chương 8/ 12

Chiếu theo quy định, phạm nhân vi phạm quân pháp nội trong hai ngày nhất định phải giao cho tòa án quân sự. Nếu như cố kỵ thân phận tôn quý của vương tử, Mesel Iris Norton tướng quân cũng phải lập tức báo cho cấp trên của hắn là tư lệnh Lôi Tư đến xử lý.

Nhưng Mesel cũng không áp dụng bất cứ hành động nào. Dù cho vi phạm quy định, hắn cũng không muốn để vương tử rời khỏi tầm mắt hắn.

Ngay khi hắn đang phiền não bước tiếp theo nên làm như thế nào, đột nhiên nghe được tiếng tranh cãi.

“Tránh ra! Ta muốn gặp hạm trưởng!”

Là thanh âm Bỉ Á?

“Hạm trưởng có lệnh không cho bất cứ kẻ nào quấy rối, mời quay về!”

“Chuyện liên quan tới an nguy của vương tử, ta nhất định phải gặp hắn!”

Vương tử?

Nghe đến đó Mesel cũng nhịn không nổi nữa, lập tức ấn bộ đàm trên bàn —

“Trợ lý, cho cậu ta đi vào”

“Vâng, hạm trưởng!”

Bỉ Á vừa được phép vào, tức khắc như lốc xoáy xông vào trong —

“Hạm trưởng! Xin lập tức thả vương tử chúng ta ra!” Thiếu niên đỏ vành mắt kêu to!

“Không thể được!” Mesel lạnh lùng nói.

“Na Lam vương tử là vương trữ của Thánh quốc, địa vị tôn quý, ngươi không có quyền giam y!”

“Vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân, trên Articulatio No. này, bản hạm trưởng chính là quân pháp!”

“Hạm trưởng…Van cầu ngươi!” Bỉ Á đột nhiên quỳ sụp xuống!

“Ngươi có quỳ đến đứt chân, bản hạm trưởng cũng vô pháp làm việc thiên tư!”

“Không phải vương tử…”

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói không phải vương tử lẻn vào phòng làm việc của hạm trưởng, là ta, là ta!” Bỉ Á đột nhiên khóc rống thất thanh! “Vương tử là thay ta nhận tội!”

“Cái gì?!” Tin này như sấm sét giữa trời quang khiến Mesel kinh ngạc đến ngây người, “Y cư nhiên thay ngươi nhận tội?”

“Ô…Cũng tại ta không tốt, không nên không để ý mệnh lệnh của vương tử chạy tới tìm đồ, sau khi bị tuần vệ phát hiện, ta chạy trốn lên boong tàu, vừa vặn gặp được vương tử, y bảo ta đứng lên, thay ta nhận tội!”

“Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc muốn tìm vật gì?”

“Ta… Ta không thể nói… Hạm trưởng, ta chỉ có thể nói cho ngươi, vật này rất quan trọng đối với Thánh quốc…”

Mesel nghe đến đó, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm không rõ. “Lẽ nào… Lẽ nào vương tử lần này đến thụ huấn chính là vì từ trên người ta đạt được vật đó?”

“Này…Này…” Bỉ Á do dự không biết làm sao trả lời.

“Ha ha… ” Mesel đột nhiên cười khan hai tiếng. “Ngươi không cần phải nói ta cũng biết rồi.”

Thì ra vương tử đối với mình chưa bao giờ là nghiêm túc.

Y tiếp cận mình là có mục đích.

Mặc kệ vật y muốn tìm là cái gì, y muốn tuyệt đối không phải là trái tim của Mesel Iris Norton tướng quân.

Vương tử thích thiếu niên trước mặt nhỉ? Bằng không thì thân phận tôn quý như y sẽ không nguyện ý thay một người hầu nhận tội…

Hai người họ tuổi tác gần nhau, lại cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm nhất định rất sâu đậm.

Đâu như ta…Tuổi lớn hơn y nhiều như vậy, cá tính lại không thú vị đến cực điểm…

Ngực truyền đến đau đớn kịch liệt, Mesel dùng tay chống lên bàn, chống đỡ thân thể lung lay sắp đổ của mình.

“Hạm trưởng… Ngươi có khỏe không?” Bỉ Á thấy nam nhân luôn luôn kiên cường cương nghị sắc mặt trắng bệch, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, trong lòng không khỏi cực kì hổ thẹn. “Ô…Thực xin lỗi, đều là ta không tốt, làm hỏng hết mọi chuyện! Hạm trưởng, ngươi nghìn vạn lần đừng trách vương tử chúng ta, đều là ta, đều là lỗi của ta!”

Thấy thiếu niên khóc xin lỗi, khuôn mặt Mesel hiện lên một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, “…Ngươi đứng lên, ta không trách bất cứ ai. Ta sẽ lập tức thả vương tử, phái chuyên cơ đưa các ngươi rời khỏi.”

Như vậy, bọn họ coi như đoạn tuyệt.

Mối nghiệt duyên ngắn ngủi vài ngày này, cần phải cắt đứt như vậy thôi.

Hắn đường đường Mesel Iris Norton tướng quân không phải người dễ dàng bị đánh gục như vậy, tuyệt đối sẽ không thương tâm vì một kẻ vô tình vô nghĩa.

Cho dù tự nói với mình như vậy, nhưng nghĩ đến từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại kẻ đáng hận kia nữa, ***g ngực Mesel tựa như bị xé toạc.

“Ngươi đi đi, ta — ”

Ô u ô u…

Trên tàu bất thình lình một hồi báo động chói tai, ngắt lời Mesel!

“Báo cáo hạm trưởng! Có hải tặc đột kích!” Trợ lý Lam Y từ ngoài cửa khẩn cấp vọt vào!

Mesel nghe vậy kinh hãi!

Vương tử!

Nghĩ đến vương tử đang bị nhốt trong ‘phòng tạm giam’ vô pháp chạy thoát thân, Mesel trong lòng đại loạn, vừa nhanh chóng xông ra ngoài cửa, vừa hạ lệnh! “Bảo phó hạm trưởng tọa trấn chỉ huy, chuẩn bị tác chiến!”

“Rõ, hạm trưởng!”

Bỉ Á cũng trong nháy mắt nghĩ tới vương tử, lập tức theo hạm trưởng vọt ra ngoài!

Ầm — ầm —

Tiếng pháo kích đùng đoàng đinh tai nhức óc, Mesel vừa tới ‘phòng tạm giam’, lập tức hạ lệnh!

“Khẩn cấp sơ tán tất cả nhân viên! Toàn bộ rời khỏi nơi này!”

“Thế nhưng phạm nhân…”

“Đưa chìa khóa cho ta! Ta sẽ dẫn y đi!”

“Hay là để bọn ta làm, hạm trưởng — ”

“Đây là mệnh lệnh! Đi mau!”

“Vâng, hạm trưởng!”

Sau khi Mesel lấy được chìa khóa, lập tức khẩn cấp mở cánh cửa sắt nặng nề —

Na Lam vương tử bị ánh sáng bất ngờ đâm vào nheo mắt lại, đứng khuất ánh sáng chính là nam nhân mà mình mong nhớ ngày đêm —

“A, hạm trưởng.”

Mesel không trả lời.

Thanh âm mấy ngày không nghe được khàn đến khiến người ta không nghe ra, Mesel Iris Norton tướng quân kiên cường đột nhiên viền mắt đỏ lên.

Vì khuất sáng, Na Lam vương tử không thấy rõ biểu tình trên mặt hạm trưởng.

Nhưng thật sự nhớ quá.

Lúc vương tử còn muốn nói chuyện với hắn, nam nhân lại vươn một tay ra kéo y đứng lên —

“Ngô — ” Hai chân đã lâu không đứng thẳng truyền đến một trận đau nhức, vương tử phát ra một tiếng kêu đau đớn —

“Ngươi ổn chứ?” Mesel khẩn trương đưa tay vòng qua dưới nách ôm lấy y.

Dựa lên người nam nhân, Na Lam khẽ phát ra tiếng thở dài. “A, thật nhớ mùi vị hạm trưởng.”

“Phải không?”

“Đương nhiên phải. Nghĩ đến sau này không biết còn có thể lại ngửi thấy hương thơm của cơ thể ngươi hay không, ta liền ăn không vô, ngủ không được.”

Cho dù biết vương tử đang diễn kịch, Mesel vẫn không thể không cảm thấy tâm động. “Ngươi không hỏi ta vì sao thả ngươi?”

“Ta nghe được thanh âm đạn pháo, hẳn là hải tặc đột kích?” Na Lam thạo quân tình, biết hải phận Atlances bình thường có hải tặc qua lại. “Ngươi hiện tại hẳn là hận chết ta rồi, vì sao lại muốn thả ta đi?”

Bởi vì ta muốn ngươi bình an.

Bất kể ngươi đối với ta như thế nào, ta hi vọng ngươi suốt đời bình an.

Đáng tiếc những lời này, Mesel vĩnh viễn sẽ không nói ra khỏi miệng với vương tử.

“Ngươi dù sao cũng là vương tử Thánh quốc, cho dù ngươi phạm tội, cũng là tội không đáng chết. Bản hạm trưởng đương nhiên phải cứu ngươi ra.”

“Chỉ có như vậy? Không có nguyên nhân nào khác quan trọng hơn?”

“Ta không có thời gian cùng vương tử chơi trò suy đoán, chúng ta đi nhanh đi.”

“Thế nhưng ta đi không được, làm sao bây giờ?” Na Lam nhẹ nhàng hà hơi bên tai hạm trưởng. Lỗ tai mẫn cảm một trận tê dại, thân thể Mesel nhịn không được khẽ run rẩy. Quên không được niềm vui sướng khôn xiết khi thân thể mập hợp, hai khối thân thể cơ khát lập tức chặt chẽ dây dưa —

“Xoay qua — ”

Mặc kệ tiếng pháo ầm ầm bên ngoài, cũng bất kể không gian nhỏ hẹp cỡ nào, Mesel phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ, nghe lời xoay qua chống tay lên tường —

Thô bạo kéo quần nam nhân xuống, không chút bôi trơn, vương tử khẩn cấp móc tính khí ra hung hăng đâm vào —

“A a a — ” Tiếng thét chói tai thống khổ lại vui sướng quanh quẩn trong không gian chật hẹp —

“Chính là cái này — ta nằm mơ cũng muốn cảm giác này…Mesel bé bỏng của ta…” Na Lam từ phía sau cắn vai nam nhân, ra sức đong đưa thắt lưng, làm cho tính khí hung ác ở nơi thịt huyệt nóng ẩm chặt chẽ điên cuồng mà ra vào —

“A a… Trời ạ… Cố sức, lại dùng lực!” Thao chết ta! Vĩnh viễn đừng rời xa ta! Coi như là gạt ta cũng được, van cầu ngươi ở lại bên cạnh ta.

Mesel Iris Norton tướng quân vĩ đại một khi vi tình sở khốn, cũng chỉ là một nam nhân mềm yếu.

Vương tử nghe được hạm trưởng nói quả thực hưng phấn đến phát cuồng, như muốn đem nam nhân mãnh lực đâm chọc! Tính khí ma sát kết hợp phát ra tiếng nước *** mỹ, hai người giống như cẩu, liều lĩnh điên cuồng ***…Cứ như vậy, Mesel bị vương tử thao đến chết đi sống lại, không biết bắn bao nhiêu lần…

“Y a a a — không được — lại muốn bắn — ”

“Úc úc —— tiểu Mesel hấp hảo chặt — a a — bắn — ta cũng muốn bắn —”

“Hanh ân… Cho ta… Bắn vào trong miệng ta —”

Mesel Iris Norton tướng quân cá tính nghiêm cẩn, hôm nay không biết bị cái gì, cư nhiên làm ra yêu cầu *** đãng lớn mật như vậy.

Cầu còn không được như thế Na Lam làm sao có thể cự tuyệt, lập tức rút côn th*t ra, để nam nhân quỳ gối dưới chân, bắn dịch thể đầy miệng hắn…

Trong khoang miệng lần đầu tiên tràn ngập mùi vị giống đực, ý thức một mảnh trống rỗng, thất thần dùng đầu lưỡi quấy dịch thể lưu lại nơi niêm mạc…

“Hanh ân…sướng quá…Tiểu Mesel hôm nay quả thực tao đến khiến người ta phát cuồng…” Na Lam vương tử thỏa mãn đem tính khí bán nhuyễn ở trên môi nam nhân nhẹ nhàng phẩy. “Ăn đã chưa? Nếu chưa đủ, chờ trở lại Thánh quốc sẽ cho hạm trưởng ăn đủ.”

Mesel toàn thân vô lực, mềm nhũn hỏi, “Ai muốn quay về Thánh quốc với ngươi?”

“Chính là ngươi a, bảo bối…”

Lúc Mesel còn chưa kịp cự tuyệt, một cánh tay đột nhiên đánh vào gáy hắn, Mesel Iris Norton tướng quân lập tức hôn mê bất tỉnh —

“Chờ hạm trưởng đáng yêu của ta tỉnh lại, đại khái sẽ phát điên đi…Nhưng ta quản không được nhiều như vậy…” Quyết tâm không cho hạm trưởng rời xa mình, vương tử làm ra quyết định lớn mật —

Yêu thương ôm nam nhân vào lòng, Na Lam vương tử ra khỏi phòng tạm giam.

“Hải… Vương tử”. Bỉ Á xấu hổ đỏ mặt đứng ở một bên, hiển nhiên đem *** thanh lãng ngữ của hai người toàn bộ nghe hết.

“Ngươi tới đúng lúc lắm.” Na Lam vương tử một chút cũng không để ý, thần sắc tự nhiên ra lệnh, “Đi cướp một chiếc trực thăng, chúng ta phải lập tức về nước.”

“A? Cướp trực thăng?” Bỉ Á nghe vậy tại chỗ há hốc mồm.

“Không sai, bản vương tử muốn — ” Na Lam vương tử lộ ra một nụ cười rực rỡ hiếm thấy, “Buộc hạm trưởng lại.”

***

Hoàng cung Cao Già Thánh quốc hôm nay một mảnh rối loạn.

Một chiếc trực thăng quân dụng khẩn cấp đáp xuống bãi cỏ lớn trên hoa viên hoàng gia.

“Oa! Hảo kích thích a! Quả thực giống như đóng phim, đại hôi hùng, chúng ta mau qua đó xem!” Định Vân vương tử vừa nhận được tin báo liền cực kỳ hứng thú kéo ông xã yêu dấu vọt tới!

Cung nữ và thị tòng vây quanh bên cạnh trực thăng xem náo nhiệt, đến lúc cửa máy bay vừa mở ra, mọi người nhất thời phát ra một trận kinh hô —

“Người Na Lam vương tử ôm trong lòng là ai a?”

“Thấy biểu tình ôn nhu trên mặt Na Lam vương tử không? Người kia khẳng định là Vương phi tương lai rồi! Vương tử cá tính lạnh lùng, không phải người yêu dấu hắn làm sao có thể ôm đến vui vẻ như thế?”

“Ô…nữ nhân chúng ta không cần sống nữa, thế nào lại là một người nam a?”

Ngay lúc mọi người nhao nhao nghị luận, Định Vân vương tử kéo Đới Nhạc chạy tới!

“Na Lam, ngươi sao đột nhiên lại đem theo hạm trưởng quay về?” Định Vân vương tử hiếu kỳ nhìn đông ngó tây.

“Ân, còn dẫn theo vợ về, lần này xem ra rất có thu hoạch nga”. Đới Nhạc cười cười nói.

“Ta muốn đưa hạm trưởng về tẩm cung nghỉ ngơi, có chuyện gì để tối nói tiếp đi.”

“Được! Ta lập tức đi chuẩn bị một yến hội hoan nghênh long trọng! Nhất thiết phải làm cho vương phi tương lai của Na Lam nhà chúng ta cảm thấy hãnh diện đối với nhiệt tình của Thánh quốc ta!”

“Ngươi có thể đừng làm rối mù lên hay không?” Na Lam nhịn không được đảo cặp mắt trắng dã.

Chờ hạm trưởng tỉnh lại còn chưa biết sẽ phát sinh bao nhiêu tức giận, nào còn chịu đi tham gia cái gì yến hội.

“Cái gì chứ? Bản vương tử làm như vậy chính là vì người anh em ngươi!” Định Vân bất mãn trừng y một phát.

“Được rồi, tiểu hồ ly, khẩn trương lên.” Đới Nhạc gõ gõ đầu hắn, “Hết thảy chờ Na Lam đối phó vợ hắn rồi hãy nói.”

“Thế nhưng về ‘Xà chi hoàn’…” Định Vân còn muốn hỏi tiếp.

“Đủ rồi!” Nhìn thấy Na Lam sắc mặt trầm xuống, Đới Nhạc vội vã bịt miệng tiểu hồ ly, “Chúng ta đi thôi, còn nói lung tung nữa ta sẽ dùng đại lạp xưởng nhét vào cái miệng của ngươi”. (ặc ặc >”<) Thấy Đới Nhạc túm Định Vân đi rồi, Na Lam cười khổ một chút. Xà chi hoàn… Đây là ba chữ hiện tại y không muốn nghe nhất… Sau khi trở về tẩm cung của mình, Na Lam giúp nam nhân thay đồ ngủ. Nhìn thấy người yêu dấu mặc áo ngủ của mình, nằm trên chiếc giường lớn của mình, Na Lam vương tử trong lòng tràn ngập ngọt ngào nói không nên lời. Đáng tiếc khoảng thời gian hạnh phúc này quá mức ngắn, Na Lam rất nhanh đã được Thánh sứ triệu kiến. Lúc Mesel mở mắt, trong phút chốc tưởng là mình còn đang nằm mơ. Cảnh tượng như trong những giấc mộng, mà hay đến vào buổi sớm trước kia. Bất khả tư nghị tỉ mỉ nhìn chăm chú mỗi một loại vật phẩm trong phòng, khôn ngoan như Mesel Iris Norton tướng quân cũng không nhịn được mê hoặc. Ta đang nằm mơ sao? Mesel không khỏi nhéo mình một cái. “Hi, ngươi đang làm gì a?” Mesel nghe vậy cả kinh, mạnh ngẩng đầu lên — “Định Vân vương tử? Ngươi sao lại ở chỗ này?” “Bản vương tử không ở chỗ này thì ở chỗ nào? Đây là nhà của ta a.” Định vân cười ngồi vào bên giường hắn, “Hạm trưởng, hoan nghênh đến Cao Già Thánh quốc!” “Cao Già Thánh quốc?!” “Hi, rất nhiều người thấy Na Lam ôm ngươi từ trực thăng xuống, miệng cũng là mở lớn như vậy!” Định Vân trêu chọc nháy mắt mấy cái. Nghĩ đến hắn đường đường Mesel Iris Norton tướng quân cư nhiên bị một nam nhân ôm về, Mesel không khỏi xấu hổ giận dữ mắng to, “Tên cả gan làm loạn kia! Lại dám bắt cóc bản hạm trưởng!” “Hi, đừng nóng giận mà. Na Lam yêu ngươi yêu muốn chết, không đem ngươi buộc trở về, lẽ nào ngươi sẽ ngoan ngoãn tự mình cùng y trở về sao?” “Yêu ta?” Hô hấp của Mesel nhất thời cứng lại. “Đúng vậy, Bỉ Á cũng nói cho ta biết rồi. Na Lam tình nguyện bị giam lại, cũng không nguyện trực tiếp nói rõ với ngươi bọn họ muốn tìm vật gì, ngươi nói, nếu không bởi vì yêu ngươi, y làm sao lại ngốc như vậy?” “Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Lại không thể nói rõ ràng cho ta biết?” Mesel thật sự rất ghét cảm giác bị lừa gạt. “Đây, ta dẫn ngươi đi gặp Thánh sứ, hắn sẽ nói cho ngươi tất cả mọi thứ…” Mesel theo Định Vân vương tử bước vào tẩm cung của Thánh sứ, liếc mắt đã thấy nam nhân khiến hắn vừa yêu vừa hận. “Định Vân! Ai cho ngươi làm như vậy?” Na Lam vừa nhìn thấy Định Vân đưa hạm trưởng tới, lập tức nổi trận lôi đình! “Là bản hạm trưởng tự mình nhờ Định Vân vương tử đưa ta tới, ngươi có ý kiến gì sao?” Mesel lạnh lùng cười. “Không ý kiến, ta làm sao dám có ý kiến chứ?” Na Lam cười khổ một chút. “Là Norton hạm trưởng sao? Qua đây để bản sứ nhìn xem.” Mesel thấy một nam nhân tóc vàng dài tới thắt lưng, diện mạo tuyệt mỹ đang nằm trên giường lớn, đối hắn vươn tay — Thánh sứ tuy rằng tái nhợt suy yếu, nhưng trên người có một loại hào quang thánh khiết, khiến hạm trưởng không tự chủ được đi tới trước mặt hắn. “Xin lỗi, Norton hạm trưởng.” Thánh sứ cười cười xin lỗi, thật sâu áy náy làm cho khuôn mặt hắn có vẻ càng thêm tiều tụy, “Vì chuyện của Thánh quốc chúng ta, khiến ngươi chịu khổ rồi. Hết thảy đều là chủ ý của ta, là ta bảo Na Lam lên Articulio No. lấy ‘Xà chi hoàn’ về, ngươi không nên trách y”. “Xà chi hoàn?” “Đúng vậy, đây là một cố sự rất dài, xin hạm trưởng kiên trì nghe ta nói…” Cao Già Thánh quốc chúng ta nhiều đời cung phụng Tham Thiên đại thần, là Thiên đế phái hạ phàm tới bảo vệ rừng rậm. Có một lần, hắn vì cứu những động vật trong rừng, bị Thiên hậu đánh cho hồn phi phách tán. Lãnh đạo các động vật là hắc báo, bạch hồ, và kim xà để cảm niệm đại đức của hắn, nỗ lực tu luyện thành người, lập nên Cao Già Thánh quốc, cũng đời đời cung phụng Tham Thiên đại thần. Ba hồn bảy phách của đại thần bị Thiên hậu đánh đến hồn phi phách tán, trong đó ba hồn bị đánh vào luân hồi, chia nhau chuyển thế làm người, mà bảy phách khác thì bị Thiên đế không nhẫn tâm phong vào trong một khối hỗn nguyên kim thạch. Thiên đế tâm tồn thiện niệm còn đem thân xác đại thần phong ấn hơn thế, chỉ cần có thể tìm về ba hồn bảy phách của đại thần, là có thể làm cho hắn hồn quy nguyên thần, cải tử hoàn sinh. Nhưng sau khối hỗn nguyên kim thạch này bị Thiên hậu biết được, nổi trận lôi đình, tức giận đến chém thành hai nửa, một nửa dùng pháp lực gắt gao trấn áp ở một chỗ trong tiên sơn. Một nửa thì ném vào nhân gian, chẳng biết đi đâu… Hoàng thất Cao Già Thánh quốc đời đời vì tìm kiếm tam hồn chuyển thế làm người của đại thần, để tìm khối hỗn nguyên kim thạch lưu lạc thế gian kia, không biết đã tốn bao nhiêu tinh lực tiền bạc, rốt cuộc vài năm trước được biết hỗn nguyên kim thạch này nhiều năm trước đã bị một nghệ nhân tuyệt thế làm thành ba chiếc nhẫn, phân biệt là, ‘báo chi hoàn’, ‘hồ chi hoàn’, và ‘xà chi hoàn’. Hạm trưởng, chúng ta đã tìm được ‘báo chi hoàn’ cùng ‘hồ chi hoàn’, còn lại một chiếc cuối cùng là ‘xà chi hoàn’ ngay trong tay ngươi!” “Thế nhưng ta không có a! Trong tay ta căn bản không có thứ này. Thánh sứ, có phải là ngươi lầm rồi hay không?” “Không, ta sẽ không lầm. Tin tức này tuyệt đối đáng tin cậy, năm đó ‘hồ chi hoàn’ chính là dựa vào tin tức kia mà tìm về được.” Mesel quả thực hết đường chối cãi. “Thế nhưng ta thực sự chưa từng gặp qua bất cứ chiếc nhẫn có xà văn nào.” (*: hoa văn hình rắn) “Nga, không không, hạm trưởng, ngươi có lẽ đã lầm rồi.” Định Vân vội vã nhảy ra giải thích, “Xà chi hoàn là chiếc nhẫn có khả năng kêu gọi kim xà thánh linh ra, mặt trên tịnh không có bất cứ hình vẽ rắn nào. Kỳ thực hình dạng của nó hẳn là rất giống cái này rất mới đúng.” Nhìn thấy chiếc nhẫn Định Vân vương tử xuất ra, Mesel đột nhiên chấn động toàn thân. Đó là chiếc nhẫn bằng chất liệu đặc thù, tự kim phi kim, mặt trên thấp thoáng có khắc một ít hoa văn, thoạt nhìn niên đại lâu đời, thập phần kỳ lạ. “A, ta hình như ở nơi nào gặp qua?” “Thực sự? Ngươi mau nghĩ kỹ lại. Xem có đúng hay không là tổ truyền như ‘hồ chi hoàn’ của Đới Nhạc?” “Tổ truyền? A! Đúng, chính là ở đó!” Mesel trong mắt phát ra tia hưng phấn. “Thánh sứ, ngươi đừng lo lắng, ta nghĩ ta biết ‘xà chi hoàn’ ở chỗ nào rồi.” “Ở chỗ nào? Ở chỗ nào?” Định Vân sốt ruột địa truy vấn. “May là Định Vân vương tử nói hai chữ tổ truyền, ta mới nhớ tới. Gia tộc Norton chúng ta ở phía nam hải phận Atlances có một từ đường nhỏ, bây giờ đã được ta kế thừa. Tổ tiên có giáo huấn, bất cứ thứ gì trên đảo đều có thể cải biến, nhưng chỉ có ngôi xà miếu xây trên núi, không được thay đổi một chút nào, nhất định phải duy trì nguyên dạng để chờ xà thần hàng lâm. Khi ta còn nhỏ cha đã dẫn ta đi một lần, ta chính là ở trong ngôi xà miếu đó, nhìn qua chiếc nhẫn này.” “Thực sự? Thật tốt quá, ông trời phù hộ!” Thánh sứ nguyên bản dung nhan tiều tụy hôm nay có vẻ dung quang toả sáng, giống như hai người, “Hạm trưởng, kỳ hạn cứu đại thần rất nhanh sẽ tới, có thể xin ngươi nhìn phần tình cảm thắm thiết của Na Lam đối với ngươi, đem ‘Xà chi hoàn’ mang về cho chúng ta được chứ?” Mesel nghe được mấy chữ ‘tình cảm thắm thiết’, máu toàn thân đều xông lên mặt, hé ra khuôn mặt tuấn tú lập tức trướng đến đỏ bừng, gương mặt trước nay lạnh lùng nghiêm nghị nhất thời lộ vẻ kiều diễm không gì sánh được, dẫn tới ‘người nào đó’ ở một bên nhìn thố kính đại phát! (hũ dấm đổ đầy nhà òi =)))) “Ai cũng không được nhìn!” Na Lam vương tử một phen đem nam nhân gắt gao ôm vào lòng, ánh mắt lãnh lệ nhìn chòng chọc vào mọi người. “Vương tử, xin tôn trọng một chút!” Ở trước mắt bao nhiêu người bị nam nhân ôm, Mesel xấu hổ không thôi, vội vàng cố sức đẩy y ra. “Tôn trọng?” Na Lam đột nhiên ôn nhu cười, “Được, bản vương tử sẽ đưa hạm trưởng lên giường hảo hảo ‘tôn trọng’ một phen! Thánh sứ, chúng ta cáo lui trước.” “A a — Vương bát đản! Mau thả bản hạm trưởng xuống!” Bị vương tử ôm ngang người, Mesel tức giận đến liên tục đấm thùm thụp! Thấy Na Lam như cường đạo cướp đi hạm trưởng ma quỷ nổi tiếng số một thế giới, Định Vân vương tử vỗ tay cười to! “Ha ha, quá tuyệt vời! Na Lam rốt cuộc cũng tìm được bà xã rồi!” “Đúng vậy, xem ra hạm trưởng cũng rất thích Na Lam nhà chúng ta nhỉ. Hai người họ thực sự là trời sinh tuyệt phối.” Thánh sứ mỉm cười gật gật đầu. “Chúc mừng Thánh sứ, không chỉ ‘Xà chi hoàn’ sắp tới tay, chung thân đại sự của Na Lam cũng đã được xếp đặt. Thực sự là song hỷ lâm môn a!” Đới Nhạc ở một bên động viên tinh thần Thánh sứ. “Đúng vậy, ta thực sự rất cao hứng. Nếu như đại thần cũng có thể thuận lợi thức tỉnh, vậy bản sứ dù chết cũng không hối tiếc…” Nghe lời Thánh sứ nói, Đới Nhạc và Định Vân không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cùng hiện lên dự cảm không rõ… ¤*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*•,¸.,•*¤*•,¸.¸,•*¤*•,¸.¸,•*¤

Bình luận





Chi tiết truyện