chương 5/ 27

Tối nay nằm thẳng cẳng trên giường, Bí Uyên vẫn có chút hồ đồ. Nguyên vốn tưởng rằng Ly Đồ tìm đến mình cũng chính là mời phối hợp diễn một vai phụ gì đó cơ, dù sao kinh nghiệm diễn của mình còn tương đối non nớt. Nhưng mà nghe xong giải thích lại lướt qua văn bản xong, Bí Uyên phát hiện bản thân vai ấy đã là một vai trò then chốt trong toàn bộ câu chuyện rồi, thậm chí có thể sánh ngang với nhân vật mà Ly Đồ muốn ***g tiếng kia.

Ly Đồ tuy là nhân vật cấp tiền bối của võng phối, nhưng vẫn là người ra tay chuẩn bị kịch, đây vẫn là người quan trọng nhất, chứng tỏ thưởng thức và coi trọng của anh ta đối với văn bản này, thế nhưng lại tìm một CV mới vô cùng mới như mình tới phối cái loại vai quan trọng như thế này, Bí Uyên tự mình cũng cảm thấy thấp tha thấp thỏm.

Lỗi hủy kịch, chỉ mong sẽ không phụ sự tín nhiệm! Bí Uyên giống như cầu khẩn niệm đi niệm lại câu ấy, cầm di động bật chức năng báo thức lên, nhắm hai mắt cay cay lại.

Mùa đông ở thành phố phương Bắc tới rất sớm, may mà các trường đại học và cao đẳng đều đã sớm mở hệ thống sưởi hơi, học sinh mỗi người cố gắng lao động vào phòng học hoặc là ký túc xá, cuộc sống vẫn là dễ chịu thích ý ấm áp dào dạt. Lúc Bí Uyên từ phòng thí nghiệm ấm áp đi ra, mới phát hiện bên ngoài bông tuyết đã bắt đầu bay đầy trời.

Mùa đông này, đây đã là trận tuyết thứ ba của Bắc Kinh rồi nhỉ. Có điều cũng chỉ có tuyết của tháng mười hai này mới có thể sống mãi trong vùng nhiệt độ thấp của Trái Đất này, trận tuyết lúc này, sợ rằng đường xá phải mất vài ngày mới đi được. Trở lại ký túc xá, Bí Uyên tìm ra camera, nhắm vào một điểm sáng dưới ánh đèn vườn trường chụp mấy tấm tuyết rơi bay tán loạn, tiện đường lại quẹo tới chỗ hồ nhân tạo ở phía bắc trường, tuyết rơi nhẹ chạm mặt hồ, trong nháy mắt biến mất không còn dấu vết, Bí Uyên di dạo một vòng rồi mới cảm thấy hài lòng mà kết thúc công việc.

.

Mở máy vi tính, đem ảnh chụp post lên không gian QQ, Bí Uyên nhìn rất thỏa mãn, tâm tình vẫn duy trì tốt đẹp mở kịch bản Ly Đồ đại nhân mới truyền tới ra và nghiền ngẫm nó.

Chín giờ, có người buzz qua.

.

Ly Đồ: vừa tan tầm, thấy tuyết rơi.

Lam xoa xoa: làm việc thật khổ cực T. T, đúng vậy, tôi vừa chạy ra ngoài chụp ảnh rồi hắc hắc.

Ly Đồ: phải không, gửi tới xem thử.

.

Bí Uyên lập tức dâng ảnh chụp giống như hiến vật quý, nén vào rồi gửi qua. Bên kia Ly Đồ một bên click đồng ý lưu tài liệu, một bên tiếp tục nhẹ nhàng gõ bàn phím.

.

Ly Đồ: chụp ảnh rồi không post lên à?

Lam xoa xoa: có mà, post lên không gian QQ rồi.

Ly Đồ: địa chỉ.

.

Bí Uyên thành thật mà đem địa chỉ không gian QQ ném qua, hoàn toàn không nghĩ tới vì sao đã gửi ảnh chụp qua rồi, còn phải cống nạp cả địa chỉ không gian nữa nhỉ.

.

Ly Đồ: gần đây có nhận kịch gì không?

.

Bí Uyên suy nghĩ một chút, bắt đầu thử liệt kê từng tổng kết một, đơn giản cũng chính là các loại một nhân vật trà khách, một nhân vật khán giả, người nói không chê phiền mà người nghe cũng không ngại buồn chán, Bí Uyên trong vô thức thì đã thực hiện hiện trạng giao lưu rất hài hòa với Ly Đồ.

Trước cửa sổ QQ cho thấy đối phương đang gõ chữ, phỏng chừng có một đoạn dài muốn nói ra. Ánh mắt sau thấu kính lóe ra ý cười dời khỏi khung chat, tiến vào cái địa chỉ không gian liên tiếp nhận đi kia.

Không gian rất quy củ, phong cách bối cảnh rất tươi mát, nội dung không nhiều lắm. Cũng chỉ thỉnh thoảng có vài câu oán giận lải nhải, thỉnh thoảng để mấy tấm hình phong cảnh, muốn nói tới nhân vật… Xem lướt qua một vòng, có vẻ như cũng chỉ là bên trong ảnh chân dung xuất hiện bóng dáng con người. Đây đại khái là không gian hình ảnh tốt nghiệp học sĩ của chủ nhân, nền là thư viện rộng rãi khí thế lớn của đại học Bắc Kinh, nhân vật chiếm khắp ngõ ngách nửa bộ phận nho nhỏ bên trái ảnh chụp, mặt mày cũng nhìn không rõ lắm. Híp mắt nhìn kỹ một hồi, chủ nhân của ánh mắt hình như đã ngộ ra điều gì rồi.

Thời gian này, tin tức báo đã truyền qua xong tới, đối phương click vào mấy cái trong đó, chỉ tên yêu cầu truyền file âm thanh qua. Nghĩ cũng biết ý của Ly Đồ, cơ hội lãnh giáo tốt như vậy không lợi dụng chính là đồ ngốc, Bí Uyên vội vàng đem âm thanh truyền qua.

Lấy ra headphone rồi đeo lên, sau đó click mở file âm thanh ấy lên, một bên tiếp tục gõ chữ: tấm hình cái đầu trong không gian của cậu, là tấm chụp trước thư viện của đại học Bắc Kinh à?

.

Lam xoa xoa: đúng vậy, lúc tốt nghiệp khoa chính quy thì chụp, còn mang mũ học sĩ. Rất ngốc phải không hắc hắc.

Ly Đồ: rất đẹp.

Ly Đồ: kể ra thì lúc chúng tôi ở đại học Bắc Kinh ấy, thư viện còn chưa đổi mới đâu, phông nền tấm ảnh này của cậu có vẻ như là có mấy chữ “thư viện đại học Bắc Kinh” à? Đó là bộ phận nào mới sửa?

Lam xoa xoa: đúng vậy, năm 7 thì sửa lại, khi đó sư huynh anh chắc đang học khu phân hiệu bộ y học rồi, có lẽ là chưa thấy qua.

Ly Đồ: có tấm nào rõ ràng hơn không?

Lam xoa xoa: nặng máy quá nên đã mất nhiều ảnh rồi T. T, tấm chụp chân dung này có phiên bản thay đổi nhiều lắm, sư huynh à, chuyển cho anh tấm này có được không vậy? (thực sự cho em chen vào 1 câu, chỉ 1 câu thui mà, bên ĐN thì 2 bên cùng xem ảnh nhưng em bị hớ, bên này thì anh dụ em mà em cứ ngô ngố chả bít gì cả, :”>)

Ly Đồ: được.

.

Cái gọi là tự bạo, chính là hoàn thành như thế. (phải rồi, dồn mình vào ngõ mà lị)

Nam sinh trên ảnh chụp khoác chiếc áo học sĩ màu đen, vóc người cao gầy, ngũ quan xa xa mà không tính rõ ràng, nhưng vẫn có khả năng nhìn ra sự xinh đẹp, hướng về màn ảnh cười rất là dịu dàng.

Đóng hình ảnh lại, tay trái người con trai bên kia ôm lấy hông, nghe lời như thế là chuyện tốt, thế nhưng ở trên internet không có ý tự bảo hộ cho mình thật đúng là khiến người ta lo lắng. Vì vậy cá nhân nào đó trước giả nghiêm túc giả thành người con trai tàn khốc khẽ cười, một bên ở bên khung search nhập vào “ý thức an toàn internet”, đem kết quả tìm kiếm cắt sửa, đương nhiên là đã đem chân dung an toàn đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Chờ thêm vài ngày, sẽ đem văn này gửi qua. Ai kia đã quyết định. Cái gọi là được lợi mà còn khoe mẽ, không thể có cái nào hơn cái này cả.

Ngày đó tự bạo hoàn thành, ai kia dùng sk(skype) chat voice chỉ đạo cho Bí Uyên một hồi, đến tận đây, Bí Uyên đã cảm thấy mình có thể duy trì và tiếp tục phát triển trên con đường của một vai phụ rồi.

Sau đó một vài ngày là ngày nghỉ Tết Nguyên Đán, tổ kịch kia của Ly Đồ rốt cục kéo một lần tập thể lên luyện chat voice, cast cấp bậc hoa lệ trong truyền thuyết tất cả đều đăng trận, Bí Uyên không thể nghi ngờ là một vị mới cực mới trong đó rồi. Có điều khiến Bí Uyên xấu hổ trước tiên là, lại là chênh lệch mặt chữ nhất: trong 1 ID cổ sắc cổ hương hoạt sắc sinh hương, Lam xoa xoa ba chữ lớn thực sự là vô cùng nổi trội, một mình dẫn đầu.

Sớm biết vậy thì sẽ không lấy ID bừa bãi… Sớm biết vậy thì chí ít SK cũng phải đổi một tài khoản chứ… Sớm biết vậy… Bí Uyên rất buồn chán, buồn chán đến độ quên để ý trước khi bị kéo vào tổ tán gẫu rồi.

Vì vậy rất nhanh Bí Uyên đã nghe thấy một giọng nói trêu tức, “Ai ôi nè, đàn ông của đại học Bắc Kinh đều có vẻ thích phô trương nhỉ, hay người Ly Đồ đại thần chọn trúng chính là người tài cao quý giá hả? Vào cuộc cũng không lên tiếng.”

Bí Uyên là một đứa trẻ thành thật, lập tức bị cứng họng, phải nói đại học Bắc Kinh là trường đại học số một trong nước, nhưng muốn nói bằng cái giọng điệu ấy, Bí Uyên vẫn chịu không nổi. Nói đến còn phải trách QQ, vì sao lúc chat còn có thể hiện ra IP tên trường học đối ứng, Bí Uyên phát sầu.

“Tiểu Uyên, cậu bắt tiếng với mọi người đi.” Bí Uyên còn chưa lên tiếng, Ly Đồ ngược lại đã đáp lời rồi.

Bí Uyên vội theo lối thoát ấy, “À, chào mọi người, tôi vẫn là người mới, xin chỉ giáo nhiều hơn.”

“Người mới thật ngay thẳng. Tiểu Uyên?” Người có giọng nói tương đối êm dịu lên tiếng, “Tên thật của cậu bạn nhỏ Lam xoa xoa?”

“Ừm, cậu ấy là sư đệ của tôi. Bạn học.”

“Ly Đồ xin chào a, mang theo kẻ xấu thông đồng đứa trẻ khác á.” Vẫn là cái giọng trêu tức kia, vẫn là giọng nói lưu manh ấy.

“Đạm Ngữ, A Dĩ nhà cậu đi công tác rồi? Cậu có lòng dạ thì tới bố trí câu chuyện cho tôi.”

“Thao! Chúng ta đang nói chính sự đó, kịch bản đâu, lướt qua lướt qua đi.” Người con trai rõ ràng đang xù lông chủ động dời đi trọng tâm câu chuyện. Đại thần quả nhiên là đại thần, cấp độ quả nhiên khác biệt, Bí Uyên âm thầm thăng cấp sự sùng bái.

Bên kia bắt đầu tàn trò đùa, Q riêng lại có người buzz qua.

.

Ly Đồ: hôm nay bị té à?

Lam xoa xoa: hả? À, đúng vậy T. T

Ly Đồ: xảy ra chuyện gì? Bước đi không nhìn đường à?

Lam xoa xoa: khụ khụ, lúc tối về đèn đường không tốt lắm, đống tuyết đọng mấy hôm trước ở ven đường, không nghĩ qua là lại bị  T. T

Ly Đồ: ngu ngốc

Ly Đồ: không sao chứ?

Lam xoa xoa: không sao không sao cả, chính là đúng lúc đằng sau có người đi ngang qua, khi tôi ngã thì nhìn thấy bọn họ đang cười trộm mà thôi T. T

Ly Đồ: lần tới cẩn thận, tuyết đọng thành băng, rất trơn. Đi đường phải cẩn thận.

Lam xoa xoa: tôi biết rồi T. T

Ly Đồ: được rồi, đi tới chỗ SK thôi, sắp tới phiên cậu lên sàn diễn rồi đó.

.

Bí Uyên nhìn chữ ký Q mình vừa mới sửa tối nay, đem “Ông đây da thô thịt dày, vừa té thì sao nào!” đổi thành “Tuyết đọng thành băng, bước đi cẩn thận”

Bên trong SK đang đùa vui qua lại, hiệu suất thật đúng là không chậm, ba giờ thì đã gần làm xong phần dự cáo, đang lưỡng lự ở phần lời kịch của kỳ thứ 1.

“Được rồi hôm nay tới đây là được rồi.”

“Không phải chứ Ly Đồ, nào có cuộc vui nào mà 11h đã tàn cuộc chứ? Huống hồ mai còn là ngày nghỉ!” Bạn Đạm Ngữ sợ hãi kêu lên.

“Tôi sáng mai phải đi làm, ” đại thần bình tĩnh trả lời, “Tiểu Uyên, đến giờ rồi, cậu nên đi ngủ. Tất cả mọi người tản thôi.”

Bí Uyên nghe lời ngầm off sk, thấy khung chat Q còn đang trên màn hình, vì vậy thuận lợi nói tiếng chúc ngủ ngon. Bên kia rất nhanh đã đáp lại một câu chúc ngủ ngon. Trong khoảnh khắc này, Bí Uyên mới để ý tới, vị đại thần ngàn năm không để chữ ký QQ kia, chỗ chữ ký QQ hiện giờ lại có: ngu ngốc, đừng té nữa đó.

Bộ da mặt ngu ngốc đang hiện ra nhiệt độ hơi cao.

.:5:.

Bình luận





Chi tiết truyện