chương 27/ 34

Tôi lặng lẽ quan sát Thiên suốt buổi. Rõ ràng là gương mặt ấy, mái tóc ấy, giọng nói ấy. Nhưng điệu bộ thì hoàn toàn không phải. Hắn nhút nhát, điềm đạm chứ không bá đạo, tinh nghịch, và “điên” như Thiên của những năm về trước.

Một điều lạ hơn nữa, vài người bạn gọi hắn là Khánh. Lúc điểm danh tôi mới biết họ tên thật của hắn là Trương Hoàng Khánh.

Hắn có phải là Thiên? Hay trên đời này lại có người giống người đến như vậy?

Giải lao, tôi thử đến gần hắn. Có vẻ như hắn không nhận ra tôi thật.

Nhìn cái dáng hắn chăm chú đọc sách mà lòng tôi xốn xang quá đỗi. Chẳng lẽ ông trời thương tôi nhớ Thiên nên cử Hoàng Khánh xuống làm bạn cùng tôi?

Đã vậy thì con sẽ làm theo ý ông, ông trời ạ.

Tôi lại ngồi cạnh Hoàng Khánh. Lúc này trong lớp chỉ còn vài người, không khí khá yên tĩnh.

Tôi tươi cười:

- Chào... chào Hoàng Khánh!

Khỉ thật, sao không để người ta chào hết câu rồi hãy ngước mặt lên? Mỗi lần nhìn hắn là tôi bối rối hẵn ra.

Hắn ngượng ngùng:

- Chào, bạn là...

Tôi cố giữ nụ cười:

- Mình là Vi Yến.

- À, chào Yến. Yến tìm tôi có gì không?

- Không, không có gì. Chỉ là tôi muốn kết bạn với Khánh.

Khánh lại lúng túng:

- Kết bạn với tôi ư?

- Sao vậy? Khánh không thích à?

- Không không, Yến đừng hiểu lầm. Tôi... tôi hơi bất ngờ thôi.

- Sao lại bất ngờ?

- Vì tự dưng... Yến....

Tôi bật cười:

- Thế làm bạn nhé!

- Ừ, làm bạn. Yến ở thành phố à?

- Không, tôi ở tỉnh. Khánh ở đâu lên đây?

- Tôi sống ở đây.

Có vẻ tên Khánh này là Khánh rồi, Khánh chẳng phải Thiên.

Tôi kéo dài cuộc trò chuyện:

- Nhà Khánh xa trường không?

- Cũng hơi xa.

- Thế Khánh đi xe máy à?

- Không, tôi.. tôi đi xe đạp.

- Xa sao đi xe đạp?

- Tôi... tôi không có xe máy. Chờ ba tôi về tôi mới xin ba mua.

- Ba Khánh đi đâu mà về?

- Ba tôi đi làm công nhân ở ngoại thành.

- Vậy là Khánh ở nhà với mẹ?

- Ừ. Mẹ tôi là thợ may. Ba mẹ Yến làm nghề gì?

- Ba tôi là bác sĩ, mẹ tôi là y tá.

- À... Yến là con bác sĩ, còn tôi là con công nhân....

Tôi nhíu mày:

- Thì sao?

Khánh bẽn lẽn:

- Trước giờ con bác sĩ không chơi với con công nhân nên tôi chẳng có bạn bè.

- Trời ạ! Ở đâu có cái luật lệ ấy vậy?

- Tôi đâu có biết. Nên Yến làm quen tôi mới ngạc nhiên đấy.

Tôi và Khánh trò chuyện đến hết giải lao.

Hân vào, thấy tôi vừa tạm biệt Khánh thì hỏi nhỏ:

- Yến quen Khánh à?

- Mới quen thôi. Có gì không Hân?

- Hân từng học chung với Khánh năm lớp 12. Khánh ít chịu nói chuyện với ai, nhưng lại vui vẻ với Yến nên Hân thấy lạ.

- Vậy à? Mà này, Yến thấy Khánh cũng ưa nhìn cơ đấy.

- Ừ, nhiều bạn nữ thích vẻ ngoài của Khánh lắm. Nhưng Khánh khờ quá, lại ít chịu ăn chơi nên bạn bè không mến. Trường của Hân với Khánh nó lạ lắm, hiền hiền cũng bị ghét.

Khôi xen vào:

- Có lẽ tôi và Yến ở tỉnh nên không biết, chứ dễ thương như Khánh, tôi là con trai còn muốn đổ đây này.

Cái cậu Khôi xem ra cũng hài hước chả thua ai rồi.

Tôi ngày càng thân với Khánh, với cả Hân và Khôi. Khánh cho tôi cảm giác như tôi đang ở gần Thiên. Có thể chỉ là ngoại hình, nhưng ít ra nỗi nhớ hắn cũng vơi đi phần nào. Thiên về mà biết tôi có cậu bạn tên Khánh giống hắn y hệt, chắc hắn bất ngờ lắm nhỉ? Nhưng khi nào hắn mới về? Khi nào hở Thiên?

***

Đúng là trong lớp có rất nhiều cô hay lén nhìn Khánh, nhưng từ khi có người xì xào Khánh chạy xe đạp đi học thì những ánh mắt hướng về Khánh vơi dần. Điều đó càng làm tôi muốn thân với Khánh hơn.

Hôm nay tôi rủ Hân và Khôi đến nhà Khánh chơi. Vừa nghe bọn tôi ngỏ lời, Khánh đã vội từ chối:

- Thôi thôi, không được. Không có ai ở nhà tiếp mấy bạn.

- Mẹ Khánh đâu?

- Mẹ tôi... mẹ tôi... đi làm với ba rồi.

- Sao hôm trước Khánh bảo mẹ Khánh làm thợ may ở nhà?

- Vì... vì... chút lí do riêng...

Hân vỗ vai Khánh:

- Bọn tôi không như họ, bọn tôi không coi trọng giàu nghèo. Khánh đừng ngại gì hết.

Khánh vẫn từ chối:

- Nhưng tôi bận. Mấy bạn đừng đến.

Nói rồi Khánh bước vội ra về. Bọn tôi chỉ biết nhìn nhau chịu thua.

Bình luận





Chi tiết truyện