Đó là một con cáo.
Cáo đỏ.
Chẳng biết từ lúc nào, nó đã như kỳ tích lẻn vào trong chiến trường giết chóc này, đi vào trong trận địa máu thịt của loài người, hơi nghiêng đầu, chóp mũi đen phập phồng, đôi mắt đỏ giống như hai ngọn lửa lập lòe, ánh mắt giống như người có tình cảm, đau thương, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu khóc trầm thấp.
Nó đang nhìn nàng.
Nó đang kêu gọi nàng sao?
Con cáo này, chính là con cáo trước kia nàng phóng sinh khi gặp mai phục tại Tiểu Tác Vi phường.
Nó làm sao tới?
Nó tới làm gì?
Nhớ đến lầu Tam Hợp, Vạn Bảo các, Tiểu Tác Vi phường đủ loại chiến đấu, Sầu Thạch trai, Hẻm Ngõa Tử, bờ sông Biện, cầu Tuyết Dạ sống chết cùng nhau, rõ ràng trước mắt, Đường Bảo Ngưu chỉ cảm thấy xé nát ruột gan, hắn muốn gào khóc thật lớn.
Nhưng hắn khóc không nên lời, không khóc ra.
Khi quay đầu lại, Chu Tiểu Yêu đã đột ngột chết đi.
Hai hàng nước mắt trong suốt chảy qua gò má ngọc màu hồng phấn của nàng, ngay cả nước mắt cũng mang theo vẻ kiêu ngạo như vậy, mệt mỏi như vậy.
Câu nói cuối cùng của nàng, thấp thoáng là:
- Đợi kiếp sau hãy nhảy điệu múa này…
Ngữ ý như tuyết, không ngừng rơi xuống trong lòng Đường Bảo Ngưu.
Dù sao, nàng là vì hắn mà chết.
Hiện giờ, nàng thật sự là vì hắn mà chết.
Nàng đã trả ân tình của hắn, nàng vì hắn dâng tặng tính mạng.
Nàng là một cô gái có ơn phải trả.
Nhưng còn hắn thì sao?
Lúc hắn ngước mắt nhìn lên, con cáo đỏ kia đã biến mất.
Cũng như lúc nó tới, hoàn toàn giống như chưa từng xuất hiện, không ai biết nó làm sao tới? Làm sao đi? Khi nào xuất hiện? Vì sao biến mất?
Người đã chết, cáo đã đi.
Chỉ còn lại Đường Bảo Ngưu và nỗi thương tâm muốn chết.
Hắn vẫn không rơi lệ, hắn khóc không ra.
Hắn luôn luôn giàu tình cảm, nhưng lúc này ngay cả một giọt nước mắt cũng không có, một tiếng cũng không khóc nổi.
Mặc dù hắn khóc không ra, không có nước mắt, nhưng hắn vẫn có sinh mệnh, hơn nữa còn là trọng phạm, tử tù đang chờ chém đầu.
Không ít cao thủ vẫn xông lên phía trước, muốn cứu hắn.
Càng có nhiều cao thủ lao đến đây, muốn giết chết hắn.
Phương Hận Thiếu ở cách đó không xa, tình hình cũng (nguy hiểm) như vậy.
Ngay lúc này, chợt nghe tiếng ngựa phi như tiếng sấm, có người lớn giọng hô:
- Tướng gia có lệnh, tất cả dừng tay!
Mọi người quả thật dừng tay.
Lẽ ra, cho dù tướng gia có lệnh, người dừng tay cũng chỉ là quan binh nghe theo mệnh lệnh của hắn, còn anh hùng hảo hán tới cướp tù không cần nể mặt hắn làm gì.
Nhưng bọn họ dừng tay đình chiến là vì người kêu gọi.
Lão tam trong Tứ Đại Danh Bổ, “Truy Mệnh” Thôi Lược Thương.
Bình luận
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1