Dung Tiểu Ái không ngờ mình lại có thể lạc đường.
Cô chẳng qua chỉ muốn đi dạo loanh quanh, nào ngờ những con
phố cổ ở Nice lại phức tạp đến vậy, rẽ vào vài chỗ ngoặt liền không biết mình
đang đứng ở đâu nữa. Nghiêm trọng hơn, điện thoại của cô chưa đăng ký chức năng
GSM, nên không thể gọi được, tiếng Pháp cô lại không biết, cứ khua chân múa tay
như một con ngốc.
Vỗn nghĩ chuyến đi Provence sẽ vô cùng lãng mạn, không ngờ
lại gặp chuyện này, chắc chắn khi quay về cô sẽ bị Tư Nhã và Trân Gia cười cho
thối mũi mất! Tiểu Ái vừa mệt vừa đói, đang bất lực ngồi ở bên đường thì một
chiếc xe con đi tới.
"Dung Tiểu Ái!? Thật sự là em? Sao em lại ở đây?"
Một giọng tiếng Trung bất chợt vang lên như kỳ tích, Tiểu Ái
ngẩng đầu, người đàn ông trước mặt khôi ngô tuấn tú, nhã nhặn, lịch sự, đang
mỉm cười nhìn cô.
Hai mươi phút sau, khi đã nạp đồ ăn cho dạ dày, Tiểu Ái mới
có cảm giác như được sống lại, cô mỉm cười cảm ơn người đàn ông ngồi đối diện.
Tiểu Ái không ngờ ở nơi đất khách quê người này lại có thể gặp được bạn cũ, mặc
dù cuộc đụng mặt này hơi lúng túng nhưng dẫu sao cũng đã giải vây cho cô.
Người đàn ông trước mặt là Hàn Phong, học trưởng đại học của
Tiểu Ái, hơn cô hai khoá. Lúc mới vào trường vẫn còn nhiều lạ lẫm anh đã rất
quan tâm đến cô, Tư Nhã có lúc còn đùa rằng anh ấy đã phải lòng Tiểu Ái. Hàn
Phong là một người tốt, lại là hội trưởng Hội sinh viên nên có rất nhiều nữ
sinh thích anh. Mặc dù không biết điều Tư Nhã nói có đúng hay không, nhưng lúc
đó, Tiểu Ái đã quyết định không yêu đương nên tuyệt đối không muốn cho người
khác hi vọng, cô dần dần tạo ra khoảng cách với anh.
"Sao anh lại ở Pháp?" Tiểu Ái nhớ lúc đó anh học
khoa Biên đạo, sau khi tốt nghiệp đã lên thành phố B, nghe nói anh viết kịch
bản cho đài truyền hình, sự nghiệp khá phát triển.
"Anh đến đây để nghỉ phép." Anh cười cười:
"Còn em?"
Nghe anh hỏi, Tiểu Ái chợt nhớ đến mình ra ngoài đã được mấy
tiếng đồng hồ, không biết Dung Kỳ có đi khắp nơi để tìm cô không, không thấy cô
chắc chắn anh sẽ rất tức giận. Nhưng nếu cứ thế này mà ngoan ngoãn quay về, cô
lại không can tâm.
"Em cãi nhau với bạn trai à?" Khả năng quan sát
của Hàn Phong xưa nay rất tốt. Tiểu Ái xấu hổ mỉm cười, rồi nói ra tên khách
sạn của họ, hỏi Hàn Phong có thể đưa cô về không. Hàn Phong cúi đầu uống cà
phê, lúc này mới lên tiếng: "Nhiều năm rồi chúng ta không gặp nhau, vậy mà
nhanh như vậy em đã về rồi sao? Hay là thế này, anh giúp em gọi điện cho khách
sạn kia để lại lời nhắn cho bạn trai em. Nói là em gặp được bạn học cũ, ôn lại
những kỷ niệm xưa nên sẽ về muộn một chút, thế nào?" Thấy Tiểu Ái hơi
lưỡng lự, anh lại tiếp lời: "Trong lời nhắn anh sẽ nói rõ địa điểm, nếu
bạn em không yên tâm, chắc chắn sẽ đến tìm."
Anh đã nói như thế, nếu cô không đi thì có phần nhỏ mọn, hơn
nữa chiến tranh lạnh giữa cô và Dung Kỳ vẫn chưa kết thúc, như thế này mà quay
về không biết liệu có cãi nhau tiếp nữa không? Sau khi hạ quyết tâm, cô gật đầu
với anh.
Hàn Phong đưa cô đến một quán bar mang đậm phong cách truyền
thống. Vào buổi chiều, nhưng khách trong quán lại rất đông, cứ tụm năm tụm ba
nói chuyện với nhau. Bên ngoài quán có đặt bàn ghế ngoài trời, vừa liếc mắt thì
có thể thấy những nghệ sĩ đường phố đang vẽ tranh cách đó không xa. Khí hậu của
Provence ấm áp, không nóng không lạnh, trong không khí còn thoáng thấy mùi ẩm
ướt của gió biển khiến người ta có cảm giác vô cùng dễ chịu.
Dung Tiểu Ái và Hàn Phong nói về những chuyện sau khi tốt
nghiệp, chốc chốc Tiểu Ái lại liếc nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên tường của
quán. Để lại lời nhắn đã hơn ba tiếng rồi, sao Dung Kỳ vẫn chưa đến? Lẽ nào anh
thật sự tức giận không để ý đến cô nữa hay sao?
Khi thấy mặt trời đã khuất bóng, Tiểu Ái càng đứng ngồi
không yên.
"Bạn của em bây giờ vẫn chưa đến, chắc là không đến
nữa, em đói không, hay là chúng ta đi ăn tối trước đã?"
"Cứ ngồi thêm chút nữa đi, em cũng không đói lắm!"
Tiểu Ái đang vô cùng phiền muộn, chẳng có lòng dạ nào mà ăn nữa.
Hàn Phong nhìn cô chăm chú, rồi trầm giọng nói: "Người
bạn kia của em là nam phải không? Trước đây em rất tuỳ hứng, sẽ không vì ai mà
do dự như vậy. Anh ta rất quan trọng với em sao?"
"Đâu có!" Tiểu Ái không tập trung đáp lại một câu,
nhưng Hàn Phong lại như thở phào nhẹ nhõm khi nghe được câu trả lời đó.
"Dung Tiểu Ái." Giọng nói của Hàn Phong bỗng từ
bên tai truyền đến, Tiểu Ái quay đầu lại mới phát hiện ra không biết từ lúc nào
anh đã đến ngồi bên cạnh cô: "Tiểu Ái, anh không biết bây giờ nói ra những
lời này có hơi muộn không, nhưng hôm nay gặp được em ở đây, anh coi nó như là
duyên phận. Thực ra lúc còn ở trường, anh đã thích em rồi!"
Tỏ tình ư? Dung Tiểu Ái kinh ngạc nhìn anh. Anh ấy thật dũng
cảm, họ đã mấy năm liền không liên lạc, vậy mà vừa mới gặp, anh đã tỏ tình với
cô luôn.
"Tiểu Ái" Anh hơi căng thẳng đưa tay đẩy gọng kính
lên: "Hiện giờ anh vẫn còn cơ hội chứ?"
"..."
Không chỉ tỏ tình, mà còn thúc ép cô phải cho đáp án luôn
nữa à? Tiểu Ái không biết nói gì, lúc đang định mở miệng cự tuyệt thì Hàn Phong
lại hô to, giọng nói mang theo sự kinh ngạc lẫn vui mừng. Tiểu Ái ngẩng đầu
nhìn theo ánh mắt của anh, một thân hình cao ráo đã bước đến trước bàn của họ.
Trên khuôn mặt tuấn tú, phi phàm, những lo lắng ban đầu giờ đây đã chuyển thành
sự lạnh lùng băng giá, Tiểu Ái run cầm cập, đang định nói, thì bị Hàn Phong
cướp lời.
"Anh là... Aki?" Hàn Phong thu lại cánh tay đang
đặt trên lưng ghế Tiểu Ái, vội vàng đứng lên: "Xin chào! Có thể gặp được
anh ở đây thật là quá may mắn! Những tác phẩm của anh tôi đều đã xem, thủ pháp
quay phim vô cùng độc đáo, ý nghĩa cảnh quay cũng rất sâu sắc..." Anh đưa
tay ra với Dung Kỳ, nhưng người kia chỉ lẳng lặng nhìn anh, tay vẫn nhét trong
túi quần không nhúc nhích.
Tiểu Ái thở dài, anh đến thật đúng lúc, nhưng Hàn Phong đã
nhận ra Dung Kỳ, lần này cho dù cô có nói mình có bạn trai, cũng chịu rồi!
Hàn Phong thấy đối phương không phản ứng gì, cho rằng bản
thân hơi đường đột, liền lấy danh thiếp ra, dè dặt đưa đến trước mặt anh.
Dung Kỳ cuối cùng cũng đưa tay nhận về, ngay sau đó hướng
ánh mắt về phía Tiểu Ái đang co ro bên cạnh: "Em định im lặng ngồi đó đến
bao giờ?" Giọng điệu bình thản, vẻ mặt cũng rất bình thản, giống như trời
trong mây nhẹ. Lúc này cô chỉ hi vọng tâm trạng anh cũng được như vẻ bề ngoài
ấy.
Hàn Phong sững người, lúc này mới đi đến phía trước Dung Kỳ
và Tiểu Ái nói chuyện, anh như chợt hiểu ra: "Hoá ra người đó... là anh
ấy... nếu như là anh ấy..." Anh khẽ cười tự giễu mình, lúc ngẩng đầu lên,
khuôn mặt đã bình tĩnh trở lại: "Không ngờ người mà Tiểu Ái đợi lại là đạo
diễn Aki danh tiếng lẫy lừng. Xin giới thiệu, tôi là Hàn Phong, học trường đại
học của Tiểu Ái, hôm nay người để lại lời nhắn cho anh ở khách sạn là tôi. Thứ
lỗi cho tôi nói thẳng, Tiểu Ái tuy tính cách vô tư, hay đắc tội với người khác,
nhưng cô ấy là một cô gái tốt. Sau này hai người sống chung, tôi mong anh có
thể thông cảm cho cô ấy hơn. Hôm nay nếu như không tình cờ gặp cô ấy, tôi
nghĩ..."
"Tôi nghĩ, tôi nên nói câu cảm ơn với anh!" Ánh
mắt Dung Kỳ thu lại, một lần nữa nhìn về phía Hàn Phong: "Còn những điều
anh vừa nói, tôi nghĩ trên đời này chắc không ai hiểu rõ hơn tôi, vì thế ý tốt
của anh tôi xin nhận." Nói xong, anh chìa tay về phía Tiểu Ái: "Em
còn không mau lại đây à?"
Lại đây? Câu nói như gọi thú cưng vậy, muốn cô quên đi
chuyện sáng nay đấy à? Hàn Phong còn đang ở đây, nếu bây giờ cô bước đến, cũng
đồng nghĩa thừa nhận quan hệ giữa cô và Aki... Không phải đã nói là yêu bí mật
sao? Hàn Phong cũng là người trong nghề, bây giờ mà đi đến, vậy thì những nỗ
lực trước kia đều phí công.
Tuy nhiên, nếu không qua đó thì sự việc sẽ càng thảm hại
hơn.
Tiểu Ái bắt đầu lưỡng lự, cộng thêm ánh mắt của Hàn Phong và
Dung Kỳ, giống như ngồi trên đống lửa.
Có người khẽ thở dài, theo sau là những ngón tay nhanh chóng
kéo cô lại. Lực tay vừa phải, không đau nhưng cũng không thể giằng ra được, kéo
cô bước lên phía trước hai bước, tiếp đó là ngả vào vòm ngực quen thuộc.
Tiểu Ái ngẩng đầu, trong đôi mắt sâu thẳm của anh mang theo
sự dịu dàng, cưng chiều khiến người ta ngộp thở: "Đừng quậy nữa!" Ba
chữ nhẹ nhàng, nghe có vẻ như thủ thỉ nhưng lại ẩn chứa mùi vị cảnh cáo. Tiểu
Ái bĩu môi, được thôi! Anh đã chủ động biểu hiện tốt đến mức độ đó, cô tạm thời
không tính toán, so đo với anh.
Hàn Phong nhìn họ, mỉm cười.
Biết được họ sẽ ở lại Nice mấy ngày, Hàn Phong muốn xin số
điện thoại của Dung Kỳ, nói là mấy ngày nữa muốn mời họ đi ăn cơm.
"Bữa cơm này nên là tôi mời." Dung Kỳ không cự
tuyệt, để lại số điện thoại, sau đó quay về khách sạn.
"Em đói quá, ăn cơm rồi hãy về nha! Này, anh nói chuyện
đi chứ, sao cứ im lặng vậy? Chà, thơm quá đi, nhà hàng đó là nhà hàng gì vậy?
..." Suốt dọc đường Tiểu Ái liên tục gây ồn nhưng Dung Kỳ vẫn im lặng lái
xe quay về khách sạn. Cô không chịu xuống xe, lại bị anh đưa lên bãi biển tư
nhân của khách sạn. Ở đây mỗi khách sạn đều có một bãi biển riêng.
Bãi biển tư nhân yên tĩnh hơn nhiều so với bãi biển công
cộng họ đến sáng nay, rất phù hợp cho mọi người trong khách sạn tản bộ thư
giãn. Lúc này trên bãi chỉ có hai người họ. Ánh nến lay động trong giá cắm bằng
kính mờ màu trắng, trên chiếc bàn ăn trải tấm trải bàn màu tím và hoa tươi,
từng món ăn ngon được phục vụ bàn đặt lên.
Bữa tối dưới ánh nến? Tiểu Ái vội ngồi xuống, cầm một lát
bánh mỳ hương tỏi: "Anh có tiến bộ đó! Cũng biết nghĩ đến dùng bữa tối
dưới ánh nến làm quà xin lỗi. Không tồi!"
Ngồi đối diện, Dung Kỳ bắt đầu mở khăn ăn, môi cong lên cười
như không cười: "Bữa tối này anh đã đặt từ tối qua rồi!"
"..." Tiểu Ái cười giễu mấy tiếng: "Anh hà
tất phải giải thích rõ ràng như vậy, lúc nào đặt không quan trọng. Quan trọng
là, bây giờ anh đã biết sai, vì thế..."
"Anh đã tìm em cả ngày." Dung Kỳ đặt mạnh dao dĩa
xuống, phía trên lông mày cuối cùng cũng gợn sóng.
"Đáng đời anh! Ai bảo anh bỏ em một mình ở bãi
biển..." Sự tức giận của anh hiện rõ trên khuôn mặt, âm thanh của cô vì
thế yếu ớt dần, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Anh hung dữ cái gì chứ, anh chỉ
có mỗi cái điểm này là lợi hại, hừ..."
Dung Kỳ nhìn Tiểu Ái, rồi lại cầm dao dĩa lên ăn, cả bữa tối
anh không nói thêm câu nào nữa, càng không liếc nhìn cô đến một cái. Bữa tối
dưới ánh nến lãng mạn như thế vậy mà không khí lại như đang mặc niệm.
Sau khi về phòng, Dung Kỳ vẫn không để ý đến cô, tắm rửa
xong liền lên sân thượng, bỏ mặc cô một mình trong phòng. Tiểu Ái nằm nhoài
trên giường, không biết rốt cuộc anh đã làm sao, chỉ cảm thấy kể từ khi rời
khỏi Simiane-la-Rotonde, tâm trạng anh hơi khác. Lẽ nào, vì cô nhắc đến chuyện
đóng phim của cô và Minh Phỉ nên không vui? Cô đoán mãi không ra, cũng càng
không thể hiểu được.
Lúc này, Tiểu Ái làm sao mà hiểu được, lí do thật sự khiến
Dung Kỳ không vui, là do tiếng "anh trai" cô vô thức nói ra trước đó.
Xưng hô bao nhiêu năm đã quen không phải một chốc một lát có
thể sửa ngay được. Cũng giống như mối quan hệ bao nhiêu năm qua, cho dù họ
không phải anh em ruột, dù giữa họ không có quan hệ huyết thống, nhưng trong
mắt của bố mẹ và tất cả mọi người, anh vẫn là anh trai cô, và cô vẫn là em gái
anh.
Hiện tại, cô đang nằm trong vòng tay anh nhưng trái tim cô,
anh vẫn không thể xác định được. Tiểu Ái chưa từng nghĩ, người như Dung Kỳ, sẽ
vì không xác định được chuyện này mà lo âu suy nghĩ. Đó là những tâm tư chất
chứa trong lòng không thể cất thành lời, khiến anh cứ phải chú ý đến từng phút
từng giây hành động của cô. Gặp gỡ ai, tiếp cận ai như thế nào, tất cả đều là
nguyên nhân khiến anh trầm mặc lúc này.
Hai ngày sau, Hàn Phong theo lời hẹn gọi điện đến.
Chiến tranh lạnh giữa Tiểu Ái và Dung Kỳ vẫn chưa chấm dứt.
Cô đang vô cùng chán nản nằm bò dưới cây che nắng, thì thấy Dung Kỳ nhận điện
thoại của Hàn Phong, không khỏi phấn chấn, cô lập tức quay về khách sạn thay
quần áo.
Địa điểm bữa tối là một nhà hàng nhỏ có tên là La Metenda,
nằm ở khu thành cổ Nice. Nhà hàng không hề đẹp mắt chút nào, bên trong thậm chí
cũng không có cả điện thoại, nhưng đồ ăn lại rất nổi tiếng, chủ yếu là do đầu
bếp chính ở đây rất giỏi.
Mặt trời lặn, cả thành phố Nice như được khoác tấm áo màu
cam, bầu trời trong xanh nhuộm thành mảng trầm lặng và sâu thẳm, bức màn của
bầu trời dần dần hạ xuống. Trên các con phố ngoằn ngoèo, chật hẹp, mang đậm lối
kiến trúc phong tình của người Italia, những bóng đèn đường, bảng hiệu muôn
hình muôn vẻ đều được thắp sáng, trên đường vang vọng đủ các loại tiếng ồn.
Họ không lái xe, mà đi bộ từ bờ biển đến, những nghệ sĩ
đường phố, những cửa hàng nhỏ rực rỡ màu sắc, dạt dào hơi thở nghệ thuật làm
say mê lòng người. Khu chợ náo nhiệt đã làm trỗi dậy lòng ham mê mua sắm của
Tiểu Ái, cô kéo Dung Kỳ chạy đi từng cửa hàng, muốn anh làm phiên dịch giúp cô
ép giá. Lúc đầu vẻ mặt anh hơi lạnh lùng, thậm chí còn không để ý đến cô, nhưng
thấy cô dùng tiếng Anh mặc cả với người khác như gà vịt nói chuyện, cuối cùng
anh cũng không nhịn được cười.
Dung Kỳ cầm lấy đồ thủ công mỹ nghệ điêu khắc bằng gỗ mà
Tiểu Ái đang giữ trên tay, trả tiền theo giá gốc, rồi kéo Tiểu Ái vẫn đang luôn
miệng kêu gào nhanh chóng rời đi. Khi đã đi khỏi đó rất xa, cô vẫn không ngừng
cằn nhằn, nói mình đã ép giá bao lâu, vậy mà trong nháy mắt anh lại có thể trả
theo giá gốc.
"Em mà còn cằn nhằn nữa, chúng ta có thể ăn đêm luôn
được rồi đó!" Anh nhắc nhở cô.
Tiểu Ái chợt nhớ ra: "Chắc là vì ở bên cạnh anh đó mà,
nên những chuyện khác dường như đều trở nên không quan trọng nữa."
Dung Kỳ cúi đầu lườm Tiểu Ái, ánh mắt lãnh đạm ban đầu giờ
đây ấm áp, yên tĩnh như ngọc.
Tiểu Ái vẫn đang say sưa suy nghĩ vì sao tâm trạng của anh
bỗng dưng tốt lên như vậy, thì cách đó không xa có người gọi tên cô. Tiểu Ái
ngẩng đầu, phát hiện ra Hàn Phong, liền vội cùng Dung Kỳ bước lên phía trước:
"Sao anh lại đứng giữa đường? Có phải không tìm được nhà hàng mà anh ấy
nói?"
"Anh ra ngoài để lấy đồ. Bọn em đến muộn thật đó, anh
đã đợi sắp được một tiếng rồi, đồ uống cũng đã gọi mấy cốc rồi!" Hàn Phong
mỉm cười trêu đùa.
"Thật ngại quá, chúng tôi đi bộ đến đây, nhưng cô ấy
lại khăng khăng đòi mua đồ, vì vậy mới đến muộn!" Dung Kỳ lễ độ trả lời,
lịch sự đến mức khiến cho Hàn Phong thấy ngại, anh vội xua tay: "Không
sao, không sao, tôi chỉ nói đùa thôi! Thật ra tôi có dẫn theo một người bạn,
ngày mai cậu ấy bay đến Paris. Tôi nghĩ đều là người trẻ cả nên đã gọi cậu ấy
đi cùng, hai người không phiền lòng chứ?"
"Không phiền lòng!" Tiểu Ái lên tiếng trước:
"Càng đông càng vui!"
Hàn Phong gật đầu, đẩy cửa nhà hàng La Merenda: "Người
bạn kia của anh cũng thích đông vui nên anh cũng muốn giới thiệu với bọn
em." Nhà hàng gần như không còn chỗ trống. Hàn Phong đi trước dẫn đường,
đi vào trong, anh chỉ đến chiếc bàn cạnh tường: "Chỗ ngồi hơi nhỏ, nhưng
góc này khá yên tĩnh."
Dung Kỳ và Tiểu Ái nhìn vào, dưới ánh đèn mờ, một người đàn
ông đang ngồi quay lưng ở chiếc bàn đó, thấy giọng nói của Hàn Phong, đối
phương chậm chạp quay đầu lại nói: "Này, cuối cùng cậu cũng quay về, mình
còn cho rằng cậu đến bờ biển tản bộ rồi cơ. Hai người bạn của cậu đâu, đã đến
chưa?"
Giọng nói đó vừa vang lên, Tiểu Ái lập tức sững người. Không
phải chứ, trùng hợp đến vậy sao?
Cùng lúc đó, người ở phía bàn cũng sững sờ, trong giây lát
ba người nhìn nhau, bạn của Hàn Phong - Thôi Thái Dạ bỗng đứng dậy: "Hai
người sao lại ở đây?"
Hàn Phong không hiểu gì cả: "Sao thế, mọi người quen
nhau à?"
"Đương nhiên quen biết rồi!" Đối với việc bất ngờ
xuất hiện tại nơi này, Thôi Thái Dạ vừa tức giận, vừa tức cười. Trước đó, khi
San San nói với anh Tiểu Ái xin nghỉ phép cùng bạn trai đi chơi, anh đã không
tìm thấy cô, những ngày này anh đã suy nghĩ rất nhiều, gần như sắp miễn cường
chấp nhận chuyện cô có bạn trai. Trong tâm trạng buồn bực, anh đã bay đến châu
u giải khuây. Không ngờ cô bé này xin nghỉ phép là để đi chơi cùng Dung Kỳ, vì
để lừa anh mà đến cả San San cũng lừa nốt.
"Bé con! Em chơi anh một vố như vậy, là không muốn qua
lại với anh nữa sao? Còn cậu nữa..." Anh chuyển về phía Dung Kỳ: "Sao
cậu cũng điên theo cô ấy vậy?"
Hàn Phong hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì cả:
"Thái Dạ, có thể nói rõ hơn chút được không, mình chẳng hiểu gì cả! Cậu
nói Tiểu Ái trêu đùa cậu, Aki cũng trêu đùa cậu à? Hai người họ cùng..."
"Em có lời muốn nói..." Sau khi thẫn thờ vài giây,
Tiểu Ái bừng tỉnh lại. Hiển nhiên Thôi Thái Dạ còn chưa biết chuyện giữa cô và
Dung Kỳ, đúng là trong cái rủi có cái may, chỉ cần Hàn Phong không nói ra, ăn
nhanh bữa cơm này, thì vấn đề sẽ được giải quyết.
Sau khi quyết định xong, Tiểu Ái ra vẻ nghiêm túc nói:
"Điều em muốn nói là... em đói rồi, hay là chúng ta ăn cơm đi!"
Hàn Phong phát hiện ra, hai người đàn ông đang có mặt ở đây,
một người vì câu nói này mà lộ ra nụ cười sủng nịnh, một người lại lạnh lùng
với đôi mắt màu trà nguội lạnh. Vẻ mặt của hai người, có phải nên đổi cho nhau
không?
Từ lúc chọn thực đơn đến khi thức ăn được bưng lên, miệng
Tiểu Ái chưa có giây phút nào nghỉ ngơi. Tuy cô liên tục nói, nhưng nội dung
lại gần như ngựa thần lướt gió không có điểm dừng, hoàn toàn không tìm ra chủ
đề và trọng tâm. Thôi Thái Dạ bắt đầu bất lực, Hàn Phong chỉ đành cười phụ họa
theo.
Trong tất cả bọn họ, chỉ có duy nhất Dung Kỳ mới biết được ý
đồ của Tiểu Ái. Thực ra, cô không muốn Thôi Thái Dạ biết được quan hệ của họ,
nên ra sức tỏ vẻ hoà nhã để che đậy mọi thứ.
Lúc Tiểu Ái thao thao bất tuyệt, cô chỉ nhận thấy ánh mắt
của người ngồi bên cạnh càng lúc càng lạnh, càng ác liệt hơn.
Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc, bốn người bước ra khỏi nhà
hàng. Hàn Phong muốn rủ mọi người đi tăng hai, nhưng còn chưa nói hết đã vấp
phải sự phản đối kịch liệt của Tiểu Ái, anh đành không nói gì nữa.
"Aki!" Theo cách gọi của Hàn Phong, Thôi Thái Dạ
biết cậu ta chưa biết về một thân phận khác của Aki, vì thế cũng theo cách xưng
hô đó mà nói: "Hiếm có được buổi tối như hôm nay, cho mình mượn Tiểu Ái
một chút, chắc cậu không phản đối chứ?"
"Em rất mệt, muốn về đi ngủ rồi!" Dung Tiểu Ái lập
tức ra sức ngáp.
"Bé con! Em đừng đóng kịch nữa, còn không mau đến đây
cho anh!" Đã lâu không gặp, anh nhớ da diết mùi hương thanh dịu, thơm ngọt
trên người cô. Ở một đất nước lãng mạn như thế này, cộng thêm Địa Trung Hải
xinh đẹp, anh không tin tối nay anh không chiếm giữ được cô.
Thấy Tiểu Ái đứng cạnh Dung Kỳ không hề nhúc nhích, trong
lòng Thôi Thái Dạ liền thấy không thoải mái, đưa ray ra kéo cô lại gần. Hành
động này diễn ra đột ngột, Tiểu Ái không đề phòng được nên phút chốc lao vào
lòng Thôi Thái Dạ. Sau khi cô đã đứng vững, bàn tay đang đút trong túi quần của
Dung Kỳ cũng đưa ra, nhưng vẫn chưa có hành động nào, khuôn mặt đẹp của anh
bỗng chốc sa sầm, đầu lông mày theo đó cũng nhíu chặt lại.
Cô biết Dung Kỳ đang nhẫn nhịn, tuy anh từng nói, muốn cô
quang minh chính đại nói với Thôi Thái Dạ quan hệ yêu đương của hai người. Thế
nhưng, từ biểu hiện lúc nãy của cô, anh cũng đã nhìn ra cô tạm thời chưa có ý
định nói ra sự thật, vì thế lúc nãy anh mới để mặc Thôi Thái Dạ kéo cô đi.
Bàn tay đã chạm được vào chiếc eo nhỏ, mềm mại của Tiểu Ái,
Thôi Thái Dạ vui mừng, liên tục hỏi cô muốn đi đâu, giọng điệu như thể bây giờ
cô muốn bay lên cung trăng anh cũng sẽ làm bằng được cho cô.
Cảnh tượng này khiến cho Hàn Phong không khỏi kinh ngạc, anh
thật sự không hiểu điều gì đang xảy ra trước mắt mình.
"Bỏ tay ra!" Những ngón tay đặt ngang ngược trên
eo khiến Tiểu Ái không hài lòng chút nào. Cô ra sức cạy thoát khỏi tay anh,
nhưng Thôi Thái Dạ vẫn kiên quyết giữ lấy eo cô không chịu buông.
Những ngón tay thon dài cuối cùng cũng giữ lấy tay Thôi Thái
Dạ, rồi giằng kéo cô lại.
Thấy cô một lần nữa co người bên cạnh Dung Kỳ, Thôi Thái Dạ
mất bình tĩnh nhìn người bạn thân: "Mình nói với cậu... Tại sao đến bây
giờ cậu vẫn còn phản đối chuyện mình và cô ấy bên nhau? Bố mẹ mình cũng đã gặp
cô ấy rồi, mình thật sự nghiêm túc với cô ấy. Lần này không phải chơi đùa, cậu
đừng có can thiệp nữa được không?"
"Thái Dạ..." Hàn Phong như đã hiểu ra điều gì đó,
liền nói: "Cái này thì cậu sai rồi, anh ấy là bạn trai của Tiểu Ái, cậu
bảo anh ấy không được can thiệp, cái này..."
"Cậu uống quá nhiều rượu rồi đấy? Ăn nói vớ vẩn!"
Thôi Thái Dạ lườm Hàn Phong, rồi chỉ vào hai người trước mặt cười nói:
"Cậu hãy nhìn cho rõ, đừng có nhận nhầm người."
Hai người trước mặt đều không cười, trong phút chốc, Dung Kỳ
đưa tay ra ôm Tiểu Ái vào lòng, đôi môi hình thoi bắt đầu mấp máy: "Thái
Dạ, Tiểu Ái là người phụ nữ của mình."
Lúc anh nói câu này, nụ cười trên mặt Thôi Thái Dạ vẫn còn
chưa tắt, vừa nghe thấy những lời đó, anh càng cười nhiều hơn đến mức gập lưng
lại.
Thôi Thái Dạ nhìn họ, họ cũng lặng im nhìn lại anh. Dần dần,
trong không gian như có sự chuyển biến nhỏ bé, nụ cười của anh cũng tắt dần.
"Cậu không phải đang đùa đấy chứ?" Một câu hỏi
nghi vấn, nhưng lại mang giọng điệu khẳng định. Vào giây phút thấy được sự thật
từ đáy mắt hai người, anh gần như suy sụp.
Thôi Thái Dạ lắc đầu, lùi về sau hai bước: "Điên rồi!
Hai kẻ điên!" Anh cười lạnh, xoay người bước đi, nhưng chưa đi được bao
lầu thì bất ngờ xoay người lại, nổi giận đùng đùng đấm cho Dung Kỳ một cú khá
mạnh. Khuôn mặt điển trai của Dung Kỳ lúc này đã bị lửa giận làm cho méo mó.
"Đồ khốn kiếp! Cậu đang nói cái gì? Cái gì mà người phụ nữ của cậu? Đó là
lời cậu có thể nói sao? Tôi nói cho cậu biết, cô ấy mới là người phụ nữ của
tôi. Trước đây như vậy, hiện tại như vậy, sau này cũng như vậy. Cậu hãy cút xa
ra cho tôi."
"Thôi Thái Dạ!" Tiểu Ái dùng toàn lực kéo anh ta,
nhưng người đàn ông đang chìm trong cơn giận dữ khiến cô không thể kéo nổi. Cú
đấm đầu tiên Dung Kỳ không tránh, anh bị đánh rất mạnh, khoé miệng lập tức chảy
máu khiến Tiểu Ái vô cùng đau lòng. "Thôi Thái Dạ! Sao anh lại đánh Dung
Kỳ? Khuôn mặt là chỗ đáng giá nhất trên thân thể anh ấy, đánh hỏng rồi anh lấy
cái gì mà đền cho tôi!"
Dung Kỳ vốn có thể tránh được cú đấm của Thôi Thái Dạ, nhưng
vừa nghe những lời này, lập tức mất tập trung nên lại bị ăn một cú nữa. Anh
nhịn đau ném cho Tiểu Ái một cái lườm sắc lạnh cảnh cáo.
Thân thủ Thôi Thái Dạ rất tốt, lúc ở Mỹ thường xuyên luyện
taewondo. Khi quen Dung Kỳ hai người thường đấu với nhau suốt, lần nào anh cũng
thắng. Tuy nhiên bây giờ anh mới phát hiện ra, trước đây Dung Kỳ hoàn toàn chưa
dùng đúng thực lực.
Sau khi khuôn mặt hoàn mĩ, tinh tế của Dung Kỳ đã nhuộm
thành sắc lạnh hoàn toàn, Thôi Thái Dạ đã bị cậu ta hạ đo ván bởi đòn thứ tư.
Cuộc hỗn loạn cuối cùng cũng chấm dứt. Hàn Phong thấy tình
hình có gì đó không ổn, lâp tức dùng tay ra hiệu với Tiểu Ái biểu ý mình đi lấy
xe trước.
Con đường họ đang đứng tuy không đông, nhưng thỉnh thoảng
cũng có người qua lại, lúc này mọi người đều dừng chân tò mò đứng xem.
"Thôi Thái Dạ..." Tiểu Ái đến bên anh, muốn kéo
anh, nhưng lại bị anh lạnh lùng hất ra. Thái Dạ tự đứng lên, ánh mắt vô cùng
đáng sợ nhìm cô chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: "Những lời
cậu ta nói là thật sao?"
Đã đến lúc này, cũng chẳng cần phải giấu nữa, Tiểu Ái nhìn
anh, nói một tiếng đúng. Một chữ này, khiến anh không thể kiềm chế được liền
đưa tay tát cô một cái. Một tiếng bốp vang lên, anh đẩy cô ra, quay người đi về
một phía khác của con đường.
Tiểu Ái quay lại nhìn Dung Kỳ, anh lau vết máu trên khoé
môi, xoa xoa má cô: "Em bảo Hàn Phong đưa em quay về khách sạn trước, anh
đuổi theo cậu ấy." Tuy nhiên anh chưa đi được mấy bước, lại bị Tiểu Ái kéo
chặt vạt áo. Trên khuôn mặt màu lúa mạch, in rõ dấu vết của năm ngón tay, khiến
cho khuôn mặt xưa nay vẫn trong sáng trở nên tái xanh: "Đừng đuổi theo,
bây giờ chắc anh ấy đang mất bình tĩnh, cứ để anh ấy bình thường trở lại, đến
khi về nước đến tìm anh ấy cũng được."
Dung Kỳ trầm lặng nhìn Tiểu Ái một lúc, ôm chặt cô rồi cùng
bước về hướng ngược lại.
Bình luận
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1