Editor: Diệp Thanh Trúc.
Dù sao cũng là bữa tiệc từ thiện do phu nhân thị trưởng tổ chức, Ngu Vô
Song cũng nên cho người ta chút mặt mũi, dù sao cũng còn nhiều thời
gian, cô cần gì hơn thua lúc này?
Đừng nói vội, cô có thể đòi lại nhanh thôi, không ai có thể trốn được!
......
Lúc bữa tiệc bắt đầu, ánh đèn xung quanh tối dần, hình ảnh hiện lên là ở vùng núi phía Tây Trung Quốc, mùa đông rét lạnh, đứa bé mang dép đi lại trên con đường nhỏ gập ghềnh uốn lượn đầy băng tuyết, những khuôn mặt
non nớt hơi rụt rè trước ống kính, nhưng tròng mắt của chúng lại sáng
ngời đến lạ kì, khiến người có thể cảm nhận được sự ngây thơ trong sáng.
Hình ảnh kích thích lòng người, sau đoạn phim ngắn mười phút, không ít người đều đã lã chã rơi lệ.
Lúc này Phương Man Ngọc đi lên đài, bà cầm khăn giấy chấm nhẹ khóe mắt,
giọng nói hơi nặng nề: "Lần trước tôi và chồng đi khảo sát ở vùng núi
Tây Bắc đã phát hiện ra một ngôi làng nhỏ, phần lớn người trẻ tuổi trong làng đều ra ngoài đi làm, chỉ để lại người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, ở đó mấy đứa bé chỉ ăn hai bữa cơm một ngày, chỉ ngày lễ ngày tết mới được
ăn thịt."
Thật sự rất cảm động, lời bà nói hơi đứt quãng, giọng nói nghẹn ngào,
khóe mắt còn lóe ra từng giọt nước trong suốt: "Tôi biết Nam Giang có
rất nhiều người tốt, đoạn phim ngắn này chỉ chiếu đến cái giá lạnh trong mùa đông ở nơi đó, nếu mọi người thấy hứng thú có thể đến đó xem."
Tiệc từ thiện luôn là nơi để kẻ có tiền mua danh chuộc tiếng, dù thật
hay giả đều có chút đồng tình, phải có chút hành động trước mặt mọi
người.
Qúa trình của buổi từ thiện rất đơn giản, chính là mỗi người quyên một
vật ra rồi vật đó sẽ thuộc về người trả giá cao nhất, tiền kia dĩ nhiên
là để đi từ thiện, hơn nữa đây còn là bữa tiệc do phu nhân thị trưởng tổ chức, mọi người đều kêu giá lên trời, cao hơn giá trị của vật đấu giá
không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ giá tiền thấp sẽ làm hỏng thân phận.
Ngu Vô Song hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua sự náo nhiệt dưới sân, bên
môi nở nụ cười châm biếm, cô tin Phương Man Ngọc thật sự bị những đứa bé vùng sâu vùng xa kia cảm động, nhưng chẳng có cảm giác gì với những con người kia (người đang đấu giá.)
Cũng chỉ là dùng tiền mua vinh dự, thứ những người này không thiếu nhất
chính là tiền, sao có thể buông tha cơ hội nâng giá trị bản thân tốt như vậy được?
"Qúa nhàm chán à?" Dường như cảm nhận được tâm trạng của cô gái bên
cạnh, Hoắc Cố Chi nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô, nghiêng người nhỏ
giọng hỏi.
Người đàn ông dịu dàng như ngọc, cực kỳ mê người, có lẽ là tham gia quân ngũ nhiều năm, làn da của anh hơi đen, có nét giống Mạnh Thiếu Văn,
không hiểu tại sao trong khoảnh khắc ấy, Ngu Vô Song lại tưởng tượng anh thành Mạnh Thiếu Văn, chỉ có điều ý niệm mới nổi lên nhanh chóng bị cô
đè xuống.
Cô rút tay khỏi tay anh, ánh mắt hơi hoảng hốt, mím môi nhẹ giọng cười: "Anh quyên góp cái gì?"
Có lẽ người đàn ông này ở ngoài sẽ quyết liệt độc ác, nhưng đối xử với
cô rất tốt, hơn nữa anh là người duy nhất trên thế gian có thể phân biệt rõ ràng ai là Giản Uyển Như, ai là Giản Uyển Linh, thân mật như người
thân cũng không phân biệt được bằng anh.
Hoắc Cố Chi ưu nhã vắt hai chân, quần tây đen bao bọc đôi chân dài, cực
kỳ đẹp trai, mấy tiểu thư ngồi bên cạnh thẹn thùng nhìn anh, khuôn mặt
nhỏ bé đáng yêu vô cùng.
Chỉ có điều anh không hề liếc nhìn lại, khuôn mặt lạnh lùng, bây giờ
nghe Ngu Vô Song hỏi, anh mới nhướn mày thân thiện mỉm cười: "Là đồng hồ Cartier, anh lấy ở trong phòng để quần áo ra."
Ánh đèn trong hội trường hơi mờ, nụ cười sáng chói của anh ngay lập tức
mê hoặc hết mấy cô bé xung quanh. Ngu Vô Song thấy vậy, mím môi đáp một
tiếng rồi im lặng.
Xem đi, người đàn ông này luôn có thể hấp dẫn người bên cạnh như thế,
mặc dù năm nay anh đã ba mươi tám nhưng sự quyến rũ vẫn bắn ra bốn phía, phụ nữ thật đáng buồn, mỗi lần đối mặt với cái tuổi hai mươi tám này,
cô đều cảm thấy khủng hoảng.
Tuổi trẻ không giữ được lâu, qua mấy năm nữa cô già đi rồi, người đàn
ông này còn có thể đối tốt với cô như vậy không? Cô là Papaverrhoeas
(Ngu Mỹ Nhân) nhưng lại không thể vĩnh viễn trở thành Papaverrhoeas
trong mắt anh!
"Vật đấu giá tiếp theo sẽ là chiếc nhẫn kim cương do cô Giản Uyển Như
quyên góp, mọi người chớ xem thường chiếc nhẫn này, đây chính là vật
đính ước của Mạnh tổng Hằng Viễn và cô Giản Uyển Như lúc còn trẻ, rất có ý nghĩa!"
Bình luận
- Chương 116
- Chương 115
- Chương 114
- Chương 113
- Chương 112
- Chương 111
- Chương 110
- Chương 109
- Chương 108
- Chương 107
- Chương 106
- Chương 105
- Chương 104
- Chương 103
- Chương 102
- Chương 101
- Chương 100
- Chương 99
- Chương 98
- Chương 97
- Chương 96
- Chương 95
- Chương 94
- Chương 93
- Chương 92
- Chương 91
- Chương 90
- Chương 89
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
- Chương 84
- Chương 83
- Chương 82
- Chương 81
- Chương 80
- Chương 79
- Chương 78
- Chương 77
- Chương 76
- Chương 75
- Chương 74
- Chương 73
- Chương 72
- Chương 71
- Chương 70
- Chương 69
- Chương 68
- Chương 67
- Chương 66
- Chương 65
- Chương 64
- Chương 63
- Chương 62
- Chương 61
- Chương 60
- Chương 59
- Chương 58
- Chương 57
- Chương 56
- Chương 55
- Chương 54
- Chương 53
- Chương 52
- Chương 51
- Chương 50
- Chương 49
- Chương 48
- Chương 47
- Chương 46
- Chương 45
- Chương 44
- Chương 43
- Chương 42
- Chương 41
- Chương 40
- Chương 39
- Chương 38
- Chương 37
- Chương 36
- Chương 35
- Chương 34
- Chương 33
- Chương 32
- Chương 31
- Chương 30
- Chương 29
- Chương 28
- Chương 27
- Chương 26
- Chương 25
- Chương 24
- Chương 23
- Chương 22
- Chương 21
- Chương 20
- Chương 19
- Chương 18
- Chương 17
- Chương 16
- Chương 15
- Chương 14
- Chương 13
- Chương 12
- Chương 11
- Chương 10
- Chương 9
- Chương 8
- Chương 7
- Chương 6
- Chương 5
- Chương 4
- Chương 3
- Chương 2
- Chương 1