chương 7/ 20

Chạng vạng, Lục Giản Nhu đến Vinh lầu dùng bữa tối cùng lão gia.

Như thường lệ, buổi chiều lão gia sẽ được kiểm tra sức khỏe. Dì Tống nói, Quý Đồng cũng đã quay về Tây viện, lúc này đến lượt cô vào phòng, ông đang ngồi xem một quyển tranh khắc, tinh thần có vẻ khá minh mẫn. Trông thấy Lục Giản Nhu, ông chỉ sách về cháu dâu, mắng cô lười biếng, sáng nay không đến thăm ông.

Lục Giản Nhu ngồi xuống cạnh giường, nhỏ nhẹ nói: “Chẳng phải cháu gái rượu về thăm ông nội rồi sao? Ngày nào ông cũng thấy cháu, mấy khi được gặp Quý Đồng”.

Lão già lắc đầu cười lớn: “Đều như nhau cả, nó là cháu gái của ông, cháu là cháu dâu của ông, còn sợ ông thiên vị hả?”. Lão gia dừng lại thở dài, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói chuyện: “Lão Quý chỉ có một đứa con gái này, ta không giúp được ông ấy, nhất định phải chăm sóc thật tốt con gái của ông ấy. Ông ấy một mình nuôi con bé ngần ấy năm, ta thì giờ đã già, chẳng còn sống được bao lâu, không được tận mắt chứng kiến con bé kết hôn thì chưa yên lòng”.

Lục Giản Nhu định nói gì đó nhưng lại thôi, liền cúi đầu trầm mặc hồi lâu, rồi an ủi lão gia: “Ông nội, ông đừng nghĩ nhiều quá, cháu đã hỏi Quý Đồng rồi, trong lòng em ấy đã có người thương”.

Hình như lão gia cũng đã cân nhắc tới chuyện này. Ông xua tay: “Thôi thôi, hôm đó ăn cơm với mấy đứa, ông đã nhìn ra rồi. Cậu bạn trai mà con bé Quý Đồng đang qua lại chắc chắn không được. Nếu không, Khải Thành đã chẳng cố tình nói mấy câu đó cho ông yên tâm. Với tính khí của nó ấy à, một khi đã coi trọng ai thì sẽ không bao giờ nhắc đến”.

Câu chuyện càng nói càng gợi mở cơ hội, Lục Giản Nhu hạ quyết tâm thử thăm dò một lần. Cô gượng gạo gật đầu, sau đó cố tình nói lảng sang chuyện khác.

Lão gia sống ngần này tuổi, đương nhiên tinh ý nhận ra biểu hiện khác lạ của Lục Giản Nhu. Ông lên tiếng cắt ngang: “Đừng có đánh trống lãng! Đều là người một nhà, cháu có điều gì ấm ức thì cứ nói với ông”.

Lục Giản Nhu bắt đầu đứng ngồi không yên, bồn chồn như thể mình chính là người mang tội. Cô quay đầu lại nhìn, trong phòng yên ắng không có ai khác ngoài hai ông cháu họ. Người làm đều đang bận bịu chuẩn bị bữa tối.

Lão gia cảm thấy kỳ lạ, bèn đặt quyển sách xuống giường, lần này kiên quyết không để Lục Giản Nhu thoái thác.

Lục Giản Nhu nói trong do dự: “Ông đừng trách cháu đa nghi, chuyện vợ chồng, cháu nghĩ nhiều cũng là lẽ dĩ nhiên, Quý Đồng… hình như Quý Đồng với anh trai…”.

Sắc mặt lão gia biến đổi, nhưng vẫn ra sức phủ nhận: “Không thể nào!”.

Lục Giản Nhu cười: “Vâng, đều là người nhà, Quý Đồng từ nhỏ đã ở bên Khải Thành, cháu là chị dâu, em ấy khó tránh khỏi cảm thấy không quen. Con gái mà, luôn luôn có sự ỷ lại vào anh trai, trước đây cháu cũng vậy, mọi người đều giống nhau cả”.

Lục Giản Nhu nói dăm ba câu liền kết thúc câu chuyện rồi đứng dậy ra ngoài phòng pha trà.

Lão gia không tiếp lời, như thể vẫn đang chìm trong dòng suy nghĩ. Mãi đến khi Lục Giản Nhu bưng trà vào, ông mới lên tiếng: “Cháu vừa vào làm dâu nhà này, Quý Đồng liền dọn ra ngoài sống riêng. Ông giữ thế nào nó cũng không chịu ở lại. Lúc đó ông đã cảm thấy kỳ lạ, còn bảo con bé này bướng bỉnh”.

Trí nhớ của người già rất đặc biệt, có khi những điều vừa nói ban sáng đã chẳng nhớ nổi, nhưng lại nhớ rõ những chuyện xảy ra nhiều năm trước.

Lục Giản Nhu thấy tình hình bắt đầu có chuyển biến tốt, tạm thời hài lòng. Cô mời lão gia uống trà rồi dặn dò ông nằm nghỉ. Tâm trạng lão gia đã bình ổn trở lại, tiếp tục xem cuốn sách trong tay, chẳng mấy chốc đã đến giờ cơm tối.

Vì không muốn bị coi là nhỏ mọn nên Lục Giản Nhu không có ý định nhắc đến chuyện kia nữa, nhưng lúc ngồi ăn cơm, lão gia lại chủ động mở lời: “Việc này để từ từ ông xem, nếu thật sự có vấn đề, ông nhất định sẽ không để cháu phải chịu thiệt thòi”.

Lão gia rõ ràng không hề có ý giấu giếm, những người giúp việc đang bày bàn ăn, nghe lão gia nói vậy thì khựng lại, sắc mặt trở nên khó coi, liếc trộm Lục Giản Nhu.

Lục Giản Nhu rõ ràng cũng xấu hổ, gượng gạo cúi đầu không nói một lời. Cô ta múc một bát canh cho lão gia. Biểu hiện của những người giúp việc không thoát khỏi ánh mắt lão gia. Ông biết chuyện này không phải do Lục Giản Nhu bịa đặt, bèn tức giận gắt gỏng: “Đừng coi tôi là lão già hồ đồ! Các người không ai giấu nổi tôi đâu”.

Cả đêm hôm ấy, nhà họ Hạ trên dưới không chút động tĩnh nào. Ai nấy đều biết thân biết phận mà giữ mồm giữ miệng, sợ họa dính thân.

Không có bức tường nào chắn được gió, bí mật kia chẳng cần ai chọc ngoáy cũng sẽ bại lộ.

Sáng hôm sau ngủ dậy, Quý Đồng thấy sắc mặt dì Tống khác thường. Cô hỏi mấy câu nhưng bà không nói, đến khi cô đòi sang Vinh lầu thăm lão gia thì bà ngăn lại. Bà nói hôm qua lão gia nghe được mấy lời không thuận tai, tâm trạng hiện giờ không tốt, khuyên cô lúc này không nên chọc vào tổ kiến lửa

Quý Đồng ra ngoài đi dạo một lát, phát hiện mọi người ai cũng nhìn mình dò xét, thậm chí còn có mấy người một mực theo sau cô, gọi không đến, đuổi không đi.

Chuyện cô lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra. ắt hẳn trong lòng lão gia đã sinh nghi nên mới sai người để mắt tới cô.

Quý Đồng biết giấy không gói được lửa. Chuyện giữa cô và Hạ Khải Thành đã che giấu quá lâu. Trước kia khi anh chưa kết hôn, cùng lắm chỉ là hai người cảm thấy không thích hợp nên tạm thời giấu đi. Nhưng hiện tại đã có Lục Giản Nhu, mọi thứ bỗng chốc trở thành oan nghiệt.

Lão gia coi trọng Quý Đồng như cháu nội, nhưng chưa chắc những người khác trong nhà đã coi cô là người thân. Gần đây cô về thường xuyên, sau khi xảy ra chuyện, Hạ Khải Thành lại một mình đưa cô về, những kẻ lắm lời chỉ cần bóng gió một hai câu cũng đủ khiến cô nhừ tử.

Quý Đồng đi dọc hành lang một vòng rồi quyết định đến gặp Lục Giản Nhu.

Giờ này còn khá sớm, Lục Giản Nhu có thói quen uống canh vào buổi sáng. Người làm đang hỏi cô ta hôm nay muốn dùng canh gì, Lục Giản Nhu có vẻ không mấy hứng thú, chỉ ậm ừ nói loại thanh đạm một chút.

Cô ta ngồi trong phòng thẫn thờ suy nghĩ về việc hôm qua mình đã làm. Đúng là rất hiệu quả, nhưng hôm nay vẫn nên tới Vinh lầu một chuyến để thăm dò tình hình. Kết quả chưa kịp đi thì đã có khách đến tìm.

Lục Giản Nhu ra mở cửa, trông thấy Quý Đồng đang co ro bên ngoài, sắc mặt không tốt lắm, bờ môi đã bị cắn đến nứt nẻ nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười thật tự nhiên. Lục Giản Nhu vừa nhìn đã biết sáng nay Quý Đồng chưa đến Vinh lầu, hơn nữa còn đi lòng vòng rất lâu ngoài trời lạnh. Trên mặt Lục Giản Nhu hiện lên vẻ thảng thốt, bảo Quý Đồng mau chóng vào phòng cho đỡ lạnh, còn hỏi: “Ông thế nào rồi?”.

Đây là gian nhà riêng của vợ chồng Hạ Khải Thành, mặc dù ngoài phòng ngủ còn có một phòng nhỏ để tiếp khách nhưng Quý Đồng vẫn không muốn bước chân vào. Cô cứ đứng ngoài cửa nói chuyện: “Em chưa sang bên ông, nhưng nghe bác sĩ nói không có vấn đề gì cả, hôm nay cũng đã tiêm cho ông rồi…”, ngừng lại giây lát, Quý Đồng ép mình gọi một tiếng, “Chị dâu, em có việc muốn nhờ chị giúp đỡ”.

Nhận thấy Quý Đồng không có ý vào nhà, Lục Giản Nhu bèn đưa cô ra sảnh trước ngồi, vừa đi vừa lo lắng hỏi: “Sao không mặc nhiều áo vào, ngoài trời lạnh thế này, em đi từ phòng em tới đây lại xa… À đúng rồi, em còn đau đầu không?”.

Quý Đồng lắc đầu: “Ngủ dậy em thấy đỡ hơn rồi”. Cô cẩn thận quan sát sắc mặt Lục Giản Nhu. Dường như Lục Giản Nhu không mấy để bụng chuyện Hạ Khải Thành bảo vệ cô hôm xảy ra vụ tai nạn. Quý Đồng quyết định không nhắc lại chuyện đó nữa, cô rất rõ ràng mục đích mình tới đây hôm nay. Ngồi xuống ghế, cô liền nói: “Anh trai em cẩn thận quá, cứ bắt em phải về nhà dưỡng bệnh mới chịu, em còn không được bước chân ra khỏi nhà. Nhưng chủ cho thuê căn hộ đang tìm em đòi tiền thuê, chị giúp em nói mấy câu để em được quay về đó, được không?”.

Giữa chừng, Quý Đồng suýt buột miệng nói phải về cho Cherry ăn. Trước giờ cô chưa từng đề cập tới việc mình có nuôi một con mèo với Lục Giản Nhu, cũng không muốn để Lục Giản Nhu biết chuyện này nên đành tùy tiện tìm một cái cớ khác.

Trong lòng Lục Giản Nhu vui như mở cờ nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ khó xử. Cô ta khuyên Quý Đồng đợi mình gọi điện hỏi Hạ Khải Thành một câu trước rồi hẵng quyết định.

“Đừng, bây giờ chị mà hỏi, anh ấy cũng không cho phép đâu. Giả dụ chị có việc gấp cần em ra ngoài giúp, như thế anh trai em chắc sẽ không trách chị đâu nhỉ?” Quý Đồng bồn chồn lo lắng. Cô ngồi bên cạnh Lục Giản Nhu, chỉ còn thiếu nước cầu xin cô ta.

Lục Giản Nhu không còn cách khác, đành đồng ý giúp đỡ, sau đó còn đích thân tiễn Quý Đồng ra cổng. Có phu nhân đi cùng, người làm đương nhiên không dám tự ý ngăn cản. Đoạn đường này phải đi qua nơi mà vợ chồng họ sinh sống, Quý Đồng ép bản thân không được để ý tới, nhưng đấy đã là cực hạn của sức chịu đựng, cô chỉ sợ Lục Giản Nhu lại nói ra điều gì khiến mình không kiềm chế được.

Đến cổng lớn, Quý Đồng cảm ơn Lục Giản Nhu rồi một mình ra đầu ngõ bắt taxi. Mãi khi rời khỏi trung tâm thành phố, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thật không hiểu vì sao, đến tận giờ phút này cô vẫn không thể chấp nhận sự thật anh đã kết hôn với người con gái khác. Hôm nay, cô nhất định phải thoát khỏi nhà họ Hạ bằng mọi cách, dù sao cô cũng đã gánh trên vai cái danh “không biết xấu hổ”, vậy nên cô liền trực tiếp đến nhờ cậy Lục Giản Nhu.

Cô cảm thấy thực sự khâm phục bản thân. Hạ Khải Thành nói đúng, cô ngày càng đê tiện!

Quý Đồng ngồi trong xe ngắm nhìn phong cảnh lướt qua vun vút ngoài cửa sổ. Những năm qua thành phố Tịnh phát triển rất nhanh, nhiều con phố nhỏ trong ấn tượng của Quý Đồng lúc bé đã biến mất, thay vào đó là những tòa cao ốc dưới mặt đất, chôn giấu nền văn hóa của những triều đại hưng thịnh, giá bất động sản vì thế luôn khiến người ta phải giật mình. Thềm đá một trăm tuổi, cây ngô đồng năm mươi năm,… tất cả chỉ còn tồn tại trong ký ức của người đời trước.

Quý Đồng chợt cảm thấy luyến tiếc. Con người ta chẳng khi nào trốn thoát được hoài niệm, nếu hồi ức giống như một căn phòng có thể quét sạch bụi bẩn, cô đã không phải đau khổ đến thế.

Quý Đồng về tới căn hộ, Cherry từ đâu lao ra, cào cào chân cô như thể trách móc. Cô vội ôm nó vào lòng. Cherry bị bỏ đói lại giống như mèo con, bám riết lấy người, phát ra những tiếng rên khe khẽ quen thuộc trong cổ họng, khiến đáy lòng hoảng loạn của Quý Đồng như dịu xuống.

Người trong nhà họ Hạ đã bắt đầu giám sát cô. Cô thực sự muốn nói trắng mọi chuyện ra, không muốn tiếp tục che che đậy đậy thế này nữa. Nhưng cô không thể ích kỷ như thế, cô phải giữ thể diện cho lão gia. Xưa nay ông chưa từng để cô chịu bất cứ thua thiệt gì. Chuyện này, cô chỉ có thể tự gánh chịu, tự hoảng loạn chạy trốn. Cô làm những chuyện sai trái như thế nên chẳng còn mặt mũi nào nhìn ông nữa, song công ơn nuôi dưỡng không thể phụ.

Cô đã nghĩ thông rồi, có trách thì trách cô và Hạ Khải Thành vô duyên vô phận, sai thời điểm, sai người. Dẫu muốn tranh giành, cô cũng không có tư cách. Vậy nên, cô hạ quyết tâm, vì lão gia, vì tình cảm vợ chồng giữ anh và Lục Giản Nhu, cô không thể tiếp tục lằng nhằng với anh thêm được nữa.

Biết chuyện mình rời khỏi nhà sớm muộn gì cũng đến tai Hạ Khải Thành, nên Quý Đồng chủ động gửi tin nhắn tự thú với anh. Ban đầu, cô viết rõ dài, nhưng xóa tới xóa lui, cuối cùng chỉ còn bốn chữ.

Lúc nhận được tin nhắn, Hạ Khải Thành đang có một cuộc gặp gỡ bí mật với luật sư. Thời gian khá gấp gáp, bọn họ đang bàn bạc về một vụ án then chốt, có điện thoại gọi đến liên tục mà anh không nghe, nhưng khi thấy tên Quý Đồng nhấp nháy trên màn hình, anh lại vô thức cầm lên xem. Luật sư chuẩn bị chỉnh lý lại chứng cứ đã thu thập được, Hạ Khải Thành lắc đầu ra hiệu anh ta chờ một lát.

Trên màn hình tin nhắn hiện lên vẻn vẹn bốn chữ: “Hợp tan vui vẻ”.

Sắc mặt Hạ Khải Thành không hề biến đổi nhưng chiếc bút trong tay đã bị anh siết chặt lại. Bỗng nhiên anh đặt bút xuống bàn. Luật sư bối rối không biết nên nói tiếp hay thôi. Rất nhanh, Hạ Khải Thành liếc mắt ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

Trong khoảng mười phút sau đó, Hạ Khải Thành có vẻ rất chăm chú lắng nghe, nhưng thực chất nửa chữ cũng không lọt vào tai. Anh đang cố gắng kiềm chế cơn giận. Đọc được tin nhắn kia, anh liền hiểu ra Quý Đồng đã tìm cách rời khỏi nhà. Tình hình hiện tại còn chưa rõ ràng, vụ án của ông Quý bình yên mười năm qua bỗng dưng lại nổi phong ba, Quý Đồng là người thân duy nhất của ông, chắc chắn sẽ rơi vào tình thế rất nguy hiểm. Nhưng cô luôn tự làm theo ý mình, chưa bao giờ nghe lời khuyên của anh.

Hợp tan vui vẻ ư?

Nghĩ tới bốn chữ này, lửa giận bùng lên trong đôi mắt Hạ Khải Thành. Anh đột ngột gạt phăng toàn bộ giấy tờ trên bàn xuống.

Luật sư hoảng sợ, lập tức đứng dậy khúm núm hỏi: “Anh Hạ?”.

Vi Lâm đứng ngay bên ngoài, nghe thấy tiếng động bèn đẩy cửa chạy vào. Trong mắt lóe lên sự kinh ngạc, đã rất lâu rồi anh ta không thấy Hạ Khải Thành phẫn nộ ghê gớm như vậy. Vi Lâm và vị luật sư kia đưa mắt nhìn nhau, không dám nói thêm một lời.

Hạ Khải Thành tựa lưng vào ghế, rất lâu mới bình tĩnh trở lại, ra lệnh: “Ra ngoài cả đi”.

Không ai biết lý do anh đột nhiên giận dữ. Anh không cho phép bất cứ người nào làm phiền mình, một mình ngồi trong văn phòng cả ngày trời.

Buổi tối, Vi Lâm mượn cớ bưng trà vào, định bụng khuyên nhủ Hạ Khải Thành vài câu, nào ngờ trông thấy anh đang mải mê đọc tài liệu, cơ hồ đã quên hết chuyện ban sáng.

Vi Lâm mới đánh bạo hỏi: “Anh Hạ…?”.

Hạ Khải Thành rõ ràng không muốn nhắc lại chuyện kia, thẳng thừng nói sang chuyện khác: “Lần trước bảo cậu điều tra đã có kết quả chưa?”.

Vi Lâm lập tức báo cáo: “Tài khoản ngân hàng của phu nhân quả đúng là thiếu hụt một khoản tiền, không lớn lắm nhưng cũng đủ để mua chuộc người. Về phần mục đích… tạm thời chưa thăm dò được, phu nhân cẩn thận, ít khi ra khỏi nhà, gần đây cũng không liên lạc với Cố Kim Đông, chỉ có duy nhất một lần đó chụp được ảnh”.

Nói rồi, Vi Lâm nhặt những tờ giấy bị Hạ Khải Thành gạt xuống đất, sắp xếp lại gọn gàng, sau đó mới tiếp tục: “Không cần biết mục đích là gì, chúng ta hiện giờ có thể khẳng định chuyện này là chủ ý của phu nhân, hoàn toàn không liên quan tới Bí thư Lục. Còn tên Cố Kim Đông kia không có gì đặc biệt, chỉ là một tên vô công rồi nghề mà thôi”.

Hạ Khải Thành gật đầu. Vi Lâm lùi về phía cửa đứng nghiêm trang.

Căn phòng nằm trên tầng bốn mươi của tòa cao ốc, Hạ Khải Thành xoay ghế nhìn ra phía cửa kính, ngắm cảnh đêm. Thành phố Tịnh được bao trùm trong ánh đèn vàng vọt, khu vực trung tâm thành phố chính là dấu tích hoàng cung cũ, con kênh đào bảo vệ êm ả chảy quanh thành trì.

Một thời đại oai hùng, một tòa cung điện uy nghi, cùng với một dòng sông, hợp tan là chuyện thường tình. Người đời xưa đã nhìn thấu đạo lý ấy từ lâu.

Không riêng gì lịch sử, yêu hận biệt ly của con người cũng vậy. Cây đuốc có nóng đến mấy, sau khi dập lửa cũng sẽ trở nên nguội lạnh.

Người ta trông thấy càng nhiều thì khoảng cách với những thứ đó càng xa, người ta người sở hữu càng nhiều thì càng ít biết quý trọng.

Mệt mỏi cả ngày trời, Hạ Khải Thành ngả người ra lưng ghế suy nghĩ đến thất thần.

Phòng làm việc này đã chiếm nửa diện tích của một tầng không gian rộng rãi thoáng đãng. Hạ Khải Thành không thích bày biện quá nhiều thứ và quá phức tạp, vì thế ngoài những đồ dùng văn phòng phẩm cần thiết, chỉ có thêm một chậu cây cảnh ở góc phòng. Cửa sổ sát sàn toàn bộ đều là kính, giúp ánh sáng tự nhiên lúc nào cũng tràn ngập trong phòng.

Trước kia, anh đã từng đưa Quý Đồng đến đây.

Ngày đó, giữa đường có việc gấp phải quay về công ty, anh đành đưa cô về cùng. Anh đưa cho cô một chiếc máy tính bảng, bảo cô ngồi đợi anh giải quyết công việc, rồi sau đó mở cuộc họp video. Giữa chừng, tranh thủ lúc đọc tài liệu, anh quay sang nhìn cô. Thấy cô đang ngồi trên tủ chứa tài liệu, anh hơi chau mày. Nội thất trong phòng được thiết kế rất đặc biệt, có lẽ Quý Đồng đã tưởng nhầm kệ đựng tài liệu bệt kia là ghế ngồi. Kệ có gắn trục xoay, cô thích thú di chuyển trên sàn đá cẩm thạch.

Hạ Khải Thành sợ cô bị ngã, nhưng nghĩ cô ngồi không cũng chán nên chỉ nhắc cô cẩn thận rồi lại tiếp tục công việc của mình. Anh bận tới bận lui, xong xuôi thì trời đã tối mịt. Vừa ngẩng đầu lên, anh đã thấy cô ngồi thu lu trên kệ, bất động nhìn mình.

Khi đó Hạ Khải Thành còn chưa rõ vì sao Quý Đồng tự dưng lại ngẩn người như thế. Anh mỉm cười nhìn cô bé ngốc nghếch chưa trưởng thành ấy, giơ tay đến trước mặt cô, tạo thành một cái ôm.

Hạ Khải Thành đứng quay lưng về phía ánh đèn. Màn đêm vừa buông xuống đã nhấn chìm trong thứ ánh sáng lung linh của đèn điện, nhưng trong mắt Quý Đồng, cả thế giới này đều là một màu ảm đạm, chỉ mình anh tỏa ra tia hào quang. Cô di chuyển kệ xoay về phía trước, bất cẩn lao vào Hạ Khải Thành. Anh tức giận đẩy cô ra sát cửa sổ, rồi bất ngờ buông tay. Quý Đồng có cảm gác như mình sắp rơi từ tầng bốn mươi xuống, cô vội nhắm mắt lại và hét toáng lên. Lúc sắp đập vào tấm kính, cô được người đằng sau giữ lại, chỉ còn chiếc kệ lao đi theo quán tính.

Quý Đồng xoay người lại, ôm chặt lấy anh không buông tay.

Hạ Khải Thành vẫn nhớ như in khoảnh khắc đó. Anh cúi xuống hôn cô, trong lòng không ngừng tự hỏi bản thân, vì sao cô gái ngốc nghếch được anh chăm sóc từ lúc bé đến khi trưởng thành này có thể làm anh mê đắm đến thế?

Ai cũng có những lúc buông thả đến quên cả trời đất, yêu đến chết đi sống lại, vì đối phương mà phá vỡ nguyên tắc của chính mình. Anh đã hứa với cô, sẽ tìm cách thuyết phục ông nội, thuyết phục người trong nhà chấp nhận chuyện của hai người.

Lúc ấy, chẳng một ai ngờ tới cơ sự sẽ đi đến ngày hôm nay.

Hạ Khải Thành hoàn toàn không biết Quý Đồng lại giấu ý đồ lớn như vậy. Anh cho rằng tất cả vẫn còn kịp, cô là người duy nhất mà anh muốn giữ bên mình, vì vậy anh tin ở cô. Anh nghĩ, Quý Đồng dẫu có đau khổ nhường nào đi chăng nữa, ít nhất vẫn có thế vì anh mà kiên trì thêm một chút, sẽ không mất quá nhiều thời gian để anh sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Đáng tiếc, anh đã suy xét hàng ngàn khả năng xấu nhất, nhưng lại không lường được việc Quý Đồng mang thai, càng không ngờ cô nhẫn tâm đến mức từ bỏ đứa bé.

Tuyệt vọng là nỗi bi ai lớn nhất.

Cuối cùng, Quý Đồng chính miệng nói với anh rằng, chuyện mười năm qua giữa họ chỉ là cuộc giao dịch, hủy hoại cuộc sống của hai người và đền bù bằng một mạng sống.

Dường như xưa nay cô chưa từng tin, rằng anh cũng biết đau lòng.



Một nơi khác trong thành phô, Quý Đồng đã dọn dẹp xong căn hộ của mình. Vì muốn an ủi Cherry, cô đã cho nó ăn một bữa cơm cá thịnh soạn. Con mèo ăn no căng bụng, hài lòng ngồi trên sàn nhà liếm láp.

Quý Đồng liếc nhìn màn hình di động, không có gì. Thực ra lúc gửi tin nhắn đi, cô cũng không hy vọng nhận được hồi âm cho lắm. Hạ Khải Thành bề bộn nhiều việc, chưa biết chừng vẫn chưa đọc tin nhắn. Cô làm vậy chẳng qua là để tự trấn an bản thân mà thôi.

Ăn tối xong, Quý Đồng ôm Cherry ngồi xem tivi. Đây là con mèo Hạ Khải Thành tặng cô, những thứ khác có thể trả, có thể quên, nhưng duy nhất con vật nhỏ bé này thì cô muốn giữ lại. Vì nó, cô có thế nỗ lực nuôi sống bản thân. Điều này dường như đã trở thành ý niệm ăn sâu trong não cô, chỉ cần nuôi được con mèo, cô mới có thể tiếp tục cuộc sống của mình. Cherry cọ mũi vào người cô, cái lưỡi nhỏ xíu liếm láp ngón tay cô.

Quý Đồng nhìn màn hình ti vi chưa được bao lâu thì cảm thấy choáng váng. Cơn đau đầu vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Cô ôm Cherry nằm xuống nghỉ ngơi một lát, mớ suy nghĩ bòng bong lại lởn vởn trong đầu.

Lùi một bước, trời cao biển rộng. Hạnh phúc là thứ vừa khó lại vừa dễ đánh mất. Giữa hai người đã có bao nhiêu hồi ức, để rồi cuối cùng chỉ còn một câu “hợp tan vui vẻ”.

Trái tim cô thật sự rất đau. Cô muốn nổi điên lên ở trước mặt mọi người, cả tiếng mắng chửi anh, trách móc anh, buộc anh phải lấy lại công bằng cho mình.

Đáng tiếc, cô không có tư cách ấy. Con người ta sống trên đời luôn phải dè chừng rất nhiều thứ, không có chỗ cho sự ích kỷ. Dù hận Hạ Khải Thành đến đâu đi chăng nữa, cô cũng tuyệt đối không thể hồ đồ gây chuyện trong lúc ông đang bệnh nặng.

Không sao cả, cô nghĩ, cô vẫn còn Cherry. Ít nhất thì đời này cô đã từng hạnh phúc.

Không biết có phải do cơn đau đầu hay không, đêm đó, Quý Đồng ngủ rất sâu. Thời gian này có đến công ty hay không, cũng không còn quan trọng nên cô thẳng thừng ngủ một mạch đến trưa. Rèm cửa đêm qua chưa kéo kín, ánh nắng ban trưa rọi thẳng vào phòng khiến cô chói mắt và dần tỉnh lại.

Cherry ở đâu đó kêu “meo meo” mấy tiếng, chẳng biết bị làm sao. Quý Đồng không buồn quan tâm, cô vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, đấu tranh tư tưởng không muốn dậy. Bỗng dưng có tiếng nước chảy vang lên từ trong phòng bếp, Quý Đồng giật bắn mình ngồi dậy. Cô khoác vội áo lông rồi vào bếp xem có chỗ nào bị rò rỉ nước hay không, kết quả, trông thấy Cố Kim Đông đứng sừng sững bên bồn rửa, cầm xoong hứng nước, miệng còn khe khẽ ngân một giai điệu nào đó.

Quay đầu lại, trông thấy Quý Đồng, anh ta liền đi đến ôm cổ rồi hôn lên má cô, trong khi tay vẫn còn cầm một cái muôi canh.

“Tình yêu, anh đến nấu cơm trưa cho em”.

Quý Đồng đẩy tay anh ta ra, chìa tay, nói: “Trả em chìa khóa nhà”.

Cố Kim Đông mặt dày lại lao vào ôm cô, anh ta quẳng cái muôi trong tay xuống, thề thốt dỗ dành: “Có phải anh làm em sợ không? Anh uống có tí chút thôi… nhưng em cũng biết anh động vào rượu tí là say bí tỉ rồi mà. Quý Đồng, tại anh không tốt, lẽ ra anh phải tôn trọng em… Về sau anh sẽ không ép buộc em nữa, được không?”.

Quý Đồng đẩy thế nào, Cố Kim Đông cũng khăng khăng không chịu buông. Nhất thời bực mình, cô lớn tiếng gắt lên: “Bỏ ra!”.

Cố Kim Đông xấu hổ, tự biết bản thân đuối lý nên không phản pháo gì. Anh ta nhỏ nhẹ bảo cô đi rửa mặt rồi quay vào bếp tiếp tục việc của mình. Quý Đồng về phòng, chải lại tóc, thay quần áo, lúc trở ra thì cơm nước đã sẵn sàng. Bốn món mặn và một món canh, tuy không được thẩm mỹ cho lắm nhưng vẫn khiến người ta nhìn mà phát thèm.

Quý Đồng biết Cố Kim Đông tuy rằng lông bông khó quản, nhưng bản chất không đến nỗi xấu xa, bằng không, cô đã chẳng qua lại với người đàn ông này suốt hai năm trời. Thấy thái đột thành khẩn của anh ta, cô cũng không muốn nhắc lai chuyện hôm đó nữa. Cô dịu giọng nói: “Ăn cơm đi”.

Cố Kim Đông thở phào như vừa trút được gánh nặng, nhanh nhẹn gắp thức ăn rồi lại múc canh cho Quý Đồng. Anh ta biết rõ bệnh của cô, ăn gì cũng phải chú ý. Thực ra Quý Đồng dọn ra ngoài ở riêng lâu như vậy, cũng đã nếm thử nhiều món ăn vặt, nhưng chung quy ngồi vào bàn ăn vẫn hết sức cẩn trọng.

Cố Kim Đông sốt sắng: “Gần đây lại nổi dịch cúm gia cầm, nên anh không dám mua thịt gà, em ăn tạm thịt bò nhé”.

Quý Đồng ngủ nướng đến giờ nên rất đói, không kén chọn như bình thường. Thấy cô ăn ngon miệng, Cố Kim Đông cũng vui vẻ ăn lấy ăn để. Cherry đang luẩn quẩn quanh chân, anh ta bèn bế nó lên đùi, vừa gãi cổ nó vừa hỏi: “Có nhớ ba không?”.

Cherry cào cào bằng hai chân trước, miệng không ngừng kêu, rõ ràng là không hề thích thú với hành động của Cố Kim Đông.

Quý Đồng bực mình đạp vào chân anh ta. Cố Kim Đông kêu “Á” một tiếng, buông Cherry ra.

“Mèo của em cũng là mèo của anh!”, anh ta trơ trẽn nói.

“Thôi đi, đừng có nói linh tinh”. Quý Đồng dường như rất để bụng vấn đề này.

Cố Kim Đông chán nản không nói gì thêm, chỉ cúi đầu lẳng lặng ăn. Ngược lại, Quý Đồng cảm thấy thoải mái hơn, có như vậy cô mới được yên ổn cho xong bữa cơm, cô còn phải đòi lại chìa khóa nhà từ tay anh ta nữa. Thế nhưng khi cô vừa bưng bát canh lên, Cố Kim Đông bỗng mở miệng lầm bầm một câu: “Anh biết ai tặng em con mèo này”.

Quý Đồng khựng tay lại, ngước lên nhìn Cố Kim Đông, lắc đầu: “Vấn đề không phải ở Cherry, ăn xong cơm đã rồi nói chuyện”.

“Ngày em đến trường nhập học… có người đưa em đi”.

“Cố Kim Đông!” cô nỗ lực khiến anh ta im lặng nhưng sự ngang ngược của đối phương phác tác, anh ta không chịu dừng lại.

“Thôi được rồi, em không cần giấu anh! Chiếc ô tô đó không phải dành cho người bình thường. Hồi học đại học em không ở trong ký túc xá là do em ở cùng với người đó!”.

Quý Đồng sa sầm mặt: “Đương nhiên, nhà của anh ấy cũng là nhà em. Đó là anh trai em!”.

Cố Kim Đông cười khẩy đầy khinh bỉ: “Gớm, thời buổi bây giờ anh trai em gái nghĩa là thế nào, anh thừa hiểu”.

Quý Đồng không tranh cãi với anh ta nữa, mà buông bát đũa xuống, nghiêm túc chờ anh ta nói tiếp.

Cố Kim Đông dừng lại hồi lâu như để tiếp thêm can đảm, “Cho du Hạ Khải Thành là anh trai em thì cũng không phải là anh ruột. Em đừng căng thẳng! Anh không rõ nội tình, chỉ là hôm đó, anh ta cũng xuống xe nên anh trông thấy. Cả thành phố này có ai không biết anh ta cơ chứ, lên mạng tìm một chút là có thông tin”.

Quý Đồng hoàn toàn bất ngờ. Cô thật sự không biết Cố Kim Đông đã giả vờ suốt mấy năm qua. Khi cô nghĩ quẩn làm chuyện hồ đồ, Cố Kim Đông không hề ép cô nói ra lý do, vì thế cô vẫn cho rằng anh ta thật sự cảm thông và tôn trọng mình. Một người đàn ông có thể khoan dung và cho người phụ nữ một lối thoát khỏi quá khứ, chắc chắn là một người đàn ông tốt.

“Ánh mắt em nhìn anh ta không bình thường. Quý Đồng, mặc dù anh chỉ là một thằng lông bông nhưng anh không hề ngốc. Lúc đó em và anh ta tình cảm tốt đẹp như vậy nhưng anh ta lại kết hôn với người khác, vì thế em mới muốn nhảy sông. Em thật sự cho rằng anh không hiểu sao?”

Quý Đồng không nuốt nổi cơm nữa. Vết sẹo khó khăn lắm mới che đậy được lại bị người khác bới móc không thương tiếc. Cô đứng dậy định bỏ đi nhưng Cố Kim Đông giữ cô lại, hiếm khi anh ta nghiêm túc như lúc này: “Em muốn nói chuyện với anh, anh cũng có chuyện cần nới với em”.

Quý Đồng đã thật sự nổi giận, cô không muốn nói với Cố Kim Đông những việc này. Cô quay người đi, còn Cố Kim Đông vẫn ngồi nguyên tại chô. Anh ta chỉ hơn cô hai tuổi, trải đời không thể so với Hạ Khải Thành, bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu suy nghĩ đều phơi bày trên nét mặt.

Quý Đồng chợt phát hiện, trong mối quan hệ giữa cô và Cố Kim Đông, ít nhất có tồn tại sự bình đẳng.

Cô không cần suy đoán tâm tư của Cố Kim Đông, không cần lo lắng anh ta có tức giận hay không, không cần cân nhắc nói gì làm gì để vừa lòng anh ta… Cố Kim Đông nói dối, nhiễu sự, lỗ mãng, nhưng khi cô rơi vào vòng xoáy đau khổ, chán ghét cuộc đời, cũng chỉ có anh ta không buông tay cô, khuyên nhủ cô, chờ cô quay đầu.

Hạ Khải Thành coi cô là một món đồ chơi, nói vứt là vứt. Còn Cố Kim Đông lại nhặt cô lên, quý trọng như vật báu. Vì thế, rất nhiều lần cô muốn nói ra nhưng lực bất tòng tâm. Cuộc sống này rất thực tế, cô không có sức lực để chơi trò đoán tâm tư người khác. Cố Kim Đông chí ít đã mang đến cho cô những tháng ngày vui vẻ tại thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời cô.

Cuối cùng, Quý Đồng vẫn trở về chỗ ngồi.

Ánh nắng chiếu qua ô cửa sổ, rọi xuống một khoảng nhỏ trên ghế sô pha. Cherry nhảy lên, chọn lấy một vị trí thoải mái nhất mà nằm phơi cái bụng no căng. Mèo đúng là loài động vật chăm ăn lười làm, liếm láp một lát đã lăn quay ra ngủ.

Bộ dạng của Cherry rốt cuộc đã giúp bầu không khí giữa hai người dịu xuống. Cố Kim Đông nhìn con mèo, không khỏi mỉm cười, sau đó khẽ giọng nói như thể sợ đánh thức nó: “Trước kia anh không hỏi em, là sợ em buồn, dù sao mọi chuyện đã qua rồi, ai cũng có những lúc phạm sai lầm. Anh cũng không tốt… nhưng anh biết rõ một điều, anh thật sự yêu em”.

Cố Kim Đông kéo cô lại gần, tiếp tục nói: “Anh thường xuyên ra ngoài lêu lổng cùng đám người đó, chẳng qua là muốn giữ chút thể diện, tạo dựng mối quan hệ tốt thì sẽ có nhiều mối làm ăn, như vậy mới có thể kiếm được tiền. Anh biết trước kia điều kiện gia đình em rất tốt, anh không muốn em theo anh phải chịu khổ cực… anh luôn cảm thấy tự ti”.

Những lời này khiến Quý Đồng khó chịu trong lòng.

“Vì em đã gặp quá nhiều chuyện dơ bẩn có-thể-diện rồi, Cố Kim Đông, em cũng có thể đi làm kiếm tiền, em vốn dĩ không cần ai phải nuôi mình, càng không cần anh mua tặng những món đồ hiệu xa xỉ này. Những thứ anh muốn, em không cần!”.

Nói rồi, cô quay đầu đi nơi khác, tâm trạng dần bình tĩnh lại.

Cố Kim Đông đứng dậy, đi đến ôm lấy cô: “Thôi được rồi được rồi, anh nói những điều này ra để em nguôi giận. Anh xin đảm bảo, từ đây về sau sẽ không ra ngoài chơi bời ban đêm nữa, chụp ảnh cho khách xong sẽ lập tức về nhà, anh sẽ chăm chỉ làm việc thật sự”.

Cố Kim Đông càng nói càng nghẹn ngào. Anh ta ôm lấy hai vai Quý Đồng: “Em là con gái nhà họ Hạ, em biết việc này với anh nghĩa là sao không? Nghĩ về em thôi anh cũng không dám nghĩ. Anh theo đuổi em hai năm nhưng chẳng dám nói với em dù chỉ một câu. Nếu không phải hôm ấy anh cứu được em… em chắc chắn sẽ không bao giờ hẹn hò với anh.

Nhà họ Hạ cho cô một chỗ sống, đồng thời cũng cho cô một mối nghiệt duyên, đến tận bây giờ vẫn chưa xóa sạch. Còn Cố Kim Đông chỉ có hai bàn tay trắng. Anh ta luôn mong muốn một ngày nào đó sẽ được đường đường chính chính ở bên cạnh cô. Cuộc sống này hiện thực một cách tàn khốc.

Quý Đồng càng nghe càng cảm thấy xót xa. Cuối cùng Cố Kim Đông hạ thấp giọng: “Em vẫn còn yêu anh ta, cũng không sao, anh sẽ tiếp tục chờ. Anh chờ lâu như vậy, thêm vài năm nữa cũng được. Con người anh chẳng bao giờ theo đuổi thứ gì, chỉ duy nhất một mình em thôi, cho dù phải dùng cả đời này anh cũng cam lòng”.

Anh ta thật sự hết thuốc chữa rồi. Ngoài kia có hàng tá người mẫu trẻ trung xinh đẹp, việc gì anh ta cứ phải chọn người thấp hèn như cô? Quý Đồng một tay che miệng, quay lại đẩy Cố Kim Đông ra, nhưng anh ta ỷ mạnh không chịu buông, cô cố gắng kiềm chế nước mắt, lòng khó chịu đến cùng cực. Cô nhắm mắt lại, để mặc Cố Kim Đông ôm mình trước ngực.

“Em chỉ là một kẻ đê tiện, không tốt như anh nghĩ đâu”.

Cố Kim Đông ngồi xổm trước mặt cô, giơ tay lên làm động tác “xuỵt”.

“Quý Đồng, em là một cô gái tốt. Tên khốn kia ruồng bỏ em là anh ta có mắt như mù. Còn có anh ở đây”.

Anh ta cứ ngồi như một đứa trẻ, hai tay ôm lấy mặt cô, vừa cười vừa dỗ dành: “Không sao, có anh ở bên em”.

Quý Đồng dở khóc dở cười. Cherry nằm trên ghế nhìn hai người họ hồi lâu, chậm rãi bò đến, cọ cọ vào đầu gối cô, rồi lại ngước nhìn Cố Kim Đông.

Con người ta đều mong cầu một đời bình an, hà cớ phải tự tìm phiền não cho mình?

Cô chưa bao giờ cao quý hơn Cố Kim Đông cả. Hai người giống nhau đến với nhau một cách tự nhiên, chưa biết chừng có thể nắm giữ được hạnh phúc thật sự.

Quý Đồng không muốn tranh cãi thêm nữa, bèn cúi đầu nói khẽ: “Ăn đi”.

Bình luận





Chi tiết truyện