ý, chỉ cảm thấy mình là bậc hậu sinh anh tuấn nhất trong thôn Đào Hoa, mỗi lần hắn đi trên đường đều có thể nhìn thấy một vài thôn cô bắn cho hắn mấy ánh mắt đầy ái mộ, Vương Nhị Trụ khá tự tin về dung mạo của mình, nam nhân anh tuấn như hắn, hệt như đom đóm trong màn đêm, đi tới đâu đều toả sáng, sao có thể chấp nhận việc mặt mình có khuyết điểm được?

“Ngươi còn không đi tìm chút thuốc mỡ bôi lên thì sẽ để lại sẹo đấy.” Chử Chiêu Việt nhìn đầu chân mày của Vương Nhị Trụ đang dần dựng thẳng lên, không hề sợ hãi, chỉ tốt bụng đề nghị: “Càng trễ càng khó trị nhé!”

Vương Nhị Trụ nhanh chóng nhớ tới Thịnh Phương Hoa, hắn bò dậy khỏi mặt đất, vừa gào vừa khóc vừa chạy về trong thôn, mấy tên hắn mang tới vừa thấy Vương Nhị Trụ chịu thiệt, quay sang nhìn Chử Chiêu Việt đầy sợ hãi, một đám lùi về phía sau mấy bước: “Ngươi coi chừng đấy, đừng có làm bậy!”

Chử Chiêu Việt không hề để ý đến bọn họ, chỉ mang theo chút bùn đất đi về phía trước, hắn còn đang bận làm việc, sao còn có thời gian để ý đến bọn họ đây? Chờ đến lúc hắn mang giỏ tre trở về, mấy tên hậu sinh kia đã hoàn toàn biến mất.

Ai, bản thân mình vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, lúc nãy khi đánh nhau bước chân có hơi cứng một chút, không thể nhanh nhẹn như trước kia được, Chử Chiêu Việt đá đá chân, có hơi đau.

Cũng không biết đến khi nào mới có thể khỏi hẳn đây? Hắn đỡ cuốc đứng cạnh hố, trong lòng có chút rầu rĩ. Nhớ năm đó thân thủ của hắn vô cùng mạnh mẽ, công phu rất cao, không ngờ lại bị những người kia ám toán, dưỡng hơn cả tháng vẫn chưa hồi phục lại.

Trong vòng một tháng này, vì hắn tránh ở thôn Đào Hoa nên mới có chút ngày thanh tịnh, nhưng trốn mãi cũng không được gì, dù thế nào hắn cũng phải tìm hiểu một chút động tĩnh ở bên ngoài, đã hơn một tháng hắn không về phủ Chử Quốc Công, không biết giờ bên kia thế nào rồi? Phải tìm cách liên lạc với bên ngoài mới được.

Khẽ đảo mắt, trong lòng Chử Chiêu Việt có một ý tưởng.

Ngọc quyết, không phải miếng ngọc quyết kia của hắn ở trong tay của Thịnh Phương Hoa sao? Chỉ cần có người quen nhận được miếng ngọc đó, nhất định sẽ có thể làn theo dấu vết mà tìm được tới đây thôi.

Nhưng hiện tại vẫn phải động não xem phải làm sao mới có thể để Thịnh Phương Hoa cam tâm tình nguyện trả miếng ngọc đó lại. Chử Chiêu Việt tựa cằm vào trên cuốc gỗ, nhìn thẳng về phía cỏ dại bên một gốc cây, gió núi thổi đến khiến nó không ngừng đung đưa, dường như không thể đứng vững.

Vị Thịnh cô nương này, cái gì cũng tốt, có điều hơi tham tiền một chút.

Chử Chiêu Việt nghĩ tới ngày đầu tiên nàng nhận mình về chữa trị, còn cả việc nói cần tìm người để thanh toán bạc… Khi đó nàng đúng là lòng dạ hiểm độc, giá chẩn bệnh cũng cao thật.

Nếu nàng đã tham tiền thì nên dùng cách tham tiền để đối phó, khoé môi Chử Chiêu Việt nhếch lên thành một nụ cười.

Thịnh Phương Hoa đứng bên cạnh bàn đang cầm thảo dược dạy Hồ Tử: “Hồ Tử, đây là cây Bán Biên Liên, đệ xem đoá hoa này chỉ có một nửa nên mới có tên như vậy, công hiệu chính của nó chính là lợi tiểu tiêu sưng thanh nóng giải độc, có thể trị chứng phù thũng, giảm sưng, ung nhọt, vết thương bị xà trùng cắn, là bảo bối đấy.”

“Thật sao?” Mắt Hồ Tử sáng lên: “Đệ hay thấy nó trong núi, không ngờ lại là bảo bối cơ đấy.”

“Khi Bán Biên Liên được phơi khô thì sẽ như thế này.” Thịnh Phương Hoa lấy một gốc Bán Biên Liên khô ra khỏi sọt: “Đệ đừng có để nhầm, thảo dược sau khi được phơi khô sẽ giống thế này, nay ta dạy đệ làm cách nào để phân biệt Bán Biên Liên phơi khô, đầu tiên đệ phải xem cành của nó…”

Vừa nói đến đây, chợt nghe thấy mấy tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài, còn kèm theo cả tiếng hét đầy hoảng sợ của Vương Nhị Trụ: “Thịnh cô nương, Thịnh cô nương, ngươi mau cứu ta với!”

“Là Nhị Trụ của Vương gia!” Hồ Tử kinh ngạc ngẩng đầu: “Sao lại la hét thảm thiết vậy nhỉ?”

Vương Nhị Trụ bụm mặt vọt vào: “Thịnh cô nương, mau xem mặt giúp ta đi!”

“Mặt của ngươi bị sao?” Thịnh Phương Hoa có chút nghi ngờ nhìn mặt của Vương Nhị Trụ: “Ngươi lấy tay ra cho ta xem!”

“Không không không, mặt ta… Lúc này rất khó coi.” Vương Nhị Trụ gấp đến mức sắp khóc thành tiếng, hắn luôn muốn Thịnh cô nương có thể nhìn thấy gương mặt tốt nhất của hắn, giờ mặt mày hốc hác như vậy, sao có thể đưa sang cho nàng xem đây?

“Ngươi không để ta xem thì sao ta biết ngươi bị thương đến mức nào?” Thịnh Phương Hoa nhìn dáng vẻ này của Vương Nhị Trụ thì có chút buồn cười: “Cuối cùng thì ngươi đến chỗ ta để xem bệnh hay là đến để khóc kể?”

“Hu hu…” Vương Nhị Trụ nhìn xuyên qua kẽ tay, thấy Hồ Tử cũng đang đứng cạnh bàn, do dự một chút mới nói: “Hồ Tử, ngươi đến xem cho ta trước.”

Hồ Tử đi đến trước mặt Vương Nhị Trụ vươn tay tách tay hắn ra: “Đừng có giống như cô nương gia thế, ngại cái gì đây?” Hắn nhìn lướt qua Vương Nhị Trụ một chút, chỉ thấy được một gương mặt đầy bụi bẩn: “Ngươi ngã ở đâu à? Sao vừa có bùn vừa có bụi vậy, đi đứng phải cẩn thận chứ!”

“Ngươi khoan hẵng nói mấy thứ này, nói cho ta nghe có chỗ nào bị trầy không?” Vương Nhị Trụ khóc oà lên: “Mặt ta, mặt ta, khuôn mặt của ta!”

“Không có gì đâu, chỉ là trầy chút da mà thôi.” Hồ Tử kéo bàn tay còn lại của hắn xuống, quan sát một chút: “Rửa mặt bôi chút thuốc, mấy ngày nữa sẽ không sao.”

“Thịnh cô nương, A Đại đánh ta!” Vương Nhị Trụ nghe nói không có việc gì thì vô cùng yên tâm, dùng tay áo xoa mặt, lúc này mới xoay người về phía Thịnh Phương Hoa để cáo trạng: “Ngươi phải lấy lại công bằng giúp ta!”

“A Đại đánh ngươi à? Sao lại có chuyện đó?” Thịnh Phương Hoa lắp bắp đầy kinh hãi, A Đại ở nhà nàng rất nhiều ngày rồi, tuy rằng mỗi ngày trên mặt hắn không có biểu cảm gì nhưng cũng không hề hung hãn, sao bỗng nhiên lại ra tay đánh người vậy?

Bình luận





Chi tiết truyện