chương 42/ 46

Ngôi nhà của Amina al-Fouad là một bằng chứng xác thực cho sự tận tụy của những người giúp việc. Ngôi nhà tinh tươm, sàn đá bóng loáng, và đồ đạc trắng muốt sạch sẽ cho thấy không hề có trẻ nhỏ sống ở đây.

Một người giúp việc ra mở cửa cho Katya. Nét mặt cô ta u sầu, và khi Katya nói rằng mình là cảnh sát, thì đôi mắt cô ta ngân ngấn lệ. Cô ta mời cô vào nhà và đưa cô tới gian phòng chính trước khi xin lỗi vắng mặt một lát.

Katya đứng giữa không gian lặng lẽ và cố tập hợp những suy nghĩ của mình trước khi bị phân tán bởi những thứ còn lại trong thế giới của Amina. Tên giết người nhắm vào những phụ nữ nhập cư. Amina là một ngoại lệ. Bà là một bà nội trợ Ả Rập Xê-Út có sáu đứa con và một ông chồng luôn bảo hộ quá mức cần thiết, người đã khai rằng bà không bao giờ rời nhà mà không có sự cho phép của ông ta và khi rời khỏi nhà, bà sẽ đến những khu mua sắm chỉ dành cho phụ nữ. Nếu việc mua sắm nhân sinh nhật của đứa cháu gái là lần duy nhất bà đến một khu mua sắm dành cho cả nam giới và phụ nữ, thì có vẻ không có khả năng là bà chạm mặt ngay với tên giết người và hắn ra đã ngay lập tức bắt cóc bà được. Các khu mua sắm đều là những nơi nhộn nhịp. Có người sẽ chú ý.

Tên giết người thích tất cả mọi thứ đều được tổ chức. Lên kế hoạch. Có thể hắn ta đã tức tối về việc cảnh sát phát hiện ra khu nghĩa địa bí mật của mình, nhưng bất kể có cảm thấy tức tối đến thế nào về những sự việc xảy ra trên thế giới này thì cách phản ứng của hắn sẽ vẫn luôn được tổ chức. Có lẽ hắn đã gặp Amina trước khi hắn bắt cóc bà, và mặc dù bà không phải kiểu phụ nữ trước đây của hắn, nhưng có điều gì đó ở bà đã thu hút hắn. Điều đó là gì đây?

Người giúp việc trở lại với lời cáo lỗi và tự giới thiệu mình là Joy. Không có ai ở nhà ngoài một người giúp việc khác, tên là Maria, đang chuẩn bị bữa tối. Bọn trẻ đã ra ngoài hoặc vẫn ở trường còn ông bố thì đi làm. Tất cả bọn họ, theo như cô ta nói, vẫn đang cố gắng giữ hy vọng. Đó chính là điều mà Amina sẽ mong muốn.

“Tôi đang phân vân có thể hỏi cô vài câu được không.” Katya nói.

“Cảnh sát đã nói chuyện với Abu-Jamal rồi thưa cô.” Joy đáp, có ý nói đến chồng của Amina.

“Tôi đang nghĩ có thể có những điều mà Abu-Jamal không thể nói về vợ mình.” Katya cẩn trọng nói bằng tông giọng hết mức bình thường.

“Ồ không.” Joy đáp. “Amina là một người mẹ và người vợ tốt. Bà ấy sẽ không bao giờ giấu giếm chồng mình điều gì đâu.”

Bọn họ đang đứng trong phòng khách, và Katya đang băn khoăn liệu mình có được mời ngồi và mời nước hay không. Đó có lẽ là việc mà Amina sẽ làm, cô nghĩ.

“Đây không phải là những thông tin sẽ được ghi trong báo cáo chính thức.” Cô nói. “Cô biết đấy. Là một phụ nữ, tôi không bị bắt buộc phải nói với các điều tra viên tất cả mọi thứ.” Thái độ của Joy có vẻ thoải mái hơn một chút.

“Tôi chắc là Abu-Jamal đã nói với chúng tôi mọi điều ông ấy có thể để giúp tìm vợ ông ấy.” Katya nói tiếp. “Nhưng có điều gì đó mà ông ấy không thể nói với chúng tôi, có lẽ là vì ông ấy không biết chăng?”

Joy mím môi lại. Thật bất ngờ khi cô ta thuận lòng nhanh đến vậy. “Mời cô vào phòng ngủ đã.”

Bọn họ đi xuôi hành lang và bước vào phòng ngủ của ông chủ. Trên giường là một chiếc chăn hoa, một đôi gối đắt tiền, và một tấm vải phủ giường sợi thô. Rất nhiều tủ áo và các vật dụng treo trên tường đều biểu trưng những sắc thái của màu hồng và xanh lá cây nhạt. Joy bước qua một cánh cửa vào trong khu để quần áo rổi trở lại với một chiếc khăn lau bụi. 'Tôi đưa cô vào đây bởi tôi không muốn Maria nghe được chuyện này.” Cô ta khẽ nói. “Bà ấy đã ở đây lâu hơn tôi, và bà ấy thực sự tận tâm với gia đình này, nếu cô hiểu ý tôi.”

Katya bước đến bên chiếc tủ áo và quan sát Joy lau chùi.

“Tôi không biết điều này có giúp gì được cho cô không.” Joy nài “Nhưng tôi sẽ nói với cô. Amina ra ngoài rất nhiều. Các con của bà ấy giờ đã đi học cả rồi, và bà ấy ghét phải ở nhà một mình cả ngày. Bà ấy thường đến thăm em gái hoặc em họ mình, nhưng không phải lúc nào cũng làm vậy. Có những ngày bà ấy chỉ đến khu mua sắm đó. Thậm chí bà ấy đến khu mua sắm rộng lớn đó một minh - nó tên gì ấy nhỉ? Khu thương mại Biển Đỏ hay sao ấy?”

“Bà ấy có thường nói với cô là đi đâu không?” Katya hói.

“Có chứ.” Joy đáp. “Cô cũng biết đấy, Maria luôn để ý bà ấy rồi báo lại với Abu-Jamal. Tôi không làm vậy.”

“Cô có thể cho tôi biết là bà ấy đi đâu trước khi bị mất tích không? Bất cứ chỗ nào mà bà ấy có thế tiếp xúc được với đàn ông?”

Joy nhướn mắt. “Thực ra, bà ấy đi taxi nếu buộc phải vậy, nhưng chỉ khi nào Maria nghỉ làm thôi. Tôi biết cảnh sát có hỏi về điều đó. Bà ấy không bao giờ nói với chồng mình về việc đến các khu mua sắm, và tôi không nghĩ là ông ấy sẽ bận tâm về điều này ngoài việc bà ấy đi taxi để đến đó bởi con trai bà ấy đi học và không thể đưa bà ấy đi được”

Có tiếng động ngoài hành lang và Joy đặt chiếc khăn lau bụi xuống. “Cô hãy ở đây.” Cô ta thì thầm nói rồi bước về phía cửa.

Katya nhìn quanh. Tủ quần áo của Amina khá thưa thớt, nhưng những vật dụng trong đó thì rất đắt đỏ. Cũng không khó để hình dung lý do. Một phụ nữ trung lưu giàu có có con cái theo học ở trường tư. Một chiếc váy dạ hội dành cho đám cưới. Một chiếc quần jeans hàng hiệu. Gu thẩm mỹ của bà có phần dè dặt. Katya bước ra khỏi khu để quần áo và đi quanh căn phòng.

Không có cuốn sách nào trên giá sách đặt ở góc nhà, ngoài vài cuốn tạp chí dành cho các bà mẹ và một chiếc hộp hình trái tim đựng đầy những hạt cườm bằng thủy tinh trông như thể một kế hoạch thủ công bị bỏ dở nào đó. Phần còn lại của giá sách đặt những bức ảnh của gia đình lồng trong khung đắt tiền bắng vàng và bạc. Phía đối diện căn phòng là tủ quần áo của ông chồng, nhỏ nhắn và ngăn nắp. Những bộ đồ màu đen. Sọc nhỏ. Hiệu Yves Saint Lauren. Một nửa tủ áo những sợi dây trắng và khăn trùm đầu được xếp gọn gàng. Một dãy những đôi giày.

Những người giúp việc đã giữ chúng sạch sẽ, nhưng Amina đã giữ chúng vô trùng. Katya thấy nhói đau. Kiểu người gì mà lại có thể cảm thấy thoải mái khi sống mà không có ít nhất một thứ quần áo vứt bừa trên thảm được chứ? Thôi nào. Một chiếc hộp cũ trên sàn khu chứa đồ chẳng hạn? Cô quá khó chịu với sự ngăn nắp của cả căn hộ này đến mức cô có thể nghi ngờ người chồng chính là tên giết người nếu ông ta không có bằng chứng ngoại phạm thuyết phục đến vậy.

Chuyện gì sẽ xảy ra với một người phụ nữ bị buộc phải ngồi ở nhà suốt cả ngày trong khi các con của mình ở trường, thêm vào đó là một người giúp việc luôn báo cáo với chồng mình về cách hành xử của mình còn người kia thì lại khúm núm trước người có thâm niên hơn? Khi mọi thứ hợp nhất lại, phía sau những lời giấu giếm ấy, chẳng lẽ trong lòng người ta không có cảm giác trống vắng hay sao? Đó là điều khiến Katya day dứt chỉ trong vài phút sau khi đến đây. Cô có bản năng chạy trốn. Rũ bỏ nó. Làm tóc rối bù, làm bẩn giày. Vậy Amina đã phản ứng thế nào trước sự khắt khe này nhỉ?

Katya xem xét kỹ những vật dụng trên tủ. Một chiếc lược chải tóc. Một bức ảnh những đứa con của Amina mặc đồng phục học sinh. Một bức ảnh khác là Amina và chồng. Phía sau một vách ngăn nhỏ là một chiếc hộp nữ trang bằng gỗ được lót nhung và đầy ắp những món đồ bằng vàng và những đồ trang sức rẻ tiền. Những món đồ đó được xếp sắp gọn gàng - có lẽ là nhờ Joy - nhưng số lượng của những đồ trang sức đó và sự thực là chiếc hộp để ngỏ đã cho thấy một phản ứng đối với sự vô trùng kia.

Joy trở lại với vẻ vô cùng khó chịu và lắc lắc đầu.

“Tôi có thể hỏi cô một điều được không?” Katya nói. “Amina đã bao giờ có tác phẩm nghệ thuật được đặt riêng nào chưa?”

“Không hề có.”

“Còn nghệ thuật thư pháp thì sao?”

“Không có, không có gì thực sự giống vậy. A, nhưng có một thứ!” Đặt chiếc khăn xuống, cô ta mở ngăn kéo trên cùng của chiếc tủ rồi lấy ra một số hộp nữ trang, loại người ta có thể mua ở hầu hết các của hàng bán đồ trang sức. Mỗi chiếc hộp có cỡ một chiếc xắc loại lớn.

“Chúng đều đầy đồ sao?” Katya hỏi.

“Vâng.” Joy bật cười. “Cái này là thứ mới nhất của bà ấy.” Cô ta lôi ra một chiếc hộp màu đỏ và cạy mở. Bên trong là một loạt những thứ khá truyền thống: sáu chiếc nhẫn, sáu đôi khuyên tai, một chiếc vòng đeo tay quyến rũ. Phía trên nắp hộp là vài chiếc vòng cổ có độ dài khác nhau. Trong những chiếc hộp như thế này, tất cả các vật dụng sẽ mang một phong cách đồng nhất và thựờng được gắn những viên đá giống nhau. Những món đồ này đều bằng vàng và mỗi món lại được trang trí bằng tên Amina được khắc rất đẹp.

Phụ nữ nào cũng có một chiếc hộp như vậy. Nếu trang sức phía trong không đề tên cô ta, thì chí ít cũng là chữ cái đầu tiên của cái tên. Nhưng bộ sưu tập này không bình thường. Cái tên không chỉ đơn giản được viết; nó còn được khắc theo nhiều hình thù - một con chim, một bông hoa irit. Những hình thù khác biệt theo từng món đồ khác nhau. Thậm chí trên cả một chiếc nhẫn bé xíu, nghệ nhân đó cũng đã khắc tên bà theo hình vòng trờn hoàn hảo. Chiếc vòng đeo cổ đặt ở chính giữa là món đồ duy nhất chỉ có một chữ A.

Có điều gì đó đang quay cuồng trong tâm trí Katya, và cô buộc mình nhìn ngắm chúng. Các chữ khắc. Nghệ thuật viết chữ. Amina. Chữ A.

Chữ cái đầu tiên, cô nghĩ. Hắn đang viết chữ. Một bảng mẫu tự.

“Bà ấy có được thứ này ở đâu vậy?” Katya hỏi.

“Nó thật đẹp, phải không? Tôi không nhớ nữa. Để tôi nghĩ xem...”

“Tôi xin phép được chứ?” Katya cầm lấy chiếc hộp và cạy lớp lót nhung lên. Ở đó, dưới đáy hộp, là một tấm vải vuông được đóng dấu tên của cửa hiệu: RAYHAN JEWELERS.

“Rayhan Jewelers. Nó ở đâu vậy?” Cô tìm kiếm trên điện thoại và phát hiện ra nó ở chính Trung tâm Jamjoom. Ruột gan cô thắt lại.

“Bà ấy đã mua cái này lâu chưa?”

“Cũng được hơn một tháng rồi..”

Katya lao ra cửa trước khi kịp chào tạm biệt.

Bình luận





Chi tiết truyện