Kẻ tấn công Tabitha không phải thế lực siêu nhiên cũng không phải bóng ma. Anh không phải một linh hồn, mà là con người bằng xương bằng thịt—những cơ bắp cuồn cuộn và săn chắc đủ sức ấn chặt cô vào tường mà không làm cô đau. Hơi thở của anh hòa vào hơi thở cô. Cô ngửi thấy mùi khói trong tóc anh, nếm được vị mồ hôi và thuộc da trên lòng bàn tay đang áp lên môi cô. Khi nỗi kinh hãi qua đi, cô dựa hẳn vào anh vì mừng rỡ.
“Đừng la nữa, cô gái.” Tiếng nói cộc cằn của Colin vang lên trong đêm tối, đi đôi với ánh sáng hoang dã trong mắt anh. “Trước khi cô đánh thức cả người sống và người chết dậy.”
Cô thu xếp được một cái gật đầu run rẩy. Anh chầm chậm rút tay lại, những ngón tay anh nấn ná ở môi dưới cô trong một giây dài như vô tận. Thay vì bước ra xa, anh lại chống tay lên tường ở hai bên vai cô, sừng sững ở trên cô dù họ cao gần bằng nhau. Anh giữ một đầu gối cong lên giữa hai chân cô. Nếu cô cố gắng bước một bước về bất cứ phía nào đi nữa, cô cũng sẽ ở trong một vị trí rất bất tiện.
“Làm thế nào…?” Cô ho, rồi ngừng lại để hắng giọng. “Tôi đã để anh ngủ lại trong lều mà. Làm thế nào anh lại vào trong lâu đài được…lại ở trên lầu nữa?”
“Ta đã đi theo lối đi bí mật từ khu vườn.”
“Vậy là anh đã nghe thấy nó,” cô nói, phấn khởi khi biết cô không phải người duy nhất bị điên. “Tiếng khóc!”
“Ta chẳng nghe thấy gì hết. Chẳng có gì ngoài tiếng gió rít cùng tiếng chân cô lẻn đi khỏi lều và phá vỡ lời thề cô đã hứa với ta.”
Tabitha suýt chút nữa đã thề là cô nghe thấy một âm vực tổn thương trong giọng nói dữ dội đầy tự hào của anh. Cô muốn nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng ánh trăng lại đổ xuống những bậc thang ở bên dưới, từ chối đương đầu với bóng tối. “Tôi ra khỏi lều bởi vì tôi nghe thấy tiếng một đứa trẻ đang khóc.”
“Cô nên tự thấy hổ thẹn, cô gái!” Sự gay gắt trong giọng anh khiến cô sững sờ. “Cô xâm phạm kỷ niệm đẹp về em gái đã chết tội nghiệp của ta để che dấu thói tham lam của mình! Cô nghĩ ta cũng cả tin và mê tín như những người phụ nữ trong làng sao? Ta cho là sắp tới cô sẽ cố gắng thuyết phục ta tin rằng vong hồn cha ta đội mồ sống lại còn bầu trời thì lúc nhúc phù thủy.”
Từ phù thủy khiến cô rùng mình. Một cái rùng mình mà cô biết anh nhất định phải cảm thấy vì họ đứng rất gần. Nếu họ mà đứng gần hơn chút nữa, răng cô sẽ đánh lập cập lại ngay. “Nếu anh không tin tôi đã nghe thấy tiếng khóc, vậy thì anh nghĩ sao tôi lại lang thang giữa đêm quanh nơi đổ nát tiêu điều này chứ? Vì bài tập thể dục nhịp điệu của tôi chắc?”
“Tất nhiên là để trộm sạch đồ của ta. Ta đoán đó là một cám dỗ cô không thể cưỡng lại. Cô biết tất cả tài sản của gia tộc Ravenshaw đang nằm sau những bức tường này, tha hồ cho cô chọn. Ta biết cô là kiểu phụ nữ lợi dụng điểm yếu của một người đàn ông ngay từ lúc đầu tiên ta nhìn thấy cô.”
Sự giận dữ của Tabitha làm lu mờ trí óc sáng suốt của cô.
“Chẳng phải câu buộc tội đó hơi bị bất công hay sao, khi nó đến từ một người chẳng có lấy một điểm yếu rõ rệt nào?”
Anh đặt tay lên người cô và cả hai người đều biết đó là sai lầm. Lẽ ra cô nên lách khỏi hai bàn tay sở hữu của anh trên vai cô, nhưng thay vào đó cô lại rướn tới gần. Cô bị mê hoặc bởi tia sáng lấp lánh trong đôi mắt anh như một con rắn hổ mang bị mê hoặc bởi điệu sáo réo rắt của chủ nhân nó.
“Gì chứ, đáng ra ta phải—“ anh nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Làm gì?” cô hỏi, lòng náo nức vì cô biết mình đang liều lĩnh châm chọc anh. “Cho người lôi tôi đến trước hội đồng quý báu của anh à? Xén hết mái tóc còn lại của tôi? Hôn tôi?” Đôi môi cô hé mở, mời gọi anh…không, là khẩn nài anh, hãy hôn cô.
Cô biết vào cái giây phút môi họ gặp nhau rằng cô đã phất lên một phép màu đầy say đắm mà cũng thật tai họa. Chỉ khác là lần này, không phải Colin có nguy cơ bị biến thành một con ếch, mà chính cô bị biến đổi từ cô gái điềm tĩnh thành người phụ nữ nồng nhiệt.
Nếu anh ban cho cô sự mơn trớn lỗ mãn của một kẻ thô bạo, có lẽ nó đã dập tắt khao khát của cô dành cho anh. Nhưng anh chiếm lấy miệng cô với một cái vuốt âu yếm của lưỡi anh, chỉ càng khuấy động khát vọng của cô. Môi anh đặt nghiêng trên môi cô hết lần này đến lần khác—nếm cô, trêu chọc, cắn đùa, chiếm đoạt—cho đến khi cô mềm rũ vì ham muốn. Cô níu lấy hai cánh tay cơ bắp của anh, thưởng thức sự kích thích khi lưỡi anh xâm nhập sâu vào miệng cô. Anh rên rỉ tán thưởng khi lưỡi cô đáp lại nhịp điệu gợi mở đó, e thẹn vào lúc đầu, rồi với sự buông thả bản năng.
Đó là tất cả những nụ hôn chúc ngủ ngon mà Tabitha chưa bao giờ có được, tất cả những cuộc hẹn hò ở ghế sau xe trong những đêm vũ hội mà cô chưa bao giờ tham dự, tất cả những giấc mơ gợi cảm mà cô chưa bao giờ thú nhận. Colin đã buộc tội cô là một kẻ trộm, nhưng anh mới là người lấy đi hơi thở, lí trí, ngay cả trái tim cô. Nếu sự chia sẻ tuyệt vời này là ý tưởng trừng phạt của anh, thì cô muốn được chết trong vòng tay anh, không hề hối tiếc, muốn là nạn nhân của tất cả những tội lỗi xấu xa mà cô chưa từng có can đảm nếm trải.
Cô bật ra một âm thanh nhỏ, vỡ òa khi anh dứt khỏi môi cô và áp môi vào mạch đập rộn ràng nơi cổ cô. Anh thì thầm tên cô, hít vào hương thơm của tóc cô như thể nó được ướp bằng những tinh dầu quý giá nhất.
Thậm chí khi cô nghiêng đầu sang bên, giục anh nếm làn da nhạy cảm sau tai cô, Tabitha vẫn buột phải nỗ lực để phá vỡ bùa mê từ nụ hôn của anh. Cô khó mà nhận ra giọng nói nhẹ như hơi thở của mình. “Có một lời gi-gi-giải đáp có căn cứ khoa học cho sự hấp dẫn giới tính giữa chúng ta. Đó đơn giản chỉ là kết quả của”—cô rên rỉ sung sướng khi anh cắn răng quanh dái tai cô và nhẹ nhàng kéo—“nh-nh-những hóc môn pheromone kích động. Pheromone là những chất xúc tác hóa học tác dụng như là chất kích thích tình dục giữa hai cá nhân—“ từ đó trầm xuống thành một tiếng rên rỉ khi anh dùng đầu lưỡi để khiêu khích thùy tai trinh trắng của cô—“cực kỳ xung khắc.”
“Tabitha?” giọng anh khản đặc thì thầm vào tai cô.
“Gì thế, Colin.”
“Im lặng nào.”
Để phòng cô có ý định cãi lời anh, anh chòang tay ôm cô, ép chặt ngực cô vào người anh. Rồi anh chiếm lấy miệng cô, những nụ hôn của anh sâu và đòi hỏi hơn trước. Anh hôn cô như thể anh sẽ chết vì muốn cô và Tabitha không thể cưỡng lại nhu cầu của anh. Chưa từng có ai thật sự cần cô cả. Thậm chí cha mẹ cô lúc nào cũng có nhau.
Cô có lẽ đã tan chảy xuống sàn nhà trong sự ngây ngất thuần túy nếu đầu gối anh không ở đó để đón cô. Cô thở hổn hển bởi sự va chạm ngọt ngào khi bắp đùi rắn chắc của anh ấn vào giữa hai chân cô. Cô biết rất rõ lớp vải thô trên váy Magwyn là tất cả những gì ngăn cách anh với phần cơ thể đang xáo động chờ đón sự đụng chạm của anh.
Nếu anh không cứng người lại trong vòng tay cô thì có lẽ cô đã nghĩ tiếng thét đột ngột kia là của mình.
Tiếng khóc ré của một em bé vọng xuống từ cầu thang trên kia với sự rõ ràng kỳ quái. Họ nhìn vào bóng tối trên cao, cố gắng điều hòa nhịp thở bất định. Mắt Colin mở to vì sửng sốt. Cô níu chặt hai cánh tay anh.
Anh chạm một ngón tay lên đôi môi còn đang râm ran của cô, rồi ra hiệu cho cô đi theo anh lên những bậc thang uốn lượn.
“Không,” cô thì thào.
“Ta sẽ không để em ở đây một mình đâu, cô gái.”
“Và tôi sẽ không đi bất cứ đâu cho đến khi anh xin lỗi.”
“Vì đã hôn em sao?” anh rít, dí sát vào mặt cô như thể anh sắp làm thế lần nữa.
“Vì buộc tội tôi đã đột nhập vào lâu đài để lấy trộm đồ của anh.” Tabitha biết cô đang cư xử thật trẻ con, nhưng không hiểu sao việc Colin khôi phục thanh danh cho cô lại rất quan trọng đối với cô.
Anh phải mất một khoảng thời gian căng thẳng mới chấp nhận chỉ vẻ cau có như giông bão của anh thôi không đủ lay chuyển cô. “Được rồi,” anh gầm gừ qua kẽ răng. “Ta thành thật xin lỗi, tiểu thư của ta.”
Khi anh quay lại và bắt đầu bước lên những bậc thang, Tabitha vội theo sau anh, cô sợ bị bỏ lại đằng sau còn hơn là lao đầu tới trước. “Tôi không phải tiểu thư của anh.”
“Chưa thôi,” anh nói thản nhiên, sự ngạo mạn không biết giới hạn của anh chọc cô tức điên.
“Không bao giờ,” cô làu bàu với cái lưng anh, nhưng ngay cả đối với cô, lời phủ nhận đó nghe cũng thật trống rỗng và thiếu thuyết phục.
Lúc họ rón rén lên cầu thang, Tabitha nắm chặt áo Colin như một đứa trẻ bập bõm níu vào một cái nôi để tập đi. Anh hẳn sẽ cần cả hai tay để bảo vệ họ chống lại nỗi kinh hoàng vô hình đang chờ trong phòng nguyện trên tháp. Mặc dù anh không mang dao hay gươm, nhưng trải qua nhiều chuyện cô cũng đã học được rằng một người như Colin không bao giờ thật sự không có vũ khí.
Ngay lúc họ đến trước cánh cửa có thanh chắn bằng thép trên đỉnh cầu thang, tiếng khóc ngừng bặt. Sự im lặng báo điềm gở vọng lại như một bài ca truy điệu. Tabitha rùng mình.
Colin vòng tay ra sau và bóp hai bàn tay run rẩy của cô. “Đừng sợ, cô gái. Có thể đó chỉ là cơn gió rít qua một vết nứt trên đá.”
Cô gửi anh một nụ cười run run, cố gắng không co rúm lại vì sợ. Anh kéo cô đến gần hơn sau lưng anh, rồi anh xòe bàn tay đặt lên cánh cửa và bằng một cử chỉ dứt khoát đẩy nó mở tung ra.
Một tràng những cảm giác hoang mang đổ dồn vào các giác quan của cô đang tê liệt vì sợ: một cây thánh giá với tượng Chúa giê-xu bằng vàng bị treo lệch trên bức tường trát thạch cao; tiếng gù bị bóp nghẹt của một con chim bồ câu; những ngọn nến lập lòe trên bệ thờ được đục đẽo. Gở mình khỏi tay cô, Colin bước lên phía trước, bị lôi kéo về phía hàng đèn hiệu đang bập bùng ở nơi anh đã tưởng sẽ chỉ có bóng tối.
Một sự tĩnh lặng thanh bình rơi qua nhà nguyện. Điều đó chỉ càng khiến sự sửng sốt thêm thấm thía khi một thứ gì đó to và bự lao từ góc khuất đến đột kích Colin, vừa tấn công vừa la oang oang như một con bê cái đã hóa điên.
Trở tay không kịp bởi thứ chớp nhoáng đó, anh bay lùi lại đằng sau, đập đầu vào bức tường với một tiếng bộp rõ to. Bụi thạch cao bay mù khắp nơi. Nuốt xuống một tiếng thét, Tabitha chạy vù tới bệ thờ. Cô nhấc một cái chân đèn lên, quyết tâm đến đánh vào đầu kẻ đã tấn công Colin.
Tiếng phụ nữ than khóc khiến những ngón tay cô đóng băng quanh chân đèn bằng đồng.
“Colin! Cậu chủ Colin, có phải là con không?”
Tabitha từ từ quay lại và thấy Colin đang được ôm trong lòng một người phụ nữ to lớn đến mức có thể làm hậu vệ cho đội bóng bầu dục New York Giants. Cái chân đèn trượt khỏi bàn tay cô rơi lạch cạch trên sàn nhà lót ván.
“Ôi, Colin, cậu bé tội nghiệp của ta!” bà ta than van. “Ta giết con mất rồi!” Bắp thịt của bà ta lúc lắc trên hai cánh tay khi bà ta ấn mặt Colin vào bộ ngực đồ sộ của mình, đung đưa anh như đang ru em bé.
Anh vùng vẫy để tránh bị đè chết ngộp và Tabitha phải nỗ lực cưỡng lại tràng cười khúc khích vì thích thú.
"Vú Nana?" anh thì thầm, chớp mắt ngơ ngác nhìn lên. “Có phải là vú không, Nana? Con cứ nghĩ vú đã chết rồi.”
“Và ta cũng nghĩ con đã chết, cậu bé đáng yêu của ta,” bà thì thầm, vuốt mái đầu đen của anh. “Có vẻ hai chúng ta đều sai cả.”
Colin lắc đầu như để tỉnh táo hơn, rồi lồm cồm đứng dậy. Anh giật áo dài cho thẳng lại, cái quắc mắt kịch liệt của anh cảnh báo Tabitha không được cười. Nhưng cô còn đang bận nhìn quanh quất những chỗ tối để tìm tiếng gù kì dị khi nãy. Có lẽ một con bồ câu đã bay vào gian giữa của giáo đường qua kính cửa sổ vỡ.
Colin vừa giúp Nana đứng lên vừa rên rỉ nhỏ vì gắng sức. Tabitha thì thầm, “Colin?”
“Sao?”
“Nếu Nana không phải là ma”—cô chỉ về phía cái giỏ nằm trong góc, ngón tay cô run run—“thì cô bé cũng không phải.”
Colin nhìn Tabitha chăm chăm trong một lúc lâu như thể anh sợ phải nhìn vào cái giỏ, rồi niềm hy vọng dần xua đuổi sự hoài nghi trong mắt anh. Nana chắp hai bàn tay lực lưỡng của bà lại và đứng yên lặng khi anh tiến một bước vào góc tối, rồi một bước nữa. Dáng đi đầy tự tin của anh không còn vẻ nghênh ngang thường nhật của nó. Anh hạ cơ thể cường tráng xuống để quỳ bên cạnh cái nôi. Một vẻ âu yếm khó tả trên gương mặt anh làm dịu đi những đường nét rắn rỏi.
Anh đưa tay vào cái giỏ và bồng đứa bé lên như thể cô bé được làm từ thủy tinh dễ vỡ; như một báu vật vô giá. Những lọn tóc đen, gần giống tóc anh, phủ quanh mái đầu nhỏ hồng hào. Cô bé thủ thỉ nhìn xuống anh vẻ rất thích thú, rồi ợ cứ như vừa mới uống cả một panh bia Molson’s. (*gần 0.5l*)
Chính cái lúc Colin quay nhìn cô với những giọt nước mắt kinh ngạc hòa cùng niềm biết ơn là lúc Tabitha biết cô đã lạc lối.
Còn bỡ ngỡ hơn cả lúc cô tình cờ lạc vào thời đại xa lạ này. Còn bỡ ngỡ hơn cả khi môi anh dịu dàng chạm vào môi cô lần đầu tiên.
Cô muốn anh nhìn cô bằng ánh mắt đó khi cô bước xuống từ một lối đi rải đầy hoa để đến đứng bên anh. Cô muốn anh ôm những đứa con của cô cũng bằng đôi bàn tay chiến binh mạnh mẽ nhưng dịu đi bởi tình yêu đó của anh.
Cô cố gắng mỉm cười với anh qua những giọt nước mắt long lanh, mất phương hướng bởi một sự thật tai hại nhất. Cô muốn anh.
Ngài Colin xứ Ravenshaw, thủ lĩnh đời thứ bảy của Lâu Đài Raven đi xuống khoảng đồi ngợp ánh trăng, cuối cùng cũng là một vị anh hùng vinh quang.
Tabitha bẽn lẽn theo gót anh. Già Nana đang cười rạng rỡ đi lù lù đằng sau họ. Đứa bé trong hai cánh tay anh rộ lên một tràng gào khóc sung mãn, nhưng anh chỉ áp một nụ hôn lên chóp mũi đáng yêu của cô bé, chẳng chút nỗ lực để dỗ cho bé im lặng. Đứa bé nhăn mặt thành bản sao vẻ cau có thường lệ của anh nó. Cô bé tội nghiệp hẳn là có ga đây, Tabitha nghĩ. Chỉ có Chúa mới biết Nana đã nuôi cô bé bằng thứ gì.
Khi tiếng gào rống cáu kỉnh của cô bé vang khắp khu trại, dân của Colin tràn ra từ những túp lều và túi ngủ của họ. Rõ ràng họ e sợ mình đã bị rơi vào tay cả một bầy ma quỷ giết chóc. Họ tụ tập quanh thủ lĩnh, tìm kiếm niềm an ủi trong sự hiện diện bất ngờ của anh.
Arjon và cô nàng tóc vàng cùng xuất hiện từ một cái túi ngủ trong khi Granny Cora cà nhắc bước ra với cái ống tẩu chưa thắp vẫn còn cắn chặt giữa hai hàm răng. Jenny bám vào váy ngủ của mẹ, những lọn tóc mới cắt của cô bé bù xù khi vừa thức dậy.
“Lạy Chúa trên thiên đường! Âm thanh khủng khiếp gì thế?” Magwyn hét, bịt hai tay lên tai.
Colin cười toe nhìn xuống em bé đang kêu la của anh. “Đó là cách để gọi tiểu thư của chị đấy à? Ta thấy giọng con bé khá là êm dịu đấy chứ. Ta nghi một ngày nào đó con bé sẽ trở thành một người hát xướng tài năng.” Như thể để đáp lại lời khen của người anh trai mê muội, đứa bé vung vẩy hai cánh tay nhỏ bụ bẫm và cười nắc nẻ vì sung sướng.
Tabitha chưa bao giờ là một người kêu “ô” và “a” khi thấy những đứa trẻ thò lò nước dãi, nhưng thậm chí đối với con mắt đa nghi của cô, cô bé vẫn thật đáng yêu với những lọn tóc nổi loạn và cái miệng nhỏ chúm chím hờn dỗi.
Iselda chỉ một ngón tay run lẩy bẩy vào đứa bé trong tay Colin trước khi ngất xỉu, ngã đè lên Magwyn. Magwyn lảo đảo dưới sức nặng của chị ta.
“Là con ma đó!” Chauncey la to, vấp chân nọ lên chân kia. “Con ma trong ngọn tháp!”
Nana nhéo tai cậu và xô đẩy qua đám người như hậu vệ đang quay lại xông thẳng qua hàng phòng ngự. Bà đi đến đâu là một bản hòa âm những tiếng hự và tiếng rên rỉ bật lên tới đó khi bà dậm mạnh lên chân người này và thúc cùi chõ vào lá lách người khác.
“Cô bé không phải là ma, thằng hề, và ta cũng vậy.”
“Già Nana!” Magwyn thì thào. “Bà còn sống.”
“Chẳng nhờ được ơn các người,” Nana đốp lại. “Ta đoán không ai trong số các người nghĩ sẽ nhích cái mông lười biếng của mình lên lầu và báo cho Già Nana tội nghiệp biết cuộc vây hãm đã kết thúc.”
“Thôi nào, Nana,” Colin nói, “nếu họ làm thế, vú cũng sẽ phục kích họ như vú đã làm với con.” Anh nói với đám đông đang há hốc mồm. “Mọi người nên thấy bà. Bà bất chợt tấn công từ bóng tối, rống lên như một nữ thần báo tử Valkyrie đang say máu, quyết tâm bảo vệ cô tiểu thư quý báu của bà đến hơi thở cuối cùng. Bà rất cừ!”
Lòng tự hào được nguôi ngoai, Nana rục cằm rồi bẹo má anh. “Cứ nói tiếp đi, cậu bé hay nói ngọt.”
Tabitha bước lùi một bước. Cô đang hy vọng có thể hòa vào đám đông và về náu trong lều Colin. Những cảm xúc của cô dành cho anh vẫn còn quá mới mẻ và mong manh không thể trưng ra trước sự xăm xoi của đám đông.
Arjon ngáp và vò xù mái tóc mình như những chùm lông chim. “Làm thế nào cậu lại rơi vào cảnh đi lảng vảng quanh lâu đài vào đêm khuya khoắt thế này? Bọn tôi đã đi nằm hàng tiếng đồng hồ rồi.” Bạn cùng phòng của anh ta khúc khích, đôi môi sưng mọng của cô ta cho thấy bọn họ đã thỏa mãn những theo đuổi khác hứng thú hơn là giấc ngủ. Tabitha chạm một ngón tay lên môi mình, tự hỏi liệu chúng trông có được hôn thật trọn vẹn như cảm giác của cô.
Đặt đứa bé vào cánh tay Nana, Colin đáp lời. “Có vẻ như chỉ có một người trong số chúng ta đủ can đảm để đương đầu với con ma Ravenshaw đáng sợ trong sào huyệt của nó.” Trước khi Tabitha có thể né khỏi tầm với của anh, anh đã kéo cô vào giữa đám người và xoay cô lại đối diện với dân làng. “Chính Tabitha là người đã dám khiêu khích sự mê tín và bước vào lâu đài. Chính Tabitha là người đương đầu với tất cả những nỗi sợ gian nan”—từ này kèm theo một nụ cười vui vẻ trong giọng anh—“để giải phóng tiểu thư và Già Nana của mọi người khỏi ngục tù trên tháp.”
“Không có gì mà,” cô làu bàu.
Colin nói tiếp cứ như cô chưa nói tiếng nào, vừa đưa tay loay hoay tìm trong áo anh. “Để vinh danh lòng quả cảm của tiểu thư, ta sẽ tặng cô ấy một vật kỷ niệm thể hiện lòng biết ơn sâu sắc của ta.”
Hơi thở Tabitha nghẹn lại, nhưng đã quá trễ để ngăn cản anh. Anh đã tròng viên ngọc lục bảo qua đầu cô. Thậm chí trong ánh trăng mờ ảo, viên ngọc vẫn sáng lung linh như mắt một con rồng ở trên ngực cô.
Cô ngây người nhìn xuống viên đá quý mà lòng vừa lo vừa sợ. Cô chưa từng mơ lòng tin của Colin lại trở thành một gánh nặng kinh khủng đến thế. Nó vừa trói buộc cô vào anh vừa có thể đưa cô rời xa anh mãi mãi. Quyết định là ở cô.
Một cách logic, cô biết sẽ an toàn nếu cô xoay người trong vòng tay anh, an toàn cho cô hôn anh mà không có nguy cơ phép thuật tai hại nào. Nhưng không hiểu sao nó còn nguy hiểm hơn trước gấp nhiều lần. Thế là cô chỉ đứng đó không tự nhiên—không quay người lại, không chạm vào anh, không thừa nhận món quà lòng tin của anh.
“Hoan hô Tabitha!” Chauncey thét.
“Đúng vậy! Hoan hô Tiểu Thư Tabitha!”
Tất cả đồng thanh hét lên câu hô hào vui sướng, khiến đứa bé giật mình khóc ré lên. Tiếng nó gần như bị tiếng cười giòn giã của Colin át đi khi anh choàng tay quanh người Tabitha từ phía sau và ôm cô sát vào trái tim anh. Cô nhắm nghiền mắt lại. Cô đã vượt hơn bảy trăm năm rời khỏi nhà chỉ để tìm thấy nơi đã luôn dành cho cô.
Bình luận
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1